TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Sau Của Lão Đàn Ông Giàu Có
Chương 27


Mạnh Dương nắm trong tay hạng nhất, sư huynh sư tỷ nói muốn chúc mừng cho cậu, Lục Vân Kinh cũng nói muốn chúc mừng cho cậu, thế là Mạnh Dương dứt khoát đặt 1 phòng tiệc có hồ bơi hoa viên, để mọi người cùng nhau tụ tập, cậu cũng mời Tiêu Khắc và bạn bè của anh đến.

Sau sự việc xảy ra ở quán bar, Mạnh Dương càng có lý do để công khai kết bạn với Tiêu Khắc.

Mạnh Dương và sư huynh sư tỷ trò chuyện một lúc thì Tiêu Khắc đến, Tiêu Khắc mang một vài chai rượu ngon từ bộ sưu tập của mình cho Mạnh Dương để ăn mừng.

Mạnh Dương muốn nói chuyện riêng với Tiêu Khắc, vì vậy kéo anh sang một bên ngồi xuống.

Mạnh Dương mở chai rượu đỏ anh mang đến, nhấp một ngụm liền cảm thấy rất ngon, vừa trò chuyện với Tiêu Khắc vừa nhịn không được uống hết ly này đến ly khác.

"Tô Địch thế nào rồi?" Mạnh Dương hỏi thăm.

"Cậu ấy còn có thể thế nào, ngủ rất ngon." Tiêu Khắc vừa nghe đến tên Tô Địch ánh mắt liền thoáng qua vẻ buồn bã, cười khổ nói: "Có thể trước đây quá vất vả, cho nên bây giờ ngủ say đến không muốn thức dậy nữa."
"Có lẽ cậu ấy thực sự mệt mỏi, cho nên muốn nghỉ ngơi thật tốt, cậu đừng quá lo lắng, đợi cậu ấy ngủ đủ giấc nhất định sẽ tỉnh lại." Mạnh Dương an ủi nói, kiếp trước Tô Địch vốn không hề tỉnh lại, nhưng sách cổ Mạnh gia có nhắc đến một số phương pháp điều hương, có thể khiến người hôn mê không tỉnh như Tô Địch tỉnh lại, nhưng trước khi cậu học được tạm thời không thể nói cho Tiêu Khắc.

Mạnh Dương cùng Tiêu Khắc trò chuyện một lúc lại đi tán gẫu với sư huynh sư tỷ, còn không ngừng uống rượu.

Lục Vân Kính thấy cậu sắp say đến ngã liền nhanh chóng tiễn cậu về.

Mạnh Dương lắc tay, lấy điện thoại gọi điện cho Lạc Tu để anh đến đón mình.

Sau khi Lạc Tu trả lời điện thoại, anh không khỏi cau mày khi nghe thấy giọng nói lắp bắp của Mạnh Dương, vừa nghe anh đã biết Mạnh Dương chắc chắn đã say, mặc dù biết có vệ sĩ theo dõi nhưng anh vẫn không yên tâm, lo lắng cậu lại gây chuyện, cho nên lập tức đứng dậy đi đón người.

Và trong phòng họp của công ty chi nhánh thuộc tập đoàn Lạc thị ở một nước nào đó, các nhân viên đang họp video với Lạc Tu đều đang ngơ ngác anh nhìn tôi tôi nhìn anh không biết phải làm gì.

Boss của họ người chưa bao giờ vắng mặt trong các cuộc họp trước đây, đây đã là lần thứ hai đột ngột rời đi trong khi cuộc họp vẫn đang diễn ra.

..............................!
Cửa phòng tiệc đột nhiên bị mở ra, tất cả đều nhìn sang, sau khi nhìn thấy người đàn ông xuất hiện sau cánh cửa, âm thanh trò chuyện ngay lập tức yên lặng, ánh mắt bọn họ đều tập trung vào người đàn ông anh tuấn, bất giác không dám tiếp tục nói chuyện.

