Minh Hải mất mười ngày mười đêm, cuối cùng với thân ảnh nhỏ nhoi của tên nhóc năm tuổi hắn cũng thuận lợi đến được rừng Phong Linh.
Đây là một trong những nơi nhiều ma thú nhất trên Tu Ma đại lục.
Thời gian có hạn, hắn tự bản thân ước định, trong vòng ba năm nhất định phải luyện đến tầng thứ tám.
Nếu như tu Tiên có sáu cấp bậc là Tiên cảnh – Tán Tiên Cảnh – Tiên Nhân Cảnh - Tiên Tôn Cảnh – Đạo Tôn – Thiên Đạo, lại chia thành ba kỳ tu luyện là Hạ kỳ - trung kỳ - thượng kỳ.
Thì Tu Ma chia làm chín tầng, mỗi tầng lại chia ra hai bậc Tụ và Tỏa.
Tụ là bước vào tầng, Tỏa là có thể thuần thục dùng công lực cũng như khai thông mạch đạo.
Càng lên cao tu luyện càng khó.
Người đi vào con đường tu ma hoặc sinh ra có ma lực trên người thì tự khắc bị phong bế chín huyệt đạo trên cơ thể.
Quan mỗi tầng tu luyện sẽ mở một huyệt đạo, nếu không thể mở huyệt nào chính là người phàm.
Mà người phàm ở đại lục Tu Ma chính là nô lệ.
Mở một đạo thăng một bậc thì càng linh hoạt.
Càng luyện lên cao, pháp lực càng thông thiên, nhưng muốn qua ải đều cần hấp thụ Ma khí từ Ma thú.
Mà hàng ngàn năm qua đi Ma thú ngày càng tinh thông, chúng cũng khôn ngoan hơn rất nhiều cho nên tự bản thân chúng cũng tu luyện không hề tệ.
Ma thú hay Linh thú đều cũng giống như tu giả, chúng cũng có cấp bậc tu luyện.
Cả thảy là mười cấp bậc, mà cấp mười của chúng sánh ngang với Tiên Tôn Cảnh, cũng chính là bằng Ma Cảnh cấp tám.
Để bắt được chúng là vô cùng khó khăn, mà lại còn khan hiếm.
Bởi lẽ, bây giờ những kẻ tu ma như họ chỉ được phép bắt Ma thú, nếu chẳng may lạm sát Linh thú mà để Thiên Đạo phát hiện thì sẽ không được sống yên.
Mục tiêu của Minh Hải chính là, trước năm mười ba tuổi thuận lợi trở thành Ma Hoàng.
Thứ y muốn không chỉ có địa vị, mà chỉ có vị trí đó mới có tư cách đến gặp lại người kia.
Lần sống này, hắn không cam nguyện bị đạp dưới chân nữa.
Hắn cũng muốn vì mẹ hắn mà đòi lại công đạo một lần, đem những kẻ trong Ma cung thanh lý môn hộ một phen cho mẹ của hắn.
Dù có ký ức đầy đủ, nhưng kiếp này, hắn đã gọi bà ấy một tiếng mẹ thì tức là hắn chính là một người con, đạo làm con dù sao hắn cũng không phải không hiểu.
Minh Hải sờ vào ngọc bội treo bên thân, hắn nhớ lại.
Đây chính là bảo bối mẹ hắn đưa cho hắn trước lúc ra khỏi nhà.
Mẹ nói:
- Minh Hải, mẹ biết, con chính là đứa trẻ không tầm thường.
Mẹ khó khăn sinh ra con, không mưu cầu con tung hoành ngang dọc hay lập nghiệp lớn dựng cơ đồ gì.
Mẹ chỉ mong con bình bình an an cùng mẹ và cha con sống những ngày tháng an nhàn.
Nhưng có vẻ như, mẹ không thay đổi được vận mệnh của con.
Con chọn con đường con đi mẹ rất lo lắng, mẹ lại chẳng tài giỏi cho con tài nguyên gì.
Mẹ chỉ có miếng ngọc bội này thôi, đây cũng là vật mẫu thân của mẹ trước khi qua đời để cho mẹ.
Nó là ngọc trữ vật, nó sẽ giúp con bảo quản đồ, trong không gian ngọc cũng có một vài loại thuốc cùng thảo dược quý mẹ tích trữ sẵn rồi.
Mẹ đem nó cho con đó.
