Tuyết nhỏ ở Đông Di Ma Vực biến thành tuyết lớn rơi xuống áo choàng lông thỏ và mũ của Phượng Tuyên.
Y vẫn duy trì tư thế ôm Thích Trác Ngọc như cũ.
Chỉ là quyền chủ đạo từ y biến thành đại ma đầu, hơn nữa không phải ảo giác của mình, Thích Trác Ngọc quả thực càng ôm càng chặt, y có chút không thở nổi.
Chuyện cho tới bây giờ, Phượng Tuyên thậm chí còn có tâm tư mất tập trung.
Không ngờ những gì thái quá mình đã đọc trong thoại bản, nam nhân vật chính ôm nữ chính, giống như muốn bóp nát nữ chính khảm vào trong ngực, dĩ nhiên là thật.
Cuốn tiểu thuyết dựa trên thực tế, đúng là không lừa mình.
Chờ đã, sao y lại là nữ chính?
Đại ma đầu không buông tay, Phượng Tuyên cảm giác mình thật sự hít thở không thông.
Sau đó, y túm tóc của Thích Trác Ngọc nhắc nhở hắn: "Sư huynh, huynh ôm ta không thở nổi."
Tuy rằng nói với Thích Trác Ngọc muốn khóc cũng không sao.
Nhưng Thích Trác Ngọc là loại thẳng nam thà rằng chảy máu khô cũng sẽ không rơi một giọt lệ, phát huy đến cực hạn tuyệt thế thẳng nam.
Đương nhiên là không có khả năng bởi vì mình nói hai câu, hắn sẽ khóc trong lòng mình thật.
Lúc Thích Trác Ngọc ngẩng đầu lên, ngay cả hốc mắt cũng không hề đỏ.
Phượng Tuyên chỉ có thể cảm giác được sau khi y lẳng lặng ôm một lúc, tâm trạng hắn dường như đã tốt hơn nhiều.
Kết quả hắn vừa ngẩng đầu lông mày lại nhíu lại: "Chỉ ôm một lát như vậy thôi à.
” Hình như còn rất ghét bỏ tu vi của y không ra cái dạng gì.
Phượng Tuyên cũng không thể phản bác lại hắn.
Sau khi tất cả, y chỉ là một con heo lười có thể chăm sóc đạo lữ của mình chút ít không nhiều vậy thôi.
Thuộc về loại có thì cố gắng dùng hết.
Quả nhiên, Thích Trác Ngọc mặc dù đã buông y ra, nhưng người cha vẫn tức giận chỉ trích: "Tu vi kém, khí tức cũng kém.
”
Hắn khinh thường: "Chỉ ôm có một cái là không được, còn dám khoe khoang khoác loác nói hôn chết sư huynh.
”
Sao chủ đề lại tới đây rồi?
Thích Trác Ngọc muốn tranh luận với y, Phượng Tuyên cũng không thể làm heo lười được nữa, lập tức cãi lại: "Sao không được? Hôn có thể hoán khí được cơ mà."
"Cãi nhau nhem nhẻm vậy, chẳng lẽ ngươi sẽ?" Thích Trác Ngọc thuận miệng hỏi.
"Không biết cũng có thể học.”Phượng Tuyên cũng không nhận ra được có cái gì không đúng, toàn tâm toàn ý đắm chìm tại trong tranh luận: "Sư huynh nói thề son sắt, chẳng lẽ huynh rất giỏi sao? ”
"Sư huynh sẽ không." Thích Trác Ngọc tiếp tục, liếc y cười như không cười: "Không bằng Tiểu Thất học xong dạy ta nhé? ”
Phượng Tuyên muốn nói khẩn cấp đình chỉ, đầu chậm rãi toát ra một dấu chấm hỏi.
Thích Trác Ngọc cứ liên tục nói mấy lời khách sáo, đùa bỡn y từ đầu đến cuối.
Sau khi nhận ra, vành tai Phượng Tuyên lập tức đỏ bừng, trong đêm tuyết trắng tinh vô cùng rõ ràng.