Lạc Tu nhìn một vòng sau đó đi vào, bởi vì khí thế của anh quá mạnh không ai dám tới ngăn cản anh, cũng không ai dám đến hỏi anh tìm ai.

Mà người nhân ra anh càng không dám lên tiếng nói chuyện, ngay cả Lục Vân Kính nhìn thấy Lạc Tu đi vào cũng lặng lẽ lùi về phía sau vài bước.

Lạc Tu nhìn thấy Mạnh Dương đang nằm trên ghế sô pha liền sải bước đi về phía cậu, anh quan sát tình huống của Mạnh Dương phát hiện cậu hoàn toàn say khướt và còn có vẻ như đang giả vờ mình là một con cá không ngừng phun bọt khí.

Lạc Tu bế Mạnh Dương đưa đi, cho đến khi anh biến mất ngoài cửa, những người khác mới tỉnh táo lại, thậm chí còn có người cảm thấy bản thân uống quá nhiều nên sinh ra ảo giác.

"Ông ấy là cha của Lạc Thịnh?" Tiêu Khắc thấp giọng hỏi Lục Vân Kính.

"Cậu chưa từng nhìn thấy Lục tổng sao?" Lục Vân Kính nghi hoặc nhìn anh, Tiêu Khắc tốt xấu gì cũng là thiếu gia Tiêu gia, làm sao có thể chưa từng nhìn thấy Lạc Tu.


"Từng nhìn thấy qua, nhưng đây là lần đầu nhìn gần như vậy.

Nhìn gần có vẻ đẹp trai hơn."
Tiêu Khắc sờ sờ mặt mình nói: "Hơn nữa khí tràng(1) của ông ấy quá mạnh, nguyên nhân có phải do dáng người và khuôn mặt không?"
(1) Khí tràng: khí chất bản thân toát ra hoàn cảnh xung quanh.

"Khí tràng mạnh mẽ chủ yếu là do khí thế." Lục Vân Kính nói
Sau khi Lạc Tu bế Mạnh Dương lên xe, Mạnh Dương vẫn không ngừng ăn nói mơ hồ hoàn toàn nghe không hiểu nội dung.

"Lạc thúc thúc, chú đừng lắc..." Mạnh Dương ôm mặt Lạc Tu, cảm thấy Lạc Tu cứ lắc khiến cậu choáng váng, thực tế là do cậu quá say, Lạc Tu không hề động đậy.

Môi của Mạnh Dương không ngừng chạm vào mặt Lạc Tu, nhưng cậu không tìm thấy môi Lạc Tu, khiến Lạc Tu một mặt nước bọt.

Lạc Tu cảm nhận được bờ môi mềm mại mang theo mùi rượu, cảm thấy cậu nhóc này thật sự khiến anh bận tâm, cho dù có vệ sĩ đi theo thì anh vẫn lo lắng cậu ở bên ngoài bị bắt nạt, lo lắng cậu bất cẩn bị thương, lo lắng cậu còn trẻ không có ý thức bảo vệ bản thân dễ bị lừa gạt, lo lắng cậu quá xinh đẹp bị người khác lợi dụng, lo lắng cậu vì kết hôn với anh bị kẻ xấu tiếp cận, sau đó bị tổn thương.

Lạc Tu vuốt tóc Mạnh Dương thở dài bất lực, anh cũng không biết tâm tình của mình từ lúc nào bắt đầu thay đổi.

Mặc dù cậu nhóc này khiến anh rất bận tâm nhưng anh không hề cảm thấy chán ghét khi phải gánh vác, mà là một loại tránh nhiệm mang theo cảm giác hạnh phúc.

Hạnh phúc sao? Lạc Tu thầm nghĩ, anh còn cho rằng chính mình đối với hai chữ này như là chất cách ly(2)
(2) Ý nói Lục Tu chưa từng nghĩ bản thân sẽ để tâm đến ai.