Minh Hải cầm ngọc bội mẹ đưa rồi ngắm nghía một hồi, miếng ngọc này vậy mà lại là Cốt Long, được luyện chế từ xương của một con rồng cấp tám.
Cảm thấy có điều không đúng, nhưng lúc đó vì mẹ một mực đưa cho, lại đang ở khung cảnh không thỏa đáng cho nên hắn chưa thể kiểm tra.
Bây giờ ngồi nghỉ như này, hắn mới thuận tay xem kỹ lại một lượt.
Ngọc bội này được luyện chế rất tinh xảo, bề mặt trơn nhẵn, nếu không dùng hỏa lực cấp năm trở lên tuyệt đối không thể nào luyện thành.
Mà hỏa lực cấp năm lại chỉ có bậc cường giả từ Tiên Tôn Cảnh hoặc Ma Cảnh tầng thứ tám trở lên mới có thể sử dụng.
Điều này chứng tỏ rằng, người đã tặng cho bà của hắn đồ vật này là một người không tầm thường.
Không, phải nói rằng đó là một người có địa vị vô cùng cao quý là khác.
Gia tộc của bà ngoại hắn chắc hẳn không phải hạng vô danh.
Nhưng điều đó liên quan gì hắn, hắn không hề có ý định nhờ vào ai.
Kiếp này hắn sẽ tự mình vững vàng lên để ông già Thiên Đạo được phen nở mày nở mặt.
Chuyện năm đó hắn làm vẫn luôn khí Thiên Đạo bị những kẻ trên Thiên Giới thi thoảng nhắc lại.
Lão ngoan đồng ấy, e là cũng chán làm Thiên Đạo độc tôn lắm rồi.
Minh Hải nghỉ xong, không chờ thêm nữa, hắn đứng dậy phủi qua tà áo dính lá phía sau.
Ung dung đi vào sâu trong rừng.
Đi được một quãng, oạch, hắn ngã, vì vướng vào rễ cây mà ngã.
Hắn lồm cồm bò dậy, phùi vạt áo lần nữa lại ung dung đi.
Vừa đi hắn vừa lẩm bẩm.
- Thiên Đạo đáng ghét, lão cho ta giữ được chút Ma lực, thi thoảng miễn cưỡng dùng phát uy, nhưng lại cho ta đầu thai hoán cốt lớn lên ở thân thể nhỏ bé này khiến mỗi lần sử dụng công pháp lại đau đến tróc da tróc thịt.
Minh Hải bây giờ cũng phải tu luyện mở căn cốt dần dần mới có thể sử dụng đầy đủ công pháp.
Hiện tại có thể coi như ma lực bản thân đang ở cấp sáu.
Nhưng huyệt đạo lại chỉ mới mở được bốn cái, tức cơ thể hắn lại chỉ mới cấp bốn.
Hắn giống như một cái lưới rách nhưng lại quang trúng cá voi ấy.
Chính là thể xác hắn không gánh vác nổi ma lực hắn đang có, hắn phải nhanh chóng mở huyệt đạo khai thông kinh mạch, nếu không sớm muộn hắn cũng bị bạo nổ.
Hơn thế, phải đột phá cấp bảy mới có thể ngự phong.
Như vậy cũng không cần đi trên đất nữa rồi.
Hắn vừa đi, vừa nghĩ, vừa tiện tay móc một nắm dược thảo ra nhai sống.
Dược thảo trong ngọc bội này của hắn chính là thứ giúp hắn sống sót qua mười ngày qua.
Hắn đi thêm một ngày thì cũng vào tới khu vực có ma thú sinh sống.
Dược thảo này nói sao cũng không đủ để hắn có thể thăng cấp, chỉ là đỡ đói mà thôi.
Đợi khi hắn lên được cấp sáu thì cũng có thể thêm một phương pháp tăng ma lực, chính là luyện đan.
May mắn kiếp trước hắn là đồ đệ của Tiên Y, cũng học được một thân y thuộc cùng luyện đan dược.
Hắn tìm thấy một hang động lớn, nơi này hắn đã xác định, chính là nơi ở của hắn trong vài năm tới.
Cửa hang cao tới bảy mét có thừa khiến y đứng ở dưới chỉ như một con kiến nhỏ bé mà thôi.
Hắn đang nghĩ: "Một hang động lớn như này, nhất định là nơi ở của một con ma thú cấp bảy.
Với ma lực của mình hiện tại thì không phải là đối thủ của nó rồi! Trước mắt phải ẩn núp xem, đối phương là ma thú loại nào đã."
