Đại khái thời gian trôi qua dài như một thế kỷ, Phượng Tuyên vẫn duy trì biểu cảm trống rỗng.
Cảm giác thịt trên má y không biết vì sao lại tốt như vậy.
Thích Trác Ngọc ôm eo y, chỉ cảm thấy gầy có chút thịt mà thôi.
Cũng không biết bình thường y ăn cả ngày đi đâu rồi.
Hết lần này tới lần khác khuôn mặt tròn đáng yêu, lại sinh ra hai đôi mắt tròn như quả mơ.
Vì vậy hắn không nhịn được nhéo mạnh hai cái, hai gò má tuyết trắng lập tức ửng hồng.
Thích Trác Ngọc bóp đủ rồi mới buông y ra.
Tâm trí đang ở Cửu Trọng Thiên của Phượng Tuyên mới trở lại đại não.
Nghe được giọng nói của Thích Trác Ngọc: "Sợ à? ”
Tim Phượng Tuyên vẫn chưa lắng xuống, không có gan nói dối nói mình không bị dọa, thành thành thật thật gật đầu.
Đôi khi thấy y lanh lợi, miệng lưỡi bén nhọn có thể tức chết người.
Lúc này bị dọa sợ mà ngoan ngoãn muốn chết, vài sợi tóc vẫn có hơi rối bời.
Phượng Tuyên cho rằng tâm trí mình hoảng hốt như vậy, đại ma đầu ít nhất sẽ dịu dàng ôn hoà an ủi mình một chút.
Phát huy chức năng của hắn với tư cách trưởng bối hoặc là sư huynh.
Kết quả y phát hiện Thích Trác Ngọc ở một số khía cạnh tuyệt đối không phải là con người.
Đôi mắt đào hoa xinh đẹp đến mức có thể mê hoặc lòng người, trầm trầm nhìn y, mở miệng: "Vậy thì ngươi cứ từ từ làm quen đi."
Thích Trác Ngọc nhếch khóe môi, có chút uy hiếp: "Nhưng chuyện sau này sư huynh làm không đơn giản chỉ là hù doạ ngươi như vậy đâu."
-
Buổi chiều này, Phượng Tuyên đối với mình đi dạo nơi nào, đi đâu, mua cái gì.
Tất cả đều là vẻ mặt lơ mơ hoảng hốt, không yên lòng, sau đó cơ bản là chẳng nghe vào gì.
Thậm chí ngay cả cuối cùng về vương cung thế nào y cũng không nhớ, chờ lúc hoàn hồn đã là lúc tạm biệt Quy Khư quốc.
Ngồi trên long xa trở về Phiếu Miểu.
Mấy ngày không thấy long xa, tựa như nó lại được Thích Trác Ngọc thăng cấp một lần nữa.
Không chỉ là không gian bên trong trở nên lớn hơn, ngay cả tu vi của ba huynh đệ Ma Long cũng tăng lên không ít, càng có vẻ uy vũ hùng tráng, ngoại hình đáng yêu.
Nên nói đại ma đầu không hổ là đại ma đầu.
Không chỉ là mình muốn cuốn chết người khác, ngay cả thú cưng trong tay mình cũng phải cuộn theo hắn.
Nhưng bây giờ y hoàn toàn không có tâm tình oán thầm những thứ này.
Nằm trên chiếc giường lớn mềm mại trong long xa, lật qua lật lại trong đầu đều là câu nói kia của Thích Trác Ngọc.
Cái gì gọi là chuyện sau này phải làm, không đơn giản là dọa y như vậy?
Không biết vì sao, những câu chữ trong sổ mệnh vốn không rõ ràng về tình độc phát tác.
Giống như từng bức tranh sống động sinh hương tuần hoàn phát lại trong đầu mình.
Chính là loại hình ảnh từ cổ trở xuống không cách nào đăng ở trấn Tấn Giang trong thực tại!
Không thể nha.
Mình chỉ là một đứa bé chim non 1700 tuổi, tại sao phải chịu đựng những thứ này.
Mấu chốt chính là, nghĩ đến lúc mình đã từng ngồi trong lồ ng ngực Thích Trác Ngọc.
