TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Xuyên Thành Giả Thiếu Gia Ta Bạo Hồng
Chương 63

"Mời vào."

Thời điểm này tới gõ cửa, thường đề là nhiên viên công tác của tổ tiết mục.

Trong khoảng thời gian làm việc của Lâm Yên Nhiên, anh thường xuyên gặp họ, sớm đã tập mãi thành quen.

Sau khi đồng ý cho đối phương tiến vào, anh cũng không quay đầu lại, cúi đầu nhìn thắt lưng của mình.

Anh phát hiện chuỗi hạt trên thắt lưng và các đồ trang trí bên cạnh không biết từ khi nào đã vướng vào nhau.

Hai món đồ vướng lại với nhau căn bản không có cách nào để thay quần áo, vì thế anh kiên nhẫn tháo chúng ra trước gương.

Cửa phòng thay đồ nhẹ nhàng bị đẩy ra, lại nhẹ nhàng bị kép lại.

Người đến lặng yên không một tiếng động đứng sau Lâm Yên Nhiên, lẳng lặng theo dõi nhất cử nhất động của anh.

Lâm Yên Nhiên đang nghiêm túc c.ởi thắt lưng, đột nhiên cảm thấy phía sau có một ánh mắt đổ dồn về phía mình.

Nhận thấy nhân viên công tác tiến vào nãy giờ vẫn luôn im lặng, anh lập tức dừng động tác trên tay, quay đầu cảnh giác nhìn đối phương.

Sau đó, anh nhìn thấy một người xa lạ quen thuộc đang đứng ở cửa.

Sợ chính mình nhận sai, Lâm Yên Nhiên còn nhìn khuôn mặt đối phương nhiều hơn vài lần.

Mặc dù theo năm tháng đã thay đổi, nhưng bộ dáng của hắn ta khác hẳn so với video mà mình xem.

Nhưng ngũ quan và đường nét chung trên khuôn mặt đã khiến Lâm Yên Nhiên thành công nhận ra người trước mặt mình.

Người đến không ai khác chính là Bạch Thiên Vũ,  người đã bị nguyên chủ mắng.

Kẻ đến thì không thiện, kẻ thiện thì không đến, nhất là khi loại "kẻ thù" được toàn giới giải trí biết đến.

Vì thế Lâm Yên Nhiên bất động thanh sắc đánh giá đối phương, cũng không mở miệng nói chuyện trước.

Trên người Bạch Thiên Vũ có quá nhiều bí mật về mối quan hệ giữa hắn ta và nguyên chủ mà anh muốn biết.

Lần này rốt cuộc gặp được đối phương, trong lòng anh cũng có rất nhiều tò mò.

Rốt cuộc, rõ ràng hai bên ngoài mặt nhìn như có mối thù rất lớn, hơn nữa nhiều năm như vậy cũng không liên lạc qua.

Kết quả là bây giờ, đối phương lại lặng lẽ lén lút đến phòng thay quần áo của mình.

Hắn ta muốn làm gì?

Bạch Thiên Vũ thấy Lâm Yên Nhiên đã thấy mình, trên mặt vẫn không có bất kỳ sự hoảng sợ nào.

Ngược lại, là bình tĩnh tự nhiên nghiên thân thể dựa vào cánh cửa, trở tay khóa luôn cửa phòng thay đồ.

Sau khi làm xong này hết thảy, tầm mắt hắn ta lại dừng trên mặt của Lâm Yên Nhiên.

Bạch Thiên Vũ mắt phượng híp lại, như đang đánh giá con mồi, tầm mắt đi xuống, nhìn chiếc cổ mảnh khảnh ưu nhã của Lâm Yên Nhiên, rồi quét về phía vòng eo thon thả xinh đẹp của anh dưới hồng y to rộng phiêu dật.

Ánh mắt đánh giá của đối phương khiến Lâm Yên Nhiên cảm thấy vô cùng khó chịu.

"Chuyện gì?"

"Yên Nhiên." Khi Bạch Thiên Vũ nói chuyện, thanh âm mang theo vài phần cố tình đè thấp, "Vừa rồi tôi nhìn thấy cậu ở phía sau hậu trường, còn tưởng là nhìn lầm."

Giọng nói khàn khàn của một nam thần quyến rũ, được người hâm mộ say mê, lúc này Lâm Yên Nhiên nghe tới, lại dừng như quá làm ra vẻ.

