TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Yêu Đương Trong Trò Chơi Chạy Trốn
Chương 24: Manh Mối


"Từ trước tới giờ hình như tôi chưa từng gặp qua anh." Cậu bé tiếp tục.
Bị nhốt ở đây lâu như vậy, Khám Thâm là lần đầu tiên nhìn thấy có người khác ngoài quản gia.

Cậu bé nhìn về khoảng ánh sáng phía sau lưng thiếu niên nơi cánh cửa sắt đang mở, khắc chế ánh mắt khát vọng của mình, lại lặp lại câu hỏi một lần nữa: "Anh là ai? Sao lại ở đây?"
Giọng nói của cậu bé nghe có vẻ non nớt, vang vọng trong căn phòng chật hẹp.
"..." Hạ Nặc không biết nên trả lời như thế nào.
Thực ra thì cậu đã sửng sốt khi vừa đẩy cửa ra và nhìn thấy một cậu bé tóc đen, mắt xanh.
Mặc dù đã nhìn thấy bộ dáng của cậu bé ở trên ảnh gia đình, nhưng khi đó cũng không biết bé Rolle chính là Khám Thâm.

Bây giờ đến khi trực tiếp nhìn thấy hắn, trong lòng nhất thời sinh ra một cảm giác mới lạ: Đây là Khám Thâm khi còn bé sao?
Cậu bé trông gầy hơn rất nhiều so với trong ảnh, khuôn mặt tròn trịa đã giảm hơn phân nửa, để lộ chiếc cằm nhọn, làn da trắng như tuyết và đôi mắt xanh biếc như nước hồ mùa thu.

Cậu bé đang ngồi trên chiếc giường nhỏ ở trong góc, trên khuôn mặt mang theo vài phần già dặn hơn tuổi.
Cậu quan sát Khám Thâm, Khám Thâm cũng đang quan sát cậu thiếu niên đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng này.
Giống như một con nai con, trong lòng Khám Thâm nghĩ như vậy.
Thiếu niên có mái tóc đen mượt mà, đôi mắt đen nhánh tròn xoe, ánh mắt nhìn qua ướt át lại ẩn chứa rất nhiều cảm xúc dịu dàng và ấm áp.

Cậu thiếu niên nở nụ cười.
"Anh tới đây là để dẫn em rời đi."
Bây giờ đã tìm thấy Khám Thâm lúc còn nhỏ, cậu dĩ nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn hắn bị nhốt ở đây.
Căn phòng này, mặc dù không có bầu không khí nguy hiểm như sau này nữa, nhưng cũng quá âm u và ẩm ướt.

Ngoại trừ một cánh cửa sắt nặng thì chỉ còn một cửa sổ nhỏ cao như hàng rào sắt, giống như một phòng giam.
Một căn phòng như vậy, thậm chí ngay cả ánh sáng cũng rất khó xuyên qua bởi mấy vật cản này.

Nếu như không phải cậu đã đổi thị lực, chỉ dựa vào tầm nhìn động thì cũng không thể nhìn thấy vị trí của Khám Thâm.
Làm sao mà có thể nhốt một cậu bé chỉ mới năm, sáu tuổi trong một căn phòng tồi tệ như thế này!?
Sau khi nghe những gì cậu nói, cậu bé nhìn cậu trong một khắc với ánh nhìn kỳ lạ và giơ tay về phía cậu: "Anh nhìn thấy không? Tôi không thể ra ngoài."
Có hai vòng sắt nối liền với hai sợi xích thật dài khóa trên cổ tay non nớt của hắn.

Lúc giơ về phía cậu chúng va chạm phát ra tiếng leng keng thanh thúy.
"Cái này...!Sao lại vậy?" Hạ Nặc khó có thể kiềm chế sự tức giận của mình.
Nhốt một cậu bé năm, sáu tuổi trên gác xép tối tăm và còn còng xích cậu bé như thể là một tù nhân.

Chủ trang viên kia nhất định là một tên cặn bã không phải người!
Càng đừng nói ông ta là đang ngược đãi cháu ruột của mình.

Coi như đối với một người xa lạ cũng không đến mức ác độc như vậy chứ?
Cậu đột nhiên rất hối hận vì nhận ra mình không biết chửi thề, nếu không thì hiện tại nhất định sẽ chửi một câu!
Khám Thâm nhỏ nhìn vẻ mặt vì tức giận đến nỗi thở phì phò của thiếu niên, lồng ng.ực không ngừng phập phồng, hai má phình lên, làm cho người ta rất muốn chọt chọt vài cái.
Ngón tay cậu bé đặt trên ga giường nhẹ nhàng run rẩy, khắc chế lại xúc động muốn chọt này.

"Đừng tức giận nữa." Cậu bé ngược lại an ủi Hạ Nặc, nói chuyện y như người lớn: "Loại người như ông ta không đáng để tức giận."
Đúng vậy, bây giờ không phải là lúc để tức giận.
Hạ Nặc cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại, cậu đi tới trước Khám Thâm nhỏ, quỳ một bên gối xuống.
Khám Thâm nhỏ vẻ mặt khó hiểu nhìn động tác của cậu, hỏi: "Anh muốn làm gì?"
Hạ Nặc mỉm cười trấn an, cậu đặt tay lên xiềng xích, nhẹ giọng nói: "Nào, anh sẽ biểu diễn cho em xem một chút phép thuật."
Phép thuật? Khám Thâm nhỏ bĩu môi, rất muốn nói mình đã không còn là mấy đứa trẻ ngây thơ tin vào thứ gọi là phép thuật nữa.
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cậu thiếu niên trước mắt, cuối cùng vẫn không nói gì.

