TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thẳng Thắn Sẽ Bị Nghiêm Trị
Chương 37: Chương 37


Mấy trò lén lút cỏn con Liêu Trường An thường làm Hạ Lãng vẫn biết được ít nhiều.
Hắn kéo khung chat kênh 【Gần】 lên xem lướt qua nội dung cuộc trò chuyện của hai người, nhưng cũng không đọc hết toàn bộ.
【Gần】 Lang Hành: liêu Trường An, cô có thể đừng tới làm phiền tôi nữa được không?
【Gần】 Tuyết lạc Trường An: Em đâu có tới làm phiền anh, em tới tìm cô ta mà.
【Gần】 Lang Hành: Khác nhau chỗ nào chứ? Cô làm phiền cô ấy cũng chính là đang làm phiền tôi.
【Gần】 Tuyết lạc Trường An: Em dã nói rồi, trừ phi chính miệng anh nói rằng anh không thích con gái mà chỉ thích con trai, còn không thì nhất định em sẽ không bao giờ từ bỏ.
【Gần】 Lang Hành: Cả đời này cô cũng không đợi được tôi nói câu đó đâu.
【Gần】 Tuyết lạc Trường An: Vậy thì rõ ràng là em vẫn còn cơ hội mà [hì hì]
Thứ Liêu Trường An chờ chính là câu nói này của hắn.

Cô ta lấy thú cưỡi trong cái túi đeo trên lưng ra, Trước khi rời khỏi cô còn cười hì hì tạm biệt Hạ Lãng.
【Gần】 Tuyết lạc Trường An: Vậy em di trước đây, tạm biệt anh Lãng.
Hạ Lãng lười gõ chữ đáp lại cô.
Hắn đeo tai nghe vào sau đó mở mic gọi Dương Quyển: “Tiểu Dương…”
Không biết Dương Quyển bị làm sao mà nửa ngày không thấy trả lời.
Hạ Lãng lại gọi thêm hai tiếng nữa: “Tiểu Dương? Tiểu Dương?”
Dương Quyển đang nhìn chằm chằm vào đoạn chat của Liêu Trường An và Hạ Lãng mà thơ thẩn lúc này mới hoàn hồn.

Cậu hoảng hốt đáp: “Tôi đây…”
“Ngẩn ngơ chuyện gì vậy? Hạ Lãng hỏi.
“Không có gì…” Dương Quyển trả lời qua quýt.

Từ giọng là có thể nghe ra được rõ ràng là cậu đang mất tập trung.
“Tiểu Dương…” Hạ Lãng dừng một chút, sau đó lập tức nâng giọng chọc ghẹo cậu: “Em ghen rồi à…”
Dương Quyển vội giải thích: “Tôi không ghen…”
Vẻ mặt Hạ Lãng hơi đổi, giọng cũng dần trở nên nguy hiểm: “Em không ghen?”

Bình thường Dương Quyển hơi ngốc nghếch trong các vấn đề liên quan đến xã giao nhưng lúc này lại loáng thoáng hiểu được: “Nếu ý cậu nói là tâm trạng…” cậu thành thật trả lời, “quả thật có hơi không vui một tí”.
Mây đen trên mặt Hạ Lãng nhất thời tan đi không ít.

“Tiểu Dương yên tâm, anh và cô ấy quen nhau nhiều năm vậy rồi.

Nếu như anh mà thích cô ấy thì cũng đã sớm thích, cũng không phải chờ đến bây giờ”.
Dương Quyển nói: “Được nha…”
“Lần sau nếu cố ấy còn tới tìm em thì em cứ khỏi quan tâm là được”.

Hạ Lãng dặn cậu.
Dương Quyển nói: “Được nha…”
Ánh mắt Hạ Lãng rơi vào màn hình game: “Câu cá…”
Đồng thời ngay lúc đó Dương Quyển cũng mở miệng: “Cậu…”
Hai người đều dừng lại, Hạ Lãng cười nhẹ một tiếng, “Em định nói gì?”
Dương Quyển nhìn chằm chằm màn hình máy tính, đôi môi nhếch lên như có điều gì suy nghĩ.
Mặc dù cậu biết hỏi như vậy không có ý nghĩa gì nhiều, cũng chẳng có mấy tác dụng với tình huống của cậu.

Nhưng không biết tại sao cậu vẫn có chút để tâm tới chủ đề mà Liêu Trường An nhắc tới.
Dương Quyển nghĩ vậy cũng trực tiếp hỏi ra ngoài miệng luôn: “Hai người vừa mới nhắc đến chuyện thích con trai.

Chuyện này là…”
“Đông tính luyến ái…” Hạ Lãng chủ động tiếp lời cậu, “Tiểu Dương từng gặp trường hợp này chưa?”
“Gặp rồi…” Dương Quyển hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn ăn ngay nói thật.