So với mặt dày vô sỉ, mình hình như còn kém hắn một bậc, thấy Thích Trác Ngọc người này không chỉ là ở phương diện tu luyện rất có thiên phú, ở phương diện da mặt dày đúng là nhất trên đời.
Chỉ là sau khi ngắt quãng như vậy, bầu không khí nặng nề bao quanh hai người vừa nãy đã tiêu tán đi rất nhiều.
Phượng Tuyên trầm mặc vài giây, chuyển đề tài, tầm mắt dừng trên đèn y làm rơi dưới mặt đất: "Huynh làm rơi đèn của ta.
”
Đông Di Ma Vực quanh năm đêm đen vĩnh hằng, cơ hồ mỗi ngày đều là tuyết lớn.
Tầm nhìn trên đường rất ngắn, lúc Phượng Tuyên tới đã chuẩn bị một ngọn đèn khắc hoa, bây giờ đèn khắc hoa rơi trên mặt đất, cộng với thời tiết gió tuyết, con đường phía trước càng khó đi hơn.
Phượng Tuyên lặng lẽ nhìn thoáng qua đường xuống núi, dài tới mức không nhìn thấy điểm cuối.
Thích Trác Ngọc nhìn đường, đuôi lông mày nhướng lên: "Vậy làm sao bây giờ, sư huynh ôm ngươi xuống núi nhé? ”
Nói thật, trong giây phút này Phượng Tuyên lại xấu hổ mà động tâm.Dù sao cũng không phải chưa từng được Thích Trác Ngọc ôm, y thật sự rất không muốn đi bộ.
Nhưng không biết vì sao, lại nhớ tới dáng vẻ cực kỳ sa sút vừa rồi của Thích Trác Ngọc.
Quên đi, bổn thượng thần cũng không phải là người hoàn toàn không nhìn sắc mặt, sẽ không làm cho đại ma đầu đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương.
Phượng Tuyên rất có cốt khí: "Ta có thể tự đi."
"Thật là tự đi à?" Thích Trác Ngọc rất ngạc nhiên, tựa như không ngờ tiểu tổ tông yếu ớt này, còn có thời điểm cứng rắn như vậy.
Cũng không phải do vừa rồi đùa quá mức chứ?
Phượng Tuyên cầm lấy ngọn đèn tắt trong tay Thích Trác Ngọc, do dự một chút, vẫn là lên tiếng giải thích: "Sư huynh, hôm nay tâm tình của huynh không tốt lắm, ta không cần huynh ôm.
”
Suy nghĩ một chút, lại rối rắm bổ sung: "...!Nhưng sau này không đi được đường, vẫn phải ôm.
”
Thích Trác Ngọc nhìn y, giống như là không ngờ lý do của y lại là như vậy, sau một lúc lâu hắn nói, "Không."
Giọng điệu cười như không cười, làm cho Phượng Tuyên cảm thấy như hắn đang dỗ dành trẻ con.
"Không phải có vài người nói, con đường từ địa cung xuống núi, nếu sư huynh cõng y xuống, chính là sư huynh tốt nhất thế giới sao."
Thích Trác Ngọc cứ như vậy rất lạnh nhạt nói ra hết hoạt động tâm lý vừa rồi của Phượng Tuyên trong địa cung không sai một chữ.
Phượng Tuyên: "..."
Tốt lắm, đại ma đầu.
Tốt hơn là ngươi thực sự không biết đọc tâm thuật.
Thích Trác Ngọc lên tiếng: "Sư huynh nếu không cõng ngươi, thì chẳng phải không làm được sư huynh tốt nhất thế giới sao? ”
Phượng Tuyên: "..."
Phượng Tuyên hiện tại thật sự có loại cảm giác nhấc đá đập vào chân mình.
Đầu y sắp gục xuống vì xấu hổ, trầm mặc không nói lời nào.
Thích Trác Ngọc lại nhìn chằm chằm y một lát, sau đó không hiểu sao cười một tiếng vươn tay ra, cầm chiếc đèn khắc hoa đã tắt trong tay y tới.
Sau đó thuận theo tự nhiên nắm lấy tay Phượng Tuyên.