Vừa rồi ánh mắt của đối phương mắt đã sớm đã mạo phạm tới Lâm Yên Nhiên rồi, cộng với mâu thuẩn giữa Bạch Thiên Vũ và nguyên chủ ở đó, ấn tượng đầu tiên của anh về Bạch Thiên Vũ có thể nói là cực kém.

"Bạch tiên sinh, anh một mình đến phòng thay đồ của tôi, khóa trái cửa, chỉ để nói cái này sao?"

Bạch Thiên Vũ nghe Lâm Yên Nhiên không chút nể mặt nói ra thủ đoạn nhỏ này của hắn ta, ngượng ngùng cười, bước lên một bước, mới giải thích tại sao mình lại khóa cửa.

"Mấy năm nay đi đâu cũng bị chụp ảnh, dưỡng thành bệnh nghề nghiệp."

Nói xong, hắn ta lại như khoe ra lại như buồn rầu lắc đầu, "Nhóm fans kia của tôi đi đâu cũng thích đi theo, thật sự là quá phiền."

Lâm Yên Nhiên nhìn Bạch Thiên Vũ giống chó trước mặt, nháy mắt cảm thấy có chút buồn nôn.

Cũng không biết nhóm fans kia của hắn ta đứng trong gió lạnh đêm khuya, vẫn kiên quyết tiếp ứng cho hắn ta sau khi nghe lời này sẽ cảm thấy thế nào.

Bạch Thiên Vũ nói xong, thấy thần sắc nhàn nhạt của Lâm Yên Nhiên, trên mặt vẫn bình tĩnh không chút biểu cảm, liền thử thăm dò tiến lên vài bước.

Hắn ta dừng lại cách Lâm Yên Nhiên một bước xa, lấy điện thoại ra click mở mã QR của mình.

"Yên Nhiên, thêm WeChat đi, chúng ta cũng đã lâu không liên lạc."

Lâm Yên Nhiên thậm chí không thèm nhìn mã QR của Bạch Thiên Vũ, vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Người này đầu óc có phải có bệnh?

Hay là bị fans phủng đến quá tự tin mà không tìm ra Bắc Nam?

Thế nhưng tới tìm mình thêm WeChat...

Mỗi hành động của Bạch Thiên Vũ thật sự khiến Lâm Yên Nhiên cảm thấy sin.h lý khó chịu, vì thế anh nghĩ như thế nào liền nói như thế đó.

"Anh có phải có bệnh không?"

Bạch Thiên Vũ nghe vậy cũng không tức giận, ngược lại khóe miệng xuất hiện một nụ cười.

Hắn ta một tay ném điện thoại vào túi quần tây, một tay thề thốt, còn nghiền ngẫm cười nói, "Chuyện này cậu có thể yên tâm, tôi có thể đảm bảo với cậu, bản thân tôi thân thể khỏe mạnh, tuyệt đối không có bất kỳ bệnh truyền nhiễm nào."

Bạch Thiên Vũ có ý hiểu sai lời nói của Lâm Yên Nhiên, khi trả lời, có thể mang theo các loại tính, ám chỉ.

Sau khi nói xong, hắn ta nhìn Lâm Yên Nhiên đang khẽ cau mày.

Nhưng khi nhìn thấy bộ dáng lạnh lùng lại có chút tức giận của đối phương, nơi nào đó trong lòng hắn ta ngứa ngáy như bị mèo nhẹ nhàng cào.

Hắn ta thật sự là quá thích dáng vẻ này của Yên Nhiên.

6 năm trước là vậy, 6 năm sau cũng vậy.

Yên Nhiên rõ ràng lớn lên minh diễm xinh đẹp, vốn nên có một tính cách nhiệt tình như lửa mới đúng.

Nhưng cố tình cậu ấy cao ngạo lại lạnh lùng, năm đó ngoài Thượng Trình Trình, cậu ấy đối với ai cũng là lãnh lãnh đạm đạm.

Đặc biệt là đối chính mình, càng là từ đầu đến cuối đều lạnh lùng.

Nhưng hắn ta chính là loại người kỳ lạ, Yên Nhiên càng xa lánh mình, hắn ta càng muốn trêu chọc cậu ấy.

Cũng không biết có phải là hồng khí dưỡng người hay không.

Mấy năm qua, Yên Nhiên vừa hồ vừa suy khốn và tiều tụy, hắn ta liền không có húng thú cao như vậy đối với cậu ấy.

