TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngoảnh Đầu Nhìn Hoa Rơi Trăng Khuất
Chương 49: 49: Đôi Cánh Không Thể Bay


Trong hang động, Hi Hoa đã khoác y phục lên người tựa lưng vào nhuyễn tháp, mái tóc dài được vén bên hai mang tai buông thả ra phía sau.

Nguyệt Liên vẫn chưa mang y phục, hắn nằm sấp trên người y, hai cánh tay ôm chặt eo, mặt vùi vào phần bụng y mà miên man ngủ.

Hi Hoa kéo tấm chăn ấm phủ lên hai người, sau lại vuốt tóc hắn, ánh mắt say đắm nhìn sống mũi cao thẳng tắp của hắn.

Bên ngoài không biết là giờ nào rồi, chỉ biết hai người triền miên rất lâu, Nguyệt Liên hắn thật dồi dào tinh lực, còn cái eo y chắc hẳn cũng sắp gãy rồi.
"Ngươi sẽ trở về kịp lúc buổi phán xét ở Côn Luân chứ."
Nguyệt Liên ngái ngủ ngẩng mặt nhìn Hi Hoa bất ngờ hỏi.

Hi Hoa suy tính một hồi, chuyện một năm ở nhân gian bằng một ngày nơi đây không hẳn là vấn đề, bản thân có thể phó thác vài việc nhỏ cho thuộc hạ nên cũng không tính là nhiều việc, y liền đáp: "Có thể, ta sẽ xử lí nhanh mọi chuyện, buổi phán xét này cũng không thể thiếu ta."
Nguyệt Liên gật đầu, sau lại cúi mặt hôn lên bụng Hi Hoa: "Cục cưng nhớ không được quậy để Hoa phụ thân an tâm làm việc, sớm trở về với ta."
Hi Hoa nhíu nhíu hàng mày đưa tay kéo nhẹ má của hắn hằn giọng: "Còn trêu đùa ta đây tróc vảy ngươi."
Nguyệt Liên ủy khuất nói: "Trêu đùa! Ngươi không cảm thấy được tiểu cục cưng đang lớn lên sao, bụng ngươi so với trước to.."
Hi Hoa đẩy Nguyệt Liên vội kiểm tra thân thể, hoảng hốt nói: "Chỗ nào? Ngươi thật thích trêu đùa..

Bụng ta to chỗ nào..

ngươi!".

Y thật sự bị ám ảnh hình ảnh của Nhã Hiên, không hiểu sao khi nhìn huynh ấy chịu bao đánh đổi khi mang thai làm y có chút sợ hãi về việc này, rất đáng thương.

Vả lại y cũng không muốn mình là người sinh con cho Nguyệt Liên mà phải là Nguyệt Liên sinh chục đứa cho y, dù gì rồng bụng bự cũng rất đáng yêu mà.
Hi Hoa hậm hực nhìn Nguyệt Liên cười tủm tỉm không biết suy nghĩ đầy tà niệm của y, y nhặt lấy y phục ném cho hắn.

Nguyệt Liên phì cười kéo Hi Hoa lại vui vẻ nói: "Cẩn thận kẻo động.."
Hi Hoa vội chùm hắn bằng một vạt áo rồi cũng giúp hắn mang y phục, y không quên choàng áo cho Nguyệt Liên, hắn vội giữ lại đẩy về phía y.

"Cái này..

ngươi phải mang, trời rất lạnh, áo choàng có thuật chú, bảo vệ ngươi nơi hồng trần."
"Ngươi không lạnh sao?"
Nguyệt Liên di chóp mũi của Hi Hoa đáp: "Không một con rồng nào than trời lạnh cả! Nào, mang vào đi, ta đưa ngươi ra ngoài."
Nguyệt Liên khoác lên cho Hi Hoa xong rồi đưa tay ôm eo y, rất nhanh hai người đã đứng ở một tầng sương mù trắng cạnh bìa rừng tiên.

Hi Hoa hướng Nguyệt Liên ôn tồn nói: "Ngươi trở về đi, đưa ta đến đây là được rồi.

Qua một ngày sẽ gặp lại ngươi."
Nguyệt Liên gật đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán y một cái rồi căn dặn: "Ngươi xuống đó không được có ý với ai đâu nha, ta mà biết thì tư khố của ta sẽ có thêm một khối băng dáng người mà địa đạo của ta cũng sẽ mở ra chào đón ngươi.