“Là bạn cùng phòng của tôi …”
“Dương Liễu Ti Nhi?” Hạ Lãng hơi kinh ngạc.

“Không phải cậu ấy…” Dương Quyển cuống quýt làm sáng tỏ, “là một người bạn cùng phòng khác của tôi”.
Hạ Lãng nhíu mày, không hề hứng thú với chuyện này.
Dương Quyển chậm rãi mở miệng: “Cậu có cái nhìn thế nào đối với tình yêu đồng tính?”
“Cái nhìn gì chứ?” Hạ Lãng hiểu lầm ý cậu, hắn thề thốt son sắt đảm bảo: “Cục cưng cứ yên tâm.

Cả đời này anh cũng không thể thích đàn ông đâu”.
“Vậy hả?” Dương Quyển lẩm bẩm thành tiếng theo bản năng, tâm tình tự nhiên hơi trùng xuống.
Giọng cậu quá nhỏ, Hạ Lãng không nghe rõ: “Gì cơ?”
Dương Quyển nói to hơn một chút, tâm trạng cũng không phục lại như chưa có gì xảy ra: “không có gì…”
Hạ Lãng không nghi ngờ gì cả, tự nhiên chuyển đề tài: “Câu được cá chưa?”
Lực chú ý của Dương Quyển bị hắn kéo đi, lúc này cậu mới nhớ ra mình chưa hoàn thành nhiệm vụ câu cá hắn giao cho lúc nãy.
Dương Quyển hơi ngượng ngùng: “Chưa câu được…”
Hạ Lãng nghe vậy thì nở nụ cười: “Đã nói rõ trước rồi, nếu không câu được cá sẽ phải chịu phạt”.
Dương Quyển nói: “Được nha…”
Cậu điều khiển nhân vật game đứng dậy khỏi bờ sông rồi đi đến trước mặt nhân vật game của Hạ Lãng: “Phạt cái gì vậy?”
Hạ Lãng muốn nói là phạt cậu gửi một tấm ảnh của bản thân cho hắn.
Nhưng lời đến cửa miệng thì hắn đột nhiên lại không muốn làm vậy nữa.
Hắn hi vọng rằng đối phương có thể chủ động gửi ảnh chứ không phải chỉ gửi vì làm theo yêu cầu của hắn.
Vừa nghĩ như vậy Hạ Lãng mới nhận ra hình như từ lúc bắt đầu quen biết đến giờ lúc nào Dương Mao Quyển cũng luôn ở vị trí bị động.
Bỗng nhiên hắn cảm thấy hơi phiền muộn.
“Vậy thì phạt Tiểu Dương chủ động một lần được không?” Hắn bình tĩnh nói.
“Chủ động cái gì?” Giọng Dương Quyển có chút ngập ngừng.
“Chủ động làm gì cũng được…” Giọng nói của Hạ Lãng mơ hồ lộ ra một tia mong đợi.
Dương Quyển lại không lên tiếng nữa.
Hạ Lãng chờ một lát, trong lòng thấy có chút thất vọng nhưng cũng không thể hiện ra.


“Em…”
Hình như Dương Quyển đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, cậu nhỏ giọng nói gì đó.
Hạ Lãng lập tức tắt tiếng, trong tai nghe bỗng nhiên yên ắng một cách bất ngờ.
Ngón tay Dương Quyển vô thức niết lấy bàn phím, cậu hơi nín thở.
Khoảng vài giây sau đối phương mới chậm rãi mở miệng, giọng nói không che giấu nối ý cười: “Tiểu Dương à, em nói nhỏ quá, anh không nghe rõ”.
Cả khuôn mặt Dương Quyển bỗng chốc nóng bừng.

“Rõ ràng là cậu đã nghe được mà”.
“Được rồi, anh có nghe thấy”.

Hạ Lãng trả lời có vẻ tiếc nuối, tiện đà hắn nhỏ giọng dụ dỗ, “Không thể gọi thêm một lần nữa sao?”
Ngón tay đang niết bàn phím của Dương Quyển dùng thêm lực, đôi môi khẽ mở ra rồi lại mím lại, sau đó lại mở ra lần nữa.

Thanh quản cậu căng ra, khuôn mặt đỏ như sắp chín, cậu nhỏ giọng gọi một tiếng: “Chồng yêu”.
Khóe miệng Hạ Lãng lúc này đã giương lên thật cao, niềm vui lan từ đầu khuôn mày đến khóe mắt.
Đột nhiên trong tai nghe vang lên một tiếng tạch giòn tan.
Hạ Lãng thoáng thu lại ý cười, hắn nghi ngờ hỏi: “Tiếng gì vậy?”
Giọng Dương Quyển vừa thẹn vừa giận, hiếm có khi nào có thể nhận ra được cảm xúc trập trùng của cậu từ giọng nói thế này: “Nắp chụp bàn phím rơi ra mất rồi”.
“Bàn phím cái kiểu gì thế?” Bầu không khí mập mờ trong chớp mắt tan sạch sành sanh.