Khi không thấy cũng không cảm thấy nhớ nhiều.

Nhưng gần đây, đối phương thường xuyên xuất hiện trong tầm mắt hắn ta, hơn nữa anh còn xuất hiện với bộ dáng tiên khí phiêu phiêu chọc vào tâm tư dụ.c vọng của hắn ta nhất.

Từ ngày đó trong lúc vô tình nhìn thấy thân trang điểm kia của anh.

Trong mộng hắn ta mấy lần đều mơ thấy đối phương, đều là hình ảnh hắn bóp eo đối phương, ấn cậu ấy lên tường muốn hôn khi bọn họ cùng nhau th.am gia tuyển tú.

Tuy rằng khi đó hắn ta không thực hiện được, nhưng mỗi khi nghĩ đến đối phương vì chuyện này mà tức giận biểu tình trở nên vô cùng sinh động, trong lòng hắn ta lại dâng lên một trận kíc.h động.

Cho nên hôm nay biết được Lâm Yên Nhiên cũng sẽ th.am gia chương trình của Grape TV với mình, Bạch Thiên Vũ đã cố ý đi hỏi thăm về lịch trình chương trình của anh.

Chương trình của hắn ta kỳ thật đã sớm ghi hình xong rồi, những hắn ta lại lấy cớ không muốn bị người hâm mộ vây quanh chậm chạp không rời đi.

Chờ Lâm Yên Nhiên bên này biểu diễn xong, lập tức tới tìm anh.

"Đừng nóng giận, tôi nói giỡn."

Sau khi Bạch Thiên Vũ một chút cũng không thành tâm cười xin lỗi, ánh mắt lại rơi vào quần áo của Lâm Yên Nhiên, "Yên Nhiên, 6 năm trước cậu cũng một thân gần giống thế này đi."

Nói xong, hắn ta tiếc hận thở dài, "Nếu như lúc đó cậu không cứng rắn nháo với tôi như vậy, mấy năm nay cậu sẽ không phải ăn khổ sở thế này. Tôi lớn lên cũng không tệ, với cậu cũng không có hại."

Nói xong, Bạch Thiên Vũ giơ tay lên, muốn chạm vào khuôn mặt thanh tú mịn màng của Lâm Yên Nhiên.

Sự việc 6 năm trước đã cho hắn ta ăn được ngon ngọt, và mọi người đều lựa chọn đứng về phía hắn ta, cho rằng hắn ta mới là người bị hại.

Vì thế 6 năm sau, hắn ta ở giới giải trí đã công thành danh toại*, liền càng thêm không kiêng nể gì, cả gan làm loạn.

Không che giấu d.ục vọng và h.am muốn của mình chút nào.

"Anh hiện tại không còn như trước, em có biết bao nhiêu người muốn bò lên giường anh không? Nhưng trong lòng anh vẫn chỉ có một mình em..."

Bạch Thiên Vũ vừa định động tay động chân với Lâm Yên Nhiên.

Nhưng lời còn chưa nói xong, tay đã bị nắm lấy.

Sau đó, hắn ta cảm thấy trời đất quay cuồng, trực tiếp bị Lâm Yên Nhiên lưu loát quăng qua vai ngã xuống đất.

Lâm Yên Nhiên lần này một chút cũng không thủ hạ lưu tình, Bạch Thiên Vũ ngã xuống đất đầu quay mồng mồng, đau đến nhe răng trợn mắt.

Tiền lãi sau khi Bạch Thiên Vũ nổi tiếng, một là ăn mắng từ Lâm Yên Nhiên, nhiều năm như vậy đều bị người phủng đuổi theo, xung quanh hắn ta không có ai dám mắng hắn ta.

Trong 6 năm qua, đây là lần đầu tiên hắn ta ăn một cái mệt lớn như vậy.

Hắn ta không nghờ Yên Nhiên thoạt nhìn nhu nhu nhược nhược lịch sự văn nhã, kết quả lại có thể sử dụng loại tự vệ này.

Chật vật đứng dậy, Bạch Thiên Vũ sửa sửa ống tay áo của mình, buồn bực nói với Lâm Yên Nhiên, "Thế nào không thể vui đùa nổi?"

Không nói lời nào còn được, vừa nói loại lời này, Lâm Yên Nhiên nghe được càng cảm thấy ghê tởm.

