TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Omega Hoa Hồng Duy Nhất Của Vũ Trụ
Chương 49: 49: Black Alpha


Ô Hải xấu hổ nhìn Morfa, muốn nói gì đó để xoa dịu bầu không khí nhưng đối phương chẳng thèm nhìn ông ta.
Ông ta lúng túng sờ mũi, thầm nhủ: Người này không phải Beta ư, sao khí thế còn mạnh hơn cả Alpha là mình vậy nhỉ?
Ấy vậy mà khi cậu ta đứng trước mặt nhóc Beta kia thì không thế này đâu.
Ô Hải căng thẳng tới phát run, không ngừng cầu nguyện Tước Thu mau chóng qua đây, bằng không ông ta thực sự chịu không nổi “Beta” mặt lạnh cao to này mất.
Có lẽ nữ thần Sinh Mệnh đã nghe được lời khẩn cầu chân thành của Ô Hải, ông ta đứng ngồi không yên chờ đợi thêm lát thì Tước Thu cũng mở cửa bước vào.
Thế là Ô Hải được một phen ngỡ ngàng trố mắt, xem “Beta” mặt lạnh ít nói biểu diễn màn lật mặt như bánh tráng, vừa thấy Tước Thu là cậu ta giống như biến thành con người khác.

Không chỉ cười ngoan ngoãn, còn bước tới đỡ lấy ba lô, chu đáo kéo ghế cho Tước Thu ngồi.
Cậu ta… cậu ta bị đa nhân cách hả? Ô Hải đần mặt.
Ở nơi tầm mắt Tước Thu không thấy, Morfa quay đầu nhìn Ô Hải với ánh mắt cảnh cáo, đôi mắt giây trước còn nhiệt tình rực rửa, giây sau đã nguội lạnh khiến ông ta rùng mình.
Ô Hải nuốt nước bọt, đâu dám nói gì.
Morfa quay đầu qua, mỉm cười dịu dàng với Tước Thu.
“Uống chút nước đi, vất vả rồi.” Cậu ta rót nước còn bóp vai, Ô Hải dòm mà ê cả răng.
Đang bần thần, chợt nghe thấy Tước Thu gọi ông ta: “Ông cứ gọi tôi là Tước Thu, tôi vẫn chưa biết tên ông là gì?”
Ô Hải vội vàng đáp: “Gọi tôi Ô Hải được rồi.”
Tước Thu gật đầu, uống ngụm nước: “Đừng căng thẳng, cứ bình thường thôi.”
“Tôi, tôi không khống chế được.” Tay Ô Hải đặt trên bàn run không ngừng, làm cốc nước cũng lắc lư theo, “Cứ thấy cậu là tôi… tôi lại kích động.”
Morfa ngồi xuống cạnh Tước Thu, khoanh tay với vẻ tùy ý: “Có gì kích động, chỉ là mấy lọ thuốc xoa dịu thôi mà?”
Ô Hải dè dặt cất lời: “Nhưng chính mấy lọ thuốc xoa dịu ấy đã cứu mạng tôi.”
Ông ta nhìn Tước Thu, đôi mắt tang thương đong đầy cảm xúc vì nửa đời đau khổ.
Tước Thu bỏ cốc xuống, ngồi thẳng dậy.
Cậu nói với Ô Hải: “Tôi bảo Morfa giữ ông lại là vì muốn nhờ ông giúp một việc.

