Trong lòng Kha Hách xảy ra biến hóa thế nào thì Ninh Tuy không biết nhưng kể từ ngày đó Kha Hách không tiếp tục tìm cậu nữa.
Không chỉ ngừng gửi tin nhắn thường xuyên qua WeChat cho cậu, ở trường học vừa nhìn thấy cậu liền trốn tránh.
Một lần không cẩn thận đụng phải khi đang ăn cơm ở căng tin, còn lảng tránh không dám nhìn thẳng vào cậu, xuất thần cầm khay thức ăn đi tới cửa căng tin, thiếu chút nữa đụng phải cửa kính mà ngã xuống.
Phương Đại Thành và Ôn Nặc ở bên cạnh ăn cơm: "......"
Mặc dù cách giải quyết đơn giản mà có chút thô nhưng Ninh Tuy cảm thấy cực kỳ hoàn mỹ, vui sướng khi giải quyết được một vấn đề rắc rối có thể chia rẽ cậu và Quý Úc Trình.
Hoạt động kỷ niệm rất nhanh đã sắp bắt đầu, trong trường yêu cầu mỗi khoa tham gia ít nhất một tiết mục.
Khoa khác ít nhiều gì cũng có chút không khí văn nghệ, nói chung rất đa tài đa nghệ, tiết mục tham gia đều là bảy tám tiết mục được đưa lên.
Cũng chỉ có một nhóm lập trình viên của khoa máy tính, nữ không nhiều mà nam sinh cũng toàn đều là mọt sách, lớp trưởng không ngờ tới không có người nhận đăng ký tiết mục nào, chỉ có thể cuống quýt tổ chức một đại hợp xướng.
Ninh Tuy được xem như là nam sinh đẹp nhất khoa máy tính, nữ sinh trong lớp lần lượt tới hỏi: "Ninh Tuy, sao cậu không đăng ký một hai tiếc mục gì đó?"
Ngay cả khi không biết cái gì thì tùy tiện lên sân khấu biểu diễn một vở kịch dở hơi cũng đã rất hấp dẫn người rồi.
Bọn họ căn bản vẫn hy vọng Ninh Tuy sẽ báo danh tiết mục gì đó, sau đó mang bọn họ cùng nhau tham gia biểu diễn.
"Bận kiếm tiền." Ninh Tuy cười nói.
Biểu diễn cái gì, lên sân khấu biểu diễn rửa bát à, Ninh Tuy lớn lên trong cô nhi viện, chưa từng học qua bất kỳ kỹ năng tài nghệ nào.
Nhưng cậu không có hứng thú với mấy chuyện này, càng không thích khoe mẽ.
Mỗi ngày sau khi về nhà phải mất nửa tiếng để giúp lão công thực vật tắm rửa, mát xe cho hắn, trước khi ngủ còn đọc truyện cho hắn, đương nhiên, lợi ích đổi lại cũng rất lớn.
Các nữ sinh hiểu sai ý cậu, bởi vì cậu mới năm ba đã bắt đầu ở bên ngoài làm việc rồi.
Chuyện cậu ra vào công ty Lâm Mạn không biết tại sao bị người trong trường nhìn thấy được, mọi người đều cho rằng cậu đang thực tập bên ngoài.
"Vất vả một chút, A Tuy." Các nữ sinh lập tức càng thêm đánh giá cao Ninh Tuy.
Nhưng đáng tiếc.....!Ninh Tuy không yêu khác giới, nếu không số người theo đuổi cậu sẽ tăng lên theo cấp số nhân.
Quý Úc Trình ở trong hình nhiều nhìn vợ nhỏ được yêu thích như vậy, cũng vui mừng cho cậu lại có chút chua xót, thậm chí muốn giấu cậu vào trong lòng, khiển tất cả những người quanh cậu đều phải tránh xa.
Lớp trưởng tổ chức tiết mục đại hợp xướng, 3 người cao lớn của ký thúc xá phòng 402 cũng bị kéo vào bù sĩ số.
Đêm trước khi lên sân khấu, người trong khoa đã quyên góp ít tiền cho sự kiện, mua tây trang cho từng người sẽ lên sân khấu biểu diễn, bởi vì phải tiết kiệm tiền, tây trang được mua từ phố sinh viên gần đó, rất rẻ.
"Thằng nhóc nhà cậu, tại sao mặc tây trang 100 tệ cũng đẹp như vậy." Ôn Nặc và Phương Đại Thành sau khi mặc tây trang xong nhìn về phía Ninh Tuy, luôn cảm thấy hai người y như vệ sĩ của Ninh Tuy.
Rõ ràng cùng một bộ tây trang giống hệt nhau, vì sao mặc lên người cư nhiên biến thành khác nhau như vậy.