Bởi vì chênh lệch chiều cao, mặc dù hai người đều có bàn tay trắng nõn thon dài, nhưng khớp xương của Thích Trác Ngọc rõ ràng hơn, lòng bàn tay cũng lớn hơn.
Vừa vặn có thể bao bọc lấy bàn tay y trong lòng bàn tay hắn, chỉ là đơn thuần nắm tay còn chưa đủ, trong mấy giây Phượng Tuyên sững sờ, hắn đã chuyển từ nắm chặt thành mười ngón tay siết chặt.
Lòng bàn tay của hắn khô nóng, Phượng Tuyên nóng nảy cảm thấy sức nóng trên má mình đã tăng lên rất nhiều.
Thẳng đến khi y bị dắt đi hai bước, Phượng Tuyên mới lên tiếng, giọng nói có chút lắp bắp: "Sư huynh, ta thực sự có thể tự đi, cho nên huynh không cần dẫn ta đi."
Tuy rằng đường núi tuyết trơn trượt, nhưng Phượng Tuyên tốt xấu gì cũng là Kim Đan kỳ, không đến mức ngay cả mấy mét đường phía trước cũng không nhìn thấy.
Nắm tay đi như vậy… giống như là một cặp tình nhân bình thường.
Trong thiết lập đạo lữ plastic của hai người bọn họ, chẳng lẽ còn bao gồm cả việc tay trong tay mười ngón tay đan xen đi lại sao?
"Ừm, ngươi không cần." Thích Trác Ngọc không buông tay: "Nhưng sư huynh thì có."
Phượng Tuyên: "? ”
Thích Trác Ngọc lên tiếng, rất là đương nhiên: "Đèn tắt, phía trước quá tối, không thấy rõ đường, muốn Tiểu Thất dắt sư huynh đi.
”
Phượng Tuyên: "..."
Đại ma đầu như ngươi không biết rốt cuộc vượt qua Hóa Thần kỳ bao nhiêu cũng có da mặt nói những lời này?!
Chẳng lẽ không phải chỉ cần ngươi muốn thì thần thức của ngươi đều có thể bao trùm toàn bộ Đông Di Ma Vực, ngươi bây giờ đến nói với ta không thấy rõ năm mét đường phía trước?!
Phượng Tuyên cảm thấy hắn nói dối thật sự quá không có trình độ, mình quả thực có thể vạch trần từng chút một.
Nhưng cũng là y, biết rõ đây là một lời nói dối lập tức có thể vạch trần, nhưng miệng tựa như dính không mở miệng được.
Đến nỗi sau khi đi được một quãng đường, đi tới nỗi y thay đổi luôn quyết định của mình.
Trong lòng rất chột dạ nghĩ: Có lẽ, có lẽ, có lẽ, đại ma đầu thật sự nhìn không thấy đường phía trước.
Dù sao thẩm mỹ của hắn luôn luôn khiến người ta mù mắt, hình như cũng có thể tha thứ được.
Không biết qua bao lâu, tuyết ở Đông Di càng lúc càng lớn, bầu trời cũng âm trầm.
Bên tai truyền đến giọng nói của Phượng Tuyên, phảng phất là rối rắm thật lâu mới hạ quyết tâm mở miệng: "Sư huynh tuy rằng không cõng ta, nhưng cũng dắt ta xuống núi, cho nên có thể là sư huynh tốt thứ hai trên thế giới.
”
Thích Trác Ngọc nhướng mày, nghiêng đầu nhìn y, Phượng Tuyên cúi đầu xuống, chuyên chú nắm lấy túi gấm trên thắt lưng, giống như đây là thứ thú vị nhất trên thế giới.
Thích Trác Ngọc đột nhiên hỏi: "Vậy người tốt thứ nhất thì sao? ”
Phượng Tuyên dừng một chút, truyền đến thanh âm y chôn trong áo choàng lông thỏ, rầu rĩ: "Người tốt thứ nhất chính là lần sau sư huynh ôm ta.
”
-
Con đường xuống núi dường như ngắn hơn lúc lên, ở trên núi nhìn giống như không tới được điểm cuối, kết quả chưa tới một khắc đồng hồ đã đến nơi.