Môi Mạnh Dương đã hôn đến mỏi nhưng vẫn không thể thành công tìm được môi Lạc Tu hôn một ngụm, cậu cảm thấy mệt nên vùi mặt vào cổ Lạc tu nghỉ ngơi, sau đó vẫn cho rằng bản thân là một con cá bĩu môi không ngừng thổi phù phù.

Lạc Tu ôm Mạnh Dương về phòng, Mạnh Dương đã say đến mức này chắc chắn không thể tự mình tắm được, Lạc Tu cho cậu uống trà giải rượu, sau đó dùng khăn ấm do người giúp việc bưng đến giúp cậu lau mặt và cổ.

Nguyên thúc đứng bên cạnh nhìn, trong lòng vô cùng kinh ngạc, bởi vì bác làm quản gia cho Lạc Tu nhiều năm như vậy, chưa từng thấy qua Lạc Tu đích thân chăm sóc người khác.

Nguyên thúc thầm nghĩ xem ra Mạnh thiếu gia đối với tiên sinh không hề tầm thường, không chỉ có thể kết hôn với tiên sinh, còn có thể khiến tiên sinh cam tâm tình nguyện chăm sóc cậu.

Như vậy cũng tốt, nhiều năm qua cuối cùng cũng đó người có thể bước vào lòng của anh cùng anh bầu bạn.

Sau khi người giúp việc đều rời đi, Lạc Tu thay áo ngủ cho Mạnh Dương, đắp chăn cho cậu, sau đó bản thân mới vào nhà vệ sinh tắm rửa.

Đến khi Lạc Tu từ nhà vệ sinh đi ra, nhìn thấy dáng vẻ ngủ không ngoan của Mạnh Dương, bộ dáng có vẻ rất khó chịu cứ lăn qua lăn lại trên giường.

Lạc Tu đi đến giúp cậu đắp chăn, Mạnh Dương bất mãn rê.n rỉ, sau đó đẩy chăn ra cậu thật sự cảm thấy nóng.

Mạnh Dương cảm thấy cơ thể như bốc hoả, nóng đến mức khiến cậu khó chịu, cậu vừa dùng sức thở vừa mở mắt, trong tầm mắt mờ ảo vô cùng thần kỳ có thể nhìn thấy rõ gương mặt Lạc Tu, sau đó Mạnh Dương liền ngồi dậy ôm lấy cổ Lạc Tu.

"Lạc thúc thúc, Lạc thúc thúc em đợi chú đã rất lâu, tại sao chú lại không đến đón em?" Mạnh Dương giọng nghẹn ngào hỏi: "Tại sao chú lại không đến đón em chứ?"
"Tôi đã đến đón cậu rồi, đã về đến nhà, ngoan ngoãn ngủ nào." Lạc Tu vỗ vỗ lưng Mạnh Dương nói.


"Em thực sự muốn từ bỏ vô số lần, nhưng em không nỡ từ bỏ..." Mạnh Dương tiếp tục khóc nói: "Em vẫn luôn chờ đợi, vẫn luôn chờ đợi, nhưng vẫn không đợi được chú..."
Lúc đầu Lạc Tu nghĩ rằng Mạnh Dương đang nói đến việc uống say chờ anh đến đón, nhưng những lời sau đó anh lại không hiểu được.

Tuy nhiên người say nói chuyện không hề có logic, anh chỉ có thể ôm ấy cậu tiếp tục an ủi: "Cậu đợi được rồi, tôi đang ở đây."
"Anh gạt người, anh không hề...!không hề đến đón em." Mạnh Dương cảm thấy trong lòng rất khó chịu, thân thể vừa nóng vừa khó chịu, ở trong lòng Lạc Tu xoay tới xoay lui.