Rốt cuộc vấn đề nằm ở mặt hay là nằm ở cơ thể?
Ninh Tuy rất ít khi mặc tây trang, bình thường đều mặc quần áo đơn giản, chủ yếu là áo hoodie, lần cuối mặc tây trang vào lần cậu và Lâm Mạn cùng tham gia buổi thừa kế gia sản bắt buộc ở nước ngoài.
Nhưng chất lượng của bộ tây trang này thật sự rất rẻ, vừa giơ tay lên một chút liền bị rách một đường xuống dưới nách.
Cũng may ngày mai mới lên sân khấu, Ninh Tuy gấp bộ tây trang lại cất vào trong túi sách, định buổi tối mang về nhờ dì Chu may lại giúp cậu.
Bên này, Ninh Viễn Minh cũng đang chuẩn bị tiết mục lên sân khấu vào ngày kỷ niệm trường.
Y đăng ký chương trình độc tấu piano, dự định chuyển cây đàn piano lớn ba góc của của mình tới.
Hắn vừa báo danh, hội sinh viên trong sân lập tức đưa y xếp vào áp chót.
Loại ưu đãi này đều là tiền của Ninh gia mang đến cho y, trước kia Ninh Viễn Minh tập mãi thành quen, hoàn toàn không coi có chuyện gì, nhưng gần đây thái độ của mẹ Ninh không ổn, dự cảm trong lòng y cũng càng lúc càng mạnh mẽ.
Nhìn thấy y đang ở trong thư phòng luyện tập, mẹ Ninh nhịn không được đẩy cửa đi vào.
"Mẹ, người tới rồi, mẹ giúp con nghe thử......"
Ninh Viễn Minh còn chưa nói xong, mẹ Ninh hỏi: "Tiểu Minh, lễ kỷ niệm của trường các con, Tuy Tuy có tham gia hay không, nó đăng lý tiết mục nào không?"
Ngón tay của Ninh Viễn Minh đột ngột bấm một nốt trên đàn, nụ cười trên mặt y cứng đờ, qua một lúc mới nói: "Hai năm qua Ninh Tuy đều không tham gia tiết mục nào, năm nay chắc cũng không."
"Ừm." Mẹ Ninh có chút thất vọng, bà vẫn muốn đi xem một chút.
Nếu là trước đây, mẹ Ninh nhất định sẽ đi, nhưng bây giờ nhìn Ninh Viễn Minh mặc tây trang cao cấp trị giá mấy vạn tệ, ưu nhà ngồi trước đàn, không biết tại sao liền nghĩ tới, từ nhỏ đến lớn khi bà đã tự tay đưa Ninh Viễn đi học cưỡi ngựa, chơi golf, bắn cung thì Ninh Tuy vẫn ở cô nhi viện dùng ánh mắt ghen tị nhìn người khác chơi xe ô tô đồ chơi giá 6 tệ.
Bà xoa trán: "Gần đây cơ thể không tốt nên mẹ không đi, kỹ năng chơi piano của con rất tốt, không xảy ra vấn đề gì."
Mẹ Ninh xoay người rời đi, nhưng Ninh Viễn Minh lại không có tâm tình tiếp tục luyện đàn.
Y âm ám nhìn bản nhạc, xương ngón tay bấm mạnh trên bàn phím dùng lực nắm chặt đến trắng bệch.
Người kia nói sai một điều, dù y có lấy lòng mẹ Ninh cũng vô dụng, cái cân trong lòng mẹ Ninh rõ ràng đã hướng về Ninh Tuy!
Y tâm tình phiền não lấy điện thoại ra, nhìn vào hộp thư WeChat.
Trong khoảng thời gian này tất nhiên là y đơn phương gửi tin nhắn cho người đó, nhưng người đó không trả lời y một chữ nào.
Nhưng đối phương rất bận, y có thể hiểu.
Hơn nữa, ngược lại cứ lạnh nhạt như vậy lại càng thêm bí ẩn, càng tăng sức hấp dẫn.
Nếu mọi tin nhắn y gửi tới, đối phương đều xem, vậy chẳng phái đối phương đối với ai cũng như vậy hay sao?
Nghĩ tới đây, Ninh Viễn Minh bình tĩnh hơn rất nhiều, sắp xếp lại lời nói, tràn ngập kỳ vọng gửi một tin nhắn.
—— "Nghe theo lời ngài, gần đây tôi không không đi làm phiền Ninh Tuy, luôn chuyên tâm vào học hành.
Nhưng trường bọn tôi sắp tổ chức lễ kỷ niệm, tôi sẽ lên đài biểu diễn, nếu ngài rảnh có thể đến xem không?"
Bên kia vẫn không có động tĩnh, nhưng Ninh Viễn Minh không gấp gáp.
Y buông điện thoại xuống, tiếp tục luyện tập đàn của mình.