Anh thấy Bạch Thiên Vũ ở đây thật sự quá chướng mắt, liền xách áo khoác tây trang của hắn ta, trực tiếp ném người ra khỏi phòng thay đồ.

Bạch Thiên Vũ thiếu chút nữa lại lần nữa té ngã, lui về phía sau vài bước mới khó khăn ổn định thân hình.

Lối đi nhỏ bất cứ lúc nào cũng sẽ có người đi qua, hắn ta cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.

Sau khi Lâm Yên Nhiên đem người ném ra ngoài cau mày vỗ vỗ tay, mặt đầy ghét bỏ mở miệng.

"Cùng anh ta hít chung một mảnh không khí làm mình cảm thấy ghê tởm chết đi được."

Nói xong anh đóng cửa phòng thay đồ lại.

Lúc quăng ngã người, anh đụng vào quần áo của Bạch Thiên Vũ.

Lâm Yên Nhiên cảm thấy thực đen đủi, xoay người đi tìm khăn giấy ướt trong phòng bắt đầu lau tay.

Chẳng mấy chốc đã lau hết nửa gói khăn giấy ướt, nhưng anh vẫn cảm thấy tay mình rất bẩn.

Sau đó anh lại mở cửa phòng vội vàng đi đến toilet.

Sau khi dùng nước rửa tay rửa tay nhiều lần, Lâm Yên Nhiên mới cảm thấy tay mình sạch hơn một chút.

Bạch Thiên Vũ, người này thật sự quá bẩn!

Mặc dù đối phương không hoàn chỉnh thuật lại chuyện quá khứ cho anh, những chỉ qua đôi câu vài lời và bộ dáng đáng khinh của đối phương hôm nay, anh có thể đoán được tại sao nguyên chủ ngay cả màn ảnh cũng không thèm để ý mà trực tiếp mắng hắn ta.

Vừa động tay động chân vừa muốn hôn nguyên chủ... Ngẫm lại đều thấy ghê tởm.

Lâm Yên Nhiên nghĩ đến một điểm mù trong đoạn video kia.

Anh phỏng đoán, hẳn là phát sinh sự tình ở đó...

Chỉ đáng tiếc là lúc trước ở đó không có giám sát, camera man cũng không đảm nhận quay phần đó.

Bằng không, làm sao con người mặt chó này có thể dẫm lên nguyên chủ mà nổi tiếng nhiều năm như vậy, ở trước mặt người hâm mộ tạo ra nhân cách ôn nhu tài tử như vậy.

Sau khi đoán được chân tướng, khi Lâm Yên Nhiên xem xét lại vấn đề, lại có chút không hiểu.

Mặc dù tính cách nguyên chủ rất hướng nội, cái gì cũng không muốn nói ra ngoài, nhưng trong chuyện này, rõ ràng cậu ấy đã mắng đối phương trước màn ảnh, chính là rất tức giận đến nỗi không thể nhịn được nữa.

Dưới tình huống lúc đó, với tư cách là người bị hại, cho dù đoạn bị Bạch Thiên Vũ quấy rối kia không được camera ghi lại, cậu ấy cũng không đến mức không có cách nào tự mình thanh minh.

Chỉ cần cậu ấy có thể nói ra sự thật về chuyện này, kết quả tệ nhất bất quá cũng là cậu ấy và Bạch Thiên Vũ cá chết lưới rách, ai cũng chịu tổn thất*.

(*Gốc: Lưỡng bại câu thương/两败俱伤: Cả hai cùng bị tổn thất.)

Tuyệt đối không phải một mình cậu ấy gánh chịu mọi sự chửi rủa, cậu ấy mới là người khiến mọi người hiểu sai hướng.

Cho nên anh cũng không hiểu nguyên nhân vì sao sau khi sự tình trở nên nghiêm trọng, nguyên chủ lại lựa chọn chịu cái mũ bêu danh này nhiều năm.

Chuyện này Lâm Yên Nhiên tạm thời không thể hiểu, nhưng anh tin một ngày nào đó sự thật nhất định sẽ được đưa ra ánh sáng.

Bạch Thiên Vũ loại người này, nhất định sẽ có lúc mắc lỗi.

Lâm Yên Nhiên nhìn mình trong gương, nghĩ đến vừa rồi Bạch Thiên Vũ ở lại trong phòng thay đồ quá lâu, vì thế anh không muốn ở lại chỗ này nữa.