Tất nhiên, tôi sẽ không bắt ông làm công không mà sẽ trả thù lao hậu hĩnh.”
Ô Hải lập tức nghiêm túc hơn, ánh mắt sáng quắc, cất giọng chắc nịch: “Đừng nói một việc, cho dù mười việc, một trăm chuyện, chỉ cần tôi có thể làm được, tôi đều làm giúp cậu.”
Với Ô Hải, tuy Tước Thu đưa yêu cầu trợ giúp nhưng lại giống như cho ông ta cơ hội trả ơn hơn, tất nhiên ông ta chẳng nghĩ nhiều mà đồng ý luôn, còn dốc sức làm hết mình nữa.
Tước Thu: “Nếu ông đã phối hợp như vậy thì còn gì bằng.”
“Vậy cụ thể cậu muốn tôi giúp chuyện gì?” Ô Hải vội hỏi.
“Ông biết đấy, tôi bán thuốc xoa dịu, nhưng vì vài lý do cá nhân nên tôi không thể đến chợ đen mỗi ngày được, tôi hy vọng ông có thể giúp tôi bán thuốc xoa dịu ở chợ đen, tốt nhất là thời gian và địa điểm cố định để những khách có nhu cầu dễ dàng tìm thấy.”
Tước Thu nói xong thì Ô Hải có vẻ hoang mang.
Ông ta nhìn Tước Thu rồi nhìn Morfa, không dám tin lời mình vừa nghe thấy là sự thật: “Cậu bảo tôi… bán thuốc xoa dịu giúp cậu ư?”
Tước Thu gật đầu: “Đúng vậy, tôi chế thuốc, ông bán dùm tôi, đây là cách tiện lợi nhất rồi.”
Còn tiết kiệm được thời gian và giảm nguy cơ cậu bị theo dõi khi phải đến chợ đen nữa.
“Tất nhiên, tôi đã nói sẽ không để ông làm không công, mỗi ngày tôi gửi ông một lọ thuốc xoa dịu làm thù lao, ông thấy thế nào?”
Morfa hừ một tiếng: “Đây là điều kiện mà người khác có mong cũng không được.”
Ô Hải thấy thế nào ư? Ông ta dùng sức nhéo đùi mình, thấy đau mới biết mình không phải ở trên thiên đường và thực sự nghe được lời Tước Thu nói.
Một lọ thuốc xoa dịu, giá hiện tại có thể đẩy tận mười nghìn, ông ta còn thừa ba lọ mã tiếc mãi không dám uống đây! Những tin vui liên tiếp đập Ô Hải chóng hết cả mặt, lúc lâu sau mới dịu xuống, cả người chìm trong trạng thái hạnh phúc mơ màng không chân thật.
Ông ta không dám tin chuyện tốt như vậy thực sự rơi xuống đầu mình, nên khi đối diện với câu hỏi của Tước Thu, ông ta chậm chạp chưa thể đưa ra đáp án ngay được.
Morfa huơ huơ tay trước mặt Ô Hải: “Ngơ rồi à? Đang hỏi ông đấy.”
Alpha đang chếnh choáng trong niềm vui rốt cuộc cũng hoàn hồn, vội vàng tỏ thái độ: “Tất nhiên! Tất nhiên tôi bằng lòng cống hiến sức lực vì cậu!”
Morfa nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ông hời quá còn gì.”
Tước Thu ngẩng đầu, thản nhiên nhìn cậu ta, đứa trẻ không ngoan lập tức làm động tác kéo khóa miệng mình.
Cậu lại nhìn sang Ô Hải đang kích động đến mức không biết làm thế nào cho phải, bổ sung: “Sau này mỗi ngày ít nhất tôi có thể cung cấp khoảng năm mươi lọ thuốc xoa dịu, bán với giá năm trăm tệ một lọ.

Tôi không biết muốn mua một vị trí cố định ở chợ đen thì phải tốn bao nhiêu tiền, tóm lại số tiền kiếm được ngày hôm nay tạm thời giao cho ông, ông dùng món tiền này xem làm thế nào cho ổn.”

“Nói chung chuyện buôn bán tôi sẽ giao hết cho ông, ông cứ tự cân nhắc nhé.”
Dứt lời, Tước Thu đẩy tấm thẻ quang trên mặt bàn qua.