Nghe theo lời cậu mà dời ánh mắt về phía xiềng xích trên tay mình.
—sau đó giống như kỳ tích, dưới ánh mắt nóng rực của hai đôi mắt, xiềng xích vỡ vụn rơi xuống đất, phát ra tiếng vang "rắc rắc".
"Oa —" Khám Thâm nhỏ không kìm được phát ra tiếng kinh hô, ngay cả chính hắn cũng không ý thức được là mình vừa la lên như vậy.

"Anh làm sao làm được?"
Hắn nhịn không được cầm bàn tay của Hạ Nặc lật qua lật lại, muốn tìm ra cách mà cậu có thể dùng tay không phá còng sắt.

Nhưng lật nửa ngày cũng không phát hiện ra cái gì đặc biệt.
Cậu thiếu niên có ngón tay mảnh khảnh trắng nõn, đầu ngón tay lại tròn trịa mượt mà.


Cầm trên tay cảm giác như là một miếng đệm mềm mại, xúc cảm rất tốt.

Lúc đầu, Khám Thâm nhỏ là muốn thực sự tìm ra lý do đằng sau phép thuật của cậu nhưng sau đó lại không muốn buông tay nữa.
Không giống như bàn tay của Hạ Nặc, bàn tay của cậu bé mũm mĩm và mềm mại.

Có thể là do sợ sẽ làm cậu đau, động tác của Khám Thâm nhỏ cực kỳ nhẹ nhàng.

Hạ Nặc nhột nhột, cậu nhịn không được nở nụ cười: "Không phải đã nói sao? Đó là phép thuật."
Thật ra là cậu cũng chỉ vừa phát hiện điều này lúc mở khóa gác xép, ở trong thời không gian này mọi thứ giống như chỉ là để phục vụ cho việc tìm kiếm manh mối của cậu.

Và bất kì mong muốn nào của cậu cũng sẽ thành sự thật trong này.
Lúc cậu không muốn bị người khác phát hiện, bồi bàn trong phòng yến hội liền làm như không thấy cậu.

Khi muốn có được thông tin, sự tồn tại của cậu lại gây ra sự chú ý.

Bao gồm cả khi đối mặt với khóa sắt trên cửa, kết quả cũng giống như cậu mong muốn.
Chính là bởi vì phát hiện ra điểm này, cậu mới chắc chắn mình có thể mở còng xích trên tay Khám Thâm nhỏ, sự thật chứng minh cậu đã đoán đúng.
Ánh mắt của Khám Thâm nhỏ trong nháy mắt đã thay đổi, ánh mắt của hắn lấp lánh lấp lánh: "Anh là tiểu tiên nữ sao?"
Vừa nói xong, hắn liền phản ứng lại, đổi giọng: "Không đúng, hẳn phải gọi anh là tiểu tiên nam chứ?"
Tiểu...!tiên nam? Hạ Nặc ngây ngẩn cả người.

Xưng hô này cũng quá...
Cậu quá mức khiếp sợ, cư nhiên nhất thời quên mất mình phải phản đối cách xưng hô này.
Khám Thâm nhỏ dường như không phát hiện ra biểu hiện bất thường của cậu, đôi mắt xanh xinh đẹp nhìn chằm chằm Hạ Nặc, không chớp mắt sám hối nói: "Em sai rồi, em không nên nói là không tin phép thuật tồn tại."
Ban đầu hắn cũng là một đứa trẻ sống trong một gia đình hạnh phúc trước khi bị bắt vào trang viên và tách khỏi gia đình.

Cha hắn cũng sẽ kể cho hắn những câu chuyện cổ tích mỗi đêm để dỗ hắn ngủ.
Khi hắn còn nhỏ, hắn vẫn tin tưởng trên thế giới này có tiểu tiên nữ biết sử dụng phép thuật tồn tại, thậm chí cũng tưởng tượng tới một ngày nào đó bản thân cũng có thể học tập phép thuật, trở thành Đấng Cứu Thế.
Khi hắn lớn lên một chút, sau khi đọc qua rất nhiều sách, liền bán tín bán nghi đối với sự tồn tại của tiểu tiên nữ.

Sau đó, khi hắn bị nhốt trên gác xép tối tăm, dù có cầu khấn bao nhiêu cũng không có tiên nữ nào xuất hiện cứu vớt hắn như đã cứu Lọ Lem.

Từ đó hắn cũng không còn tin vào những điều hão huyền ấy nữa.
—— Cho đến hôm nay, thiếu niên trước mắt này giống như anh hùng trong rất nhiều truyện cổ tích xuất hiện trước mặt hắn, không chỉ mang đến ánh sáng, còn phá đi xiềng xích trên tay hắn, nói rằng muốn dẫn hắn rời đi ——
Mình thật sự là sai rồi.

Hắn âm thầm than thở.
Khám Thâm nhỏ cúi đầu nhìn Hạ Nặc, như muốn khắc sâu hình dáng khuôn mặt thiếu niên nọ vào tâm trí.
Hạ Nặc cảm giác bầu không khí hiện tại có chút kì lạ, tầm mắt của Khám Thâm nhỏ nhìn cậu quá nóng rực rồi?
Cậu đột nhiên hối hận bản thân mình vừa rồi nói đùa là biết phép thuật, đứa nhỏ không biết phân biệt thật giả sẽ không thật sự nghĩ trò đùa đó là thật đi chứ? Hơn nữa tưởng tượng tới cảnh Khám Thâm lúc trưởng thành gọi cậu là "Tiểu tiên nam"...!Thật sự là màn kịch tấu hài xấu hổ nhất!
Nghĩ đến đây, ánh mắt tròn của cậu trở nên hoảng sợ trừng to.