Vừa vặn nút thắt quanh eo bị trói chặt, nhất thời không c.ởi ra được nên anh liền nhờ trợ lý nói chuyện với tổ tiết mục, tẩy trang cũng không tẩy, trực tiếp đi thẳng đến xe bảo mẫu.

Vì sự xuất hiện của Bạch Thiên Vũ, dẫn tới khi Khang Tuệ Nhàng đến hậu trường tìm Lâm Yên Nhiên, được nhân viên công tác nói là đối phương vừa rời đi.

Biết mình tới chậm một bước, Khang Tuệ Nhàng chỉ có thể tiếc nuối gật đầu.

Ban đầu bà muốn đến sau khi Lâm Yên Nhiên biểu diễn xong.

Nhưng chương trình vẫn đang ghi hình, với tư cách là một khán giả, nếu bà bỏ dở giữa chừng thì thật là quá mất lịch sự.

Cho nên bà đã đợi đến khi buổi biểu diễn kết thúc, rồi mới cùng mọi người tới hậu trường.

Nhưng ai biết,  bà xem nhẹ đối phương là nghệ sĩ, lịch trình so với người bình thường gấp gáp hơn rất nhiều.

Vì thế liền bỏ lỡ như vậy.

Thạch Linh Tiêu vội vàng an ủi bà, "Khang lão sư, tôi có thêm WeChat của Tiểu Nhiên, nếu không tôi chia sẻ cho bà nhé?"

Khang Tuệ Nhàn nhẹ nhàng vẫy tay, "Không sao, vẫn không nên quấy rầy cậu ấy, sau này hẳn sẽ còn cơ hội."

*

Sau khi bị Lâm Yên Nhiên đuổi ra, Bạch Thiên Vũ cũng không ở lại toà truyền hình.

Dưới vỏ bọc của người đại diện, hắn ta đi thẳng đến gara ngầm.

Sau khi lên xe, hắn ta phát hiện trên xe ngoài tài xế còn có một người khác.

Thượng Trình Trình, đem chính mình bọc kín mít tránh né paparazzi chụp ảnh, nhìn thấy Bạch Thiên Vũ lên xe, trong mắt cháy lên một tia sáng.

Hắn vui vẻ vươn tay tới, nắm bàn tay lạnh lẽo của đối phương trong lòng bàn tay.

"Thiên Vũ, lòng bàn tay của anh thật lạnh."

Bạch Thiên Vũ không hề tỏ ra một tia vui sướng vì sự xuất hiện của Thượng Trình Trình.

Ngược lại, sau khi hắn ta lãnh đạm ừ một tiếng, liền không dấu vết rút tay ra khỏi người đối phương.

Nụ cười trên mặt Thượng Trình Trình nháy mắt cứng đờ, hai tay xấu hổ nắm chặt thành quyền.

Lúc này, trong đầu Bạch Thiên Vũ còn đang nghĩ đến chuyện vừa rồi gặp Lâm Yên Nhiên, vì thế ngay cả một ánh mắt cũng không cho Thượng Trình Trình.

Sau khi ừ một tiếng, hắn ta không nói chuyện nữa, tự mình lấy điện thoại ra, dùng ngón tay vuốt lên vuốt xuống không có mục tiêu.

Hắn ta nhìn vào màn hình điện thoại, nhưng tất cả những gì hắn ta thấy là dáng vẻ của Lâm Yên Nhiên.

Thượng Trình Trình không lên tiếng, lẳng lặng nhìn đối phương.

Thấy đối phương như mất hồn mất vía, hắn rốt cuộc nhịn không được mở miệng.

"Hôm nay Yên Nhiên cũng ghi hình một chương trình ở đây."

Nghe được hai chữ Yên Nhiên, động tác trên tay Bạch Thiên Vũ cứng lại, sau đó lại như không có việc gì "Nga" một tiếng.

Ngừng vài giây, thấy Thượng Trình Trình không nói tiếp, mới lại mở miệng, "Phải không? Tôi không chú ý."

Nhìn một màn đã từng tương tự này, Thượng Trình Trình khóe miệng giật giật, nhưng không có vạch trần đối phương nói dối.

"Em gặp cậu ấy ở thang máy, và hàn huyên một lúc."

Bạch Thiên Vũ dừng động tác trên tay, buông điện thoại xuống, cuối cùng cũng nhìn về người bên cạnh.

Hắn ta hỏi, "Các cậu hàn huyên cái gì?"