Bởi vì làn da của Mạnh Dương vô cùng mềm mịn, Lạc Tu cảm thấy như mình đang ôm một con cá vừa trắng vừa mềm mịn, anh bị cậu xoay tới xoay lui người cũng bắt đầu đổ mồ hôi.

Áo choàng tắm của Lạc Tu bị Mạnh Dương kéo bung, là một người đàn ông có thể chất khoẻ mạnh và tinh thần bình thường, bởi vì cơ thể có cảm giác mà cảm thấy tội lỗi, từ trước đến nay năng lực tự chủ của anh rất mạnh, cũng không biết có phải do đã quá lâu không tìm người trút bầu tâm sự(3), gần đây vẫn luôn dễ dàng có cảm giác.

(3) Các bạn đừng thật sự ngây thơ chỉ rằng chỉ tìm người tâm sự đêm khuya nhé.

Vì muốn Mạnh Dương ngoan ngoãn đi ngủ, Lạc Tu ôm chặt cậu vào lòng, sau đó đắp chăn, chân của Mạnh Dương bị Lạc Tu đè lên, thân thể không thể động đậy, trong trạng thái mệt mỏi cuối cùng cũng dần ngủ say.

Mạnh Dương ngủ thiếp đi, nhưng Lạc Tu không ngủ được nữa, bởi vì sau khi Mạnh Dương say hương thơm trên người cậu càng nồng hơn, Lạc Tu ngửi đến toàn thân khô nóng, không ngừng đổ mồ hôi, một đêm đi tắm tám lần.

....................................!
Sáng sớm hôm sau, Mạnh Dương tỉnh lại, ngồi trên giường ngẩn người, suy nghĩ hồi lâu vẫn không nhớ ra mình đã về nhà như thế nào.

Vừa lúc cậu định từ bỏ việc nhớ lại, chuẩn bị xuống giường tắm rửa, cậu vén chăn nhìn thấy chính mình ngay lập tức kinh ngạc mở to hai mắt.

"Dậy rồi sao?" Lạc Tu từ nhà vệ sinh đi ra.

Mạnh Dương luống cuống đem chăn đắp lại, sau đó lắp bắp nói: "Lạc, Lạc thúc thúc, em, em, đêm hôm qua, em..."
"Đêm hôm qua cậu uống say, tôi đến đón cậu về." Lạc Tu nói
"Vậy tại sao em loại không mặc quần áo, ngay cả quần l.ót cũng không mặc..." Mạnh Dương nhỏ giọng nói.

"Cậu tự cởi ra, có thể là do uống say cảm thấy nóng nên mới cởi ra hết."
"Vậy chú không, chú không..."
"Yên tâm, tôi không làm gì cậu, chỉ ôm cậu ngủ." Lạc Tu ngồi xuống bên giường nhìn cậu nói: "Chẳng lẽ cậu cảm thấy tôi sẽ giậu đổ bìm leo mà làm chuyện quá đáng với cậu sao?"
"Em không có ý đó." Mạnh Dương ôm chân cúi đầu hỏi: "Em muốn hỏi, ngày hôm qua sau khi em cởi hết quần áo, Lạc thúc thúc chú không có cảm giác gì sao?"
Ánh mắt Lạc Tu chột dạ né tránh, sau đó nói: "Cậu yên tâm, trong lòng tôi cậu vẫn là một đứa trẻ, cho dù có nhìn thấy cơ thể cậu cũng sẽ không có suy nghĩ khác."
Mạnh Dương nắm lấy tóc buồn rầu nghĩ, vậy thì chú cho em một chút ý kiến đi chứ, em cũng đã lột hết cho chú xem, có cần phải đả kích người khác như vậy không?!
Lạc Tu chuyển đề tài hỏi: "Cậu muốn quà gì?"
"Quà gì?" Mạnh Dương nghi ngờ nhìn anh.

"Lần này cậu được hạng nhất nên nhận được phần thưởng." Lạc Tu nói.

