TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngoảnh Đầu Nhìn Hoa Rơi Trăng Khuất
Chương 33: 33: Đế Long Mất Trí


Tiểu Long hôm nay tâm tình không tốt, mẫu thân của hắn tại sao lại đem rất nhiều nữ tử đến Thủy cung, hắn nhìn các nàng lại thập phần chán ghét, nhiệt độ ở Long giới lại lạnh đi vài phần.

Còn chưa kịp xoay người bỏ đi đã bị lão phụ thân nắm cổ một đường mang hắn đến Hoa giới.
Lão phụ thân vứt hắn vào đám hoa cùng đàn bướm đàn ong xong lại kéo một người gọi là Hoa Đế uống rượu, nếu không bị lão phụ thân niệm chú phong tỏa linh lực hắn đã sớm bỏ về rồi.
"Ây..

Không nghĩ cái tên tiểu tử này mất trí nhớ, bản tính lại trở nên hung hăng khó chịu."
Hoa đế cười hà hà, Phong Miên Hạo đau đầu nói: "Rất khó dạy bảo nữa.."
Hoa đế gật đầu rồi hướng Tiểu Long nói: "Này Tiểu Hiên, ta cho phép ngươi đi tham quan đấy."
Nguyệt Liên hừ một tiếng, nơi này ngoài hoa với hoa ra thì có gì vui, không bằng ở Long giới tìm vài đám đánh nhau.

Nghĩ là vậy hắn cũng phủi cánh bay đi, hắn bay la đà khắp nơi, thân thể hình rồng này tạo một cái bóng tròn vo trên mặt đất thật đáng yêu.
"Điện hạ, ngài vừa xuất quan, ngài muốn ăn gì hay cần gì không, để đệ chuẩn bị."
"Không cần đâu! Đệ lui đi, ta muốn ngồi vận linh lực một chút."
Dương Tử vâng mệnh hành lễ rồi rời đi, hắn đi một lúc thì từ bụi hoa, Tiểu Long vội bò ra, hắn thấy làm lạ liền đi ngược theo lối người đó, từng bước chân rồng của hắn đi theo một cây cầu mộc, dưới cầu là hồ nước rộng thênh thang mà cứ cách vài thước lại có một gò đất nhô lên, trên mỗi gò đất chính là những gốc cây tử đằng nở rộ hoa, hắn bước đi như lạc vào khung cảnh diễm lệ hoa mĩ.

Trên đầu, hoa trải theo cầu một đường dài che hết khoảng trời, dưới nước là bóng của từng chùm đằng tử tím lịm, còn có những đàn cá lội cùng sương tiên phủ nhàn nhạt..
"Đẹp thật!"
Tiểu Long cứ đi thẳng trên cầu ấy, đi một lúc mới thấy được điểm sáng, đích của cầu đã dừng lại, hoa vẫn cứ trải dài mà hồ nước vẫn còn rộng lớn, hắn thầm nghĩ nơi này có thể rộng bằng Đông hải.
Hắn đi đến điểm kết thúc của cầu mà nhìn, ánh mắt mở tròn xoe nhìn phía trước, ở giữa khoảng hồ có một nam tử ngồi trên một đài sen lớn, xung quanh đang tỏa ra linh lực mạnh mẽ, từng cánh hoa bị ảnh hưởng mà lất phất rơi xuống mặt hồ.

Mặt hồ nhanh đã tràn ngập cánh hoa.
Tiểu Long rướn người, thầm đoán người trước mặt đang vận linh lực, trong đầu bỗng trỗi dậy ý xấu, nghe nói người đang vận linh lực mà bị cắt ngang rất dễ bị dội ngược mà tê tái bản thân, hắn chính là thích chọc ngu như vậy.

Nghĩ là làm, hắn chậm rãi bò xuống hồ, ngụp lặn bơi bơi đến đài sen.

Ở dưới nước, hắn giật giật rễ cho đài sen lung lay nhưng lạ một cái, rễ sen này thật sự rất chắc, cứ như hắn đang lắc một cây cột vậy.

Hắn lại bày thêm trò, bơi vòng vòng đài sen để đài sen không định vị được cân bằng mà tự xoay vòng theo.