Làm cho Phượng Tuyên hoài nghi mình giống như là đi xuống hòn non bộ vậy.
Hơn nữa sau khi xuống núi hình như cũng không cần Thích Trác Ngọc lại dắt y đi nữa, khoảnh khắc khi tay hai người vừa buông ra.
Không hiểu sao, trong lòng ngàn ngập mất mát.
Nhưng tâm tình xấu của y đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Đến cửa lớn Ma cung, tầm mắt Phượng Tuyên đã bị cung điện hấp dẫn.
Thật ra cung điện nguy nga tráng lệ y đã gặp qua không ít.
Không nói Đại Minh cung thành Trường An, chỉ riêng Tê Phượng cung của mình cũng đã xa hoa vô cùng.
Sở dĩ cảm thấy hứng thú với Ma cung, một phần lớn là Thích Trác Ngọc khi còn bé sống ở chỗ này.
Phượng Tuyên đi tới đi lui, trong đầu toát ra một ít hình ảnh kỳ quái, ví dụ như loại nam nhân nội tâm u ám tàn bạo này, phòng khách cơ bản đều là hai màu đen trắng, lãnh khốc lạnh như băng! Cấu hình có một quản gia "đã lâu không thấy thiếu chủ cười vui vẻ như vậy" cùng với một ma y mà hắn có thể tùy tiện gọi tới.jpg
Kết quả đến cung điện mà Thích Trác Ngọc ở khi còn bé, đẩy cửa lớn cũ kỹ ra.
Hoàn toàn bất đồng với cảnh tượng trong tưởng tượng của mình, tuy rằng không phải loại trang trí chỉ có hai màu đen trắng, nhưng cũng rất lạnh lẽo, chỉ có thể nhìn ra được là phòng của nữ tử.
Ước chừng, Đông Di Ma tộc tan tác quá sớm.
Lúc Thích Trác Ngọc ở chỗ này cũng mới chỉ bốn năm tuổi, cho nên cơ bản là ở chung với Diên La.
Trong cung điện hầu như đều là dấu vết sinh hoạt của Diên La, giường bạt bộ, gương trang điểm, duy nhất có chút dịu dàng là trên cửa sổ dán chữ "Phúc" nghênh đón đêm giao thừa.
Chỉ là xem ra không giống thứ Diên La cắt, Ấn tượng của Phượng Tuyên đối với nàng còn dừng lại ở trên người nữ nhân mặt mày đa tình nhưng buồn bực không vui trong mộng.
Nàng gả cho La Hầu cũng chẳng vui mừng.
Càng không có khả năng sẽ tốn tâm tư cắt loại chữ "Phúc" này để đón giao thừa.
Chưa kể, đêm giao thừa là ngày lễ của nhân gian.
Ma tộc không có.
Khả năng duy nhất, có lẽ là do Tiểu Thích Trác Ngọc là vì muốn mẹ mình vui vẻ một chút, cho nên hao tổn tâm sức hỏi thăm phong tục nhân gian từ bên ngoài, sau đó cắt ra tấm giấy này.
Khó trách lúc trước ở Trường Nhạc cung Thích Trác Ngọc rất thuần thục cắt người giấy nhỏ.
Còn tưởng rằng đại ma đầu thật sự là làm chuyện gì cũng vô cùng toàn năng, không ngờ là khi còn bé đã lén cắt rồi.
Có lẽ căn phòng lâu ngày không có người ở, không khí không đủ lưu thông.
Trong lòng Phượng Tuyên cảm thấy có chút buồn bực.
Chữ "Phúc" trên cửa sổ đã rụng hơn phân nửa, các loại đồ đạc và vật dụng trang trí trong phòng cũng bám đầy bụi.
Phượng Tuyên theo bản năng nhìn Thích Trác Ngọc một cái, sợ hắn gần quê lòng lo lắng, tức cảnh sinh tình.
Hóa ra, y đã nghĩ nhiều rồi.
Đại ma đầu máu lạnh vô tình thi đua cuồng sự nghiệp, căn bản không có khái niệm tức cảnh sinh tình.
