Bạch Duẫn Ngôn đưa tinh thạch cho Hạ Hạ rồi nhìn cô nàng tíu tít đem đồ tới cạnh Carl chia sẻ.
Cậu đã từng nghĩ vào thời kì khủng hoảng bởi tận thế này mấy ai còn có tâm tình yêu đương rồi ngày đêm làm việc cật lực?
Nhưng hình ảnh Carl cùng Hạ Hạ đã vả thẳng vào mặt Duẫn Ngôn một cách đau đớn.
Họ là minh chứng cho tình yêu đích thực, không vu lợi không ích kỉ, cùng sống cùng chết..
Đáng tiếc thanh niên ế mốc mỏ Bạch Duẫn Ngôn rất lâu sau mới hiểu rằng yêu đương không những có thể ban cho người ta sức mạnh phi thường mà còn khiến người ta mất não..
"A Ngôn!!"
Hắn vừa mới ngồi xuống nghỉ ngơi chưa nóng ghế thì một vật thể hình dạng con người chồm đến ôm chầm lấy cậu
[Quào, kí chủ cũng thật đào hoa nha]
Duẫn Ngôn vừa nghe giọng liền biết là ai liền nhếch mép bá cổ người kia rồi kí vào đầu mấy cái cho bõ tức.
"Tên họ Huỳnh này! Cậu là tôi lo sốt vó đấy!"
"Đừng xạo! Cậu thấy có ai đi lo lắng mà lại nhượng quyền cho người khác làm chưa!?"
Hùynh Giang vỗ cái bép vào lưng hắn rồi cười lớn.
Lúc này, họ chính là những người bạn thất lạc khó khăn lắm mới tìm thấy nhau, chỉ cần chứng kiến người kia còn sống tốt thì đã là chuyện đáng mừng rồi!
Hai người kẻ xướng người hoạ, đem Tô An cùng Truy Thục kia được thưởng thức vị thơm ngon béo ngậy của bơ..
Không thể chen mồm vào giữ cuộc hội thoại của hai kẻ lắm mồm!!
Đến hồi lâu sau, Carl mới đi tới tóm cổ Duẫn Ngôn đi thì cuộc hội thoại này mới kết thúc.
[...]
"Đừng đùa Carl, tôi thực sự không giỏi trong việc chỉ huy người khác!"
"Có gì khó đâu? Thôi nào Ngôn, mọi người không nói nhưng ai cũng ngầm coi cậu là thủ lĩnh! Cậu đã đánh bại tôi kia mà!"
Duẫn Ngôn lúng túng nhìn Carl, mặt khác thì lắc con hệ thống kia tới giúp hắn trốn khỏi việc bị ràng buộc bởi trách nhiệm.
Hắn còn cần phải đi làm nhiệm vụ! Không thể ở nhà suốt để bảo vệ tất cả mọi người.
Hắn ích kỉ, đó là sự thật và hắn chưa từng chế giấu điều đó.
Nếu là kiếp trước, hắn sẽ không ngại gì mà đồng ý lập tức vì đây là niềm vinh dự nhưng tại thời điểm này hắn chỉ muốn sống.
Sống thật lâu để chứng kiến loài người ngày một phát triển sau thảm hoạ hay chỉ đơn giản là hắn muốn trải nghiệm cảm giác phiêu lưu rồi tận hưởng thú vui ngắm cảnh toàn thế giới của mình.
Chỉ cần hắn đủ mạnh thì kế hoạch của hắn thực sự rất rất chill luôn đó? Hắn muốn ngắm nhìn trực tiếp những gì còn sót lại của nền văn minh cũ rồi từ từ chứng kiến một nền văn minh mới được hình thành.
Đâu phải ai cũng được cái đặc quyền chết đi sống lại như hắn đâu, phải tận hưởng để lỡ có vấn đề trục trặc thì hắn vẫn có thể an tâm mà nhắm mắt!!
[Đá nó lại cho nam phản diện là được! Cố lên kí chủ!!]
Hệ thống con mèo cầm lá cờ cùng còi cổ vũ nhiệt tình đưa ra gợi ý có như không của mình.
Duẫn Ngôn thở dài, đưa chân sút thẳng nó xuống làn nước đen đúa bẩn thỉu phía dưới.
"Tôi không thích quản lý ai hết.
Tôi còn muốn đi nhiều nơi nữa chứ không phải ở lại đây.
Họ cần một thủ lĩnh tốt để điều hành chứ không cần một thủ lĩnh khoẻ.
Tôi thấy anh có thể làm hoặc để Huỳnh Giang làm cũng được?"
"...Sao lại có tôi vào?"
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía vị chỉ huy quân đội nào đó, anh ta nhướn mày nhìn lại tất cả mọi người.
"Có kinh nghiệm điều hành quân nhân, rõ ràng về kỉ luật và nề nếp, hợp lí phết đó chứ" Duẫn Ngôn cười cười thúc thúc vào mạn sườn của Carl thêm mắm dặm muối để đổ dồn sự chú ý về phía Huỳnh Giang.
Quyền lực càng lớn thì trách nghiệm càng lớn.
Vị trí thủ lĩnh của một nhóm người thì phải có thiên phú và kinh nghiệm mới khiến người ta kính phục.
Để cậu lên làm thì hẳn cậu sẽ bị treo lên đốt vì tội khiến con người tuyệt chủng mất
"Cậu nói đúng.." Carl gật gù suy nghĩ rồi quyết định quay ra hỏi ý kiến mọi người.
Trong thời gian Duẫn Ngôn rời khỏi khu an toàn thì họ cũng đã cùng phía quân nhân của Huỳnh Giang tiếp xúc, cũng được coi là liên minh.
Nói rồi mọi người tất bật bàn luận rồi nhìn hai thủ lĩnh nói chuyện với nhau còn Duẫn Ngôn thì lóc cóc đi tìm nơi nghỉ ngơi.
Đầu óc của cậu cần phải tẩy trắng những kinh hoàng mà gián đột biến đem lại
[...]
Duẫn Ngôn sử dụng một chút nước để rửa mặt rồi thay quần áo mới.
Cậu cảm thấy bản thân thân thật may mắn khi có được hệ thống vớt vát về ăn mặc chứ không phải như mọi người bữa đói bữa no
[Kí chủ yêu dấu, hệ thống chuẩn bị nâng cấp, ngài còn yêu cầu gì không?]
"Đi đi, lần này là cấp 10 phải không?"
[Đúng, kí chủ bảo trọng]
Con mèo béo nhanh chóng biến mất rồi hệ thống tiến vào trạng thái ngủ đông.
Từ giờ cậu chỉ có thể lấy đồ từ kho hàng còn những tương tác khác với hệ thống đều không thể.
Không biết sau trong người Duẫn Ngôn lại có cảm giác nao nao đầy bất an.
Cậu có linh cảm về sự bất ổn sẽ xảy ra trong thời gian hệ thống offline nâng cấp.
________________Hết chương 73________________.