Nhưng cái đài sen này như gắn với chùm rễ cột đó, di chuyển một chút cũng không có.

Hắn nỗi cơn giận, ở dưới nước tạo sóng nước bắn tung tóe, ấy thế mà những cánh sen lại chuyển động khép lại chắn không cho nước dính vào người nam tử ấy.

Đợi khi hắn dừng, cánh sen mới mở ra.
Ở dưới nước Tiểu Long khoanh tay xoa cằm, có vẻ người này rất khó chọc phải, người này là ai, hắn thật sự muốn biết.

Nhưng đợi một lúc không thấy phía trên động đậy, không lẽ tập trung vận linh lực đến nỗi không để ý xung quanh sao.

Tiểu Long tò mò ló đầu ra khỏi mặt nước, đôi tay bì bõm bơi đến bám vào cánh sen.

Ấy thế mà hắn lại ngẩng người, nam tử ấy lại là một mỹ nam thanh tú, không như trong đầu hắn là một trung niên cao tăng đắc đạo.

Nam tử ấy nhìn có lẽ cũng còn rất nhỏ tuổi, ánh mắt tím như hoa đằng tử, nét phượng rõ ràng, đôi mày đậm cùng ấn hoa lam ở hồng tâm.

Người này, mặt mũi thật ưa nhìn.

Hi Hoa nãy giờ vẫn nhìn Tiểu Long, y khẽ cúi người dùng đầu ngón tay trỏ chạm vào mũi hắn:
"Ngươi đến gặp ta sao, Nguyệt Liên?".


=====================================
Gần quá, gần quá, mặt của Tiểu Long ngẩn ngơ ra, nam tử đó vậy mà dám để mặt gần mặt với hắn, còn chạm vào chóp mũi của hắn nữa, nhưng hắn không tài nào nổi giận được, trong lòng lại ngẩn ngơ, âm thanh của nam tử nghe sao nhẹ nhàng êm tai vậy.

Tiểu Long bất giác đỏ mặt nhưng cũng vội lắc lắc đầu cho tỉnh táo, hắn không kiêng kỵ leo lên đài sen nói:
"Ngươi là ai? Ngươi không la mắng ta sao?"
Hi Hoa có chút ngỡ ngàng, ánh mắt nhẹ khép lại: "Ngươi cũng không có hại ta.."
Tiểu Long khoanh tay đắc chí: "Đương nhiên rồi, ta tuy có chút phá phách nhưng lại rất biết điều"
Hắn rất cao ngạo, với tính cách này làm cho Hi Hoa nhận ra một điều, Nguyệt Liên hắn mất trí nhớ rồi, y mím môi hỏi: "Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"
"Ta sao! Năm trăm tuổi."
Hắn đưa bàn tay ba ngón mũm mĩm trước mặt Hi Hoa, Hi Hoa phì cười lắc đầu nói:
"Năm trăm thì lớn quá, ngươi chưa hóa thành người, cùng lắm là ba trăm thôi."
Tiểu Long như suy nghĩ rồi lại nói: "Cũng đúng.

Vậy thì ta được ba trăm tuổi rồi.

Mà ngươi chưa trả lời ta, ngươi tên là gì?"
"Hi Hoa."
"Hi Hoa?"
"Ừm!"
"Tên đẹp thật." Tiểu Long buộc miệng khen nhưng cũng nhanh chóng bồi thêm: "Nhưng không đẹp bằng tên ta.

Ta tên Nguyệt Liên.

Tên do nương tử ta đặt đó, có đẹp không?"
Hi Hoa thoáng ngẩn người: "Ừm..

nương tử của ngươi?"
Tiểu Long xoa thái dương nói: "Ngươi đừng khinh thường ta, tuy ta còn nhỏ nhưng ta đã có nương tử rồi.