Thượng Trình Trình nhìn ánh mắt tràn ngập tò mò của Bạch Thiên Vũ, hơn nhướng mày, cười chớp chớp mắt với hắn ta, vẻ mặt vô tội hỏi lại hắn ta, "Anh thế nào lại để ý chuyện này như vậy?"

Bạch Thiên Vũ nghe được trong ngữ khí của Thượng Trình Trình rõ ràng mang theo ý châm chọc, lập tức ý thức được đối phương đang tức giận lại ghen tị, liền duỗi tay ôm hắn vào lòng, nửa dỗ dành nửa an ủi, "Chỉ là tùy tiện hỏi thôi, những chuyện trước kia đã sớm qua rồi."

Hắn ta vỗ vỗ đầu Thượng Trình Trình, không dấu vết lập tức thay đổi đề tài, "Sao hôm nay em lại đến đây?"

Thượng Trình Trình dựa vào vai Bạch Thiên Vũ nhắm hai mắt lại, nhàn nhạt nói, "Anh gần đây rất bận rộn, chúng ta đã lâu không gặp mặt."

Khi Thượng Trình Trình nói chuyện, có trong một khoảnh khắc như vậy hắn cảm thấy mình và Bạch Thiên Vũ cách nhau rất gần, nhưng trái tim lại quá xa vời.

Nhưng hắn mới vừa có suy nghĩ này, Bạch Thiên Vũ lại hôn lên trán hắn, thấp giọng ôn nhu dỗ dành hắn, "Chờ lâu rồi đi, nhất định lại chưa ăn cơm."

Thượng Trình Trình do dự hai giây, "Ừm... Còn chưa ăn."

"Làm sao có thể bỏ bữa tối như vậy? Dạ dày có đau không?"

Thượng Trình Trình lắc đầu, ấn dạ dày ẩn ẩn đau nói, "Đã quên, không đau."

bàn tay Bạch Thiên Vũ vỗ nhẹ hai cái trên vai Thượng Trình Trình.

Một bên dùng ánh mắt lạnh nhạt nhất nhìn phía trước, một bên lại dùng ngữ khí ôn nhu nhất nói ra những lời êm tai nhất, "Anh về nấu cho em, em muốn ăn gì? Anh bảo Tiểu Hà đi siêu thị mua ít rau."

Nghe Bạch Thiên Vũ muốn đích thân xuống bếp nấu cơm cho mình, Thượng Trình Trình lại hoảng hốt cảm thấy, như thể mối quan hệ của bọn họ vẫn như trước.

Trước khi Bạch Thiên Vũ trở nên nổi tiếng.

Khi bọn họ còn cùng nhau học Cao trung...

Khi đó, hắn ta cũng là chăm sóc mình một cách kiên nhẫn lại tỉ mỉ thế này.

*

Hôm nay Bạch Thiên Vũ và Lâm Yên Nhiên đồng thời th.am gia một tổng nghệ, fans hai bên ở hiện trường cọ xát không ngừng, trên mạng tự nhiên cũng sẽ không thái bình.

Vì thế, không biết cái kẻ hiểu chuyện nào chạy lên mạng đăng một bài đăng, trực tiếp dẫn tới fans hai bên ở trên mạng cũng xé lên.

【 hôm nay BTV và YN cùng th.am gia ghi hình một tổng ngệ, fan hai bên tại hiện trường sức đầu mẻ tráng, suýt nữa là đánh nhau tại chổ, cười chết tôi

Nhưng phải nói một điều là fan BTV khá tệ, ở thời điểm YN tới cố ý ngay trước mặt anh í kêu tên BTV hù dọa anh í

Nhưng YN càng tuyệt hơn, trực tiếp mời tất cả các fan của mình tại hiện trường uống trà sữa, có chút âm dương quái khí trên người

toàn thể fan YN uống trà sữa, fan BTV cũng chỉ có thể đứng đối diện mắt trông mong nhìn

Buồn cười nhất chính là fan của BTV đợi tiếp ứng rất lâu nhưng cuối cùng cái bóng của BTV cũng không thấy, người ta đi làm tan tầm liền trực tiếp đi đến lối đi đặc biệt 】

Người đăng tin này, bất kể là cách dùng từ hay ngữ khí, đều một bộ dáng xem náo nhiệt không chê đại sự.

Những người nhìn thấy bài đăng này, ngoại trừ một bộ phận quần chúng là thật sự ăn dưa, đều để lại những lời nhắn như【 Chủ nhà đừng viết tắt, BTV là ai? BCS à? 】【 Lầu trên you muốn me cười chết sao? Là Bạch Thiên Vũ, btv, không phải bcs...】.

