236.
Nói rồi cậu buông cô gái ra.
Không để cho mọi người phản ứng, Lâm Huy quay người lại chạy đến bên một tên vệ sĩ cao lớn.
Vung chân đá thật mạnh vào hạ bộ của hắn, nhân cơ hội hắn vì đau mà cuối thấp ôm hạ bộ. Lâm Huy lại đá mạnh vào đầu hắn, trực tiếp đánh ngất tại chỗ.
Bấy giờ mấy người khác mới kịp phản ứng, viện trưởng vội kêu mấy tên vệ sĩ đứng canh bên ngoài đi vô hòng khống chế Lâm Huy.
Nhưng hiển nhiên, cậu sẽ không để mình dễ dàng khống chế.
Trong đầu cậu lúc này hiện lên hình ảnh của đứa trẻ nhỏ tầm chín mười tuổi cùng thanh niên đẹp trai.
Lúc này có một tên vệ sĩ cầm trích điện quơ lên hướng về phía về phía cổ của Lâm Huy.
Trong đầu liền hiện lên hình ảnh thanh niên đẹp trai, hắn cười nói: "Nếu bị tấn công từ phần vai trở lên, hãy ngồi khụy xuống dùng chân gạt chân đối thủ."
Lâm Huy liền làm theo, ngay lúc gã vệ sĩ đưa máy trích điện hướng về phía cậu thì cậu ngồi thụp xuống. Tay chống xuống đất giữ thăng bằng, chân liền vươn ra dùng lực mạnh gạt chân tên vệ sĩ.
Quả nhiên gã vì mất thăng bằng mà ngã xuống, Lâm Huy nhân cơ hội này mà tước cây trích điện. Trích lên cổ tên vệ sĩ khiến hắn ngất đi.
"Pằng"
Đằng sau vang lên tiếng súng, Lâm Huy quay người lại liền thấy một tên khác đang cầm súng chĩa cậu.
Trong đầu lại vang lên câu nói.
"Trong trường hợp, địch có vũ khí thì hãy đánh lạc hướng chúng bằng bất cứ thứ gì. Chạy thật nhanh, nhanh vào, đến nổi khi chúng thấy em thì em đã đứng trước mặt địch rồi làm gì thì em cũng biết mà."
Cậu nghe theo tiếng nói trong đầu, trực tiếp ném cây trích điện về phía gã vệ sĩ.
Gã theo bản năng đưa tay đón lấy, tay vừa chạm được trích điện thì tròng mắt gã hiện lên hình ảnh của Lâm Huy.
Không biết từ bao giờ mà cậu đã đứng đối diện gã.
Lâm Huy không cho tên vệ sĩ thời gian thích ứng mà đấm liên tục mấy cú vào mặt gã, xong đoạt lấy cây trích điện giật cho gã ngất đi.
237.
Hiện giờ, Lâm Huy đang cầm trên tay khẩu súng đứng trước mặt viện trưởng.
Cậu chĩa mũi súng lên, đối diện với viện trưởng, ông ta vội nói:
"Nếu cậu mà bắn thì tôi sẽ báo cảnh sát! Mau thả súng xuống!!"
Lâm Huy cười lạnh một cái, cậu nhìn chằm chằm ông ta chẳng nói gì.
Bỗng viện trưởng khựng lại, ông khiếp sợ nhìn người trước mắt.
Trong đôi mắt ông, không chỉ mình Lâm Huy mà dường như hòa vào với gương mặt cậu thiếu niên là một gương mặt khác.
Nó vừa quen vừa lạ, dường như khơi dậy trong miền kí ức của ông ta một đoạn kí ức nào đó.
"Nhớ tôi không? Alex?"
Lâm Huy nói câu này nhưng giọng lại khác so với bình thường, chất giọng trầm ấm lại mang chút giễu cợt.
"L...Lâm Quốc?"
"Ừ, không ngờ cậu còn nhớ tôi nhỉ? Năm xưa cũng chính cậu chữa "bệnh đồng tính" cho tôi, ngày nay cũng là cậu chữa cho con tôi nhỉ?"
Viện trưởng vẫn còn khiếp sợ, không phải Lâm Quốc đã chết rồi sao? Sao giờ còn hiện hồn lên? Chết rồi thì đầu thai làm người tử tế luôn đi!
"Cậu nghe tớ nói đã, điều khiển cơ thể con cậu bỏ súng xuống đi!!"
"Pằng"
"AA..."
Trên chiếc đùi béo của gã viện trưởng liền hiện lên một lỗ nhỏ, máu cũng từ đó mà chảy ra.
"Rất nhanh thôi, cậu sẽ gặp tôi."
Viện trưởng mất đi quyền điều khiển cơ thể, ông ta ngất đi vì mất máu.
238.
Bà Lâm nuốt nước miếng, sợ hãi nhìn Lâm Huy đang đứng trước mặt mình.
Những điều nảy giờ xảy ra bà ta đều thấy rõ, con của bà sau khi bắn viện trưởng thì quay sang nhìn bà chằm chằm.
Dù không có chĩa súng vào bà nhưng cũng đủ làm bà sợ hãi.
"C... con ngoan, bình... tĩnh nghe ta nói..."
"Chát"
Bà Lâm như không tin vào mắt mình, ôm mặt trừng mắt nhìn Lâm Huy.
Nhưng khuôn mặt cậu đã thay thế bằng khuôn mặt mà bà ta từng căm ghét nhất.
Bà hét toáng lên: "Sao mày lại ở đây!?"
"Còn nhớ tôi không, Kiều Thúc Nhi?"
Giọng nam khàn khàn không phải trầm ấm như hồi nảy.
"T...Triệu Vũ."
"Bà cũng nên nếm trãi những điều mà bà làm với em ấy và con tôi."
Câu nói ánh lên sự căm phẫn, đôi mắt người đàn ông da ngâm nhìn chằm chằm vào bà ta.
"Đó không phải con ông! Là con tôi!!"
"Chát"
"Bà là cái thá gì? Bà không xứng cũng không có tư cách làm mẹ của con tôi."
Nói xong liền đánh ngất Bà Lâm, cũng chính lúc này mà cơ thể của Lâm Huy ngã xuống.
Cơ thể mất đi quyền điều khiển nằm trong vòng tay của thanh niên đẹp trai.
Hắn hôn lên cái trán của cậu rồi đưa Lâm Huy cho Lâm Quốc.
"Mang em ấy về đi."
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kẻ Sát Nhân Và Bé Ngốc
Chương 77
Chương 77