Không được, nhất định phải nghĩ biện pháp thanh minh, cậu cũng không muốn cái biệt danh đó lại được đặt lên đầu cậu.

Lúc này chiếc đồng hồ lớn của trang viên vang lên mười tiếng, Hạ Nặc phục hồi lại tinh thần, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra nói: "Chúng ta rời khỏi nơi này trước đi."
Về phần xưng hô tiểu tiên nam kia, hãy coi như là chưa có gì xảy ra có được không...?
Khám Thâm nhỏ cũng nghe được tiếng chuông, hắn ngoan ngoãn gật đầu: "Được."
Theo như trước kia, mười lăm phút nữa, quản gia sẽ tới đây, như thường lệ mang thức ăn cho hắn rồi thuận tiện hỏi hắn: "Hôm nay ngươi có biết sai không? Nếu như ngươi nguyện ý đi xin lỗi lão gia, ngươi sẽ được thả ra ngoài."
Hắn rõ ràng là không làm sai cái gì, tất nhiên sẽ không đi xin lỗi cái lão già lấy thế ép người kia.

Huống chi hiện tại có thiếu niên ở bên cạnh hắn, cậu nhất định sẽ bảo vệ hắn!
Hạ Nặc cũng không biết Khám Thâm nhỏ lại mù quáng tin tưởng mình như vậy, cậu khom lưng muốn bế hắn lên.
Khám Thâm nhỏ nhận ra ý định của cậu, ngoan ngoãn giang rộng cánh tay —— phải biết rằng từ sau khi hắn ba tuổi, hắn cũng không còn để cho bất kì người nào khác bế qua.

Nhưng mà đối với anh trai này thì lại có thể.
Lúc nhìn Khám Thâm nhỏ cuộn tròn ngồi trên giường, nhìn qua chỉ là một cục nho nhỏ không có trọng lượng gì.

Hạ Nặc bởi vậy mà nhận định sai lầm, vẫn tràn đầy tự tin cho rằng mình có thể dễ dàng bế lấy cậu bé.
— Sự thật chứng minh, là do cậu nghĩ quá nhiều.
Hiện thực luôn tàn khốc hơn tưởng tượng, cậu đã đánh giá thấp trọng lượng của Khám Thâm nhỏ, cũng đánh giá quá cao lực cánh tay của mình.


Sau khi thử ba lần liên tiếp, cậu rốt cuộc từ bỏ.
"Thực xin lỗi." Hạ Nặc cúi đầu, không dám tưởng tượng biểu tình hiện tại của Khám Thâm nhỏ sẽ như thế nào.
Thật mất mặt quá! Hạ Nặc không dám tin mà nhéo nhéo cánh tay mềm mại toàn thịt của mình, không ngờ được mình lại yếu như vậy.
Cậu trở nên bơ phờ, cảm thấy sau chuyện vừa rồi ấn tượng về cậu đối với Khám Thâm nhỏ sẽ từ "tiểu tiên nam" biến thành "tiểu tiên nam tay trói gà không chặt"!!!
Nhưng Khám Thâm nhỏ lại không để ý nhiều như vậy, hắn chủ động kéo tay cậu lên hiểu chuyện nói: "Không sao đâu, không phải lỗi của anh, là do em quá nặng."
......!Đây có phải là thiên thần nhỏ không? Hạ Nặc chớp chớp mắt, vẻ mặt cảm động.
Cậu không nghĩ tới Khám Thâm nhỏ lại ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, vì không muốn làm cậu mất mặt mà chủ động ôm trách nhiệm về mình.
Kỳ thật hồi tưởng lại một chút, Khám Thâm lúc trưởng thành cũng rất chu đáo, chẳng qua có đôi khi sẽ cố ý xấu xa trêu chọc cậu mà thôi.
Nhớ tới Khám Thâm lúc trưởng thành, cậu nhịn không được cúi đầu bắt đầu suy nghĩ một vấn đề: Trong thời không gian này, Khám Thâm chỉ mới năm sáu tuổi, ngay từ đầu đã chứng tỏ là hắn không quen biết cậu.

Nên hắn cũng không có ký ức lúc lớn của mình, vậy thì bây giờ phiên bản trưởng thành của hắn đang ở nơi nào?
Hạ Nặc vừa suy nghĩ vấn đề này, vừa kéo Khám Thâm nhỏ đi ra khỏi gác mái.

Trên vách tường ngọn đèn phát ra ánh sáng nhàn nhạt, cậu nghe thấy đứa nhỏ thở dài: "Thật tốt quá, đã lâu không thấy ánh đèn, cũng đã lâu không cùng người khác nói chuyện."
Trong không gian chật hẹp đó, bóng tối và cô đơn lúc nào cũng quấn lấy tâm hồn hắn, gầm gừ muốn hắn khuất phục, muốn hắn chìm đắm trong bóng tối vô biên ——
Hạ Nặc đồng cảm với lời nói của cậu bé, nhịn không được nhẹ nhàng sờ sờ đầu hắn.
Cậu đã rất sớm ngừng sử dụng thị lực, bởi vì khi phá hư xiềng xích trên tay Khám Thâm nhỏ, cậu đột nhiên nghĩ: Nếu thời không gian này cho cậu nhiều đặc quyền như vậy, có phải cũng có thể giúp cậu tạm thời khôi phục thị lực hay không?
—— Kết quả làm cho người ta phải vui mừng, hiện tại cậu không cần dùng điểm để đổi thị lực thì vẫn có thể nhìn mọi thứ rất rõ ràng.
Tóc Khám Thâm nhỏ sờ lên mềm mại, cảm giác thật sự rất tốt.