"Chỉ là kỳ thi tháng thôi, mỗi tháng đều thi, không cần phần thưởng." Mạnh Dương suy nghĩ một lúc nói: "Chi bằng như vậy, qua một thời gian nữa em sẽ tham gia một cuộc thi khá quan trọng, nếu em lấy được hạng nhất, chú đsp ứng em một yêu cầu, được không?"
"Có thể, nhưng yêu cầu không thể khiến tôi khó xử."
"Yên tâm, yên tâm, em sẽ không yêu cầu điều gì quá đáng." Mạnh Dương lập tức nói.


Sau khi Lạc Tu vào phòng thay đồ, Mạnh Dương mới mặc áo choàng tắm xuống giường sau đó bước nhanh vào nhà vệ sinh.

................................................!
Bình thường Mạnh Dương cùng mọi người học tập và luyện tập cần sử dụng rất nhiều loại hương liệu điều hương, một số hương liệu rất dễ tìm, nhưng cũng có một số hương liệu cao cấp, không những phải dựa vào tài chính còn phải dựa vào vận may và còn năng lực nhận biết.

Ở D thị kế bên có một khu phố hương liệu lớn nhất đất nước, học viên cho nghỉ phép yêu cầu bọn họ và giáo viên cùng tham gia buổi đấu giá mùa xuân, Mạnh Dương bọn họ sẽ đến trước, giáo viên sé đến vào ngày hôm sau.

Ngoại trừ nhóm Mạnh Dương, tất nhiên cũng sẽ có Vu Quân Thần và sư huynh sư tỷ của hắn, ngay cả Lạc Thịnh cũng đi cùng.

Nguyên nhân Lạc Thịnh đi cùng tất nhiên là vì Vu Quân Thần, hắn biết Văn Viễn thích Vu Quân Thần, còn vì việc này cãi nhau với Vu Quân Thần hai lần.

Tuy rằng hắn tin tưởng Vi Quân Thần không có chút tình cảm với Văn Viễn, nhưng hắn không thể cho Văn Viễn có một chút cơ hội nào, cho nên hắn cũng đi theo.

Mạnh Dương muốn đến phố hương liệu đã lâu, ngoại việc mua rất nhiều hương liệu dùng trong việc luyện tập, còn phải mua hương liệu chữa chứng đau đầu cho Lạc Tu.

Lần này đi phải mất hai ngày một đêm, Lạc Tu còn đặc biệt sắp xếp người đi cùng cậu.

Phố hương liệu thành phố D là một khu vực cổ kính, tất cả các kiến trúc và đường phố đều giữ nguyên phong cách cổ điển, bước vào đây như bước vào thời cổ đại, hằng năm đều có một lương lớn du khách và thương gia buôn hương liệu từ khắp nơi trên thế giới đến đây.

Khắp nơi trong khu phố đều mang hơn thơm nức mũi, hầu như cửa hàng nào cũng thắp hương độc quyền của mình để thu hút khách hàng.

Nhóm Mạnh Dương bước vào một cửa hàng trong có vẻ như nhà riêng, đến quầy lễ tân đưa thư mời của Lâm Tùng Đài, Văn Viễn cũng đi đến đưa thư mời của Hứa Vọng Nhai.

Sau khi người ở quầy lễ tân nhận được thư mời, lập tức có nhân viên dẫn đường, đưa bọn họ vào hoa viên không tiếp đãi khách hàng thông thường.

Hoa viên không lớn, nhưng lại rất thanh tĩnh và tao nhã, nhóm Mạnh Dương trước tiên đi đăng ký và nhận một số tấm bảng gỗ, sau đó ngồi xuống bàn uống trà trong khi chờ buổi đấu giá bắt đầu.

Sau khi đến giờ, cánh cửa gỗ của hoa viên được đóng lại, năm nhân viên phục vụ trong trang phục cổ trang bưng khay từng bên trong đi ra, sau đó đặt lên bục trưng bày riêng biệt, tất cả khách mời lần lượt đến xem.

