*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Năm tư, sao cậu lại hành động như vậy? Cậu có biết mình đã cư xử rất lạ lùng không.
Tôi không vô cảm đến mức không cảm nhận được sự thay đổi đó đâu.
Tại sao bạn cậu lại cố ý kích động tôi vậy hả?"
Không đời nào Sehun không biết rằng Yoonshin đang liên tục cảm nắng anh, và Yoonshin lờ mờ cũng nhận ra điều ấy.
Sehun đọc được điều đó từ đôi mắt run rẩy kia của Yoonshin rồi nói thêm, "Tôi rất giỏi đọc vị người khác.
Cậu không thích tôi - ít nhất là không theo cách đó."
Có lẽ Sehun đã có phần đúng, nhưng mà anh không biết còn cạm bẫy phía trước đang chờ anh.
Tình cảm của Yoonshin dành cho Sehun không đơn giản chỉ có thể gói gọn trong một câu.
Mặc dù đúng là cậu chưa thích Sehun "theo cách đó", nhưng Sehun là người duy nhất khiến cậu muốn nảy sinh tình cảm theo cách lãng mạn lúc này.
Yoonshin cố suy nghĩ làm sao để bày tỏ cảm xúc mơ hồ của mình, sau đó cậu chậm rãi nói,
"Mặc dù vậy nhưng mà tôi thực sự tôi đã rung động vì anh.
Tôi muốn biết anh là người như thế nào.
Đôi khi...!tôi bị anh làm cho bối rối.
Anh phải biết điều đó rồi vì anh rất giỏi đọc vị người khác." Sehun không phủ nhận logic đó vì Yoonshin nói đúng.
Yoonshin cảm thấy nóng bừng bởi cái nhìn chằm chằm mãnh liệt của Sehun.
Khi ánh mắt uể oải của anh và đôi mắt căng thẳng của Yoonshin gặp nhau, Yoonshin cảm thấy một cơn đau ùa đến bóp nghẹt trái tim cậu.
Yoonshin nói với giọng trầm, "Nếu tôi kết hôn trước khi chúng ta còn chưa thử điều gì cả thì đó không phải là một mất mát cho cả hai sao?"
"Tại sao đó lại là mất mát của tôi?"
"Nếu anh không thích nói như vậy thì anh có thể coi đó là mất mát của tôi.
Tôi không muốn trở thành kẻ thua cuộc."
"Chị cậu đang cố gắng gửi cậu đến một gia đình khá giả, nhưng tại sao cậu lại không thích điều đó? Hôn nhân cũng là kinh doanh nên hãy sử dụng nó như lợi thế của cậu đi."
"Nhưng...!tôi nghĩ rằng điều đó rất sai trái."
Yoonshin không thể giải thích cảm giác khó chịu ấy và cúi đầu ủ rũ.
Sehun lặng lẽ quan sát người bên cạnh, rồi anh với tay lấy cốc, tỏ vẻ không hài lòng với Yoonshin.
Sau khi nhấp một ngụm cà phê nóng bốc khói, anh điềm tĩnh cất lời và nhìn chằm chằm vào chiếc cốc trên tay:
"Đáng lẽ cậu phải mong đợi nhiều thứ vào thời điểm chị gái cậu kết hôn với con của tập đoàn Soohan.
Phẫn nộ với cha của cậu vì đã cho phép cuộc hôn nhân đó.
Tôi không phải là nhật ký thân yêu của cậu đâu."
Những ngón tay dài của anh nắm chặt quanh quai cốc.
Sau khi bình tĩnh thốt ra những lời lạnh lùng ấy, anh nhấp thêm một ngụm cà phê.
Khoảnh khắc đó, Yoonshin nhẹ nhàng vặn lại, đủ nhỏ như thể cậu đang nói chuyện với chính mình,
"Nếu anh định như thế này thì tại sao lúc ấy anh lại hôn tôi ạ? Chắc hẳn anh đã cảm thấy bị thúc ép phải làm như thế."
lạch cạch
Câu nói của Yoonshin khiến Sehun tuột tay khỏi quai cốc.
Chiếc cốc chao đảo rơi xuống khay.
Tiếng choang đập vào bề mặt cứng và xoay tròn.
Chất lỏng nóng hổi màu đen trong cốc đổ đầy ra tay Sehun.
"Ah, chết tiệt."
Yoonshin giật mình, nhanh chóng lấy ra chiếc khăn tay từ trong túi áo khoác của cậu rồi lau chất lỏng vừa đổ vào tay Sehun.
Sehun liền giật lấy chiếc khăn và tự lau đi vết cà phê ấy.
Tuy nhiên, Yoonshin không buông tay anh ra mà vẫn nắm lấy tay anh, kiểm tra xem có vết bỏng nào không.
Cậu thấy bàn tay kia có vết ửng đỏ vì bị bỏng nên đã lấy ngón tay thon dài mảnh khảnh của mình xoa lên chỗ đó "Ôi không, anh không sao chứ ạ?"
"Cậu bỏ tay ra."
"Anh có đau không ạ? Để tôi đi mua thuốc mỡ.
Chắc chắn trong cửa hàng tiện lợi sẽ có ạ.
Nếu không thì không biết nhà anh có hộp sơ cứu không.."
"Tôi sắp đến giới hạn chịu đựng rồi, buông tay ra.
Tôi đã nói với cậu rồi mà, rằng tôi sẽ không thể kiềm chế được đâu."
(đừng chịu đựng nữa anh ơi làm gì làm đi)
14.3.2023.