Hạ Nặc đột nhiên có thể hiểu được tại sao Khám Thâm lúc lớn luôn thích sờ đầu cậu.
Cậu bé cảm thấy có một sức lực nhẹ nhàng trên đỉnh đầu của mình, đột nhiên mỉm cười: "Nhưng may mắn là anh đã đến! Cám ơn anh đã dùng phép thuật để cứu em, Tiểu Tiên—"
Nghe được một câu sau, Hạ Nặc lập tức có dự cảm không tốt, cậu vội vàng ngăn cản nói: "Thật ra...thật ra thì anh đã nói giỡn, đó không phải là phép thuật mà là, là...anh đã giấu chìa khóa trong tay."
Thanh âm thiếu niên có chút vội vàng, có vài phần lúng túng: "Sau này đừng gọi anh là Tiểu Tiên...!Anh thực sự là không thể làm phép thuật đâu."
Cái xưng hô kia cậu thật sự không thể nói ra được, chỉ có thể lấp liế.m lướt qua.
Lý do kia vừa nghe đã cảm thấy rất què quặt, huống chi Khám Thâm nhỏ cũng đã cẩn thận kiểm tra bàn tay của cậu và không phát hiện ra chìa khóa gì.
Nhưng thiếu niên đã nói như vậy, có thể là không muốn bị bại lộ thân phận chứ?
Nếu đã thế, vậy hắn sẽ không nhắc lại, để cho chuyện này biến thành một bí mật đặc biệt giữa hai người bọn họ đi.
Nghĩ như vậy, trong lòng hắn thậm chí sinh ra vài phần vui mừng kì lạ: bởi vì tồn tại một bí mật như vậy mà quan hệ giữa mình và anh ấy đột nhiên gần gũi hơn rất nhiều!
"Vậy em có thể gọi anh là anh trai được không?" Ngoài dự liệu của Hạ Nặc, Khám Thâm nhỏ cũng không quá dây dưa nhiều về vấn đề này, sau khi nhìn thấy Hạ Nặc gật đầu liền hỏi: "Anh trai tên là gì? Em tên là Khám Thâm, Thâm có nghĩa là trân bảo"
"..." Hạ Nặc do dự trong chốc lát, vẫn nói: "Anh là Hạ Nặc.

Hạ trong mùa hạ và Nặc trong nhất nặc thiên kim - một lời hứa ngàn vàng."
Giống như thời gian và không gian được đảo ngược, khi đó cậu cũng đứng trước mặt người đàn ông, cũng nói ra những lời tương tự.
"Hạ Nặc..." Khám Thâm nhỏ giọng nhẹ lặp lại cái tên này một lần, lộ ra một nụ cười tươi tắn.

"Em nhớ kỹ rồi! Sau này em sẽ gọi anh là anh Nặc Nặc được không?"
Sau khi cậu bé nói ra những lời này, Hạ Nặc cảm nhận được một cỗ lạnh lẽo vô cùng quen thuộc trèo lên lưng, cậu không khỏi rùng mình một cái.
Quả nhiên...!Lần đầu tiên cũng không phải là ảo giác của cậu.
Lúc này đây, cậu rõ ràng cảm giác được từ tận sâu trong linh hồn của mình xuất hiện một mối liên hệ cường đại đối với không thời gian này.
Lời cảnh cáo của hệ thống vẫn còn vang vọng bên tai, nhưng cậu vẫn chọn nói ra tên thật của mình.
Cậu cũng không hối hận, cho dù cậu còn chưa hiểu được tình cảm của mình đối với Khám Thâm là như thế nào.
Thấy cậu không trả lời, Khám Thâm nhỏ coi như là cậu đồng ý, ngay lập tức gọi: "Anh Nặc Nặc, anh Nặc Nặc, bây giờ chúng ta đi đâu?"
...!Hạ Nặc cũng không biết.
Tuy rằng đã tìm được Khám Thâm, nhưng hệ thống trò chơi cũng không nhắc nhở rằng cậu tìm được manh mối đặc biệt gì.

Kế tiếp cậu cũng không biết mình nên đi đâu
Cậu hỏi Khám Thâm nhỏ: "Em có chỗ nào muốn đi không? Nhân tiện thì em có muốn đi tìm mẹ không?"
Hạ Nặc đột nhiên nhớ tới ghi chú trong bức ảnh gia đình, phòng ngủ kia hẳn là nơi Khám Sa ở trong thời gian Khám Thâm bị giam cầm đúng không nhỉ?
"Mẹ..." Ngữ khí của Khám Thâm nhỏ trở nên sa sút, hắn thật cẩn thận hỏi: "Mẹ, mẹ em còn sống ư?"
"Yên tâm đi, bà ấy vẫn còn sống." Hạ Nặc cảm giác được bàn tay nhỏ bé trong lòng bàn tay mình lập tức bất an nắm chặt, vội vàng an ủi: "Bà ấy bị nhốt trong nhà chính của trang viên, chúng ta sẽ đi cứu bà ấy có được không?"
"..." Không biết vì cái gì, Khám Thâm nhỏ trầm mặc hồi lâu cuối cùng nói: "Được..."
Nghĩ về mẹ, trái tim hắn không thể nào bình tĩnh được.
Hắn không thể quên được cuộc cãi vã của cha mẹ mình trước khi bị bắt.
Lần đầu tiên, cha hét lên với mẹ: "Tại sao cô lại bí mật liên lạc với cha cô chứ? Cô nghĩ ông ta sẽ để chúng ta yên sao?"
Mà mẹ đối với chuyện này không có cãi lại, chỉ che mặt thấp giọng khóc.
Hắn hiểu rằng bọn họ bị bắt là bởi vì mẹ của hắn đã tiết lộ tung tích của bọn họ.