Những hương liệu này tương đối hiếm có nên có giá khá cao, chỉ có thể nhìn và ngửi, không thể dùng tay sờ, có người còn mang theo dụng cụ có thể phóng to để quan sát.

Nhóm hương liệu đấu giá đầu tiên, gồm 5 loại, những người quan sát xong trở về chỗ ngồi bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, sau đó ghi giá tiền vào tấm bảng gỗ.

Trong số năm hương liệu này, chỉ có hai hương liệu Mạnh Dương cần, cho nên cậu ghi số thứ tự và giá cả của 2 loại hương liệu lên bảng gỗ, sau đó đưa cho nhân viên phục vụ.

Ngay khi hết thời gian, nhân viên phục vụ sẽ không nhận bảng gỗ nữa mà sẽ công bố vị khách đoán với mức giá sát nhất.

"Hương liệu số 1 và số 3 do vị khách số 28 lấy được."
"Hương liệu số 2 do vị khách số 30 láy được."
"Hương liệu số 4 và số 5 do vị khách số 35 lấy được."
Nhân viên phục vụ lật định giá của hương liệu lên, sau đó đặt bảng gỗ có giá sát nhất ngay bên cạnh.

Mạnh Dương là số 28, giá cậu đưa ra gần như khá sát với định giá, ngay cả Ngô Phong bọn họ cũng kinh ngạc.

"Em đoán quá giỏi, giá này so với định giá gần như không khác biệt mấy." Ngô Phong cảm thán nói.

"Giá những hương liệu này không khó đoán, cho nên mới có thể đoán chính xác." Mạnh Dương nhấp một ngụm trà sau đó nói.

"Anh cũng đoán giá loại số 1, nhưng chênh lệch quá xa." Ngô Phong đỡ mặt nói.


Tất cả các hương liệu được sử dụng để đấu giá đều có tiêu chuẩn định giá nghiêm ngặt, ngoài việc xác định chất lượng của hương liệu, cùng cần phải tìm thị trường hương liệu hiện tại mới có thể đoán được giá sát nhất.

Nếu mọi người đoán giá đều thấp hơn định giá thì không ai mua được, chỉ có người đoán giá cao hơn và sát với định giá mới mua được.

Nhóm hương liệu thứ 2 đã được bưng ra, nhóm Mạnh Dương tiếp tục tiến lên quan sát, Mạnh Dương chỉ vừa ngửi liền quay lại chỗ ngồi bắt đầu suy nghĩ.

Năm loại hương liệu nhóm 2 cậu đều muốn, mặc dù hiện tại có thể không dùng đến, nhưng những loại hương liệu này không phải lúc nào cũng có thể mua được, nếu đã gặp được cứ dứt khoát mua toàn bộ cất giữ cũng không tệ.

"Hương liệu số một, số hai, số ba, số bốn, số năm đều do vị khách số 28 lấy được." Sau khi nhân viên phục vụ dứt lời, lật bảng giá của từng cái một, sau đó đặt bảng gỗ của Mạnh Dương lên.

"Em mua tất cả, đều dùng đến sao?" Ngô Phong hỏi
"Sau này chắc chắn sẽ dùng đến." Mạnh Dương đáp
Sau đó đến nhóm hương liệu số 3, 4, 5 tất cả đều do Mạnh Dương mua.

Mọi người đều nhịn không được lần lượt nhìn Mạnh Dương, vả lại ánh mắt càng ngày càng kinh ngạc, bởi vì Mạnh Dương rất trẻ tuổi, vừa nhìn đã biết còn là học sinh, phần lớn những người có thể tham gia buổi đấu giá này đều là những bậc thầy điều hương lợi hại, và trong số họ còn có hai bậc thầy điều hương cao cấp, bọn họ thế mà không thể đoán được bằng một học sinh, điều này đều khiến mọi người kinh ngạc.