Nghĩ là làm, hắn lại lật đật chạy núp phía sau một tảng đá lớn gần cửa hang, thuận tiện đem mùi cơ thể che dấu một phen tránh cho ma thú đánh hơi thấy.
Hắn chờ ở đó hơn sáu canh giờ liền.
Cuối cùng, khi trời nhá nhem tối thì ma thú cũng quay lại.
Hóa ra, đó là một con linh cẩu cấp bảy thật.
Trên miệng nó còn đang tha một con miêu linh cấp năm nữa.
Nó vừa đi săn về nên có vẻ đang đói và mệt.
Nó đứng ở cửa hang, ném con mồi của nó xuống, khịt mũi đánh hơi một lúc xem có gì lạ không.
Nó ngửi ra mùi lạ, dù sao cấp bậc của nó so với Minh Hải bây giờ đang cao hơn một bậc, Minh Hải miễn cưỡng cũng chỉ che đậy được phần nào hơi thở mà thôi.
Nó lập tức tiến lại gần tảng đá nơi Minh Hải đang trốn, khịt khịt thêm ba cái.
Sau đó nó quay đầu đi.
Minh Hải còn tưởng nó không phát hiện ra hắn, nhưng không phải.
Nó quay đầu rồi dùng đuôi đập mạnh một cái.
"Bang" tảng đá vỡ vụn.
Biết bản thân đã bị lộ, Minh Hải liền lập tức nhảy vọt sang một bên tránh cú đập đuôi tiếp theo của Linh cẩu.
Nhưng thân hình nhỏ bé ấy vô dụng trước cái đuôi dài của nó.
Minh Hải bị đuôi quật trúng, hắn bị văng đi một đoạn.
Thuật che mắt yếu ớt của hắn cũng vì thế tan biến theo.
Nếu hắn đang ở cấp bậc cao hơn thì thuật này hắn có thể dùng thành thục rồi, đáng tiếc hắn vẫn còn yếu quá.
Đem tay non nớt nắm lấy ngực bên phải nơi trực tiếp bị đuôi linh cẩu quật trúng.
Y nhổ ra một ngụm máu, yếu ớt bò đứng lên.
Linh cẩu khinh thường kẻ địch trước mắt, đối với nó, kia chính là con mồi thứ hai ngày hôm nay.
Thu hoạch không tệ chút nào nhé.
Nó từ từ tiến lại phía Minh Hải, điệu bộ chính là không thèm chấp, không để hắn vào mắt.
Nó vừa đi vừa loẹt quẹt cái đuôi trụi lông của nó dưới đất.
Minh Hải nghĩ, không thể để bị nó tấn công lần nữa, nếu không cái cơ thể nhỏ bé này của y sẽ tan nát ra mà chết mất.
Nghĩ vậy, y bèn đem mọi sức lực còn lại của mình, miễn cưỡng áp chế cơ thể bé nhỏ kia thi triển Hỏa pháp.
Một đốm nhỏ từ từ lớn lên giữa hai lòng bàn tay của Minh Hải.
Con Linh cẩu nhìn thấy con mồi của nó giẫy dụa chống lại trong mắt đầy vẻ khinh thường.
Nó dùng mũi xì một tiếng, một màn giãy chết mà thôi.
Minh Hải bị nó khinh thường có chút khó chịu, hắn liền gào to một tiếng đem hết sức bình sinh khiến quả cầu lửa một hơi thổi bùng lên rồi nhanh chóng ném về phía Linh cẩu.
Con Linh cẩu thấy ngọn lửa ma lực bùng lên bất chợt khiến nó không kịp trở mình, nó nhảy sang một bên để tránh nhưng vẫn bị ngọn lửa đen ấy nhuốt vào, nó bị đốt cho một mảng lông cháy rụi đến tận da thịt đau nhói.
Nó không thể ngờ con mồi nó xem thường lại ném ra được ngọn lửa ma lực lớn đến thế.
Sau khi đau đớn mê vội li3m đám lông cháy cho nó không lan ra, bị bỏng miếng lớn như thế.
Nó nhe răng gầm gừ nhìn về phía Minh Hải.
Mắt nó cũng đổi sang màu đỏ từ bao giờ.
Lần này nó cẩn trọng hơn, dù sao cũng săn mồi bao năm nó cũng đủ kiên nhẫn để không lao vào Minh Hải lần nữa..