Thỉnh thoảng, vô tình tiếp xúc với một cái gì đó, cũng như hình dạng và khối lượng của nó.
Về mặt thể chất sao mà y chịu được cái này, chim chết sẽ cố gắng chống đỡ.jpg
Điều này dẫn đến việc khi trở lại Phiếu Miểu tiên phủ, Phượng Tuyên đều cố ý trốn tránh Thích Trác Ngọc suốt một thời gian dài.
Thẳng đến sau này y mới nhận ra chính mình hình như cũng không cần trốn tránh đại ma đầu.
Thích Trác Ngọc vừa trở lại Phiếu Miểu tiên phủ đã sống chết lao đầu vào luyện tập.
Thậm chí còn không kịp đánh tiếng hỏi han y đã bắt đầu bế quan tu luyện ở hàn đàm sau núi.
Nhìn thấy kết quả này, Phượng Tuyên cũng không bất ngờ.
Thời gian ở chung với Thích Trác Ngọc đã lâu, tuy rằng mình vẫn sẽ chửi bới tính cách âm tình bất định của hắn, nhưng so với trước kia, hiện tại y đại khái vẫn có thể đoán được một chút tâm tình của hắn.
Ví dụ như, tuy rằng Thích Trác Ngọc không có biểu hiện ra ngoài.
Nhưng từ sau khi đi ra từ Tam Thanh Cảnh, y nhìn ra tâm tình đại ma đầu không tốt lắm.
Phượng Tuyên cũng có thể hiểu, dù sao loại là con nhà người ta, thiên chi kiêu tử trong truyền thuyết từ nhỏ tới lớn như Thích Trác Ngọc có lẽ chưa từng gặp phải đối thủ nào trong cuộc đời, lần này đụng phải Tĩnh Đốc, xem như làm cho hắn nếm chút thất bại.
Thích Trác Ngọc chính là loại mà phàm là bất cứ điều gì cũng phải là kẻ mạnh nhất, hơn nữa hoàn toàn không lo lắng bất luận nhân tố gì bên ngoài.
Cũng không ngờ tới hắn mới là một phàm nhân sống hơn hai mươi năm.
Không nói Tĩnh Đốc đã trở thành chiến thần ở Tam Thanh cảnh, còn chưa xếp vào tiên ban, phỏng chừng hắn đã tu luyện mấy trăm năm rồi.
Có thể đánh tới có lui, thực lực và thiên phú của Thích Trác Ngọc đã làm cho người ta cảm thấy đáng sợ.
Nhưng tên trẩu tre tiểu học không quan tâm, hắn chỉ quan tâm thế mà thiếu chút nữa đánh tới bất phân thắng bại.
Cho nên sau khi từ Quy Khư quốc trở về, lại tự mình đi tu luyện.
Nói như thế nào, Phượng Tuyên cũng cảm nhận được Thích Trác Ngọc đối với việc theo đuổi sức mạnh cố chấp hơn so với người thường, cũng không biết sau khi lợi hại như vậy làm gì.
Không phải thật sự đi hủy diệt thế giới chứ.
Chỉ có thể nói, thật đúng là nam nhân vật phản diện.
Sau khi trở lại Phiếu Miểu tiên phủ, lịch học buổi sáng mà Phượng Tuyên vắng mặt từ lâu cũng phải đi.
Đối với một chú chim chưa đủ tuổi thích ngủ nướng, việc dậy đi học vào buổi sáng còn chẳng bằng lấy mệnh chim của y còn hơn.
Đặc biệt là mấy tháng nay Phiếu Miểu tiên phủ lại vào thu.
Gió lạnh trên núi thổi khiến người ta rùng mình, có thể đứng dậy từ trên giường đều là người tàn nhẫn.
A Bảo cũng quen với việc Phượng Tuyên nằm trên giường.
Có đôi khi không dậy nổi, y dứt khoát trốn trong trúc gian tiểu trúc cúp học.
Dù sao y cũng chỉ là một đệ tử ngoại môn bình thường không có gì đặc biệt.
Có tới Thanh Học Cung học hay không, cũng sẽ không có nhiều người để ý.