Nghĩ đến đây, hắn cũng không biết phải đối mặt với mẹ mình như thế nào.
Hạ Nặc không biết vì sao Khám Thâm nhỏ lại trở nên trầm mặc, bọn họ rời khỏi phòng yến hội ồn ào, đi ngang qua đài phun nước có bức tượng nữ thần, hiện giờ đã đến được hoa viên khổng lồ đẹp như thêu kia.
Cậu suy nghĩ một chút, lúc bắt gặp những bụi hoa baby thì dừng lại.

(1)
Trong không khí tản ra mùi thơm nhàn nhạt của hoa, Hạ Nặc đặt một nhánh hoa vào lòng Khám Thâm nhỏ giọng hỏi: "Có thể nói cho anh biết vì sao em lại không vui không?"
Dưới bầu trời đêm đen kịt, những ngôi sao trên bầu trời tỏa ra thứ ánh sáng độc nhất vô nhị, ánh trăng như nước đổ xuống, chiếu sáng đôi lông mày và đôi mắt ôn nhu của thiếu niên.
Khám Thâm nhỏ đá đá một viên sỏi nhỏ bên chân, nhìn nó lăn lộn: "...!Em không biết có nên tha thứ cho mẹ hay không."
Hắn kể về những gì Khám Sa đã làm và sau đó nói: "Nếu không phải vì mẹ, gia đình ba người chúng em vẫn có thể sống hạnh phúc với nhau, sẽ không trở thành như bây giờ...!Em thậm chí cũng không biết nơi ở của cha."
Nói xong, hắn dường như nhớ tới điều gì đó, hỏi: "Anh Nặc Nặc, anh có biết cha em đang ở đâu không?"
"Xin lỗi, anh thực sự không biết." Hạ Nặc lắc đầu, nhưng kỳ thật trong lòng cậu đã có một suy đoán không hay.
Mọi người đều chỉ biết chủ trang viên bắt được tiểu thư bỏ trốn cùng với đứa con mà nàng sinh ra.

Còn lại không bao giờ đề cập đến đối tượng bỏ trốn cùng nàng, như thể người này không hề tồn tại.
Thái độ thờ ơ của họ làm cho cậu nghĩ về cách mà các bậc cha mẹ phong kiến thời Trung cổ đối xử với các tiểu thư quý tộc bỏ trốn và tình nhân: các tiểu thư quý tộc sẽ bị bắt trở lại, bị giam giữ suốt cuộc đời và tình nhân của nàng sẽ bị xử tử trong bí mật để không cho bất cứ ai có cái cớ để công bố sự tình nhục nhã này.
Huống chi căn cứ theo Khám Sa đã kể, chủ trang viên này còn là người đã giết cha của Rolle, là kẻ thù truyền kiếp thì ông ta sẽ dễ dàng buông tha cho mối nguy hiểm sớm ngày đe dọa đến ông ta là Rolle hay sao?
Cậu cũng không dám nói những suy đoán này cho Khám Thâm, hắn còn quá nhỏ, cũng không thể chấp nhận được việc mất cha.

Hơn nữa nếu cậu đoán sai, không phải sẽ làm cho Khám Thâm nhỏ đau buồn vô ích rồi sao?
Hạ Nặc âm thầm quyết định sau khi tìm được Khám Sa thì phải đến trường đua ngựa xem một chút, nơi đó có lẽ sẽ có manh mối về nơi ở của Rolle.

Nếu ông Rolle còn sống thì đó sẽ là một chuyện vui, còn nếu như ông ấy đã không còn thì cậu sẽ giữ kín bí mật này.
Sau khi đi qua hoa viên, nhà chính của trang viên nhanh chóng xuất hiện trước mặt bọn họ.

Kỳ lạ là trong sảnh chính không có sáng đèn, chủ trang viên không ở đây.
Chẳng lẽ ông ta có việc gì nên đã đi ra ngoài sao? Hạ Nặc suy đoán như thế, như vậy cũng tốt vì nếu gặp được thì Hạ Nặc rất khó khống chế bản thân mình sẽ không đi lên chỉ trích ông ta.
Hạ Nặc nhớ rõ phòng ngủ của Khám Sa là ở phía tây, cậu dẫn theo Khám Thâm nhỏ tới gõ cửa phòng.
"Tiểu thư Khám Sa có ở đây không?" Cậu liên tiếp hỏi vài tiếng nhưng không có ai trả lời.
Cậu nhịn không được đẩy cửa vào, không có Khám Sa ở trong nhưng lại phát hiện một sự tồn tại ngoài dự liệu.
Một thiếu niên đưa bóng lưng đơn bạc về phía bọn họ, ngồi ở trước bàn làm việc không biết đang viết cái gì.
"......!Anh Nặc Nặc, người này trông giống như em."
Khám Thâm nhỏ nhẹ giọng nói, phá vỡ bầu không khí ngưng trệ.
Những lời này Hạ Nặc cũng muốn nói, cậu chính là bởi vì nhìn thấy tướng mạo thiếu niên trước bàn làm việc, mới lâm vào trầm mặc.
—— Đây không phải là Khám Thâm ở tuổi thiếu niên sao!?
Mặt mày này ngũ quan này, quả thực giống hệt cậu bé bên cạnh, giống như là phiên bản phóng đại của Khám Thâm nhỏ.
Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy!?
Cậu mở bảng điều khiển trò chơi ra, thấy được một lời nhắc nhở vô cùng quen thuộc của hệ thống:
〈Nhắc nhở: Phát hiện người chơi đang ở trong thời không ngày 15 tháng 7 năm 1995, tại thời điểm này có manh mối đặc biệt, yêu cầu người chơi tự khám phá.〉
Hạ Nặc: "..."
Cậu đây là đã xuyên qua không thời gian một lần nữa? Cậu nhìn thoáng qua đứa nhỏ còn đang ngơ ngác nắm chặt tay cậu —— hơn nữa lần này cậu còn mang theo Khám Thâm nhỏ cùng xuyên không!?
Cậu nhớ tới một kết luận được nói đầy trong phim ảnh hoặc sách vở: Trong cùng một không thời gian không thể nào tồn tại một lúc hai bản thể của một người.