Nếu Mạnh Dương không kết hôn với Lạc Tu, trước khi cậu tìm được chỗ dựa vững chắc, cậu sẽ khiêm tốn một chút, nhưng bây giờ cậu có Lạc Tu làm chỗ dựa, căn bản không cần phải khiêm tốn.

Vu Quân Thần nhìn thấy hương liệu mình muốn mua đã bị Mạnh Dương lấy đi, trong lòng bắt đầu nôn nóng, Lạc Thịnh nhìn thấy sự lo lắng của hắn, vỗ tay ai ủi hắn.

Ban đầu Văn Viễn lo lắng vì tất cả hương liệu đều bị Mạnh Dương mua, nhưng sau khi nhìn thấy hành động của Lạc Thịnh, trong lòng càng thêm cáu kỉnh, nhưng điều hắn có thể làm là không ngừng uống trà để hạ hoả trong lòng.

Sau đó lại có 5 nhóm hương liệu lần lượt được bưng ra, Mạnh Dương không quan tâm số lượng bao nhiêu, chỉ cần là cậu muốn đều đoán giá thành công, ngay cả ông chủ bên trong cũng phải kinh ngạc, vội vàng cho người cầm danh sách đăng ký đến xem, sau khi nhìn thấy Mạnh Dương cầm theo thư mời của Lâm Tùng Đài, ông bắt đầu suy nghĩ.

Số hương liệu này không hề rẻ, một lúc Mạnh Dương mua nhiều như vậy, không chớp mắt liền trực tiếp thanh toán, điều này khiến người ta cảm thấy thân phận của cậu không bình thường.

Lúc bọn họ đứng dậy đi ra ngoài, những người đến đây uổng công ngày hôm nay bắt đầu bàn tán.

"Người đó là ai? Trông rất trẻ lại lợi hại như vậy, trước đây chưa bao nhiều nhìn thấy cậu ta."
"Đúng vậy, rõ ràng vẫn là học sinh, rốt cuộc là xuất thân từ đâu?"
"Xem ra lại có một thiên tài khác xuất hiện."
"Không đúng, nếu như là thiên tài, cũng không có người đột nhiên trở thành thiên tài, ít nhất cũng đã tham gia cuộc thi, nhưng thanh niên vừa rồi tôi không hề có ấn tượng."
"Đúng là thần kỳ, đi, đi dò hỏi xem người khác có biết xuất thân của cậu ta hay không."
Vu Quân Thần và Văn Viễn, còn có những người sư huynh của hắn đều nghe thấy những người đó khen ngợi Mạnh Dương, trong lòng rất khó chịu.

Vốn dĩ bọn họ cho rằng có thể đấu giá thành công một hai loại hương liệu, xem như không làm sư phụ mất mặt, nhưng không ngờ không những không đấu giá thành công mà gần như đều do Mạnh Dương giành được, nếu như thầy biết được chắc chắn sẽ tức giận.

Trong lòng Lạc Thịnh cũng không vui, chỉ cần hắn thấy Mạnh Dương tiêu tiền, hắn liền cảm thấy đang tiêu tiền của hắn.

Khi bọn họ chuẩn bị đi ra đường, đột nhiên có người chặn Mạnh Dương lại.

"Bạn học số 28, vui lòng đợi một chút."
Nhóm Mạnh Dương cùng nhau nhìn lại, một người đàn ông vóc dáng cao to, gương mặt anh tuấn, nở nụ cười ấm áp đi về phía họ.

"Có việc gì sao?" Mạnh Dương nhìn người đàn ông nghi ngờ hỏi.

Mạnh Dương thấy người đàn ông này hình như là con lai, vả lại còn có chút quen mắt, sau khi nghiêm túc suy nghĩ mới nhớ ra người này là ai..


Đọc truyện chữ Full