Kết quả không biết tại sao, ngày đầu tiên khai giảng ở Thanh Học Cung.
Phượng Tuyên giãy dụa trong chăn gấm hồi lâu, cuối cùng vẫn mặc quần áo xong xuống giường.Hạ phàm đã lâu, y cũng chưa từng dậy sớm như vậy.
Ngay cả A Bảo cũng hoảng sợ, thiếu chút nữa cho rằng mặt trời mọc đằng tây.
"Chủ tử, sao hôm nay ngài lại muốn đi học?" Trên mặt A Bảo tràn ngập khiếp sợ.
"Ồ.
Chỉ là cảm thấy không thể ngày nào cũng trốn học, thỉnh thoảng đi nghe một chút, cũng có thể tăng tu vi." Phượng Tuyên nửa tỉnh nửa mê trả lời.
truyện xuyên nhanh
Y nhớ tới lúc ở Tam Thanh cảnh, Thích Trác Ngọc phải chịu những vết thương kia,
vừa nghĩ tới là không thể gạt đi trong đầu.
Y không nói gì nữa, chỉ nhét lò sưởi vào trong túi nhỏ của mình.
Ngoài ra còn có vài cuốn bài tập về nhà bị bỏ lại phía sau, sau đó mang theo túi đến lớp.
Liên tục kiên trì mấy ngày, kiên trì ngay cả trưởng lão chấp giáo cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Nhìn biểu tình của lão phảng phất trước kia mình không cầu tiến cỡ nào vậy.
Được rồi, đúng là có một chút.
Trong kỳ thi kiểm tra nhỏ mỗi tháng một lần ở Thượng Thanh học cung.
Phượng Tuyên thậm chí còn thoát khỏi vị trí áp chót, vươn lên dẫn đầu.
Tất nhiên, y cũng không vui lắm.
Bởi vì chính bản thân bỗng nhiên nhớ tới, tu vi của y sớm đã bị Thích Trác Ngọc mạnh mẽ nhổ mầm trợ giúp từ Trúc Cơ kỳ đến Kim Đan kỳ, thắng đám tu sĩ thành thành thật thật đi học ở trường này chẳng phải là chuyện phút mốt hay sao?
Chỉ là, trưởng lão chấp giáo vẫn ra sức biểu dương y.
Phượng Tuyên hạ phàm đã lâu, nghe qua không ít người chế nhạo, nhưng vẫn là lần đầu tiên được khen, khiến cho y có chút ngượng ngùng.
Sau khi tan học, Phượng Tuyên thu dọn đồ đạc của mình rồi rời đi.
Kết quả không ngờ lúc đi trên con đường núi trở về trúc gian tiểu trúc, gặp phải một người hoàn toàn không nghĩ tới.
Khai Sơn tổ sư gia ở Phiếu Miểu tiên phủ, Tư Đồ Tinh Niên.
Phượng Tuyên chỉ gặp qua hắn một lần, chính là lúc trước xuất phát tới Trường An bắt yểm thú, ở Lang Hoa điện từng có một lần gặp mặt.
Trong lòng y còn đang điên cuồng chửi bới, sao mà tổ sư gia còn trẻ hơn chưởng môn, cứ như là một thiếu niên trắng trẻo vậy.
Tư Đồ Tinh Niên thoạt nhìn là cố ý ở trên đường núi chờ y.
Phượng Tuyên muốn làm bộ không thấy cũng không được, sau khi chào hỏi, nội tâm có hơi chần chờ.
Vị Khai Sơn tổ sư gia Tư Đồ Tinh Niên này cũng không phải linh vật của Phiếu Miểu Tiên Phủ, không phải cứ muốn gặp là gặp.
Hắn đến tìm mình để làm gì? Cũng không phải là nghe được Thượng Thanh Học cung có đệ tử ngoại môn đứng áp chót, bỗng nhiên thi đệ nhất, nổi lên lòng tiếc tài, đến thu y làm đệ tử quan môn chứ?
Chết rồi.
Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, không ai mãi nghèo hèn thì ra là kịch bản của y sao?!