Không khỏi nắm chặt tay Khám Thâm nhỏ lo lắng hỏi: "Em có sao không? Có cảm thấy không thoải mái chỗ nào không?"
Nhìn biểu tình quan tâm xen lẫn lo lắng của thiếu niên, trong lòng Khám Thâm nhỏ cảm thấy rất ấm áp.

Đối với việc khó chịu khi đột nhiên nhìn thấy một người cỡ bự giống y đúc mình cũng giảm dần: "Em không sao...!Anh ta là ai? Tại sao trông giống em như vậy?"
Là anh trai của mình à? Khám Thâm nhỏ đã nghĩ như vậy nhưng rất nhanh sau đó liền bác bỏ nó
"Nếu như anh không đoán sai thì người này hẳn là em của mười năm sau." Vẻ mặt Hạ Nặc phức tạp nói.
"Sao——?" Khám Thâm nhỏ mở to hai mắt, phát ra một tiếng kinh hô.
Khám Thâm nhỏ nhìn mình ở tuổi thiếu niên, miễn cưỡng ép mình ngậm miệng lại.
Anh Nặc Nặc biết phép thuật nên để cho hắn có thể gặp được bản thân mình ở mười năm sau, cũng không phải rất đáng kinh ngạc nhỉ?
Hắn cũng không ý thức được xuyên qua thời gian không gian là một chuyện trọng đại cỡ nào, bây giờ ngược lại coi nó như một trò chơi thú vị, hưng trí bừng bừng muốn khám phá thời không này một phen.
Chỉ cần có anh Nặc Nặc ở bên cạnh, hắn sẽ không sợ bất kì thứ gì nữa!
Lúc này thiếu niên Khám Thâm đứng lên, trong tay hắn cầm một quyển nhật ký, đi ra khỏi phòng ngủ của Khám Sa.

Khi đi ngang qua hai người ở cửa, hắn không hề cảm thấy sự tồn tại nào, vô cùng tự nhiên mà đi xuyên qua bọn họ như xuyên không khí.
Hạ Nặc mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn bóng dáng đứa nhỏ vốn đang nắm tay mình dần dần nhạt nhòa rồi biến mất trong không trung.
"Một thời không gian không thể tồn tại hai bản thể của cùng một người." Kết luận này vẫn rất đúng.
Hạ Nặc đứng tại chỗ ngẩn người một lát, nhìn bóng dáng thiếu niên Khám Thâm càng đi càng xa thì nhanh chân đuổi theo.
Dù như thế nào thì manh mối đặc thù nhất định là tồn tại trên người Khám Thâm, hơn nữa thời điểm này nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó nên hệ thống trò chơi mới đưa cậu tới nơi này.

Vậy nên chỉ có theo sát hắn là có thể tìm được manh mối đặc thù kia.
Vì thế Hạ Nặc liền một đường đi theo Khám Thâm, nhìn hắn đi lại trong nhà chính trang viên.
Lúc này chủ trang viên cũ đã qua đời, Khám Thâm là cháu ngoại của ông ta nên việc trở thành người thừa kế trang viên được hợp thức hóa, trở thành chủ nhân mới.
Trang viên đã có nhiều thay đổi sau khi có chủ sở hữu mới.

Điểm rõ ràng nhất là người giúp việc trong trang viên đã giảm đi rất nhiều.
Lúc trước chủ trang viên cũ còn sống, vô luận là khi nào và ở đâu đều có thể nhìn thấy người giúp việc mặc đồng phục đi đi lại lại trong trang viên.

Mà bây giờ đi một đường, cậu chỉ nhìn thấy quản gia của chủ trang viên cũ cùng với một đầu bếp mặc tạp dề, được gọi là "mẹ Hà".

Quản gia bình thường biểu hiện rất cung kính với Khám Thâm, ngoại trừ báo cáo việc trong trang viên thì còn lại chưa bao giờ nói thêm một câu.

Kể cả những người giúp việc khác cũng luôn theo bản năng tránh né tầm mắt của Khám Thâm, giống như hắn là một loại tai họa nào đó.