..........
Sau khi điện thoại công việc của Ninh Tuy hết điện, cậu căn bản chưa từng mở ra.
Cậu cầm áo khoác vest vội về nhà, quản gia chào hỏi: "Thiếu phu nhân đã về rồi?"
Ninh Tuy hỏi quản gia: "Dì Chu ở đây không?"
Quản gia nói: "Cho phép bà ấy nghỉ mấy ngày rồi, bà ấy vừa đi, sao vậy, có chuyện gì sao? Tôi gọi bà ấy quay lại?"
"Đừng." Ninh Tuy vội nói.
Người ta khó lắm mới được nghỉ vài ngày về nhà thăm con, sao mình có thể bởi vì chút chuyện nhỏ này mà gọi người ta quay lại?
"Trang phục lên đài biểu diễn bị rách rồi." Ninh Tuy đưa đường may bị rách dưới nách của bộ tây trang cho quản gia xem, kết quả tây trang trong tay cậu run lên, "soạt" một tiếng đường vai và đường hông lại bị bung ra.
Quản gia: "........"
Ninh Tuy: "......." Mất mặt quá rồi.
Làm việc ở Quý gia mười mấy năm, hơn nửa đời người chưa từng thấy quần áo kém chất lượng như vậy, quản gia một mặt cực kỳ kinh ngạc.
"Chỉ mặc lên sân khấu biểu diễn thôi sao? Không cần tìm lão gia, tôi trực tiếp đi gặp phụ đạo viên của các cậu, trích một khoản tiền từ Quý thị mua mỗi người các cậu một bộ tốt hơn."
"Đừng đừng đừng." Ninh Tuy nhanh chóng xua tay, hầu hết mọi người trong trường đều không biết cậu gả cho một người giàu có như Quý Úc Trình, cậu vẫn hòa thuận với bạn học, không muốn làm hỏng mối quan hệ: "Có kim chỉ không? Tự cháu khâu nó lại là được rồi."
Quản gia cũng có thể hiểu được tâm tư của cậu, đành phải đi tìm kim chỉ.
Buổi tối, tắm cho Quý đại thiếu gia xong, Ninh Tuy ôm tây trang ngồi bên giường may vá.
Đổ xăng xe cho người khác, nướng thịt cho người khác, mặc bộ đồ con gấu làm đạo cụ trong công viên giải trí, mấy chuyện này cậu rất giỏi nhưng lao động chân tay cậu lại dốt đặc cán mai, một tay cầm kim một tay cầm chỉ, xỏ nửa ngày cũng không xỏ được.
Xỏ tới khi Ninh Tuy nghi ngờ mắt mình mù luôn rồi.
Người thực vật nằm trên giường, nhìn hình chiếu trong não nhìn vợ nhỏ ngồi bên cạnh tháo tác khó khăn, nhìn chiến tích 0.5, bị đáng yêu chọc cho muốn nhếch khóe miệng.
Khớp xương rõ ràng trên ngón tay vợ nhỏ vừa mảnh khảnh vừa thon dài, sao lại vụng về như vậy, hai tay cầm kim chỉ giống như cầm quả bóng bay, làm thế nào cũng không xỏ được, bị lệch khỏi không ngừng.
Vừa xỏ kim chỉ còn vừa lẩm bà lẩm bẩm cái gì đó.
Đáng yêu đến mức khiến người muốn ôm vào trong lòng xoa thật mạnh.
Xỏ kim hơn ba mươi phút vẫn không xỏ vào được, Ninh Tuy khổ não đặt kim chỉ xuống, lựa chọn buông bỏ.
Ngày mai mang đến trường học nhờ nữ sinh trong lớp giúp mình khâu lại vậy.
Bởi vì ngày hôm sau phải lên sân khấu biểu diễn, Ninh Tuy leo lên giường sớm chút.
Cậu tắt đèn, vén chăn nằm xuống ôm lão công thực vật nhà mình.
Sau khi nằm xuống cảm thấy thân thể của người đàn ông trong lòng phi thường mềm mại —— so với ngày mà Kha Hách đến còn mềm mại hơn rất nhiều, cũng không có cảm giác tức giận và cứng ngắc ngày đó.
Ngày đó cậu nắm tay Quý Úc Trình chơi game, luôn cảm thấy ngón tay của Quý Úc Trình đang cạnh tranh với cậu.
Ninh Tuy không nhịn được bật đèn giường, nhìn người thực vật trên giường.
Nếu không phải Quý Úc Trình không động chút nào, khuôn mặt tuấn tú vô cảm, hai mắt nhắm nghiền như thường, đầu tóc vẫn giống hết như lúc cậu rời đi, cậu thật sự sẽ cho rằng Quý Úc Trình có nhận thức.