Tiểu cục cưng, con phải thay ta giữ Hoa phụ thân đó, nếu không giữ, ta liền phạt con, phạt nặng hơn Hoa phụ thân đấy."
Hi Hoa nhăn mặt nói: "Ngươi sẽ đánh nhi tử?"
"Ta cũng đâu thể đánh ngươi." Nguyệt Liên hừ một tiếng hất mặt đi nhưng như có phát hiện liền la lên: "Ây da, chưa chào đời đã chiếm được tình yêu của ngươi.

Thôi ngừng, không nhi tử gì nữa."
"Cái tên điên, mau về đi!".

Hi Hoa đẩy hắn đi, cả hai đánh đùa nhau vài cái, cuối cùng mới tách ra.
Hi Hoa đáp xuống một ngọn núi, đứng trên vách đá cao nhìn khung cảnh nhân gian hiện ra trước mặt.

Nơi hồng trần này khí loạn nhưng cảnh sắc lại muôn màu.

Chỉ cần nhân gian an bình hạnh phúc thì mùa xuân của thần tiên sẽ vui biết nhường nào.

Hi Hoa rời núi chọn một phòng trong khách đi3m yên tĩnh rồi từ từ đi xem xét, y cần rút ngắn lại thời gian ở đây để trở về Hoa giới giải quyết một vài chuyện.
Nơi Long giới đã tràn ngập trong tuyết trắng xóa.

Nguyệt Liên sau khi đi qua thao trường, bước chân hắn lại hướng đến Thủy Trảm Lao.

Nơi Thủy Trảm Lao này chỉ dành cho những kẻ phạm trọng tội, họ sẽ bị nhốt trong một thác nước nhưng nước này đụng vào, thịt sẽ thối rửa mà hơi nước bốc lên xung quanh sẽ khiến người bị nhốt luôn rơi vào ảo cảnh đáng sợ không thể thoát ra, bên ngoài đặt nhiều trận pháp để tránh kẻ ngoài xâm nhập.

Nguyệt Liên chậm rãi bước qua khung cửa, nhìn một người thân thể tàn tạ, đầu tóc rối bời bị xiềng xích trói quanh, trên đầu còn đặt một trận pháp kiềm hãm lệ khí.

Hình như cảm nhận được tiếng bước chân, Bắc Thủy Quân ngẩng mặt, giương đôi mắt rồng ánh đỏ nhìn Nguyệt Liên.

Nguyệt Liên phất tay, thác nước liền ngừng chảy.
"Thúc thúc."
Bắc Thủy Quân mím đôi môi tái của mình, khàn giọng đáp: "Ta không còn là thúc thúc của ngươi nữa.

Tất cả đều không còn rồi."
Nguyệt Liên thở dài nhớ về cuộc tra hỏi của Phụ thân hắn và Thiên Đế đối với Bắc Thủy Quân.

Hỏi câu gì, chuyện gì ông đều thừa nhận không hề phản bác.


Nhưng Nguyệt Liên biết, có những thứ ẩn sau trong nó.

Chỉ là sau đợt tra xét, thúc thúc đã bị đuổi ra khỏi tộc, gạch tên khỏi gia phả Phong gia Long Thống lĩnh, chính thức không còn quan hệ với bất cứ hoàng tộc, đó là điều cứng rắn nhất đối với một tội đồ hoàng gia.

Nguyệt Liên rầu rĩ nói:
"Ta từ nhỏ đã theo thúc ra chiến trận, tính tình của thúc ta đương nhiên khắc rõ.

Hôm trước tại đại điện Long cung, Thúc luôn thừa nhận mọi chuyện nhưng chưa từng cho ta một lí do thuyết phục.

Ngày mai thúc phải đến Côn Luân, hôm nay chỉ có ta và thúc, ta muốn hỏi rõ và muốn nghe câu trả lời thật sự của thúc."
Bắc Thủy Quân cúi mặt, khuôn mặt biểu tình thế nào đều bị mái tóc rối bù che đi, ông trút một tiếng thở dài: "Mọi sự thật đều nói rõ rồi, chỉ là do lòng tham của con người mà thôi, ma hay tiên cũng vậy, không ai là không tham lam.

Ngày mai đến Côn Luân sơn, bất kể chuyện gì đều do mình ta gây ra mà thôi."
Nguyệt Liên mím môi, ánh mắt lạnh đi vài phần, hắn đè nén giọng nói: "Nếu thúc không nói, ta lại muốn hỏi thúc về vấn đề khác.