Đợi một ngày ta tìm được nương tử của ta, ta sẽ đem khoe ngươi."
Hi Hoa chợt mỉm cười hỏi: "Nương tử ngươi đi đâu rồi sao?"
"Ta cũng không biết nữa, đến mặt nương tử ta còn không nhớ, nhưng ta cam đoan trong lòng ta luôn có mặc định ta đã có nương tử mà nương tử ta là người rất đẹp và tài giỏi."
Tiểu Long nói đến đây lại tiến tới nhìn Hi Hoa nói: "Ngươi tu vi có vẻ rất cao, ngươi giúp ta tìm nương tử được không? Ta tìm khắp Long giới mà không thấy"
Hi Hoa cười khan, Tiểu Long lại tỏ vẻ bất bình: "Ngươi phải giúp ta..

không giúp ta liền không cho ngươi vận linh lực nữa.

Ta sẽ phá nát cái rừng hoa này."
"Được rồi, được rồi!"
Đài sen trôi đến bên cầu, Tiểu Long lại trố mắt, quả nhiên đài sen này mặc định nhận Hi Hoa làm chủ.

Hi Hoa bế Tiểu Long trên tay rồi đi, y lại nói: "Nhưng mà ta giúp ngươi tìm nương tử, ngươi phải gọi ta một tiếng ca chứ, ta lớn tuổi hơn ngươi."
Tiểu Long phồng má, hắn không thích được bế bồng, ấy vậy mà giờ bị bế lên hắn trong lòng cũng không có dị nghị hay khó chịu.
"Ta thích gọi ngươi là Hi Hoa thôi."
"Vậy thiệt cho ta quá!"
Tiểu Long lại suy nghĩ, rồi nói: "Sau này đến Long giới ta sẽ nướng cá cho ngươi ăn để bù thiệt"
Hi Hoa bật cười ôn nhu: "Được!"
Nguyệt Liên quả nhiên bị ảnh hưởng mà dẫn đến mất trí, Hi Hoa trong lòng lại đau đớn vô cùng, vào thời điểm loạn lạc này, thân làm Đế Long mà gặp bất trắc chính là mối đe dọa lớn cho Long giới.

Hi Hoa gặp Phong Miên Hạo, ông cũng đã nói với y tình trạng của Nguyệt Liên, ông nghĩ hắn do không điều tức được tâm mạch nên mới xảy ra việc mất trí nhớ tạm thời, có lẽ chỉ cần nghĩ dưỡng, từ từ tác động, đợi linh lực hồi phục liền sẽ trở về như ban đầu.

Phong Miên Hạo có chút vui trong lòng, thê tử ông nói không sai, vẫn là Nguyệt Liên cho Hi Hoa động chạm, lại nhìn có phần vui vẻ khi bên y, ông cùng thê tử cũng không lo lắng nữa, trực tiếp bỏ hắn lại ở Hoa giới rồi đi về Long giới.
Vài ba ngày ở đây, Hi Hoa đem Nguyệt Liên đi khắp Hoa giới, hình như vì hòa với từng điệu múa, từng trò chơi, từng niềm vui với đám hoa tiên, hắn quên mất phải đi tìm nương tử của hắn, nhưng cũng không hẳn là quên mà sâu trong tâm hắn, hắn cảm thấy như thể rất thoải mái, kiểu như đã tìm được nương tử rồi, bây giờ chỉ cần đi chơi với nương tử thôi.

Nhưng rõ ràng hắn chưa tìm được nương tử mà, Tiểu Long có chút lạ lẫm, lại liếc về Hi Hoa ngồi cách đó không xa đang nhâm nhi trà.
Được một tuần, Tiểu Long lại cùng Hi Hoa tu luyện, hắn nghe Hi Hoa bảo tìm nương tử là một chuyện mà bảo vệ được nương tử lại là chuyện khác.

Hắn phải mạnh mẽ để sau này còn lập chí lớn, tha hồ thể hiện trước nương tử nữa chứ.

Thế là hắn bắt đầu tu luyện, chỉ trong một đêm đã hóa thành hình một đứa trẻ giống ngang với đứa trẻ năm tuổi ở nhân gian.

Hi Hoa ngắm nhìn hắn, quả nhiệt Nguyệt Liên ở hình hài nhỏ này đáng yêu cũng không kém, y đưa tay chỉnh lại áo đồ cho hắn, đồ Hoa giới khá phức tạp nhưng cũng không hẳn là quá nóng.