Ô Hải cẩn thận cầm lấy, nâng niu trong tay như bảo bối.
Ông ta cam đoan: “Tôi hứa sẽ bỏ 2000% cố gắng để hoàn thành chuyện mà cậu giao cho, cậu cứ yên tâm.”
“Tốt lắm.” Tước Thu gật đầu, biết bản thân tìm đúng người rồi, “Từ giờ có thể đưa ra thời gian cố định để tìm tôi lấy thuốc xoa dịu là được.”
Ô Hải hăm hở: “Được!”
“Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta sẽ chính thức thử cách hợp tác này.” Tước Thu nói xong thì mặt bỗng đổi sắc, ấn lên sợi dây chuyền cúc họa mi trên cổ.
Morfa nhận thấy điều bất thường: “Sao thế?”
Tước Thu liếc cậu ta, Morfa hiểu ngay và không nói thêm nữa.
“Tôi có chuyện gấp, phải đi trước, ngày mai cứ làm theo những gì tôi dặn.”
Ô Hải mờ mịt, không biết đang yên đang lành lại xảy ra chuyện nhưng ông ta biết điều không hỏi nhiều, vội đứng dậy nhường đường cho Tước Thu.
Đến khi hai người đã đi xa, ánh mắt ông ta dõi theo bóng lưng bọn họ vẫn ngập tràn lo lắng.
Ra khỏi quán cà phê, Morfa nhìn Tước Thu nghi hoặc: “Rốt cuộc có chuyện gì ạ?”
Tước Thu kéo sợi dây chuyền trên cổ xuống, chưa bao giờ thấy biểu cảm của cậu nghiêm trọng như vậy.
“Có Omega gặp nguy hiểm và phát tín hiệu cầu cứu gần đây, tôi nhận được tín hiệu ấy.”
Morfa cau mày: “Omega? Lẽ nào, là cậu ta?”
Tước Thu gật đầu: “Ở ngay gần đây thôi, không xa lắm, tôi phải đi tới đó ngay, còn chậm trễ e rằng sẽ gặp chuyện mất.”
Dứt lời cậu vươn tay ra, lòng bàn tay hướng lên trên, chờ Morfa biến trở về thành con sâu lông rồi nhét vào trong túi áo.
Tước Thu ngẩng đầu nhìn hướng phát ra cảnh báo, biểu cảm nghiêm trọng trước nay chưa từng có.
*
Bạch Thiên Tinh bụm chặt miệng, trốn ở lối rẽ, cậu ta còn chưa hết bàng hoàng, tim đập dữ dội tựa hồ muốn phá vỡ lồng ngực.

Cậu ta sợ thót tim, đôi mắt hạnh tròn tròn mở to hết mức, tiếng tim đập “thình thịch” và tiếng thở dồn dập nghe rõ mồn một.
“Đừng qua đây, đừng qua đây.”
Cậu ta áp chặt tai lên tường không dám cử động, thỉnh thoảng lẩm nhẩm trong đầu, cầu nguyện bản thân có thể tai qua nạn khỏi.
“Cạch, cạch, cạch.”
Một loạt tiếng bước chân vang lên từ xa đến gần, cảm giác xuất hiện ngay gần bên tai Bạch Thiên Tinh khiến cho cậu ta quýnh quáng tới nước mắt chực trào.
Cậu ta thầm hét trong lòng: “Tránh ra!”
Chẳng biết có phải nữ thần Sinh Mệnh mà đế quốc thờ phụng đã nghe thấy lời khẩn cầu của Bạch Thiên Tinh hay không, tiếng bước chân nặng nề kia càng ngày càng gần, nhưng ngay khi sắp rẽ sang thì đột ngột dừng lại… ngay vị trí cách cậu ta không xa.
Bạch Thiên Tinh bụm chặt miệng, không dám phát ra bất cứ âm thanh nào, cậu ta sắp không thở nổi nữa rồi.
Sau khi bước chân dừng lại, một đoạn đối thoại vang lên:
“Chết tiệt, chạy đi đâu rồi không biết?”
“Tôi thấy Omega kia chạy vào đây, chắc chắn đang ở trong này.”
“Ngồi đợi lâu như vậy, khó lắm mới có một Omega cấp bậc cao, dù thế nào cũng không thể để cậu ta chạy thoát được.”
“Hay ra ngoài tìm thử?”
“Đội trưởng, anh thấy sao?”
Cậu ta nghe thấy có người trưng cầu ý kiến kẻ có cấp bậc cao hơn.
Sau một hồi im lặng, cuối cùng tên “đội trưởng” kia mới mở miệng.
“Chia ra tìm, cậu ta không chạy xa được đâu.”
“Rõ.”
Sau đó lại thêm loạt tiếng bước chân, cách vị trí của Bạch Thiên Tinh càng ngày càng xa.
Bạch Thiên Tinh dỏng tai lắng nghe, xác nhận đã không còn nghe thấy gì nữa, dây thần kinh căng thẳng cuối cùng mới được thả lỏng đôi chút.
Cậu ta thở phào, sợ hãi vỗ vỗ ngực, đợi thêm một lát mới kiễng mũi chân, lẳng lặng quan sát tình huống bên ngoài.