Bất quá chuyện này chắc bình thường.
Chức năng cơ thể con người rất phức tạp, sẽ thay đổi một cách không chủ đích với k1ch thích bên ngoài, người thực vật cũng không ngoại lệ.
Nói không chừng do nhiệt độ tương đối lạnh, bộ dạng thực vật của Quý Úc Trình mới có chút cứng ngắc như cái cây đông lạnh.
Nghĩ đến đây, Ninh Ty lại tắt đèn nằm xuống, tiếp tục hạnh phúc ôm "đồ chơi lớn" đi ngủ.
Đêm dài.
Sau khi đợi Ninh Tuy ngủ say, cảm giác ngột ngạt giảm bớt đi chút, 009 mới ở trong cơ thể của Quý Úc Trình nói: "Tui đi xem danh sách tiết mục biểu diễn, vợ anh sắp biểu diễn đại hợp xướng."
Hai mắt Quý Úc Trinh tối tăm, cực kỳ mong đợi, không nghĩ tới lại được nghe vợ nhỏ hát sớm như vậy, không biết giọng hát của cậu hay và đẹp đẽ như tài vẽ tranh của cậu hay không.
Nhưng đáng tiếc không thể ghi âm, nếu không sau khi ghi âm lại có thể nghe lại nhiều lần.
009 kiểm tra bộ não của Quý Úc Trình: "......."
Quý Úc Trình nói 009 tắt hình chiếu, nhìn quanh phòng ngủ, đường nhìn đáp xuống chiếc áo vest mà Ninh Tuy tùy tiện đặt trên ghế, hỏi: "Mày có thể may lại tây trang cho em ấy không?"
Với tư cách là một hệ thống, 009 tự nhiên đã được huấn luyện qua, nhưng nó cự tuyệt làm chuyện ẻo lả như này, dùng ngữ khi cực kỳ cứng rắn: "Hệ thống không biết khâu vá, ký chủ anh có thể ở trong đầu tưởng tượng mình đang thao túng kim chỉ, như vậy có thể làm được."
Tất nhiên Quý đại thiếu gia cũng chưa từng thêu thùa, như đối mặt với đại dịch nói: "Thử đi."
Một lần thử này, người thực vật trên giường cả đêm không ngủ.
.........
Sáng hôm sau Ninh Tuy không có tiết, buổi chiều mới bắt đầu hoạt động lễ kỷ niệm, vì cậu ngủ dậy muộn một chút, sau khi rời giường liền đánh răng rửa mặt.
Nhét hộp kim khâu vào túi sách, lúc định cầm tây trang ra ngoài, cậu đột nhiên kinh ngạc phát hiện phần nách bị rách đã được khâu lại rồi?
Lật tây trang trong tay, đường vai và đường hông cũng được khâu lại, không chỉ như vậy, những trước khuy bị bung ra trước đó cũng được may vá cẩn thận.
Sáng tin mơ chú quản gia từng tới gọi cậu, ông giúp mình khâu lại sao?
Nhìn đường may này thật sự không tồi, kỹ càng tinh tế.
Ngoài ra, bên ngực trái của tây trang có một bông hoa nhỏ được khâu bằng chỉ vàng, có cả rễ và cành.
Hai bên cổ tay áo vốn không tồn tại khuy cũng được may lên bốn chiếc khuy nhỏ, không biết là lấy được từ bộ đồ vest đắt tiền của Quý Úc Trình.
Với thao tác như này, quầy hàng rong giá rẻ trên đường phố hơn 100 tệ đột nhiên trở nên cao cấp hơn.
Tây trang vẫn là bộ tây trang kia, đúng kiểu dáng của học bạn cùng lớp.
Nhưng chỉ bởi vì hai chi tiết nhỏ này mà bỗng toát lên vẻ quý phái tao nhã.
Ninh Tuy vui vẻ, không nhìn ra chú quản gia còn là loại hình đảm đang, hôm qua chú ấy còn nói không giỏi may vá, chỉ là giở vờ đúng không? Dì quản gia thật có phúc khí!
Ninh Tuy đối với bộ tây trang này trở nên nghiêm túc, cẩn thận gấp lại dùng túi bọc lại, sau đó mới đặt vào trong túi sách.
Khi xuống lầu Ninh Tuy vốn muốn tìm quản gia để chiêm ngưỡng tài nghệ của ông một phen, nhưng quản gia không ở đây, sáng sơm đã ra ngoài mua đồ rồi, Ninh Tuy chỉ đành đi theo trợ lý Chu lên xe đi học.
Đến phòng thay đồ của tòa nhà dạy học, sau khi thay đồ biểu diễn, bạn học trong lớp cũng lập tức phát hiện ra sự thay đổi trên tây trang của cậu.