Tiểu Nguyệt Liên mặc xong lại lon ton chạy đến bàn điểm tâm nói:
"Đều do ngươi làm sao?"
"Ừm..

ta đưa ngươi đi phiêu diêu tìm nương tử nên chuẩn bị ít điểm tâm phòng khi ngươi đói."
Tiểu Nguyệt Liên vui vẻ nói: "Vậy thì gói hết đi..

nhìn ngon quá trời à."
Tiểu Nguyệt Liên được cưỡi mây, vẻ mặc thích thú vô cùng, ngồi trong lòng Hi Hoa mà mặt rất hưng phấn, Hi Hoa mang đấu lạp che mặt, mọi điểm đến đều do Nguyệt Liên lựa chọn, y đi theo, hắn muốn gì y đều cho hắn, hắn muốn đi đâu y liền sẽ đưa đi..

Bao nhiêu cũng đều chiều theo hắn.

Hi Hoa chạm nhẹ lên mái tóc ngắn được cột gọn của Nguyệt Liên, trong lòng lại dâng trào cảm xúc, người trước mặt từ khi nào lại trở nên đáng yêu như vậy, y rất thích, cảm giác cưng chiều hắn, nhìn hắn vui vẻ, y lại vô cùng hạnh phúc.
"Hi Hoa..

Hi Hoa..

Mau, đi đến chỗ rừng đào đi."
"Đi rừng đào xong ngươi có muốn lên Thiên kinh không?"
Tiểu Nguyệt Liên lạnh mặt: "Ta chắc chắn nương tử ta không phải người Thiên giới, ta không muốn lên."
Hi Hoa phì cười, hai người cưỡi mây đi mà không hề hay biết ở phía xa có những ánh mắt u ám, sắc lạnh đang nhìn họ.
Tiểu Nguyệt Liên ở lại đây đã hai tuần, Hi Hoa sau khi phê tấu chương xong lại đến hậu điện, nơi đó có một mái đình nổi ở mặt nước, có một chiếc trường kỉ dạng ghế nằm đặt gần mặt nước, y hay nằm đó để nghỉ ngơi, đang nhắm mắt thư giãn lại cảm nhận cả người bị vật gì đó đè lên, y mở mắt, thì ra là Nguyệt Liên đang nằm sấp lên ngươi y, y chớp mắt hỏi:
"Ngươi không phải đang tu luyện sao?"
"Không muốn tu luyện nữa!"
Hi Hoa cười nói: "Nản chí rồi sao? Hay ta đưa ngươi về Long giới nhé!"
"Ngươi đuổi ta sao?"
Tiểu Nguyệt Liên ngẩng đầu, cằm đặt giữa ngực Hi Hoa, ánh mắt híp lại nhìn y ra vẻ thất vọng.

Hi Hoa gối một tay sau đầu, tay còn lại vuốt v e đầu hắn, hắn liền xìu mắt úp mặt vào ngực y:
"Ta không đuổi ngươi, ta còn muốn ngươi ở lại lâu thật lâu nữa."
Nguyệt Liên dạo này rất ngoan ngoãn, không còn tăng động hay phá phách nữa, hắn nằm trên người y một hồi lâu lại nhỏ giọng hỏi: "Ngươi nghĩ có phải do đầu óc ta có vấn đề không, nương tử ấy có phải chỉ là giấc mơ không?"
Hi Hoa hướng ánh mắt nhìn trời, đôi môi khẽ mĩm, y bỏ tay xuống, hai tay vòng ôm bờ lưng nhỏ của Nguyệt Liên mà vỗ về: "Không đâu..

Nương tử của ngươi vẫn chờ ngươi trở về!"
Hi Hoa biết, nương tử của hắn là ai, cái tên ngốc này dù mất trí thì vẫn cam tâm chịu giữ lại thứ quan trọng, y nhớ Tư Duệ nương nương đã nói qua vì hắn thấy vài tín vật lúc y lịch kiếp tặng cho hắn nên hắn đâm ra tin tưởng mình đã có nương tử.