Lần sau cậu ta sẽ không tùy tiện ra ngoài nữa, nguy hiểm quá đi mất.

Bạch Thiên Tinh vừa nghĩ vừa cẩn thận di chuyển.

Nhưng vừa mới rẽ sang góc tường, chưa kịp thả lỏng thì bất thình lình một chiếc mặt nạ đen áp sát Bạch Thiên Tinh, nở nụ cười ghê rợn với cậu ta.
“Tìm được cậu rồi nha, thỏ con chạy lung tung.”
“!!!”
Bạch Thiên Tinh hít ngược, hoảng loạn tới mức run lẩy bẩy, quên mất cả hét lên.

Khoảnh khắc tim ngừng đập, cậu ta còn quên luôn cả cách sử dụng tay chân, rõ ràng trong lòng gào thét mau chạy đi nhưng chân chẳng còn chút sức lực, bị dọa suýt ngã nhoài ra đất
Trong khoảnh khắc ấy, cậu ta còn mất đi năng lực ngôn ngữ, tốn công há to miệng nhưng chẳng nói được câu nào ra hồn.

Bạch Thiên Tinh bị ép lùi về sau.
Mặt nạ đen từng bước ép sát.
“Tại sao lại chạy trốn khi thấy chúng tôi?”
Vị trí môi trên mặt nạ là đường rạch cong lên, làm gã trông như lúc nào cũng mỉm cười, gợi đến người khác cảm giác lạnh lẽo quái dị, giọng trầm cuốn hút của người đàn ông bấy giờ chẳng khác gì bùa đòi mạng.
“Đừng sợ~ qua đây với tôi nào.”
“Ngoan chút nha ~”
“Không, không…”
Nỗi sợ bủa vây ép Bạch Thiên Tinh sắp sụp đổ đến nơi, cậu ta lắc đầu như trống bỏi, miệng liên tục lẩm nhẩm từ “không” trong hỗn loạn.
Cậu ta nhích từng bước ra sau.
“Không ư? Sao vậy?” Dường như người kia rất khó hiểu, gã nghiêng đầu: “Cậu đang sợ hả? Nhưng chúng ta chỉ đang chơi trò đuổi bắt thôi đúng không nào?”
Dứt lời, gã càng ngày càng tiến lại gần Bạch Thiên Tinh.
Omega không có sức lực chống cự chỉ biết vung hai tay loạn xạ, tức giận mắng: “Cút! Cút đi!”
Nhưng tất cả đều là tốn công vô ích, mặt nạ đen chẳng sợ hãi màn chống cự như gãi ngứa này, chạy mấy bước đã đuổi kịp và khống chế hai tay cậu ta.
“Cậu chẳng ngoan chút nào.” Gã bất mãn, “Tới lúc ấy phải cắt cái miệng này xuống trước~”
Ngay sau đó gã đổi lời: “Nhưng mà không sao hết, sau khi đưa cậu tới nơi đó, rất nhanh thôi, cậu sẽ học được cách nghe lời~”
Giọng mặt nạ đen nhẹ nhàng như đứa trẻ ngây ngô, nghe giọng điệu thôi thì không thể tưởng tượng được nội dung gã nói tới lại tàn nhẫn như vậy.
Thậm chí trong mắt gã, thứ mình mang tới cho Bạch Thiên Tinh không phải sự sợ hãi, mà tựa hồ đang gửi lời mời cậu ta đến chơi cùng cho vui.
“Tiếc thật, cậu không thức thời chút nào.”
Là một Omega được nuông chiều từ bé suốt hai mươi mấy năm qua, Bạch Thiên Tinh được gia đình và trường quân sự tinh cầu Darkness bao bọc rất tốt.