Trong trang viên lớn như vậy, chỉ có "mẹ Hà" là người duy nhất và cuối cùng trò chuyện đôi câu với hắn.
Hạ Nặc nhìn thiếu niên Khám Thâm đi ở phía trước sống lưng gầy gò thẳng tắp, đột nhiên cảm thấy có vài phần đau lòng.
Nhưng giữa cậu và thiếu niên Khám Thâm lại bị ngăn cách bởi một tấm màng mỏng vô hình, tuy rằng chưa từng thử qua nhưng Hạ Nặc mơ hồ có dự cảm —— cho dù cậu có đi lên nói chuyện thì hắn cũng sẽ không phát hiện ra sự tồn tại của cậu.
Cho dù cậu rất muốn quan tâm tới thiếu niên Khám Thâm, thì khả năng hắn không nhìn thấy cậu vẫn rất lớn.
Nghĩ tới đây, Hạ Nặc nhịn không được thở dài, nếu như trên đầu cậu mà có một đôi tai thú thì hiện tại nhất định nó đã cụp xuống.
Dòng thời gian ở hai bên hoàn toàn khác nhau, Hạ Nặc cũng sẽ không cảm thấy đói khát hay buồn ngủ nên cậu có rất nhiều thời gian để quan sát thiếu niên Khám Thâm.
Thiếu niên Khám Thâm mỗi ngày đều trải qua những công việc nhàm chán lặp lại: xử lý công việc trang viên, viết nhật ký, ăn rồi ngủ.

Sinh hoạt cuộc sống vô cùng đơn điệu.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, ngay khi Hạ Nặc bắt đầu hoài nghi suy đoán của mình là sai lầm thì một bước ngoặt quan trọng đã xảy ra.
— Một cô gái với mái tóc dài, đeo khẩu trang đến trang viên.
Mặc dù khẩu trang đã che đi hơn phân nửa khuôn mặt, nhưng Hạ Nặc vẫn thông qua lông mày và đôi mắt quen thuộc của cô để nhận ra danh tính cô ấy —— Hà Thảo Na, người có thái độ thù địch khó hiểu đối với ác linh.
Cô ấy làm gì ở đây?
Hạ Nặc đang nghi hoặc, liền nhìn thấy Hà Thảo Na quen thuộc đi vào phòng bếp, đi về phía "mẹ Hà", gọi một tiếng "Mẹ".
Thì ra cô chính là con gái của mẹ Hà, cô gái sinh ra đã bị dị tật hở khe môi.
Cậu nhìn khẩu trang trên mặt cô gái, chẳng lẽ bây giờ cô vẫn chưa đi phẫu thuật chỉnh sửa sao?
Cậu nhớ rõ ràng sau này đôi môi của Hà Thảo Na cực kỳ xinh đẹp, hoàn toàn nhìn không ra từng là bị dị tật.
Chờ cậu hồi thần thì Hà Thảo Na đã rời khỏi phòng bếp, đụng phải Khám Thâm vừa trở về trang viên sau khi ra ngoài bàn bạc công việc.
"......"
Hai người cũng không nói gì giống như người xa lạ lướt qua, nhưng Hạ Nặc lại rõ ràng nhìn thấy sau khi Khám Thâm đi xa, Hà Thảo Na ở sau lưng hắn lộ ra một ánh mắt cực kỳ hung ác và oán hận.
"!!!"
Trong lòng Hạ Nặc nhất thời sinh ra dự cảm không lành, trên thực tế từ lần đầu tiên nhìn thấy Hà Thảo Na, dự cảm này đã không ngừng vang lên những âm thanh báo động.
Cậu vĩnh viễn cũng không quên được lúc Hà Thảo Na nở nụ cười kì lạ, hời hợt nói là muốn gi.ết ch.ết ác linh.

Bây giờ nghĩ lại, cô ấy là đang ám chỉ Khám Thâm.
Vậy phải làm làm gì bây giờ?
Cậu tự nhiên không muốn trơ mắt ra nhìn Khám Thâm bị Hà Thảo Na giết, nếu đã như vậy nhất định phải nghĩ biện pháp nhắc nhở hắn mới được!
Hạ Nặc đã thử đủ loại biện pháp: như viết một tờ giấy "Cẩn thận với Hà Thảo Na" đặt ở trước mặt Khám Thâm, hoặc là trực tiếp nói ra lời nhắc nhở —— nhưng mà những biện pháp này không có cái nào có hiệu quả.
Điều khiến cậu có chút yên lòng chính là Hà Thảo Na rất ít khi đến trang viên, một tháng chỉ tới một lần hơn nữa sau đó còn vội vàng rời đi, cơ bản là không có bất kì hành động gì đối với Khám Thâm.
Nhưng đáng tiếc là cậu lại yên tâm quá sớm.
Đại khái lại khoảng mười ngày sau, vào một buổi tối Khám Thâm đột nhiên nhận được một phong bì trắng như tuyết, bên trong chứa một tờ giấy, trên đó viết: Nếu muốn biết nơi ở của ông Rolle, nửa giờ sau đến bên bờ hồ.
Hạ Nặc cũng nhìn thấy tờ giấy này, thiếu chút nữa đã hét lớn ngăn hắn: Đây là một cái bẫy, đừng đi!
Nhưng Khám Thâm đột nhiên nắm chặt tờ giấy, đứng dậy.
Hạ Nặc biết lá thư này hoàn toàn đã nắm được nhược điểm của Khám Thâm, hắn vẫn luôn muốn biết tung tích của cha hắn, hiện tại lại có được manh mối thì cho dù biết đây có thể là cạm bẫy đi nữa hắn cũng nhất định sẽ tới.
Một cảm giác bất lực mạnh mẽ bao trùm lấy cậu, rũ mắt xuống suy nghĩ, nếu như đã không thể ngăn cản chuyện ngoài ý muốn xảy ra vậy thì ý nghĩa của cậu khi đến thời không gian này rốt cuộc là gì? Chẳng lẽ cậu chỉ có thể làm một người ngoài cuộc không có ảnh hưởng?
Cho dù cậu không muốn thì mọi thứ vẫn phát triển theo quỹ đạo vốn có của nó.