Lần đó, cái lần mà thúc trốn sau bức bình phong trong điện Xuân Thần, thúc đến Thiên Cửu làm gì? Từ trước đến nay luôn có quy củ chỉ có ta và song thân của ta được lệnh đến vào Thiên Cửu không cần tra khảo.

Vậy còn thúc?"
Bắc Thủy Quân ngẩng mặt, ánh mắt lộ rõ vẻ bất ngờ.

Nguyệt Liên tiếp tục nói: "Thúc đã từng dạy con một chiêu thức duy chỉ có loài rồng chúng ta làm được đó chính là đảo ngược vẩy, thu khí tức vào trong nó..

Lập tức khí tức sẽ bị giấu đi, mặc cho người tu vi cao đến mấy cũng khó phát hiện ra.

Lần đó ta đã thử dò xét, lại phát hiện ra thúc.

Ta rất muốn thúc trả lời cho ta vấn đề này.

Thúc có khuất mắt về người nào ở Thiên Cửu hay là ta hoặc..

Xuân Thần."
Đôi mày Bắc Thủy Quân giãn ra, ánh mắt nhạt nhòa nhìn về Nguyệt Liên, có thể trong lòng ông đang suy nghĩ về chuyện đó.

Ông bất ngờ hỏi lại Nguyệt Liên: "Ta không khuất mắt ai cả, nhưng ta muốn hỏi con, con thật sự thích Xuân Thần đến vậy sao?"
Nguyệt Liên không hiểu mục đích của câu hỏi này nên chỉ gật đầu một cái.

Bắc Thủy Quân thở dài, ngữ khí ôn nhu hơn hẳn: "Vậy sau này phải cố gắng tin tưởng lẫn nhau.

Nếu, nếu không thể ở cùng nhau, nếu Xuân Thần tự sa vào ác tâm, ta chỉ mong con có thể giúp hắn hóa giải.

Nơi Thiên Cửu là đầu mối câu chuyện, giữa Thiên Hậu và Xuân Thần, ắt sẽ là một sống một còn.."
Ác tâm! Nguyệt Liên bất ngờ với câu trả lời này.

Hắn muốn hỏi rõ nhưng một tiếng hỗn loạn truyền cảm cho hắn.

Bắc Thủy Quân khẽ nhắm mắt như không còn muốn nhắc đến nữa.

Nguyệt Liên đành dằn lòng mà rời đi, trên đường trở lại, trong đầu hắn là mớ hỗn loạn, ác tâm, ác tâm của Hi Hoa, là sinh ra giữa Thiên Cửu và y sao.

Nhưng hắn cũng tự trấn tĩnh mình, Hi Hoa vốn dĩ là một ngươi phong nhã, có thể nói là thánh mẫu cũng nên, y là người buông bỏ được, cũng không để tâm chuyện cũ gì..

Vậy rốt cuộc là vì sao chứ?
Nơi nhân gian trong cảnh non sông nước biếc, Hi Hoa ngồi trong trúc viện nhìn ra ngoài sân, từng cơn mưa nặng hạt vẫn đổ xuống.

Y đến nhân gian cũng được một tháng nhưng chỉ mới giải quyết được bốn, năm việc lớn trong khi đó còn gần một trăm nơi cần giải quyết.

Hi Hoa thở dài lại vùi đầu vào công việc, bất giác bên tai lại nghe tiếng gọi nhỏ.
"Tiểu mỹ nhân."
Hi Hoa gác bút ở giá, ánh mắt đưa về con vẹt hoa hòe đang đậu ở bệ cửa sổ.

Nói về con vẹt này thì đúng là bèo nước tương phùng.

Lần đó Hi Hoa đến nhân gian thì bất giác thấy một con vẹt đang bị hai con rắn tấn công.

Con vẹt này lại biết nói tiếng người, nó la hét chửi bới hung dữ, Hi Hoa chỉ tiện cứu nó ai ngờ nó lại đeo lấy y.