Từ khi sinh ra đến giờ, cậu ta chưa từng gặp chuyện nguy hiểm thế này.

Cậu ta sợ hãi tới mức nước mắt chảy không ngừng, nhất là lúc nghe gã mặt nạ đen muốn cắt miệng mình, cảm xúc suy sụp khiến cậu ta điên cuồng vùng vẫy.
“Buông tôi ra! Cút!”
“Buông ra!”
Bạch Thiên Tinh nóng ruột, rõ ràng vừa thấy nguy hiểm cậu ta đã lập tức khởi động thiết bị cảnh báo, nhưng sao qua lâu vậy rồi chưa có ai tới cứu vậy?
Bất kể là Alpha, Beta, ai cũng được, mau tới cứu tôi với!
Mặt nạ đen có vẻ mất kiên nhẫn, vươn tay tát cậu ta cái “bốp”: “Yên lặng đi!”
Bạch Thiên Tinh bị đánh nghiêng đầu sang một bên, má phải đỏ lên ngay tức thì, cơn đau rát như kim châm nhanh chóng lan ra từ gương mặt nhưng cậu ta chẳng dám to tiếng kêu đau, tủi thân nuốt tất cả những lời muốn nói xuống…
Dường như đến giờ phút này cuối cùng thì cậu ta mới ý thức được rằng mình đã thực sự gặp nguy hiểm, có thể bị thương, bị giết hại bất cứ lúc nào.


Cái tát bất thình lình giáng xuống không phải tới từ những Alpha từ nhỏ đến lớn đều vây quanh xum xoe cậu ta.
Làm sao bây giờ, lẽ nào hôm nay cậu ta phải chết ở đây thật?
Bạch Thiên Tinh nức nở, không kìm nổi nước mắt, cả người chìm trong nỗi tuyệt vọng vô bờ.
Bỗng cậu ta mở bừng mắt, trong tầm nhìn mông lung xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.
Là, là cậu ấy!
Bạch Thiên Tinh vui tới mức bật khóc, liều mạng kêu cứu: “Hu hu hu cứu cứu tôi với! Gã muốn giết tôi!”
Nhưng mà nghĩ lại thì đối phương cũng chỉ là một Omega, còn nhỏ người hơn cả mình, tim cậu ta thắt lại, đập mạnh trán mình vào trán của gã đeo mặt nạ đen, nhân lúc gã đau đớn buông mình ra, cậu ta lại cắn mạnh lên vai gã, hét lớn: “Tôi kìm chân gã, cậu mau chạy đi!”
Mặt nạ đen nghe vậy thì quay đầu, phát hiện sau lưng mình có người đứng từ bao giờ.

Sau khi nhìn rõ dáng vẻ người kia, đồng tử gã co lại nhưng rất nhanh cơn đau ở vai đã kéo sự chú ý của gã về.
“Chết tiệt! Buông ra cho tao!”
Gã chẳng ngờ Omega ngu xuẩn này sắp chết đến nơi mà còn cả gan cắn mình, gã tức giận vung khuỷu tay lên hung tợn nện xuống đầu Bạch Thiên Tinh.
Nếu như đánh trúng, không chết cũng tàn tật.
Tước Thu thấy vậy thì không nấp nữa, lướt nhanh tới như tốc độ ánh sáng, tung cước đá vào lưng gã.
Mặt nạ đen đành từ bỏ cú huých cùi chỏ vào Bạch Thiên Tinh, đá văng cậu ta ra rồi nghiêng mình đạp vách tường nhảy sang bên khác.
Đòn tấn công của Tước Thu vừa đi được một nửa đã thu về, cậu vươn tay đỡ Bạch Thiên Tinh bị quăng như bao cát hình người.
Tầm nhìn bị che khuất chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, mặt nạ đen đã giương súng nhằm vào Tước Thu, một hàng đạn liên tiếp xé gió lao tới.
Tước Thu quyết đoán bảo vệ Bạch Thiên Tinh sau lưng mình, ung dung giơ tay, ngay trước giây viên đạn bắn tới thì cậu triệu hồi máy móc ma thuật, tạo thành bức tường sắt ngay trước mặt mình.
“Keng, keng, keng…”
Tất cả đạn đều bị chặn lại, hằn những vết đạn mờ mờ trên vách tường, tiếp đó rơi leng keng rải rác khắp mặt đất.
Bạch Thiên Tinh mở to mắt.