Lúc suy nghĩ lung tung, Tư Đồ Tinh Niên nở nụ cười, sau đó trên mặt hiện ra một loại biểu tình bất đắc dĩ, cung kính hành lễ của Bạch Ngọc Kinh với y.
"Điện hạ.
Tiểu thần là Tư Mệnh Tinh Quân.
”
Sau đó Phượng Tuyên thiếu chút nữa ngã ngửa.
-
Chờ Phượng Tuyên hoàn hồn, hai người đã ngồi ở trong sơn đình.
Tư Đồ Tinh Niên, phải nói là Tư Mệnh Tinh Quân rót cho y một chén trà nóng cho đỡ sợ.
Vừa uống xong, Phượng Tuyên không kìm được nói: "Sao ngươi lại đến hạ giới? ”
Tư Mệnh Tinh Quân thở dài, nói: "Còn chẳng phải là lén lút tiết lộ ghi chép trong sổ mệnh cho điện hạ, bị đế quân phát hiện.
Hiện giờ ta cũng là một người đeo tội, hạ phàm lịch kiếp.
”
Thượng thần lịch kiếp, sau khi nhảy xuống Bích Lạc Xuyên phải bị thu lại dung mạo, thu đi pháp lực, giáng chức làm phàm nhân.
Còn có một điểm, Phượng Tuyên vẫn không đề cập tới, đó chính là còn phải xóa đi trí nhớ.
Sở dĩ y sống lại trên người phàm nhân Tiểu Thất, còn có thể giữ lại ký ức của mình là bởi vì Tư mệnh đưa sổ mệnh của Tiểu Thất cho y lúc ở cạnh Bích Lạc Xuyên.
Thuần túy là mở cửa sau gian lận lịch kiếp, giảm bớt không biết bao nhiêu phiền toái.
Nguyên bản việc này chỉ có y và Tư Mệnh biết, kết quả giỡn mấy trò khôn lỏi trên đầu Đế Quân, hai người bị bắt ngay.
Phượng Tuyên sờ sờ chóp mũi, xấu hổ "À" một tiếng.
Cha Đế Quân thông minh như vậy, sau khi biết khẳng định sẽ không nhẹ dạ tha cho y.
Tư Mệnh đâu phải là hạ phàm lịch kiếp.
100% là cha đế quân tìm tới để theo dõi y.
Quả nhiên, Tư Mệnh Tinh Quân đưa tay: "Điện hạ.
Có mang Thần Hồn Đăng tới không?"
Xem đi, rõ ràng hắn biết.
Phượng Tuyên lấy Thần Hồn Đăng từ túi nhỏ ra, Tư Mệnh Tinh Quân thu lại: "Hiện giờ điện hạ còn đang lịch kiếp, dựa theo ý đế quân, thần hồn đăng sẽ giao cho tiểu thần bảo quản.
”
Ồ.
Là sợ y cầm Thần Hồn Đăng gian lận đi.
Dù sao Thần Hồn Đăng chỉ cần có nguyên thần của mình là có thể sử dụng.
Nhưng tính cách Phượng Tuyên thuộc phái lạc quan, bị thu mất cũng không cảm thấy quá đau lòng.
Dù sao bên cạnh y thứ gian lận lớn nhất không phải đèn này, là đại ma đầu.
Nghĩ đến Thích Trác Ngọc, Phượng Tuyên lại không cách nào khắc chế suy nghĩ của mình.
Nhân tiện y còn nhớ tới một chuyện trọng yếu, Tư Mệnh Tinh Quân ở chỗ này, y vội vàng hỏi: "Tử Đồng, ngươi có biết sổ mệnh của Thích Trác Ngọc cuối cùng là kết cục gì không? ”
Y chỉ xem qua sổ mệnh của phàm nhân Tiểu Thất.
Bởi vậy cũng không biết sau khi Thích Trác Ngọc nhập ma,kết quả cuối cùng sẽ như thế nào.
Tư Mệnh Tinh Quân lắc đầu: "Điện hạ, thiên cơ không thể tiết lộ."
Phượng Tuyên chưa từ bỏ ý định, lại hỏi: "Vậy ngươi biết vì sao hắn nhập ma không?"
Tư Mệnh Tinh Quân vẫn lắc đầu: "Thiên cơ không thể tiết lộ.