Cũng không biết nó học từ ai lại rất biết giở giọng lưu manh, suốt ngày cứ gọi y tiểu mỹ nhân này tiểu mỹ nhân nọ, có thể là y không bận tâm nhưng y nghĩ có Nguyệt Liên ở đây, con vẹt này sẽ trở thành nguyên liệu chính dùng cho bảy món, nó cũng mập quá chừng.
"Tiểu mỹ nhân."
"Im đi!"
Hi Hoa rời ghế tự châm chén trà uống, con vẹt sà xuống bàn đi qua đi lại, cái mỏ đen của nó vẫn lép nhép: "Tiểu mỹ nhân, để ý ta nào."
Hi Hoa thở dài ngao ngán, ẩn thuật trói miệng nó lại, nó liền nằm ăn vạ, ánh mắt khinh bỉ nhìn Hi Hoa.


Hi Hoa ngồi đối diện nó, y cần phải dẹp mối loạn này.

"Ngươi không phải là một con vẹt bình thường.

Ngươi đến từ đâu, Điểu tộc hay nơi nào? Ta tin với một con vẹt bình thường không tự nhiên đi ra đi vào kết giới của ta được.

Nếu ngươi có đầu óc thì nên nói thật, còn cứ nói dối, tay nghề vặt lông của ta không tệ đâu."
Con vẹt nằm lăn qua lăn lại, Hi Hoa mở cấm âm cho nó, nó liền lè cái lưỡi, ủy khuất đáp.
"Ngươi ở với ta một tháng rồi mà còn không phát hiện điều lạ.

Ngươi là đồ thần tiên dỏm."
Hi Hoa nhướng mày nói: "Ngoài việc con vẹt thích giở trò lưu manh thì không có gì lạ cả.

Nói thật, hiện thân của ta chỉ là một Mạn Đà La Hoa thế nên không thường để ý những chuyện xung quanh, nhưng ta có một vị huynh đệ, chân thân huynh ấy là một con Phượng Hoàng lửa, một sải cánh của huynh ấy có thể che hết cả một cái kinh thành này.

Ngươi nghĩ nếu một ngày huynh ấy đứng trước mặt ngươi, nhả chút ít ít ít lửa, ngươi còn sống được không? Mau, nói cho ta biết, mục đích ngươi cứ ở đây là gì, nếu không đừng trách ta ra tay không thương tiếc."
Con vẹt hừ một cái, hơi giận nói: "Ngươi hở ra là hù dọa, là đuổi giết, cũng may ta là một con vẹt thấu hiểu sự đời nên mới không so đo với tên nhóc nhà ngươi.

Mà nếu ngươi muốn biết, ta không ngại nói lại cho ngươi, ta ở đây chỉ là để ngắm ngươi.."
"Ồ..

Vậy có phải nếu mắt ngươi không còn ngươi sẽ không còn ở đây nữa phải không?"
Con vẹt dựng thẳng lông quát mắng: "Tên độc ác nhà ngươi.."
Hi Hoa đập bàn một cái khiến bàn lung lay, con vẹt vì thế mà chao đảo rồi ngã uỳnh xuống.

Hi Hoa đè nén uống ngụm trà, y đã cố gắng ác ý đuổi nó đi rồi mà sao nó vẫn mặt dày như vậy.

Nó vẫn chưa nhận ra bao nhiêu công việc của y đều vì nó mà mà chậm tiến triển.

Con vẹt khó khăn đứng dậy nhìn Hi Hoa, sau lại thở dài, rầu rĩ nói:
"Mở thuật ra đi, ta đi là được rồi chứ gì.

Cảm ơn ngươi lần trước đã cứu ta, một tháng qua đã cho ta ở nhờ..

Sắp tới lại phải một mình chiến đấu với vài con rắn xấu xí rồi."
Còn không phải ngươi tấn công chúng trước, Hi Hoa híp mắt khinh bỉ rồi nhàn nhã uống trà.

Cảm thấy thân thể nhẹ hẳn, con vẹt giả bộ xòe cánh, nhưng ánh mắt vẫn lén nhìn về phía Hi Hoa.

Hi Hoa thì vẫn giương ánh mắt nghiêm nghị nhìn nó, cả hai nhìn nhau một lúc, Hi Hoa nhàn nhạt hỏi: "Sao còn chưa đi?"
Con vẹt cứng người, lại òa khóc ăn vạ: "Ngươi là thần tiên nhưng tâm ngươi thật độc ác..

ngươi..

Ngươi không thương cho một sinh vật nhỏ bé như ta..

ta..

a..

à này."
Một lưỡi đao sắc bén kề cạnh cổ con vẹt, nó cảm thấy Hi Hoa trước mặt thật đáng sợ.