Cảm tình là gì? Là giống như tơ tình có thể rút ra sao?
Thích Trác Ngọc dùng pháp thuật làm sạch, dọn hết tất cả bụi bặm trong phòng.
Còn lại Phượng Tuyên tự mình giằng co, y mặc kệ là đi đâu cũng mang theo cái túi nhỏ của y, trong nháy mắt liền lấy ra chăn mềm mại đã phơi nắng, cùng với mấy cái lò nướng chứa than.
Không chỉ vậy, trong túi nhỏ của y còn có bàn, nến, ghế kê chân và thảm.
Cả người bận rộn như một con chim sẻ nhỏ, chỉ chốc lát sau, căn phòng vốn lạnh lẽo bỗng nhiên có vài phần ấm áp.
Đây không phải là lần đầu tiên Thích Trác Ngọc trở lại sống ở đây.
Phải nói là mỗi năm vào ngày giỗ của Diên La, hắn đều ở trong tẩm điện này vài ngày.
Chẳng qua hắn ở, cũng chỉ là ở trong phòng ngồi mấy đêm mà thôi.
Trong lòng cơ bản đều là hận ý cuồn cuộn đối với La Hầu, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới việc muốn quét dọn nơi này.
Hôm nay Phượng Tuyên đi cùng hắn, nhớ tới y thích sạch sẽ, cho nên hắn mới dùng thuật vệ sinh.
Chỉ là không ngờ y còn đem những vật nhỏ mình mang đến, bày đầy ắp cả một gian phòng.
Hoàn toàn khác với phòng khách lạnh lẽo trong ấn tượng thời thơ ấu của mình.
Nhưng phòng ngủ ấm áp bình thường như vậy, hình như cũng không tệ?
Ngay cả trong không khí, cũng như có như không hiện lên hương đào nhè nhẹ trên người Phượng Tuyên.
-
Phượng Tuyên không biết Thích Trác Ngọc phải ở lại bao lâu ở Ma vực.
Y còn tìm thời gian xem sổ mệnh của phàm nhân Tiểu Thất, phát hiện trong sổ mệnh của y không có đoạn kinh nghiệm đến ma vực này.
Có thể là bởi vì duyên cớ y hạ phàm lịch kiếp cho nên ít nhiều có chút ảnh hưởng đến hướng đi của sổ mệnh.
Nhưng Tư Mệnh đã nói, kết cục sổ mệnh sẽ không thay đổi, cho nên chuyện ở giữa có chút sai lệch cũng không sao.
Nghĩ đến kết cục phàm nhân Tiểu Thất, trong lòng Phượng Tuyên có chút nghẹn ngào.
Khoảng cách Thích Trác Ngọc phản bội Phiếu Miểu tiên phủ ngày càng gần, Phượng Tuyên thật sự nghĩ không ra lý do hắn phải đào tẩu là gì, thậm chí khi nằm trên giường làm heo lười, còn rất lạc quan nghĩ không chừng sổ mệnh cũng không nhất định chính xác 100%, dù sao Thích Trác Ngọc chính là một đại ma đầu hiệu suất phi thường.
Lỡ như
Lỡ như hắn thực sự có một kết thúc tốt hơn thì sao?
Hắn muốn tu tiên thành thần như vậy, vì sao hết lần này tới lần khác kết cục lại là nhập ma.
Sự thật chứng minh, có một số điều thực sự không thể suy nghĩ.
Nếu không chính là nghĩ cái gì, là cái đó đến.
Sau khi kiểm tra đi tuần xong kết giới biển Hỗn Độn như thường lệ, Thích Trác Ngọc lại muốn đứng dậy trở về Phiếu Miểu tiên phủ.
Phượng Tuyên mấy ngày nay chờ hắn tới nhàm chán, vì thế bèn ở trong Ma cung giết thời gian, ý đồ tìm được một chút dấu vết cuộc sống thời thơ ấu của đại ma đầu.
Kết quả ngay khi y xoay chuyển lung tung, đánh bậy đánh bạ đi vào một gian phòng trang trí rất xa hoa.