Vê mặt Hạ Lãng lộ rõ sự mất hứng, hắn không hề do dự giận chó đánh mèo đổ lỗi cho bàn phím của cậu, “Chất lượng kém vậy hả?’
Dương Quyển nghe vậy thì mặt đã đỏ lại càng thêm đỏ, cậu mân môi không đáp nữa.
Hạ Lãng không nhiều lời, lên mạng đặt thẳng cho cậu một cái bàn phím mới.
Lúc xác nhận đơn hàng hắn nghĩ sau này chắc là sẽ còn gửi đồ qua nhiều nên trực tiếp lưu địa chỉ của Dương Quyển vào địa chỉ thường dùng để nhận hàng luôn.
Sau khi mua xong bàn phím thì cũng đã sắp đến giờ đi ngủ.

Hai người chúc nhau ngủ ngon rồi lần lượt log out.
Dương Quyển cúi xuống tìm cái nắp phím dưới bàn học, đến lúc ngồi lại thì Hạ Lãng đã thoát rồi.
Cậu mở menu game ra chuẩn bị thoát game thì lại nhận được thông báo của hệ thống là có người gửi cho cậu một bưu kiện.

Dương Quyển đóng menu, khuôn mặt đầy vẻ nghi hoặc mở bưu kiện ra.

Một khoản tiền lập tức bay vào trong túi, người gửi tiền là “Ngoan một chút sẽ ôm em”.
Cậu nhớ tới tối hôm trước Hạ Lãng đã cá cược với người này bèn mở túi ra đếm tiền tiêu vặt một tháng của đối phương.
Đếm xong, hai mắt Dương Quyển trợn tròn.
Ngoan một chút sẽ ôm em gửi cho cậu tròn 1 triệu vàng.
Dương Quyển nghi ngờ không biết có phải hệ thống gặp sự cố không, cậu giữ tâm trạng nặng nề đọc lá thư kia.
Lần này Dương Quyển không chỉ thấy rõ được số tiền mình vừa nhận được trong thư mà còn nhận được lời nhắn đối phương gửi tới, giọng điệu đầy bất đắc dĩ.
“Hai người cũng đừng trách tôi không giữ lời, một triệu là hạn mức tối đa trong game rồi.

Nếu như hai người có mười mấy tài khoản phụ tôi cũng có thể chuyển cho từng cái một”.
Dương Quyển mở danh sách bạn bè ra, tìm tên đối phương rồi gửi lời kết bạn.
Ngoan một chút sẽ ôm em không online.
Cậu quyết định chờ ngày mai login sẽ chuyển lại tiền cho đối phương.
Không ngờ mãi hai ngày sau Ngoan một chút sẽ ôm em vẫn không lên game lại.
Dương Quyển kể chuyện đối phương gửi bưu kiện cho mình với Hạ Lãng, Hạ Lãng cũng không phản đối chuyện cậu muốn trả tiền lại.
Sau khi nhận được bàn phím mới do Hạ Lãng gửi tới thì DQ gửi ngược lại cho đối phương một cái áo T shirt mùa hè.
Cậu cũng có một cái áo có hoa văn giống như vậy.
Gửi áo đi rồi Dương Quyển mới nhớ tới chuyện nghỉ hè Hạ Lãng sẽ không ở trường, sẽ không thể nhận chuyển phát nhanh.
Cậu không muốn để đối phương mất công đi thêm một chuyến nên cũng ngại ngùng, không nói với Hạ Lãng là mình gửi áo.
Từ sáng tới tối Hạ Lãng đều dẫn cậu đi làm nhiệm vụ rồi ngắm phong cảnh.

thi thoảng cũng gọi cả người trong bang đi đánh phụ bản.
Đến ngày thứ ba, Hạ Lãng có việc phải đi đến nơi khác, có lẽ mấy ngày tới không thể lên chơi game.

Không có người kia ở cạnh, lúc chơi game hứng thú của Dương Quyển cũng giảm xuống.

Lên game ngoại trừ chờ Ngoan một chút sẽ ôm em online thì Dương Quyển cũng chỉ để Trác lan trưng dụng tài khoản đi đánh phụ bản hai người.
Đúng lúc này, trên diễn đàn của Thịnh ca lại có một post mới liên quan đến Dương Quyển..


Đọc truyện chữ Full