Hi Hoa di nhẹ lưỡi đao, bình tĩnh đến đáng sợ: "Đao kiếm không có mắt, khôn ngoan thì khai..

không thì theo ta về Thiên Cửu, ngươi sẽ bị gán cho cái tội chống phá người thi hành công vụ.

Suốt đời suốt kiếp sẽ nhận hình phạt do Thần lôi Điện Mẫu giáng xuống, nó còn đáng sợ hơn lưỡi đao này."
Con vẹt cong mắt cười gượng, đưa chân đẩy nhẹ lưỡi đao ra khỏi cổ rồi trốn sau ấm trà.

"Xuân thần à, đừng dọa ta như vậy chứ.

Ta nói cho ngươi là được chứ gì, nhưng thứ cho ta hỏi câu này.

Ngươi thật sự sợ ái phi của mình đến vậy sao?"
Hi Hoa gật đầu không chần chừ.

Đây chính là lí do y lấy để tránh các đào hoa bên ngoài, kể cả con vẹt này.


Con vẹt tặc lưỡi nói: "Quả nhiên đội vợ lên đầu là trường sinh bất tử.

Được rồi, ta nói, thật ra ta tiếp cận ngươi, chỉ để xin một ít linh lực mà thôi."
Hi Hoa khó hiểu, Con vẹt lúc này mới thành tâm nói: "Ta tên Thanh Thanh, là một con vẹt sống độc lập ở bìa rừng phía Tây Điểu tộc.

Cách đây không lâu ta bị đám chim ưng tấn công, vừa hay gặp được một huynh đài cứu giúp nhưng vô tình lại gây ra vết thương sâu ở lưng huynh ấy, ta nghĩ mọi chuyện là do ta nên ta đã quyết định tìm linh lực để trả ơn huynh ấy, lần đó cảm được khí tức của ngài nên mới đi theo, ai ngờ bị rắn tấn công.."
Là ngươi tấn công trước.

Hi Hoa thở dài nói: "Ngươi vậy mà tính đi cướp linh lực sao? Ngươi có biết như vậy là mang tội danh không?"
Thanh Thanh gật đầu nói: "Ta biết nhưng ta chỉ là một con vẹt nhỏ bé lại thân nữ nhi, lấy đâu ra tự tạo linh lực lớn cho mình.

Cho dù có dùng hết linh lực của ta e là so với vết thương trên lưng huynh ấy cũng chẳng là cái gì.

Nhưng ta thật ra cũng không có ăn cướp, ta chỉ nghĩ đến việc kết thân với thần tiên rồi cầu xin họ cho ta ít linh lực thôi.

Ai ngờ mới lần đầu đã gặp ngài, khó tiếp cận lại rất dè chừng, tốn hết một tháng cũng không kết quả gì?"
Lí do con vẹt này nán lại đây cũng thật thú vị, có lẽ nàng thấy y linh lực tràn trề nên nhân cơ hội xin một lần cho đủ luôn.

Thanh Thanh ủy khuất nói: "Nhưng có lẽ ta phải đi.

Nhìn tính tình của ngươi có vẻ rất ôn hòa nhưng ái phi của ngươi chắc hẳn rất có bản lĩnh, rèn luyện ngươi đến vậy thì ta cũng thật khâm phục."
Hi Hoa hướng ra cửa, đúng là Nguyệt Liên rất có bản lĩnh, y thật sự cũng không dám nghĩ đến cảnh tượng Nguyệt Liên nổi trận lôi đình vì ghen.

Thanh Thanh thấy y trầm từ liền nhích đến day day góc áo: "Xuân Thần..

Nghe danh ngài thanh cao lương thiện đã lâu.

Nể tình có ta bầu bạn một tháng, ngài cho ta xin một ít linh lực đi, một ít cũng được.

Cho xong ta sẽ đi ngay."
Hi Hoa xoa cằm, về việc này thì đối với y rất đơn giản nhưng nếu không biết vị huynh đài kia thân là gì đến từ đâu thì rất khó mà xác định lượng linh lực.

Còn chưa biết lời của Thanh Thanh có đúng hay không? Lỡ như có ác ý thì chỉ sợ thiệt cho mình.

Hi Hoa nhanh trí gợi ra ý kiến: "Thật sự cho linh lực đó, ta đương nhiên có thể.

Nhưng ta cần phải biết người ấy là ai, có hình dạng kết cấu thế nào, chân thân ra sao thì mới có thể yên tâm cho được.