Nhưng Hi Hoa vẫn chưa dám nghĩ đến việc đứng trước mặt Nguyệt Liên nói y là nương tử hắn muốn tìm, Tư Duệ nương nương cũng căn dặn tốt nhất để nó tự nhớ, y cũng không dám nói bừa, vả lại y thích cảm giác bây giờ được cưng chiều che chở hắn, hắn đã giúp y quá nhiều, y muốn giúp lại hắn.
Tiểu Nguyệt Liên tâm lắng động, đưa tay bắt quàng bàn tay trái của Hi Hoa, rồi hắn nắm lấy, bàn tay Hi Hoa như đang gói trọn bàn tay hắn:
"Bàn Tay ngươi thật lớn!"
"Sau này ngươi lớn, tay ngươi sẽ to hơn ta."
Hi Hoa nhẹ nhàng nắm lại, Tiểu Nguyệt Liên cũng không ư hử mà ngoan ngoãn nằm trên người y thiếp đi, cứ như vậy qua một buổi trưa, hắn tỉnh dậy đã thấy mình ngủ yên vị trên giường.


Tiểu Nguyệt Liên ngồi dậy mang giày rồi chạy đi tìm Hi Hoa, lúc ra tới Ngự hoa viên đã thấy y cùng với một tên mặc áo đồ sặc sỡ đang nói chuyện, nhìn có vẻ rất vui và thân thiết, hắn núp sau cột đình, trong lòng tự dưng khó chịu đi, ánh mắt âm u hẳn, chính hắn cũng không biết vì sao lại chạy đến đó, leo lên xích đu trường kỷ rồi nhanh chóng ngồi vào lòng Hi Hoa, ánh mắt nhìn Phượng Minh như muốn ăn tươi nuốt sống.
"Êy..

Là tiểu Nguyệt Liên đây sao..

Hahaha không ngờ cũng có ngày được diện kiến."
Phượng Minh che miệng cười, Hi Hoa rót cho Nguyệt Liên chén trà đào, hắn uống hết một ngụm lại ngẩng đầu nói: "Ta muốn đi tìm nương tử..

ở rừng hoa phía Tây."
"Cũng được, chút nữa sẽ dẫn ngươi đi!"
"Ta muốn đi bây giờ.".

Tiểu Nguyệt Liên nũng nịu, Phượng Minh lại được phen cười đau bụng:
"Trời, trời, trời, Đế Long uy vũ cao lãnh giờ không khác một cún con bám chủ nha, lại đòi tìm nương tử."
Tiểu Nguyệt Liên cau có trừng mắt: "Này, ngươi là ai vậy? Hi Hoa, ngươi có phải vì hắn mà không chịu đưa ta đi không?"
Hi Hoa cười khổ, ý gì đây trời.

Tiểu Nguyệt Liên hậm hực lại xoay qua bên Phượng Minh, Phượng Minh phe phẩy phiến nói: "Ây..

không phải là đang ghen đấy chứ, tên này không phải bị mất trí nhớ sao? Này Nguyệt Liên, ngươi đang tức giận sao, ngươi..

ngươi thật không có lý do nha, Tiểu Hoa nhà ta là gì của ngươi, y không phải người ngươi tìm..

ta nói ta chính là đến đây cướp đệ ấy đó, không cho đệ ấy ở với ngươi nữa, tên lùn nhà ngươi làm gì ta.

Hả.."
Phượng Minh trêu chọc, vẻ mặt thiếu đánh vô cùng.

Hi Hoa mím môi nhịn cười, còn tiểu Nguyệt Liên đã tức đến mặt đen như than, hắn đập bàn cãi lớn: "Ai cho ngươi dành y..

Ngươi không có quyền!"
Phượng Minh giả bộ xem bộ móng, cười đùa nói: "Ngươi cũng có quyền gì?"
"Ngươi..

ngươi".

Tiểu Nguyệt Liên uất đến tận cổ, liền nóng nảy gào: "Vậy ngươi thử xem ngươi gọi y là nương tử y có đáp không..

ngươi dám nhận y là nương tử của ngươi, ta dám phanh thây ngươi."
"Hể?".