Khoảnh khắc vừa rồi cậu ta còn tưởng rằng mình và Tước Thu phải chết đến nơi.
“Đây, đây là…”
Tước Thu nói đơn giản: “Dị năng của tôi.”
Dứt lời, cậu lại tập trung sự chú ý lên chiến trường, cậu vươn tay túm vào không khí, bức tường sắt kia phút chốc phân giải thành vô số mảnh nhỏ, tiếp đó hợp lại thành một con dao găm sắc bén.
Mặt nạ đen cũng vô cùng kinh hãi, lẩm bẩm: “Hóa ra đây chính là dị năng của cậu.”
Gã biết rõ mấy phát súng vừa rồi đã đánh rắn động cỏ, còn tiếp tục đấu nữa thì sẽ thu hút đội trị an tới đây, e rằng không dễ thoát thân.
Sau khi cân nhắc, mặt nạ đen không cam lòng nhìn chằm chằm Tước Thu và Bạch Thiên Tinh, ném một quả lựu đạn nhỏ, nhân lúc Tước Thu né tránh thì gã bỏ trốn mất dạng.
Tiếng nổ kịch liệt khiến Bạch Thiên Tinh sợ hãi ôm đầu ngồi xổm xuống đất, qua lúc lâu sau không nghe thấy tiếng động gì nữa cậu ta mới run rẩy he hé mắt ra.
Ngõ hẹp giữa hai bức tường chỉ còn Tước Thu và cậu ta, bóng dáng người thứ ba đã biến mất từ đời nào.

Mặt nạ đen trốn quá nhanh, quá sạch sẽ, Tước Thu không truy đuổi mà xoay người đỡ Bạch Thiên Tinh, mặc dù giọng nói lạnh lùng nhưng sự quan tâm trong đó không phải là giả.
“Cậu vẫn ổn chứ?”
Tước Thu nhìn Omega hoa sao khóc lóc mặt mũi tèm lem, bên má hơi sưng đỏ, cổ tay xanh tím, thoạt nhìn ngoại trừ cú đạp ban nãy thì cũng đã chịu không ít khổ trước khi cậu tới.
Tước Thu len lén truyền ít linh lực nhân lúc cậu ta không chú ý, giảm bớt cơn đau trên cơ thể cậu ta.
“Hu hu hu, đau…” Bạch Thiên Tinh vô thức kêu đau nhưng kêu được một nửa, cậu ta lại cảm thấy cơ thể rất nhẹ nhàng, chẳng cảm thấy đau đớn chút nào.
“Hết đau…”
Cậu ta chớp chớp mắt, không hiểu chuyện này là sao.
“Khóc to như vậy, xem ra không việc gì rồi.” Tước Thu thả tay.
“Tại, tại sao cậu nói vậy được chứ, hu hu, hức…” Bạch Thiên Tinh khóc nức nở, “Cậu không biết vừa rồi đáng sợ đến mức nào đâu, tận mấy người đuổi theo tôi, tên cầm đầu còn nói muốn cắt miệng tôi xuống, gã còn tát tôi một cái nữa!”
Cậu ta vừa nói vừa dí mặt tới gần Tước Thu, khóc lóc tố cáo: “Đau quá hu hu hu, nhan sắc của tôi sẽ không bị phá hủy đấy chứ.”
“…” Giờ Tước Thu đã hiểu, sao cậu ta lại bị ăn vả rồi.
Đổi thành cậu, cậu cũng rất muốn nghĩ cách chặn miệng Bạch Thiên Tinh lại.
“Cậu đừng khóc nữa, để tôi đưa cậu về trường.” Tước Thu đau đầu với tiếng khóc của Bạch Thiên Tinh.
Bạch Thiên Tinh sụt sịt, cố gắng nín khóc nhưng vai vẫn run lên bần bật mất khống chế, cậu ta nức nở: “Ừm… ừm...”
Tước Thu nhìn trái nhìn phải, thực sự không tìm được thứ gì có thể sử dụng, đành cởi áo khoác xuống cho cậu ta mặc: “Kéo mũ lên, có thể che đi vết thương trên mặt.”
Thân nhiệt ấm áp của Omega còn vương trên chiếc áo mặc đã lâu, mang theo mùi hương thoang thoảng ấm áp, tăng thêm cảm giác an toàn cho Bạch Thiên Tinh vừa bị dọa sợ hết hồn.
Nhìn Omega trước đó vênh váo tự đắc bấy giờ sợ hãi như một nhóc đáng thương, Tước Thu bất đắc dĩ thở dài: “Đi thôi.”
Bạch Thiên Tinh gật đầu, ngoan ngoãn theo sau Tước Thu, nắm chặt vạt áo của cậu.
Chờ khi quay về ký túc xá của mình, đứng trong khung cảnh quen thuộc và rất an toàn, cậu ta mới từ từ ổn định cảm xúc, không còn sợ hãi như vừa rồi nữa.
Tước Thu muốn rót nước cho Bạch Thiên Tinh, song bị cậu ta kéo lại: “Đừng, cậu đừng đi, tôi bảo quản gia rót nước, cậu ở đây với tôi.”
Tước Thu bất đắc dĩ, đành nghe lời cậu ta ngồi xuống sofa.