Lỡ như ta là khắc tinh của hắn thì không phải vết thương đó không những không lành mà còn nặng thêm sao? Ta bây giờ có một ý kiến này, hay ngươi dẫn hắn đến đây, nếu có thể ta sẽ chữa giúp cho."
Thanh Thanh sáng mắt cười hớn hở: "Thật sao, ngài chấp nhận."
"Ừm."
"Vậy ta đi ngay bây giờ, trong nửa tháng hãy chờ ta."
Thanh Thanh vội nói rồi xòe cánh phóng ra ngoài màn mưa, xem ra nàng ấy rất nặng nghĩa.

Hi Hoa cười bất lực, tận dụng lúc không có người làm phiền y liền phi thân đi làm nhiệm vụ.
Nơi cung điện Long giới, Nguyệt Liên bước đến, mọi người đều dạt ra hành lễ, tạo lối cho hắn đi.

Một thủy tướng chạy đến vội bẩm báo: "Quân thượng, phía Bắc vực có biến động, tự dưng nổ một trận lớn, sương đen bủa vây.

Các binh tướng chỉ kịp tạo kết giới chắn nó lại nên vẫn chưa tiến vào kiểm tra nguyên nhân."
Nguyệt Liên hướng đến phía Bắc vực một mảng đen ngầm ẩn trong lớp tuyết trắng, trong lòng kỳ lạ vô cùng, từ bao giờ Bắc vực lại xảy ra biến động nhiều như vậy.

"Ta sẽ đến xem xét, ngươi phái binh di dời dân và bảo về nguồn nước tránh hậu quả khôn lường."
Sau lần lấy được Hồ Thủy Châu, Bắc vực cũng trở nên yên ổn hơn hẳn.

Bây giờ có biến động e là lệ khí nơi đó lại trỗi dậy.

Đứng bên ngoài kết giới, Nguyệt Liên đăm chiêu suy tính, chợt hắn nghĩ đến một cách hay.

Nguyệt Liên nhẩm thuật chú, trên tay hắn hiện ra những cánh hoa trắng muốt, đây là thuật mà Hi Hoa chỉ cho hắn dùng để kiếm chứng nơi nào có lệ khí không tốt.

Hắn vận tay, những cánh hoa xâm nhập vào kết giới rồi mất hút trong sương mù đen ấy, đợi một lúc hắn thu về.

Kỳ lạ thay những cánh hoa ấy vẫn là một màu trắng tinh khiết, Nguyệt Liên nhíu mày khó hiểu, làn sương này không nguy hiểm, không lẽ là dùng để che đậy thứ gì.
Nguyệt Liên đưa mắt nhìn về phía rừng san hô mà nói: "Cho binh canh giữ nghiêm ngặt bên kết giới, không được ai tiến vào trong.

Sương này không có hại nhưng có thứ ẩn giấu bên trong."
"Vâng."
Nguyệt Liên rời nơi đó, một hướng đi thẳng đến rừng san hô, phải đi vào tận sâu nơi hiếm có người qua lại, hắn mời dừng chân.

Lạnh lùng gọi: "Đến rồi thì ra đi."
Trên rạng san hô, Dạ Tập Huyền ngồi trên đó uống một hớp rượu.

Thoáng thấy trên tay Nguyệt Liên đã trực sẵn bảo kiếm gã liền nhảy xuống ung dung nói: "Ta đến để nói cho ngươi một chuyện, rất nhanh thôi."
"Chuyện gì?".

Mặt Nguyệt Liên đã sa sầm đi, hắn không phải là Hi Hoa có thể thoái mái, Long giới đang bất ổn, nội bất xuất ngoại bất nhập, nay lại bị tên Tà Thần tự do ra vào, hắn thật sự muốn giết gã tại lúc này.
Dạ Tập Huyền lắc đầu nói: "Sát khí của ngươi quả nhiên rất lớn.

Mà thôi, vẫn nên đi vào vấn đề chính.

Ngày mai tại Côn Luân sơn, Bắc Thủy Quân sẽ không thoát khỏi cái chết, Thiên Cửu cũng sẽ lấy lí do đó để nhúng tay vào nội bộ của Long tộc, chẳng hạn như đưa quân sư xuống rà soát Long giới.