Chơi gì kì vậy, Phượng Minh đang muốn nói, Tiểu Nguyệt Liên lại quay phắt người nói: "Nhưng nếu ta gọi được, ngươi ngay lập tức không được xuất hiện trước mặt y nữa".
Nói xong hắn quay sang Hi Hoa, ánh mắt long lanh nước tỏ vẻ ủy khuất: "Nương tử, hắn bắt nạt ta, nương tử, nương tử."
Hi Hoa: "..."
Phượng Minh: "..."
Nước mắt chính là vũ khí sắc bén của tụi con nít, chính Phượng Minh cũng bị dọa cho đứng hình thì Hi Hoa lại càng bị dồn thế hoảng loạn: "T..

ta đây..

Ngươi nín đi, sao tự dưng lại khóc thế này!"
Đạt được ý nguyện, Tiểu Nguyệt Liên liếc về phía Phượng Minh vẻ mặt đầy thách thức:
"Ngươi dám không?"
Cờ trắng tung bay, Phượng Minh xin chịu thua.

Hi Hoa ngẩn người rồi bật cười nói: "Phượng Minh là nghĩa huynh của ta, ngươi đừng làm khó huynh ấy."
Tiểu Nguyệt Liên phũng phịu cầm chén trà nhâm nhi, cả người dựa vào ngực của Hi Hoa, Phượng Minh cười bất lực: "Hay cho cái tên biết dùng mưu, mất trí thế rồi mà còn biết giữ nương tử."
"Phượng Minh..".

Nghe Hi Hoa gọi tên, Phượng Minh phất tóc mai cười ha hả: "Này Nguyệt Liên, bảo vệ nương tử cho tốt vào, không lại bị ta giành đó."
"Lão tử gặp ngươi ở đâu liền phanh thây chỗ đó!"
Nguyệt Liên hung hăng, Phượng Minh đứng dậy cười nói: "Bây giờ ta về đây, đệ coi chuẩn bị cho tốt nhé."
"Ừm..

cảm ơn."
Phượng Minh hóa hiện thân rồi bay đi.


Trong căn vườn chỉ còn hai người một lớn một nhỏ yên tỉnh uống trà: "Chúng ta đến vườn hoa phía tây thôi."
"Không đi nữa."
Dưới ánh chiều vàng, tiểu Nguyệt Liên cúi mặt, đôi tay nhỏ cứ vò vò tay áo của Hi Hoa đến nhăn.

Hắn bây giờ đang thấy hoang mang, trông tâm đã tự nhận thức từ từ điểm khác lạ, lúc trước khi mẫu thân đem nhiều nữ tử đến, hắn nhìn mặt vô cùng chán ghét huống chỉ mở miệng gọi nương tử, tại sao bây giờ khi gọi Hi Hoa làm nương tử, miệng không ngượng mà tâm hồn lại phơi phới thế.

Tiểu Nguyệt Liên chuyển người đối mặt với Hi Hoa
"Sao vậy?"
"Nương tử!..

nương tử."
Tiểu Nguyệt Liên thấp giọng gọi, Hi Hoa có chút ngạc nhiên
"Hi Hoa.."
Trong đầu óc hắn bỗng nhiên mơ hồ, cái tên sao càng gọi càng nghe quen thuộc.

"Hi Hoa, ta đã từng gặp qua ngươi chưa!"
Hi Hoa chớp mắt, hình như Nguyệt Liên đã nhớ ra gì rồi, y mỉm cười nói: "Đã từng!"
"Nhưng mà.."
"Ngươi bây giờ đang mất trí tạm thời, từ từ nhớ lại cũng không sao, đừng cố sức nữa."
Tiểu Nguyệt Liên gật đầu, sau lại đi về Hoa cung với Hi Hoa.
Tối đó hắn được Hi Hoa dỗ ngủ ở điện Thái Dương, nhưng đến khuya hắn lại lén lút chạy vào điện Phù Anh của Hi Hoa.

Tiểu Nguyệt Liên quan sát rồi chậm rãi leo lên giường, Hi Hoa đã ngủ, hắn nhẹ nhàng mò đến ngồi cạnh Hi Hoa, chống má nhìn y thật lâu, tại sao càng nhìn lại càng quen như vậy.

Trong lòng tiểu Nguyệt Liên có chút giật nảy, không lẽ nương tử mà hắn vô tình quên đi lại là Hi Hoa, nương tử của hắn là nam nhân sao.