”
Phượng Tuyên: "..."
Phượng Tuyên thật sự tức giận.
Y trầm mặc một hồi không nói gì, cuối cùng lại hỏi: "Kết cục cuối cùng của Thích Trác Ngọc nhất định là giết vợ chứng đạo, sau đó nhập ma sao? Có thể, thay vào đó kết thúc khác không? ”
"Điện hạ, sổ mệnh không thể trái, càng không thể sửa đổi." Tư Mệnh Tinh Quân dặn dò y: "Điện hạ khi trải qua kiếp nạn nhất định phải giữ vững bản tâm, không được dính nhân quả phàm trần.
”
Tư Mệnh khó hiểu: "Tại sao điện hạ lại muốn hỏi sổ mệnh của Thích Trác Ngọc? ”
"À." Phượng Tuyên mở miệng, mặt không chút thay đổi: "Ha ha, ngươi đoán xem, thiên cơ không thể tiết lộ.
”
Tư Mệnh: "..."
Tư Mệnh hữu thần cảm thấy quyết định của đế quân rất chính xác.
Tính cách chim nhỏ rách nát này của điện hạ quả thật phải hạ phàm mài giũa một chút.
-
Phượng Tuyên cũng chỉ thuận miệng hỏi.
Dù sao người trước ý đồ nhúng tay vào quốc vận, thay đổi sổ mệnh Tĩnh Đốc, kết quả ở ngay trước mắt.
Hồn phi phách tán, chết không có toàn thi.
Chỉ là nghĩ đến kết cục sau này của Thích Trác Ngọc.
Phượng Tuyên vẫn trở lại trúc gian trúc rầu rĩ không vui.
Y vừa nghĩ tới cái gì thì tới cái đó.
Vừa đến sân, đã thấy Thích Trác Ngọc ngồi ở trên sập của y.
Đó là chiếc giường mà y thường ngủ dưới gốc cây ngô đồng.
Nhiều ngày không thấy Thích Trác Ngọc, Phượng Tuyên vừa nhìn thấy hắn, còn có chút không quen.
Thích Trác Ngọc cũng không có gì xa lạ, thay đổi một bộ pháp y màu xanh bừng đè hoa văn sẫm màu.
Vai rộng eo hẹp, chân còn rất dài, bên hông treo miếng ngọc sen y tặng.
Cũng không biết có phải là ảo giác của mình hay không, sao lại cảm thấy hình như hắn lại len lén trở nên đẹp trai nhỉ?
Thích Trác Ngọc nhìn thấy Phượng Tuyên, đi thẳng vào vấn đề: "Tư Đồ Tinh Niên tìm ngươi làm cái gì? ”
......!Ngươi thật đúng là dám gọi thẳng đại danh tổ sư gia của Phiếu Miểu tiên phủ.
Trong lòng Phượng Tuyên oán thầm một câu.
Nhưng nghĩ lại, Tư Đồ Tinh Niên bây giờ cũng không tính là tổ sư gia nghiêm túc, tùy tiện để cho Thích Trác Ngọc nói.
Chỉ là Thích Trác Ngọc ở trước mặt mình càng ngày càng lười giả vờ.
Hiện giờ trở lại Phiếu Miểu tiên phủ, đối với thiết thập sư huynh gió trăng trong trăng sáng cũng rất tùy tiện.
Điều này làm cho Phượng Tuyên có một loại cảm giác khó hiểu.
Giống như hắn bắt đầu càng ngày càng không quan tâm đ ến hình tượng của mình trong mắt người ngoài, có phải là nguyên nhân càng gần thời gian hắn nhập ma hay không?
Nói thật, Phượng Tuyên cho đến nay vẫn chưa rõ ràng.
Sau này Thích Trác Ngọc rốt cuộc là vì sao muốn phản bội chạy trốn khỏi Phiếu Miểu tiên phủ.
"Tìm ta hỏi việc học." Phượng Tuyên mặt không đổi sắc nói dối.
Hơn nữa ý đồ ở trong lòng thuyết phục chính mình đây là sự thật, dù sao ai biết đọc tâm thuật lúc linh lúc mất linh của Thích Trác Ngọc có online hay không.