Không chỉ trên tủ bày đầy đủ các loại cuộn da dê, ngay cả giữa phòng cũng có một cái bàn thật lớn, trên bàn còn đặt một cái hộp gỗ do một loại cây cối đặc chế của ma tộc làm thành.
Loại căn phòng này cái gì cũng không có, nhưng chuyên môn bày hộp gỗ ở giữa, rất giống cạm bẫy trong tiểu thuyết á nha.
Hơn nữa Phượng Tuyên có thể cảm giác được, hộp gỗ này toàn thân đều viết đầy: Đến đây mở ra ta đi, bên trong ta tất cả toàn là bí mật luôn đó.
Phượng Tuyên: Tay thiếu nợ, tò mò, muốn xem.jpg
Tuy y là heo lười, nhưng có một số việc dẫn đến cái chết, không nên làm thì vẫn không nên làm.
Nếu như là đường chết thì phải đợi đại ma đầu ở đây làm.
Nói Thích Trác Ngọc, là Thích Trác Ngọc tới.
Sau khi hắn tiến vào phòng Phượng Tuyên, phát hiện y không có ở đây, đương nhiên sẽ dùng thần thức tìm được vị trí của y, sau đó lại rất đương nhiên dính lấy y.
Không thể không nói có đôi khi, hành vi của đại ma đầu tthực sự giống như loại chó cỡ lớn.
Thích Trác Ngọc vừa đứng vững, là theo tầm mắt Phượng Tuyên, dừng ở trên hộp gỗ, mở miệng nói: "Nếu ngươi muốn mở ra xem, vậy thì mở ra đi.
”
Phượng Tuyên khựng lại, thành thành thật thật lắc đầu: "Không muốn.
Vạn nhất là loại hộp sau khi mở ra, trong nháy mắt biến ta thành ông già thì làm sao bây giờ.
”
Ai biết ma vực bên này có cái gì lạ.
Muốn thiếu niên tuổi này của y biến thành ông già, còn không bằng để cho y đi chết đi.
Thích Trác Ngọc lạnh nhạt nói: "Sợ cái gì, ta sẽ không ghét ngươi già đâu."
Phượng Tuyên: Ta cám ơn sư huynh, loại khẩu vị nặng này không cần tưởng tượng đâu!
Cái tên thẳng nam nói những lời quỷ tình gì đó.
Sẽ không nghĩ rằng mình cảm động chứ.
Thích Trác Ngọc không chú ý tới biểu tình của Phượng Tuyên, tiếp tục lên tiếng: "Đây là lễ vật sinh nhật La Hầu chuẩn bị tặng cho ta.
”
Phượng Tuyên theo bản năng khựng lại.
"Chỉ tiếc, còn chưa đưa đến tay ta, hắn đã chết trước." Thích Trác Ngọc nói rất bình tĩnh, tựa hồ hoàn toàn không có một chút dao đ ộng tình cảm nào.
Nhưng Phượng Tuyên nhìn qua mộng cảnh của hắn, ma chủ La Hầu là sau khi giết Diên La thì cũng chết cùng ngày.
Nói như vậy, sinh nhật Thích Trác Ngọc thế mà cùng ngày giỗ Diên La hay sao?
Trong lòng Phượng Tuyên như bị thứ gì đó sắc nhọn lẳng lặng đâm một cái, nói không nên lời là tư vị gì.
Đại ma đầu tựa hồ không quan tâm đ ến sinh nhật của mình lắm, nhưng nghĩ lại, sinh nhật của mình và ngày giỗ của mẹ là cùng một ngày, là người rất khó tiếp nhận.
Thích Trác Ngọc cảm giác được cảm xúc của Phượng Tuyên đột nhiên mất mát, cho rằng y sợ hãi, trấn an nói: "Có ta ở đây, không cần phải lo lắng về đồ vật bên trong."
Phượng Tuyên vẫn rầu rĩ không vui "À" một tiếng, sau đó ngẩng đầu: "Sư huynh, ta cảm thấy ta mở ra không tốt lắm.
Đây là đồ ma chủ tặng huynh, hay là huynh mở ra đi.