Thân thể hắn có chút run lên, nhưng cũng mau trấn tỉnh, hắn suy nghĩ, quả nhiên Hi Hoa khác biệt với bất kể người nào xung quanh, hắn nghe mọi người bảo hắn mất trí và hình dáng trở về một hài tử, nghĩa là trước đó hắn đã trưởng thành có khi cao lớn bằng Hi Hoa, vậy trước đó chắc chắn có những chuyện đã diễn ra mà hắn không nhớ được.
Tim Tiểu Nguyệt Liên khẽ động, tự dưng có chút nhói, nếu thật sự Hi Hoa là nương tử của hắn, vậy y cơ bản rất buồn vì bị tướng công của mình quên đi, lại trước mặt nói muốn tìm nương tử cho mình.

Tiểu Nguyệt Liên ngập tràn xót xa nhưng ngẫm nghĩ hắn lại không dám làm bừa, hắn bây giờ không nhớ được gì, hắn phải đi về hỏi mẫu thân.

Tiểu Nguyệt Liên hít ngụm khí cúi xuống hôn nhẹ lên trán của Hi Hoa, cảm giác thích thú ngại ngùng vô cùng, hắn nhìn y với ánh mắt kiên định:
"Hi Hoa, đợi ta nhớ ra tất cả, nếu ngươi thật sự là nương tử của ta, ta sẽ chuộc lỗi, còn nếu không phải..

Tuy có chút tiếc nhưng ta chắc chắn sẽ hậu tạ ngươi xứng đáng."
Đêm hôm ấy, Nguyệt Liên trốn ra khỏi Hoa giới, hóa rồng vung cánh bay đi.

Lão Chu đang say rượu nằm trên nhành đào liền bị bóng dáng tiểu long làm tỉnh rượu, lão hóa phép đóng kính hoa giới rồi chạy đến Hoa cung.
Tiểu Long vụt bay rất nhanh, hắn muốn tìm hiểu rõ chân tướng.

Thế nhưng khi bay qua một ngọn núi tiên, bóng đen của hắn vô thức bị một bóng đen to lớn bao trùm mà khi ngẩn mặt nhìn thì đã bị đạp một cú rơi xuống ngọn núi tiên.
Ở Hoa cung, Dương Tử vội vã gõ cửa điện.

Hi Hoa lúc này mới tỉnh giấc hỏi: "Vào đi! Có chuyện gì vậy?"
Dương Tử dáng vẻ hối hả nói: "Đế Long đã rời khỏi Hoa giới rồi ạ..

Chuyện này?"
Hi Hoa trợn mắt xuống giường: "Rời từ khi nào?"
Lão Chu đứng sau nói: "Tầm một nén nhang rồi, ta còn nghĩ điện hạ để cho ngài ấy đi"
Hi Hoa vội chạy ra ngoài, Dương Tử vội gọi: "Điện hạ, mang ngoại bào đã."
Thật lo lắng! Linh lực của Nguyệt Liên bây giờ rất yếu, Đại thống lĩnh đã căn dặn tránh để hắn đi một mình kẻo bị vài long tộc khác nhòm ngó hoặc bị kẻ địch giở trò.

Hi Hoa lại quá chủ quan để cho hắn giữ lệnh bài của mình ra vào hoa giới bình thường, y vội hỏi: "Hắn đi về hướng nào?"
"Hướng Long giới ạ"
"Long giới".

Hi Hoa cưỡi mây bay đi, trên người y chỉ khoác ngoại bào xám nhạt, tóc xõa ra không kịp cột nên khi gặp gió có chút rối.

Y bay đến Long giới, liền gặp hai Xích Hỗn canh cổng địa liền hỏi: "Đế Long đã về đây chưa?"
Hai Xích Hỗn ngơ ngác: "Thưa Hoa thần, Đế Long chưa từng trở về ạ."
Hi Hoa bắt đầu lo lắng, y gấp gáp nói: "Các ngươi mau vào báo với đại thống lĩnh, Đế Long đã rời khỏi Hoa giới hiện chưa biết đi đâu..

Ta sẽ đi tìm hắn."
"Vâng, vâng!".


Đọc truyện chữ Full