Thích Trác Ngọc nhìn chằm chằm y vài giây, giống như là tiếp nhận đáp án này.
Tư thái và thần thái đều thả lỏng không ít, có chút cười như không cười nói: "Gần đây ngươi rất siêng năng đi học.”
Nhìn giọng điệu kia của hắn, giống như mình bị đoạt xá.
Trước kia hình tượng trong lòng Thích Trác Ngọc của mình rốt cục là gì? Vừa lười vừa thích ăn đó hả? Thỉnh thoảng y không thể chăm học hay sao?
Phượng Tuyên không muốn để ý tới hắn, đang chuẩn bị trở về phòng.
Kết quả đại ma đầu này nhân lúc đi qua, cố ý vươn chân làm y vấp một cái.
Đây là kiểu trẩu tre gì?
Hơn nữa chân Thích Trác Ngọc rốt cuộc sao lại dài như vậy?! Y đã cố ý vòng qua còn bị vấp ngã?!
Kết quả bị Thích Trác Ngọc tóm lấy đè lên giường buộc mình phải nằm một mình với hắn.
Gần đây hắn ôm mình ngày càng thành thạo.
Nhưng Phượng Tuyên không biết tại sao lại nghĩ tới lúc suýt ôm hôn ở Quy Khư quốc lung túng đẩy hắn ra, sau đó ngồi xuống.
Thích Trác Ngọc tựa hồ đối với động tác đẩy hắn ra có chút không hài lòng, lông mày không dễ phát hiện cau lại.
"Nếu ngươi không muốn đi học, có thể không đi." Thích Trác Ngọc bỗng nhiên lên tiếng.
Đối với sự dung túng bất thình lình của hắn, trên đầu Phượng Tuyên toát ra một dấu chấm hỏi.
Theo bản năng tiếp lời: "Các trưởng lão giảng dạy sẽ phát hiện ra."
"Sợ cái gì." Dáng vẻ Thích Trác Ngọc rất là lôi kéo, không sao cả nói: "Chỉ cần ta giúp ngươi, bọn họ sẽ không phát hiện được."
Trong lúc nói chuyện, đầu ngón tay Thích Trác Ngọc huyễn hóa ra một người giấy nhỏ màu trắng, dáng vẻ khá giống Phượng Tuyên.
Đúng như y dự liệu, một giây sau, người giấy nhỏ bỗng nhiên tăng lớn, trở nên giống Phượng Tuyên như đúc.
Loại pháp thuật người giấy này, Phượng Tuyên đã từng thấy Thích Trác Ngọc dùng.
Người giấy cá hấp nhỏ chính là từ chỗ này mà tới.
Chỉ là không ngờ Thích Trác Ngọc không chỉ có thể biến ra phân thân của mình, còn có thể biến ra phân thân của người ta.
Đại ma đầu đây là có ý gì, không phải là muốn con chim giấy này thay thế y đi học đấy chứ.
Kỹ năng trốn học hoàn mỹ này, thấy vậy y có hơi động tâm.
Sau đó Phượng Tuyên suy nghĩ một chút, lắc đầu cự tuyệt: "Vẫn là quên đi.
”
Thích Trác Ngọc khó hiểu, giống như chịu khổ hiến vật quý cho vợ rồi bị từ chối, "Vì sao? ” Không phải y sợ lạnh nhất lại không dậy được sao?
Tại sao phải tiếp tục kiên trì đi học?
Phượng Tuyên chậm rãi lên tiếng: "Chỉ là ta muốn tăng tu vi."
Thích Trác Ngọc nói: "Cái này không khó, ta sẽ giúp ngươi."
Nói xong thật sự muốn trực tiếp đơn giản thô bạo giúp y phá cảnh một lần nữa.
Phượng Tuyên vội vàng ngăn cản hắn: "Không được! Tu vi của huynh cũng đâu phải nhặt dưới đất, luôn đưa cho ta vô ích như vậy, không tốt.
”
Thích Trác Ngọc cổ quái nhìn y: "Có gì không tốt.
Hơn nữa, ngươi muốn tăng tu vi làm cái gì? Có ai bắt nạt ngươi không? ”
......!Vậy cũng không có.