Ngươi thấy nơi Bắc vực không, trong hai ngày nếu không giải quyết được, đó sẽ là điều gây bất lợi cho ngươi."
Một ánh sáng sắc lạnh xuất hiện dừng ngay cổ của Dạ Tập Huyền.


Nguyệt Liên tỏ ý dò hỏi: "Là người làm đúng không?"
Dạ Tập Huyền cười nhạt nói: "Ta cũng không rảnh để bày ra trò vô vị đó.

Nhưng ta biết người làm ra nó là ai!"
Nguyệt Liên cười lạnh: "Vậy nên ngươi muốn trao đổi nữa sao.

Ta biết ngươi sẽ không tự tiện cho ai một thứ gì."
Dạ Tập Huyền đưa tay đẩy nhẹ mũi kiếm, không tức giận mà lại bình tĩnh đáp: "Trên đời này, ngoài việc hồi sinh Đàm Phiên, Dạ Tập Huyền ta không có việc gì là không thể làm.

Xuân Thần đối với ta có vị trí đặc biệt, ta đương nhiên sẽ biết giữ tôn trọng với y.

Nhưng ngươi thì khác, ngươi không phải ân nhân hay cứu tinh của ta, ta giúp ngươi chỉ là ta muốn ngươi sau này có thể vững vàng giúp đỡ Xuân Thần, chống lại kẻ ác.

Chỉ như vậy thôi."
Nguyệt Liên thu kiếm, vội hỏi: "Ngươi có phải cũng nghĩ sau này Hi Hoa sẽ có ác tâm, đối nghịch với Thiên Hậu?"
Dạ Tập Huyền nhướng mày tỏ vẻ bất ngờ rồi lại lắc đầu: "Không đâu, có chết lần nữa cũng không tin.

Đối nghịch với Thiên Hậu và cả Thiên Cửu nói chung vốn là chuyện một sớm một chiều, nhưng ác tâm của Hi Hoa thì phải lệ thuộc vào y.

Ta nghĩ ngươi phải tin y chứ, à mà cũng không thế nói trước.

Chuyện về phụ mẫu Hi Hoa thật sự khiến Hi Hoa sốc nặng, đợi một ngày ngươi biết được, thì ngươi phải biết đối với y như thế nào!"
Nguyệt Liên bị Dạ Tập Huyền đùn đẩy quay quanh nhiều việc làm đầu hắn cảm thấy khó chịu.

Hắn khoanh tay lạnh nhạt nói: "Vốn dĩ chuyện cũ, Hi Hoa không hề biết, là ngươi nói cho y sao.

Ngươi quả nhiên có tâm tính thích châm ngòi cho các cuộc chiến.

Có phải nội bộ lục đục chính là mong muốn của ngươi?"
Dạ Tập Huyền cười nhạt, uống một ngụm rượu, mông lung nói: "Thì ra ngươi cũng được Tư Duệ kể cho nghe, coi như ngươi thấu hiểu rõ về tình cảnh bây giờ."
Nguyệt Liên hướng đến bàn đá ngồi, ung dung nói: "Ta đương nhiên sẽ tự tìm hiểu, chưa kể ta còn biết người ngươi hận nhất lúc này là Thiên Hậu Lạc Tịnh Hương.

Ngươi thông minh sẽ chọn một con đường toàn vẹn thân xác linh hồn để chờ Đàm Phiên thượng tiên mà không cần gây họa vẫn trả được thù.

Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, ngươi mượn tay Hi Hoa để trả thù Lạc Tịnh Hương, lại quay qua dùng ta làm người đồng hành cùng y để mối thù này sớm chấm dứt.".

Nguyệt Liên cười lạnh nhìn Dạ Tập Huyền không rõ tư vị gì, hắn lại nói tiếp:
"Nhưng ta tin việc Thiên Cửu muốn tìm cách nhúng tay vào nội bộ Long giới là thật.

Nhưng đó là chuyện nằm trong dự đoán, cũng không cần ngươi nhắc nhở."
Dạ Tập Huyền bật cười, chậm rãi hỏi: "Bắc Thủy Quân chết cũng nằm trong dự đoán sao?"
Nguyệt Liên im lặng, chuyện này thì đúng là không nằm trong dự đoán của hắn bởi hắn nghĩ cũng lắm là bị trấn dưới Vạn Trùng Sơn hoặc phế bỏ tu vi, còn việc phải chết, chuyện này vốn dĩ chưa bàn qua thì không thể nào xảy ra.