"Tôi đệt, sao tôi không nghĩ ra, khâu cúc vào cũng có thể giả dạng thành tây trang cao cấp chứ."
"Ai làm cho cậu vậy, hoa hồng nhỏ thật đẹp."
"Thật là nhân bỉ nhân bỉ tử nhân(1)." Tào Nặc nhìn Ninh Tuy, lại nhìn mình, dở khóc dở cười: "Giống một đám người thô lỗ với một hoàng tử nhỏ."
(1) Nhân bỉ nhân bỉ tử nhân 人比人气死人: Con người không nên so đo với nhau, mỗi người đều có ưu điểm của mình
Ninh Tuy rất đắc ý khi mặc bộ tây trang này, tâm tình của cả một ngày đều thay đổi sang trạng thái tốt.
Hai quầng thâm đen dưới mắt của linh hồn Quý đại thiếu gia nhìn vợ nhỏ ở nơi xa, cũng trở nên vui mừng khôn xiết.
Vốn dĩ 009 cũng rất vui vẻ, dù sao là sự khởi đầu, tốt xấu cũng tính là ngày lễ, nhờ ký chủ mà nó cũng có thể xem biểu diễn của ngày lễ kỷ niệm trường của S đại, nhưng không thể ôm gói khoai tây chiên vừa ăn vừa xem, nếu không càng thêm mỹ mãn......
Đến khi khoa máy tính bắt đầu lên đài, vợ nhỏ của ký chủ bắt đầu ở trong đám đông ca hát.
009: "........"
Cái này phải gọi là quá khó nghe! Dứt khoát không có âm thanh nào!
Nhìn vợ nhỏ của ký chủ vẽ tranh vẫn có thể lựa chọn ngoảnh mặt làm ngơ, nghe cậu hát thì hoàn toàn không thể bịt tai lại được! Thấy ký chủ nghe chăm chú đến mức này, 009 ngay cả dũng khí nói mình không muốn nghe cũng không có.
Nó không hiểu, tại sao một giọng nói tuyệt vời như vậy lại có thể hát ra một bài hát khó nghe như thế!
Bạn học xung quanh Ninh Tuy đang hát được một nửa, nhịn không được muốn nói mà không nói được nhìn sang Ninh Tuy.
Âm điệu ban đầu của bài hát này là gì? Bọn họ sắp bị lấy đi trí nhớ rồi!
Ninh Tuy: "......"
Ninh Tuy chột dạ hạ thấp âm lượng của mình xuống, thay đổi thành nhỏ giọng ngâm nga theo dàn đồng ca.
Cũng may bởi vì cậu cao nên đứng ở hàng sau, dù không mở miệng hát cũng không không bị...........
"Bọn họ nhìn chằm chằm em ấy làm gì?" Quý Úc Trình cảm giác đầu mình mỗi ngày đều cứng hơn tám trăm lần: "Bài hát này chẳng phải rất hay hay sao? Có phải bạo lực học đường không?"
009: "......."
Cũng may thời gian một bài hát rất ngắn nếu không 009 cảm thấy mạng sống của mình sắp giảm thọ rồi.
Một nhóm người của khoa máy tính vội vàng xuống đài, lớp trưởng sau khi đi xuống liền kéo mọi người đi chụp ảnh tập thể, Ninh Tuy khi còn nhỏ từng thấy có gia đình nhận nuôi chụp ảnh một lần, sau khi chụp xong lại bị vứt đi, gần như bị chụp ra bóng râm, cậu đặc biệt không thích mình xuất hiện trong ảnh, vì thế nhanh chóng lẩn vào trong đám đông như con cá chạch.
Nhà trường bời vài nhiếp ảnh gia chuyên môn tới để chụp lại buổi lễ kỷ niêm, có người cầm giá ba chân, cũng có người cầm polaroid(2).
(2) Nguyên văn — 拍立得: Polaroid được biết đến là tên gọi của một hãng sản xuất và đồng thời được cấp bằng sáng chế máy ảnh phim chụp lấy ngay (instant camera) hay nói cách khác là Polaroid Corporation.
Một nhiếp ảnh gia cầm Polaroid nhìn đám đông xung quanh, ngay lập tức nhanh nhẹ chụp lại bóng lưng của đám người ở phía xa.
Trong đám đông, một người mặc tây trang ro nhỏ chân dài nổi bật giữa đám đông, trong phi thường lịch lãm, hắn nhanh chóng nhấn chụp về phía bên đó.
Khi tiết mục của khoa máy tính báo dạm liền không được coi trọng, bị sắp xếp vào tiết mục thứ ba.
Chẳng mấy ai quan tâm tiết mục được đưa lên trước, càng huống chi là một màn đại hợp xướng bình thường.