Phượng Tuyên lại không thể tránh khỏi nhớ tới chuyện xảy ra trong Tam Thanh cảnh.
Y sống hơn một ngàn bảy trăm năm, lần đầu tiên hối hận mình không tu luyện thật tốt, nói thật, y không muốn nhìn thấy Thích Trác Ngọc lại tiếp tục bởi vì y mà bị thương gì.
"Ngươi lo lắng là bởi vì chuyện này sao?" Biểu cảm Thích Trác Ngọc càng thêm vi diệu.
Hả?
Phượng Tuyên ngẩng đầu, có chút bối rối, đại ma đầu lại dùng đọc tâm thuật với mình sao?
Thích Trác Ngọc nói: "Là chính ngươi không cẩn thận nói ra miệng."
Ồ.
Thì ra là nghĩ quá nhập thần, mất đi cảnh giác.
Không khí đột nhiên im lặng.
Một lúc lâu sau, Thích Trác Ngọc mở miệng: "Nếu là bởi vì chuyện này, vậy thì càng không cần lo lắng.
Ta đã nói rồi, ta sẽ không để ngươi chết, ngươi cũng sẽ không chết.
”
Phượng Tuyên nghe vào tai trái ra tai phải,
Thật sự là cám ơn ngươi nói lời vô nghĩa nha, không nghĩ tới cuối cùng chính là ngươi giết ta đi.jpg
Dù sao Thích Trác Ngọc chính là loại thánh thi đua, "Đạo lữ bị thương không phải là do tu vi đạo lữ không được, mà là chính bản thân tu vi không được."
Cũng khó trách hắn vừa về Phiếu Miểu tiên phủ là đi tu luyện, cũng không biết đại ma đầu lấy đâu ra sự tự tin mù quáng, cho rằng chỉ cần có hắn che chở mình, mình sẽ không gặp phải bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn.
Nhưng Phượng Tuyên cảm thấy có khi mình mất trí rồi.
Thế mà cảm thấy loại tự tin bạo liệt chảnh chó của Thích Trác Ngọc còn rất đẹp trai.
Y yên lặng một hồi rồi bỗng nhiên nghĩ tới một sự kiện quan trọng.
Trong giấc mộng Tam Thanh Cảnh, Thích Trác Ngọc rốt cuộc là tỉnh từ khi nào? Hắn có nghe được mấy lời ma quỷ mà y nói không?"
Ý niệm chợt lóe lên trong đầu, bỗng nhiên lại trở nên không thể bỏ qua vào lúc này, không hỏi rõ ràng thì đêm không ngủ được.
"Sư huynh." Phượng Tuyên chần chờ mở miệng.
"Hả?" Thích Trác Ngọc lười biếng dựa vào trên giường, giống như một con mèo lớn nằm phơi nắng.
Phượng Tuyên quay đầu nhìn hắn: "Lúc ở trong mộng cảnh Tam Thanh Cảnh, huynh tỉnh táo lại từ lúc nào?
Thích Trác Ngọc mở một con mắt ra, nhìn y: "Làm sao? ”
"A, không có gì." Nội tâm Phượng Tuyên rối rắm: "Chính là trước đó ta nói vài lời không tốt lắm, huynh còn nhớ không? ”
Trọng điểm là, ngàn vạn lần đừng nhớ rõ cái câu y bịa đặt rằng rất thích Thích Trác Ngọc.
"Ừ, nhớ không rõ lắm.
"Thích Trác Ngọc tiếp tục: "Hình như là có sư huynh nào đó tu vi cao, là siêu cấp thiên tài đệ nhất tam giới, đối với Tiểu Thất vừa tốt vừa săn sóc..."
Phượng Tuyên:...!Mẹ nó ngươi không phải là học thuộc lòng từng chữ một hay sao?!
Được rồi.
May mà chỉ nghe thấy mấy câu này.