Dạ Tập Huyền miết chiếc nhẫn ở cổ, nhàn nhạt nói: "Ngươi nên ngăn cản việc đó trước khi quá muộn.

Bắc Thủy Quân làm như vậy là có một nguyên do không thể nói.

Lần trước ta đến Bắc hải để lấy Mảnh Đồng Lô Hồng Liên, hắn đã không ngăn cản mà mặc để ta cầm đi.

Bao nhiêu lệ khí còn sót lại hắn tự thu lấy vào người, có vẻ như là cam tâm tình nguyện."
Nguyệt Liên trầm mặt, lời Dạ Tập Huyền nói rất giống như cảm nghĩ của hắn, nhưng thúc ấy không nói, hắn cũng không thể nào tra được.

Dạ Tập Huyền hướng nhìn về phía Bắc vực khoan thai nói: "Không phải bên ngươi còn có ngọc bội Mạn Đà La Hoa sao? Dùng nó để phá sương mù đen đó đi nhưng nhớ là phải bí mật làm, có vậy mới biết được ý muốn của đối phương."
Nói xong gã ung dung bước đi, bất ngờ Nguyệt Liên đứng dậy điềm đạm nói: "Dừng lại."
Dạ Tập Huyền hướng mắt nhìn hắn, Nguyệt Liên cau mày nói: "Sau này ngươi mà đến tẩm cung của Hi Hoa thì đừng trách Cửu Long ta chờ trước cửa."
"Quả nhiên là điều quan trọng, thật giống ta năm đó.".

Dạ Tập Huyền cười phấn khởi rồi biến mất.

Nơi yên ắng này chỉ còn mỗi Nguyệt Liên, hắn nhớ lại từng lời nói của Dạ Tập Huyền và nghĩ đến tình cảnh bây giờ, chuyện quan trọng là gặp lại Bắc Thủy Quân tra ra rõ ràng, nhưng cần phải có sự giúp sức từ phụ mẫu hắn, để tránh việc xảy ra ngoài ý muốn, Nguyệt Liên nhanh chóng trở về lại Thủy Cung, hắn không thể để mình bị chèn ép được "
Trong đêm tĩnh mịch dưới nhân gian, Hi Hoa đứng trên cầu Chu Tước nhìn ánh trăng khuyết lạnh lùng nhưng vẫn tỏa sáng một vùng.

Hi Hoa thở dài, bỗng dưng có một bước chân nhẹ nhàng đi đến rồi đứng cạnh y." Phải mất rất lâu để hồi phục, trong thời gian tới huynh sẽ không cử động được cánh nữa.

"
Phượng Minh mỉm cười, vẻ mặt vô tư nói:" Ta còn hai chân mà, lúc cần thì cưỡi mây cũng được.

"
Nửa tháng sau khi Thanh Thanh rời đi thì hôm nay nàng mang ân nhân của nàng đến, Hi Hoa không nghĩ đó lại là Phượng Minh.

Vết thương trên cánh của hắn rất lạ, chỉ là một vết kim đâm nhưng khiến hắn không thể co duỗi được, hễ cử động liền đau đớn.

Hi Hoa đã thử nhiều cách nhưng không có hiểu quả thế nên đành giữ hắn lại ngày ngày quan sát mà thôi.
Phượng Minh thấy Hi Hoa buồn rầu liền vỗ vai y an ủi:" Ta còn chưa lo thì đệ lo cái gì! Ta đã dự tính trở về lại nơi đó, tìm ra đồng loại của kẻ đánh ta để bắt chúng đền tội, không thì ta sẽ mượn oai Thiên Đế xử chúng.

"
Hi Hoa mỉm cười, y biết Phượng Minh hắn sống rất lạc quan và có niềm tin về phía trước, chỉ là một người luôn trang trí nụ cười trên mặt thì chính họ là một con người có nội tâm cứng rắn, nó có thể giấu bao nhiêu muộn phiền trong lòng mà không ai thấu được.

Phượng Minh ưỡn người vài cái rồi nói:" Về thôi, hôm nay đệ đi xử lí việc có lẽ đã mệt rồi."
Phượng Minh nói xong quay lưng đi để lại Hi Hoa nhìn theo bóng dáng hắn, có lẽ hắn không muốn y tham gia vào chuyện của hắn và hắn có thể xử lý được.

Hi Hoa thở dài, sắp tới cũng không biết phải như thế nào..


Đọc truyện chữ Full