Ninh Viễn Minh có tiết mục của riêng mình, trực tiếp trang điểm chỉnh mic ở hậu đài, hơn nữa y còn đang suy nghĩ xem Phương Vũ sẽ đến hay không, làm gì còn có tâm tình đi xem khoa máy tính của mấy người Ninh Tuy biểu diễn? Thậm chí Ninh Tuy lên sân khấu y cũng không biết.
Y thỉnh thoảng liếc nhìn điện thoại.
Mãi đến khi một tiếng sau, y chính thức lên sân khấu, điện thoại vẫn không có hồi âm.
Ninh Viễn Minh ôm trang thái nông nóng mặc tây trang cao cấp của mình lên sân khấu.
Biểu diễn rất thành công nhưng khi biểu diễn y vẫn không nhịn được nhìn xuống dưới đài, đường nhìn ở trong đám người tìm kiếm.
Y thật sự vẫn không biết người kia trông như thế nào, nhưng người kia có khí chất xuất chúng, nếu như đến y nhất định có thể vừa nhìn đã nhận ra.
Tuy nhiên đến đến khi y kết thúc biểu diễn, hắn vẫn không tới.
Ninh Viễn Minh vừa quay lại hậu đài sắc mặt liền thất vọng tháo mic của mình xuống.
Bất quá vào lúc này, y nhìn thấy một nhiếp ảnh gia đang dán hàng chục bức ảnh chụp được từ Polaroid lên bức tường triển lãm ở tầng dưới của tòa nhà dạy học dạy học.
Ninh Viễn Minh theo bản năng đi tới nhìn.
Tầm mắt y lập tức bị thu hút bởi một tấm ảnh trong số đó.
Tên tấm ảnh Polaroid toàn là người, thoạt nhìn thì giống như đám người nhưng có một bóng người cao lớn mặc vest độc lập giữa đám đông, rất giống với hình ảnh trên hình đại diện WeChat của người kia.
Ninh Viễn Minh hít một hơi.
Người đó đã từng tới đây đúng không?
..........!Rất có khả năng từng tới nhưng không nói với mình?
Ninh Viễn Minh nhìn chằm chằm bức ảnh, chỉ cảm thấy càng nhìn càng giống, trong lòng đột nhiên phun ra luồng hoan hỉ.
"Bức ảnh này có thể cho tôi không?" Y nói với nhiếp ảnh gia.
.............
Lễ hội kỷ niệm thành công kết thúc, Ninh Tuy về đến nhà còn chưa buông cặp sách liền vui vẻ chạy vào phòng bếp tìm quản gia.
Quản gia đang bận rộn ở bếp, vểnh môi không biết đang giấu cái gì.
"Chú ơi, cảm ơn."
"A, cậu biết rồi?" Quản gia giật mình thiếu chút nữa đập đầu vào bệ bếp.
Hôm nay là sinh nhật của Ninh Tuy, mấy ngày trước lão gia gọi điện nhắc ông nhớ mua bánh sinh nhật cho Ninh Tuy, sáng sớm ông liền giấu bánh kem, định chờ Ninh Tuy về đến nhà thì tạo cho cậu một bất ngờ, không nghĩ tới lại bị Ninh Tuy phát hiện ra!
"Thẩm mỹ rất tốt." Ninh Tuy cười nói, khiến bạn học ở khoa máy tính ghen tị muốn chết.
Nhờ phúc của quản gia đã làm Ninh Tuy cảm nhận được cảm giác được gia trưởng chuẩn bị đồ cho, những đứa trẻ xung quanh đều ghen tị.
Đây chính là giấc mơ mà cậu mơ nhiều nhất khi còn nhỏ.
"Vậy thì......" Quản gia có chút xấu hổ, khi ông mua bánh kem còn sợ mình mua chiếc bánh kem lớn ba lớp quá đắt, không nghĩ tới Ninh Tuy còn cực kỳ thích.
Cư nhiên bị Ninh Tuy nhìn thấy rồi, ông liền không giấu nữa.
Quản gia lấy bánh kém từ trong tủ lạnh ra: "Sinh nhật vui vẻ."
Ninh Tuy mở to mắt.
Vẫn nhớ sinh nhật của mình! Đối với cậu quá tốt rồi!
Đã biết rồi tại sao vẫn phối hợp biểu hiện như kinh ngạc.
Thiếu phu nhân đứa nhỏ này thật sự......!giỏi tắm rửa, còn rất đáng yêu, có lúc thật sự khiến người muốn nhéo mặt cậu.
Quản gia cũng không khỏi mỉm cười, nói: "Cầm tới phòng ăn ăn đi, lão gia không trở về kịp, nếu ngài không phiền tôi sẽ cùng ngài trải qua sinh nhật."
"Được ạ." Ninh Tuy hưng phấn giúp bưng bánh ngọt ra phòng ăn.