”
Hơn nữa cốt truyện này, Phượng Tuyên đã xem qua vô số thoại bản đã quá quen thuộc, rất có thể sau khi mở ra chính là tuyệt thế thần binh La Hầu để lại cho con của mình, sau đó nếu như là người khác mở ra sẽ chết lềnh bà lềnh bềnh ngay lập tức.
Hả?
Rốt cục hắn cũng gặp phải loại tình tiết rơi xuống vách núi nhặt được ngọc bội cất giấu của lão già rồi sao
Thích Trác Ngọc nhìn y một cái, rất thản nhiên trực tiếp mở cái hộp ra.
Không mong đợi cũng không nhẹ nhõm, tình cảm Thích Trác Ngọc đối với La Hầu chỉ có hận.
Có đôi khi hận quá nhiều tới mức thấy phiền, bởi vậy cũng không có hứng thú đối với những thứ lão để lại, nếu không thì chỗ này cũng không bị bỏ trống nhiều năm như vậy.
Quả nhiên, sau khi hộp mở ra chính là một thanh trường đao toàn thân màu đen, thoạt nhìn tựa như một loại thần khí lợi hại nào đó.
Thích Trác Ngọc vừa mới cầm đao lên, một luồng ánh sáng đỏ đột nhiên tỏa ra từ hộp gỗ, một kết giới lớn mở ra từ bên trong.
Hắn hơi khựng lại túm thẳng lấy Phượng Tuyên, ôm eo y dán chặt vào, là động tác bảo vệ theo bản năng.
Tay kia cũng cầm trường đao màu đen.
Kết giới mở ra chưa đến hai giây, bên trong xuất hiện một người đàn ông trung niên mặc trường bào.
Ăn mặc hoa quý tuấn mỹ, xoay người lại, là một gương mặt có tám phần tương tự Thích Trác Ngọc.
Phượng Tuyên đã từng gặp lão trong mộng cảnh của Thích Trác Ngọc.
Người này chính là Đông Di ma chủ La Hầu, cũng chính là cha ruột của Thích Trác Ngọc.
Không nghĩ tới trong hộp gỗ này còn có chuyện động trời khác.
Phượng Tuyên vụng trộm nhìn Thích Trác Ngọc, nghĩ thầm đại ma đầu và lão ma đầu nhiều năm không gặp, có thể có hình ảnh ôm đầu khóc rống hay không?
Nhưng nghĩ lại lão ma đầu này xấu muốn chết, còn đâm chết cả vợ mình.
Phượng Tuyên bỗng nhiên cảm thấy chán ghét lây.
Xem ra thái độ của Thích Trác Ngọc và y trên cơ bản rất giống nhau.
Thân hình La Hầu vừa mới xuất hiện trong nháy mắt, Thích Trác Ngọc liền dùng lão thử thanh trường đao màu đen này.
Sau khi chém đầu La Hầu hai cái, phát hiện La Hầu chỉ là một ảo ảnh.
Sau khi La Hầu bị chém thành hai nửa, bắt đầu nói lời thoại đã sớm ghi lại:
"Con trai ta.
Khi con mở cái hộp gỗ này ra, ta biết ngay con đã tha thứ cho cha mình."
"Ta cũng biết, con từ nhỏ đã là một đứa trẻ hiếu thuận."
Sau đó bị Thích Trác Ngọc dùng để thử đao chém xuống đao thứ ba không hề do dự.
Đại ma đầu hình như không nghe rõ, quay đầu nhìn Phượng Tuyên: "Ông ta vừa rồi nói cái gì? ”
Phượng Tuyên: "..."
Phượng Tuyên nghẹn họng, nhìn La Hầu đã bị chém lung ta lung tung, không ra hình người.
Có chút không xác định mở miệng: "Hình như là nói, nói sư huynh là đứa con hiếu thảo? ”
Tác giả có lời muốn nói:
Dỗ dành đại hiếu với gia đình.
Cá hấp - đứa con hiếu thảo - chân thực, khấu đầu lạy Phật tổ 1 cái tha thứ cho hắn..