Chờ quản gia rót nước xong lui ra ngoài, Tước Thu mới hỏi: “Rốt cuộc cậu đã đắc tội với ai vậy?”
Bạch Thiên Tinh cầm cốc nước ấm, nghĩ tới gã đeo mặt nạ đen kia là sợ run lẩy bẩy, nhưng vẫn cố gắng đáp: “Không phải một đứa, mà là một đám.”
“Sau khi bị tôi cắt đuôi thì đụng trúng họ hả?”
Bạch Thiên Tinh chột dạ liếc Tước Thu: “Cậu, cậu biết à?”
“Cậu theo tôi cả đoạn đường, nếu còn không biết thì tôi ở lại hệ chiến đấu làm chi nữa?” Tước Thu hỏi vặn.
Dù hơi nhục nhưng mà…
“Cũng, cũng đúng.” Bạch Thiên Tinh ngẫm thấy hơi có lý.
“Gần đây cậu cứ lén lén lút lút, nên tôi tò mò cậu đang làm gì thôi mà, cậu không chịu nói với tôi, tôi đành…”
“Đành theo dõi tôi hả?”
“Ừ…” Bạch Thiên Tinh cúi đầu thật thấp, âm lượng cũng giảm xuống.
Tước Thu bất đắc dĩ nhìn cậu ta: “Chắc hẳn cậu đã bị đám người kia để ý, kể từ lúc ra khỏi trường học rồi.”
“Đám người kia là Black Alpha!” Bạch Thiên Tinh mạnh mồm: “Tôi bị bọn họ đánh lén!”
Tước Thu: “…” Cậu còn dám dùng hai từ “đánh lén” à?
Nhớ đến những lời Bạch Thiên Tinh từng nói với mình, cũng tận mắt chứng kiến sự tàn bạo của Black A với Omega, nhất thời cảm thấy Bạch Thiên Tinh đúng là rất may mắn, vừa hay cậu cũng đang ở ngay gần đó và tới kịp lúc, bằng không thì không chỉ đơn giản là một cái tát, một cú đạp như vậy đâu.
Bạch Thiên Tinh cũng hiểu nên khí thế thoáng chốc xìu xuống, nhìn Tước Thu với gương mặt đáng thương: “May là có cậu, nếu không…”
Cậu ta nói không hết câu, nhưng hai người đều biết hậu quả là gì.
Im lặng ngắn ngủi qua đi, Tước Thu lại nói: “Xem ra gần đây tinh cầu Darkness không yên bình cho lắm, sau này cậu đừng làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa, cứ ngoan ngoãn ở trong trường đi.