Quý đại thiếu gia nhìn toàn bộ quá trình Ninh Tuy nói chuyện với quản gia: "......."
Quý Úc Trình đen mặt: "Bọn họ đang nói chuyện trên cùng một tuyến não à?"
009 thở dài: "Công lao bị cướp mất rồi, ký chủ, ai bảo anh là người thực vật cơ chứ, ai mà tin anh sẽ là người may bị tây trang kia chứ."
Quý Úc Trình: "......."
Con người tới 21 tuổi, sinh nhật đã trở nên không quan trọng như vậy nữa rồi, nếu không phải có cuộc gọi buổi chiều của Lâm Mạn, Phương Đại Thành và Ôn Nặc cũng tặng cho cậu một món quà nhỏ, chỉ sợ Ninh Tuy đã không nhớ hôm nay là sinh nhật của mình.
Cậu chỉ chặn Ninh Thần, không chặn mẹ Ninh, trong điện thoại có mấy cuộc gọi nhỡ của mẹ Ninh.
Qua một lúc lại nhận được một tin nhắn từ mẹ Ninh, đại khái là chúc mừng mừng sinh nhật cậu.
Ninh Tuy ném điện thoại sang một bên, sau khi cắm nến lên bánh kem, cậu lại lên lầu ôm Quý đại thiếu gia lên xe lăn.
Ăn bánh sinh nhật cũng nghĩ tới mình.......
Một chút bất mãn trong lòng Quý đại thiếu gia ngay lập tức biến mất, biến thành ngọt ngào ấm áp.
"Cắm nến xong chưa? Tôi đặc biệt lấy hai mươi mốt cây nến có màu sắc khác nhau đấy." Quản gia tắt đèn trong phòng ăn, đi tới ngồi xuống bên bàn ăn.
"Cắm xong rồi." Ninh Tuy nói, thuận tiện vặn lò sưởi ở tầng một lên một chút, tránh cho lão công thực vật bị lạnh vì vừa chuyển từ tầng một ấm áp xuống lầu.
Cảnh tương hai người sống một người thực vật nhắm mắt ngồi trên ghế vây quanh một chiếc bánh thật sự có chút quỷ dị.
Nhưng quản gia đã quen với tình cảm sâu sắc mà Ninh Tuy dành cho đại thiếu gia, bình thường ăn cơm cũng phải đưa đại thiếu gia xuống lầm, cũng đối với việc này mà coi như không nhìn thấy.
Sinh nhật cũng chỉ là một ngày bình thường, nhanh chóng ước nguyện ăn một miếng bánh kem xong, sau đó liền kết thúc.
Quý Úc Trình ở trong não bộ nhìn sườn mặt của Ninh Tuy, thật sự muốn biết cậu ước điều gì, có liên quan đến mình hay không.
Ăn bánh kem xong, Ninh Tuy đẩy Quý Úc Trình lên lầu.
Vừa giúp Quý Úc Trình tắm xong, ôm lão công thực vật lên giường, cậu liền phát hiện trên bàn có một tờ giấy, có lẽ là xé ra từ hợp đồng trong phòng làm việc của Quý Úc Trình, dùng mực đen viết lên.
Ba từ được viết ngoằn ngoèo trên tờ giấy ghi chú: "Nhìn ra ngoài cửa sổ(3)."
(3) Nguyên văn — 看窗外.
Nét chữ giống như bị bệnh Parkinsonism, cực xiêu vẹo, trông có vẻ như rất khó cầm bút.
Ninh Tuy hỏi 001: "008 để lại sao?"
001 nói: "80% là vậy, trên tờ giấy có một ít dấu vết năng lượng."
Cũng muốn tặng quà gì đó cho mình? Ninh Tuy đột nhiên cảm thấy bên cạnh mình có nhiều người hơn, tâm tình vui vẻ gần như tràn ra ngoài như quả trứng luộc, cậu kích động gấp lại thành đôi, nhét vào trong túi sách của mình, sau đó lao tới bên cửa sổ.
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, trong hoa viên xuất hiện một người tuyết.
Có lẽ 008 đã trộm cà rốt và lá rau ở trong phòng bếp, lần lượt đắp lên mũi và đầu của người tuyết, đại khái bởi vì là hệ thống cho nên làm những việc này không quá lưu loát, người tuyết xiêu xiêu vẹo vẹo.
Khác với những người tuyết khác, trên ngực của người tuyết này có một trái tim nho nhỏ.
Quá đáng yêu rồi......
Ninh Tuy sắp ngất đi vì sự dễ thương của hệ thống nói lắp này rồi, nhịn không được nở nụ cười.
Nếu không phải là 001 không cho, cậu thật sự muốn đem 008 về nhà.
001: "........"