Còn lại chính là fans hai bên xé nhau.

Vì thế, người hâm mộ của Bạch Thiên Vũ lại đào đoạn video Yên Nhiên mắng Bạch Thiên Vũ khi đó, và đăng tất cả các loại cái gọi là tư liệu đen của Lâm Yên Nhiên.

Bất quá, Lâm Yên Nhiên hiện tại đã không phải toàn mạng chỉ có vài người hâm mộ, tùy ý để người khi dễ, ngay cả những người hâm mộ nói tốt cũng sẽ bị chửi.

Với vận đỏ theo không ngừng, ngày càng có nhiều người hâm mộ mới bị thu hút.

Cho nên lần này, số lượng người hâm mộ đứng ra bảo vệ anh cũng gia tăng không ít.

【 Cũng không phải kh.iêu d.âm, cờ bạc, mai thúy, đàng điếm, tiểu tam lừa tình, đẻ thuê, trốn thuế, này nhiều nhất chỉ là cãi cọ, thì tính là tài liệu đen gì? 】

【 Thấy qua tiền căn hậu quả chưa, há mồm liền xông tới? Tôi sao lại cảm thấy lúc ấy là Bạch Thiên Vũ mắng Yên Nhiên trước, Yên Nhiên chỉ mới đáp trả một câu? Không phải có một đoạn không được theo dõi sao? Ai trêu chọc ai trước, chưa chắc đã thật đâu 】

【 Tính cách của Yên Nhiên không phải chúng ta không biết, có thể khiến anh ấy nhịn không được mắng người, có quỷ mới biết btv đã làm chuyện xấu gì 】

【 Đầu tiên tôi xin thanh minh trước rằng tôi không phải fan của ai xất, nhưng đây không đến mức là tài liệu đen nha, xem video tôi cảm thấy giống như có xích mích giữa bọn họ hơn 】

【 Phải nói rằng đỏ là tốt, nhưng một đám fan như thuốc tẩy, lịch sử đen cũng có thể tẩy trắng 】

【 fan não tàn liền ngạnh tẩy bái? Chuyện năm đó toàn võng mắng, hiện tại đều có thể tẩy 】

【 Cười chết, năm đó xxx là xử nam duy nhất trong giới giải trí à? Năm đó nói liền nhất định chính xác? 】

Trong giới giải trí, không có nhân quyền nào cho những thứ nhảm nhí.

Trong quá khứ, khi Lâm Yên Nhiên là hồ già, fans Bạch Thiên Vũ, chỉ cần nhắc tới một đoạn trong quá khứ này, dĩ vãng đều là lấy tư thái người thắng, toàn phương vị nghiền áp.

Nhưng lúc này đây, bọn họ ở trên mạng, không những không có nghiền áp, mà còn bắt đầu kiểm soát không được hướng gió dư luận.

*

Trên mạng, thời điểm anti-fan đại chiến, Lâm Yên Nhiên đã trở về nhà cùng với trợ lý mới Tiểu Vương mà Tư Vũ đã sắp xếp cho anh.

Quần áo của tổ tiết mục, nên anh phải thay chúng ra và nhờ Tiểu Vương nhanh chóng giặt sạch sau đó trả lại cho tổ tiết mục.

Sau khi mở khóa cửa bước vào, Tiểu Vương ngượng ngùng nhìn Lâm Yên Nhiên, "Anh Nhiên, nhà vệ sinh của anh ở đâu vậy, em muốn đi WC, có chút nhịn không được."

Con gười có ba việc khẩn cấp, thời điểm ngồi trên xe Tiểu Vương cảm thấy hơi nghẹn, hiện tại cuối cùng cũng về tới nhà Lâm Yên Nhiên, ý nghĩ đầu tiên của cậu ấy là lập tức đi WC!

Thấy Tiểu Vương đang vội, Lâm Yên Nhiên trực tiếp dẫn cậu ấy đi toilet.

Tiểu Vương lập tức chạy vào, hai ba cái muốn đóng cửa.

Nhưng ai biết Lâm Yên Nhiên lại nắm lấy cánh tay cậu ấy, ngăn cậu ấy lại, "Tiểu Vương, ra ngoài, anh có chuyện muốn nói với cậu."

Đọc truyện chữ Full