Cậu nhìn Khám Thâm đi đến hồ nước, bị Hà Thảo Na - người đã lên kế hoạch từ lâu dùng đá đập vào đầu rồi đẩy hắn xuống hồ, hôn mê và chết đuối.
Nhìn mẹ Hà bình thường biểu hiện vô cùng quan tâm đến Khám Thâm nhưng rõ ràng là đã ở trong rừng cây bên cạnh chứng kiến hết thảy nhưng không hề đứng ra ngăn cản con gái.

Ngược lại sau khi Hà Thảo Na rời đi bà liền trục vớt thi thể Khám Thâm, đem vào lồng kính dùng để nuôi quạ của chủ trang viên cũ rồi rời khỏi trang viên.
Vào ngày hôm sau khi phát hiện thi thể không trọn vẹn của Khám Thâm trong lồng kính, người quản gia lựa chọn im lặng, để mặc cho quạ đen ăn sạch máu thịt của Khám Thâm rồi đốt một ngọn lửa thiêu rụi hài cốt còn sót lại...
Hạ Nặc chứng kiến tất cả, tuyệt vọng đứng ở bên ngoài lồng kính, trong lòng đau đớn vô cùng.
Thẳng đến khi trang viên dấy lên một trận hỏa hoạn, quản gia cũng bị cuốn vào, k.êu rên giãy dụa trong biển lửa nhưng ngọn lửa không thiêu hắn thành tro bụi mà lại bao vây toàn thân hắn, biến hắn thành một "hỏa nhân".
Đàn quạ trong lồng kính không biết từ khi nào đã bay ra, lượn trên bầu trời vài vòng rồi gào thét chói tai trong làn khói đen.

Đôi mắt của chúng từ đen hóa thành một màu đỏ tươi, thân hình cũng lớn hơn gấp mấy lần, sau đó nhóm quạ đen tụ tập lại cùng một chỗ, ngưng tụ thành hình dáng một chàng trai trẻ.
— Ác linh Khám Thâm đã được sinh ra ở đây.
Mọi thứ trở nên rõ ràng và minh bạch.
Sau khi Khám Thâm chết đã biến thành ác linh, vẫn thực hiện chức trách là chủ nhân, bảo vệ cả tòa trang viên.
Trong công thức nấu ăn của mẹ Hà có câu "Mẹ xin lỗi vì đứa trẻ đó" chính là chỉ Khám Thâm.
"Hỏa nhân" xuất hiện ở phần đầu của "Trang viên Quạ Đen" chính là quản gia bị chìm trong biển lửa kia.
〈Chúc mừng người chơi đạt được manh mối đặc biệt - cái chết của chủ trang viên.〉
〈Chúc mừng người chơi đã hoàn thành phần đầu tiên trong nhiệm vụ đặc thù - truy tìm bí ẩn, mời người chơi tiếp tục cố gắng giải phóng các ác linh trong trang viên.〉
Trước mắt Hạ Nặc xuất hiện một hành lang màu đen thật dài, ở cuối hành lang Trương Mạn và Khám Thâm đang đứng đột nhiên nghe được tiếng động đồng thời quay đầu lại.
—— sau đó liền nhìn thấy một thiếu niên vành mắt đỏ ửng, bịch bịch chạy tới nhào vào lòng Khám Thâm, giống như là động vật nhỏ bị khi dễ đang tìm kiếm người an ủi.
Trương Mạn:...!Hiện tại hình như tôi rất dư thừa!
Nhưng nhìn thấy một màn này, hắn ta đột nhiên không còn lo lắng người mới này sẽ bị thương tổn nữa.
Bởi vì đứng ở bên cạnh chứng kiến nãy giờ, người đàn ông vừa rồi tâm tình còn đang rất tệ với khuôn mặt u ám, nhưng khoảnh khắc được thiếu niên nhào vào lòng thì bầu không khí xung quanh hắn lập tức dịu lại.
Thép được tôi luyện hàng trăm năm cuối cùng cũng mềm.(2)
Khám Thâm nhẹ nhàng vỗ lưng cậu thiếu niên đang vùi trong lòng mình, giọng ấm áp an ủi: "Sao vậy? Tại sao cậu lại khóc? Ai bắt nạt cậu?"
Dựa vào thái độ và tư thế của hắn có thể thấy rõ chỉ cần Hạ Nặc nói ra một cái tên hắn sẽ lập tức đi trả thù.
Hắn hỏi liên tiếp mấy câu nhưng Hạ Nặc lắc đầu liên tục, sau đó lộ ra một đôi mắt thỏ đỏ bừng: "Không có ai bắt nạt em, thật đấy..."
Trương Mạn ngơ ngác đứng ở một bên, cảm thấy mình nên nói gì đó, hắn vừa mở miệng thì tựa hồ nhìn thấy cái gì cực kỳ chấn động, không khỏi chửi thề.
"Mẹ kiếp, Trường An, tôi chỉ không đi cùng cậu một chút mà cậu đã có con trai lớn thế này!?" Hắn chỉ vào nơi vừa rồi Hạ Nặc đứng, đáng lẽ nơi đó không có ai nhưng bây giờ lại xuất hiện một đứa trẻ tóc đen mắt xanh đang nhìn chằm chằm cậu một cách trống rỗng..


Đọc truyện chữ Full