Quản gia khoác áo khoác, cầm túi rác ra ngoài, vừa ra đến cửa liền kinh ngạc: "Tại sao lại có người tuyết ở đây?"
Ninh Tuy vội vàng mở cửa sổ, vẫy tay với ông: "Trước khi cháu vào nhà đã đắp."
Không thể để 008 dọa người khác sợ được.
Quản gia mỉm cười, thiếu phu nhật thật là trẻ con.
Ninh Tuy mặc áo khoác vào, lấy điện thoại chạy nhanh xuống lầu, chụp vài bức ảnh người tuyết, chụp lại mấy bức từ các góc độ, cậu mới quay về phòng, vui vẻ nằm xuống bên cạnh lão công thực vật.
Ninh Tuy lăn lộn, ôm lão công thực vật đếm đầu ngón tay.
Cứ như vậy, hôm nay đã nhận được một hai ba bốn năm sáu món quà.....!quản gia tặng hai món, bánh sinh nhật và hoa hồng nhỏ trên tây trang.
Quả thật là một ngày sinh nhật ý nghĩ nhất từ khi sinh ra đến nay.
Quý đại thiếu gia nằm bất động bên cạnh Ninh Tuy, cảm nhận được sự kích động của vợ nhỏ, trong tim cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Thì ra thích một người chính là như vậy sao?
Quả nhiên như truyện cổ tích đã nói, nhìn thấy em cười, mình cũng sẽ cười theo.
Sau một ngày bận rộn của lễ kỷ niệm, Ninh Tuy tắm xong rất nhanh đã ôm Quý Úc Trình chìm vào giấc ngủ.
Nửa đêm, ngoài cửa sổ lại có tuyết rơi xuống.
Quý Úc Trình nhìn tuyết ngoài cửa sổ qua hình chiếu trong não bộ, thỉnh thoảng thông qua năng lực của 009 vẽ lại hình trái tim nhỏ đang chảy trên ngực người tuyết.
Đại khái cứ qua nửa giờ bởi vì bị tan chảy mà biến mất hoàn toàn, một đêm này trung bình phải sẽ lại hai mươi lần.
Bất quá, chỉ cần sáng sớm mai khi vợ nhỏ có thể nhìn thấy là tốt rồi.
009 bỗng có chút kinh ngạc nói: "Ký chủ anh xem lượng pin bên góc phải kìa, đột nhiên biến thành hai giờ tăng lên một mức!"
Quý Úc Trình liếc nhìn cũng có chút sửng sốt, sao đột nhiên tăng lên gấp đôi?
Hai ngày trước tăng đến 35%.
Hiện tại hơn mười giờ tối, đã lên tới 40%.
009 nói: "Chẳng lẽ bởi vì anh dùng thân phận 008 đắp người tuyết cho vợ anh, vợ anh sinh ra ấn tượng tốt với 008 cho nên năng lượng pin đột nhiên tăng lớn? Nhưng kỳ lạ, trước kia cậu ta đau lòng cho anh, còn nhớ anh, pin chỉ tăng lên 10 phút một cách đáng thương......!Tại sao lần này lại đột nhiên trực tiếp tăng lên hai tiếng 40 phút?"
009 rút ra kết luận: "Vợ anh sinh ra hảo cảm với 009 nhanh hơn đối với anh!"
Quý Úc Trình: "......"
Quý Úc Trình cay mày, chẳng phải vợ nhỏ thích hình tượng lãnh đạm ngạo mạn trong cuộc phóng vấn trước kia của mình hay sao? Sao lại có thể sinh ra hảo cảm với một người nói lắp không rõ ràng?
Hắn đột nhiên có chút phiền não, một hệ thống ngay cả chào hỏi cũng nói lắp, dựa vào cái gì?
009: "......." Tại sao đến dấm của mình cũng muốn ăn vậy?
Bất quá, nhìn từ góc độ khác, vợ nhỏ chính là người bất kể mình biến thành bộ dạng gì em ấy đều sẽ thích mình.
Nghĩ như vậy, Quý đại thiếu gia mới không buồn bực nữa, đột nhiên có chút tự đắc, hai bên tai cũng đỏ bừng.
"Đợi chút." 009 phân tích: "Ký chủ, khi anh dùng thân phận 008 nói chuyện, âm thanh bị năng lượng của tui bao lấy, thêm vào một phần mười âm thanh của tui, cho nên.......!kỳ thật là tui đang lợi dụng?"
009 chợt vùi mình vào trong cơ thể của Quý Úc Trình: "Chẳng phải vợ anh sẽ thích kiểu như hệ thống hơn?"
Quý Úc Trình: "........"
Quý đại thiếu gia lúc này chỉ muốn đem hệ thống phế vật này từ trong não mình ra đánh một trận: "Có phải muốn tìm chết?".