Tôi không thể mỗi lần đều kịp thời xuất hiện để cứu cậu được đâu.”
Bạch Thiên Tinh không để bụng: “Bất kể bao nhiêu lần, chắc chắn cậu vẫn sẽ kịp thời chạy tới, cậu chính là ân nhân cứu mạng tôi.”
Tước Thu: “… Cậu hết thuốc chữa rồi.”
Đêm khuya, Tước Thu nói rằng mình muốn về ký túc xá.

Bạch Thiên Tinh kéo cậu lại, nhìn cậu bằng ánh mắt rưng rưng nước hết sức thành khẩn: “Tôi sợ lắm, cậu ở lại ngủ với tôi được không?”
Tước Thu do dự, vốn định từ chối nhưng nghĩ Omega thế giới này rất yếu ớt, hệt như những món đồ dễ vỡ, nên không đành lòng quay lưng bỏ đi dưới ánh mắt ngập tràn chờ mong của Bạch Thiên Tinh.
“Được rồi, tôi ở với cậu.”
Bạch Thiên Tinh ngưng khóc, cười mè nheo ôm lấy cậu: “Thu Thu tốt quá à.”
Cơ thể Tước Thu hơi cứng lại: “Chúng ta đã thân tới mức… gọi tên thân mật rồi hả?”
“Tôi gọi cậu là Thu Thu, cậu có thể gọi tôi là Tinh Tinh.

Người khác không được phép gọi tôi với tên này đâu, chỉ có cậu mới được gọi thôi.”
“…”
“Cậu nên ngủ đi thì hơn.”
“Tôi sợ lắm, không ngủ được.”
Bạch Thiên Tinh nằm trên giường, mở to mắt, hễ nhắm mắt lại là trong đầu cậu ta toàn là hình ảnh mặt nạ đen bất chợt xuất hiện.
“Tôi không lừa cậu, tôi thực sự không ngủ được.”
“Hay là… cậu hát cho tôi nghe đi, chưa biết chừng tôi sẽ không sợ nữa.”
Tước Thu định từ chối, cậu là một gốc hoa hồng Canary hoang dã, đâu được nghe nhạc bao giờ chứ đừng nói tới chuyện hát.

Nhưng chẳng biết tại sao, ở một khoảnh khắc nào đó, trong đầu Tước Thu chợt nhớ tới Bạch Thiên Tinh đã nói rằng tên thân mật của mình là Tinh Tinh, khiến cậu liên tưởng đến một bài hát.​
Cậu thử cất tiếng hát, giọng trong trẻo của thiếu niên tựa như dòng suối chảy róc rách, xoa dịu tất cả sợ hãi trong bóng tối.
“Từng ánh sáng lấp lánh lấp lánh, cả bầu trời… đều là ngôi sao nhỏ.”
“Lơ lửng tỏa ánh sáng trên bầu trời, giống như rất nhiều đôi mắt…”
Chỉ là một bài hát đơn giản như vậy thôi mà Tước Thu cũng vấp nữa.
Cậu cho rằng bản thân không có thiên phú trong việc hát, nhưng nằm ngoài dự đoán của cậu, Bạch Thiên Tinh lại cực lực tâng bốc cậu: “Thu Thu hát hay quá chừng!!!”
“Nhưng mà tôi chưa nghe bài này bao giờ, nó tên gì vậy? Là ca dao của quê hương cậu à?”
“Tạm coi là vậy đi.” Chỉ vì dỗ trẻ con thôi, Tước Thu nhủ thầm.
“Không đúng, chắc là bài hát viết dành riêng cho tôi đó.” Bạch Thiên Tinh nghiêm túc cãi.
“Tại sao?”
“Bởi vì “cả bầu trời đều là ngôi sao nhỏ” mà.” Bây giờ cậu ta chẳng còn sợ hãi nữa, dõng dạc nói, “Tôi chính là ngôi sao, cả bầu trời đều là ngôi sao nhỏ.”
Tước Thu lười cãi với cậu ta, xuôi theo mà dỗ dành: “Được, đây chính là bài ca dao thuộc về cậu.”.


Đọc truyện chữ Full