Ai biết được, Thích Trác Ngọc còn chưa xong, từ từ nói: "Còn có nói cái gì mà Tiểu Thất quá thích sư huynh, muốn cùng sư huynh ôm ấp hôn một cái hâm nóng tình cảm, còn muốn sinh cho sư huynh rất nhiều con cái——"
"Thích! Trác! Ngọc!" Phượng Tuyên không đợi hắn nói xong, trực tiếp cắt ngang lời hắn, sắc mặt đỏ bừng đáng sợ: "Ta nào có nói qua những điều này!! ”
Tên cẩu nam nhân này nói lung tung cái gì quỷ quái gì vậy?!
Thích Trác Ngọc thoạt nhìn đang nhịn cười, dáng vẻ giả bộ nghiêm túc: "Không có sao.
Có thể là sư huynh nhớ nhầm.
”
Phượng Tuyên:...!Những lời quỷ trên đó ngươi nhớ lầm đúng không?!
Quên đi.
Nghĩ đến hắn từ xa chạy tới Quy Khư quốc vừa đánh nhau vừa làm cứu tinh.
Kết quả chỉ làm người tốt chuyện tốt, thần cách muốn nhất lại không lấy được.
Không chỉ công dã tràng lòng tự tin còn bị nhục.
Nghĩ tới đây, Phượng Tuyên có một hơi áy náy: "Dù sao mặc kệ như thế nào, lúc ở Tam Thanh Cảnh cảm ơn huynh đã bảo vệ ta."
Thích Trác Ngọc khựng lại, nhướng mày: "Chỉ cảm ơn bằng miệng thôi à? ”
? Nếu không thì sao.
Còn nữa, đại ma đầu ngươi xảy ra chuyện gì.
Người bình thường khi nói đến đây, thì ngươi phải nói không cần cảm ơn chứ? Còn dám ngồi trên đất bắt đầu tống tiền?
"Vậy làm sao bây giờ." Phượng Tuyên không nói gì, chẳng lẽ muốn y lấy thân báo đáp?
Đại ma đầu hẳn là không quên hai người bọn họ còn có thiết lập đạo lữ plastic chứ nhỉ?
"Bằng không." Thích Trác Ngọc đề nghị: "Ngươi hôn ta một cái? ”
Phượng Tuyên: "..."
Y phát hiện, Thích Trác Ngọc gần đây càng ngày càng thích trêu chọc y, làm cho Phượng Tuyên không hiểu sao lại có một loại cảm giác bị khơi dậy d*c vọng thắng bại.
Đều là nam, tại sao lần nào cũng là y bị chiếm tiện nghi?!
"Có phải huynh cảm thấy ta không dám làm vậy với huynh không?" Phượng Tuyên làm ra biểu tình rất hung dữ.
"Sư huynh bị dọa chết rồi." Thích Trác Ngọc rất không sao cả phối hợp một câu, vô cùng có lệ.
Phượng Tuyên: "..."
Phượng Tuyên thật sự tức giận.
Y mím môi, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Thích Trác Ngọc.
Che hai mắt hắn lại hạ quyết tâm hôn lên môi Thích Trác Ngọc một cái.
Nói là hôn, thật ra là như chuồn chuồn lướt nước, cọ chút chút.
Chạy trốn gần như với tốc độ ánh sáng, đỏ một đường từ cổ Phượng Tuyên đến vành tai, cảm giác toàn bộ đầu đều bị bỏng bốc khói.
"Dọa chết đi." Giọng nói Phượng Tuyên có chút bướng bỉnh, hung dữ với hắn: "Ta hôn chết huynh.
”
Thích Trác Ngọc bỗng nhiên cảm thấy yết hầu có chút khô khốc, trái tim không khống chế được nhảy lên một cái.
Quỷ dị, ngay cả giọng nói cũng bởi vì xúc động mà có chút khàn khàn: "Chỉ có vậy thôi sao? ”
Thích Trác Ngọc cứ nhìn y như vậy, giống như một nam hồ ly tinh sắc tươi ngào ngạt quyến rũ người khác.
Đôi mắt hoa đào tỏa sáng rực rỡ, yết hầu hơi trượt từ trên xuống dưới, dụ dỗ: "Sư huynh còn chưa chết đâu.
”
"Không thì." Ánh mắt hắn nặng nề: "Ngươi hôn thêm mấy cái nữa? ”.