TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Omega Hoa Hồng Duy Nhất Của Vũ Trụ
Chương 54: 54: Phát Bệnh Gen


Nếu các Alpha không tận mắt chứng kiến thì e rằng chẳng ai tin một Omega thoạt nhìn nhỏ bé không có sức chiến đấu lại có thể tiêu diệt một đàn trùng tộc quy mô nhỏ chỉ trong vài giây ngắn ngủi, hơn nữa còn dùng biện pháp đơn giản trực tiếp mà thô bạo như vậy.
Quả thực có thể xưng là vẻ đẹp bạo lực tương phản thuần túy nhất.
Ánh sáng chói lóa dần tan biến, khẩu súng phóng lựu trên vai Tước Thu phân giải thành con dao găm nhỏ, trông càng thích hợp hơn với cậu hơn.

Đúng vậy, một Omega xinh đẹp yêu kiều nên dùng vũ khí nhỏ nhắn tinh xảo thế mới xứng chứ! Sao lại vác khẩu súng phóng lựu trên vai bắn nhau với bọn trùng tộc?!
Mãi đến lúc Tước Thu dọn sạch đàn trùng và trở lại, các Alpha vẫn giữ nguyên thế bị choáng váng ngơ ngác nhìn cậu bước từng bước về phía mình.
Hứa Phong là người đầu tiên tỉnh táo.

Cậu ta xông “vèo” vào trong ngực Tước Thu giống như viên đạn.

Hiếm khi cậu ta can đảm bộc lộ cảm xúc của mình ở trước mặt nhiều người, hào hứng nói với Tước Thu: “Thu Thu, cậu tuyệt quá! Đẹp trai quá đi!”
Tước Thu hết cách, vội đỡ lấy Alpha thỏ tai cụp cao ráo hơn mình.

Cậu cúi đầu nhìn Hứa Phong đang phấn khích, lấy làm lạ trước tốc độ của cậu ta.
“Ồ…”
Không thể không nói, tuy sức chiến đấu của con thỏ rất kém nhưng so về tốc độ thì các Alpha bình thường không có tuổi với cậu ta.
Cậu chẳng lo Hứa Phong sẽ gặp nguy hiểm.

Đến lúc ấy, nếu thực sự đánh không lại thì cậu ta có thể chạy trốn thẳng luôn.
Hành động của Hứa Phong đã khiến các Alpha khác bừng tỉnh.

Tất cả đều chạy tới vây quanh Tước Thu, thi nhau khen ngợi cậu.
“Không hổ là top 1 của năm nhất chúng ta, giỏi quá đi!!”
“Quả pháo ban nãy ngầu bá cháy!”
“Hic hic hic, may mà có công chúa, nếu không hôm nay chúng ta phải trở thành thức ăn của trùng tộc rồi QAQ”.
“Đám học viên khóa trên cũng chả bằng ngón tay Tước Thu.

Top 1 của chúng ta là học viên đỉnh nhất hệ chiến đấu trường quân sự tinh cầu Darkness!”
“Kể cả người của tinh cầu Capital đến đây cũng không có cửa so!”
Thấy bọn họ càng nói càng lố, Tước Thu vội ngăn lại: “Được rồi, bây giờ chúng ta tìm cách liên lạc với những tiểu đội khác hay tiêu diệt trùng tộc trước?”
Câu hỏi của Tước Thu thoáng chốc chặn đứng làn sóng nhiệt tình của nhóm Alpha.

Bọn họ lắc đầu, không thống nhất được ý kiến.
Có người bảo tình hình trước mắt không rõ ràng, rất khác với những lần đánh giá thực chiến trước kia nên tốt nhất bọn họ đi tìm thầy huấn luyện trước, ở chung với mọi người sẽ an toàn hơn.
Có người lại nói đám trùng tộc này không khó đối phó, nếu đã gom hết can đảm xuống đây rồi thì chi bằng hoàn thành mục tiêu bài kiểm tra trước.
Ai cũng khăng khăng giữ lập trường của mình, ai cũng có lý nên mãi chưa ra kết quả.

Cuối cùng cả bọn nhìn Tước Thu, muốn cậu quyết định.
Hứa Phong nhìn thẳng Tước Thu, nói chân thành: “Thu Thu à, cậu là đội trưởng của chúng ta.

Giờ mất liên lạc với thầy huấn luyện An nên người nắm quyền chỉ huy chính là cậu, do cậu quyết định.

Dù quyết định của cậu thế nào thì chúng tôi cũng ủng hộ cậu vô điều kiện.”
“Hứa Phong nói rất đúng, chúng tôi ủng hộ cậu vô điều kiện.”
“Đúng! Cậu là đội trưởng, chúng tôi nghe lời cậu!”
“Bất kể quyết định gì, chúng tôi đều chấp nhận cả.”
Ánh mắt Tước Thu dừng trên gương mặt của Hứa Phong, sau đó lần lượt quét qua chín Alpha còn lại.

Cuối cùng cậu phát hiện không chỉ có Hứa Phong, mà tất cả các Alpha đều nhìn cậu bằng đôi mắt tràn đầy sự tin tưởng.

Cậu hít một hơi thật sâu, gật đầu: “Được, nếu các cậu đã lựa chọn tin tưởng tôi, vậy tôi sẽ dốc hết lòng giúp mọi người đạt được thành tích tốt, đưa các cậu trở về trường học an toàn.”
Tước Thu xoay người.

Trước mắt là sa mạc mênh mông mù mịt cùng với sóng trùng tộc như những đám mây đen kịt ở phía chân trời xa xôi.

Ánh mắt của cậu dần trở nên kiên định.

“Chúng ta sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để diệt sạch trùng tộc quanh đây, sau đó mới tích cực liên lạc với thầy huấn luyện An và mấy tiểu đội khác.

Quyết định vậy đi, xuất phát thôi.”
“Rõ!”
Mười Alpha đứng nghiêm trong tư thế quân đội, vẻ mặt nghiêm trang, trong mắt ánh lên ngọn lửa đang bùng cháy hừng hực.

Bọn họ đuổi theo Tước Thu, tiến về giữa sa mạc mênh mông vô bờ bến và cát bụi mù mịt.
Mà ở bên kia, đội ngũ do Figo dẫn đầu lại gặp rắc rối lớn.
Giữa lúc quan trọng, nhân viên đội bay trên trực thăng bọn họ không hề lúng túng như bên trực thăng của Tước Thu.

Khi phát hiện trùng cánh đen và từ trường bị quấy nhiễu, không liên lạc được với những người khác, bọn họ đã đưa ra lựa chọn quyết đoán là hạ cánh khẩn cấp.
Nhưng vận may bọn họ không bằng đội của Tước Thu.

Vừa hạ cánh thì đã bị bầy trùng tộc dưới mặt đất tập kích, may mà thực lực tổng thể trong đội khá đồng đều.

Dưới sự chỉ huy của Figo, bọn họ cũng dọn sạch được gần hết bầy trùng tộc vây công, nhưng trên đường tìm kiếm những đội khác, một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.
Một đội viên là Alpha bò sừng bị phát bệnh gen.
Không có dấu hiệu, cũng không có điềm báo gì.

Mãi đến khi người đội viên phía trước phát hiện thì trên mu bàn tay của cậu ta đã bắt đầu xuất hiện những sợi lông của bò sừng.
“Hoắc Đỉnh, tay cậu sao vậy? Bị thương à?” Khi Alpha sư tử đưa dịch dinh dưỡng cho Hoắc Đỉnh, chợt thấy tay cậu ta quấn băng vải rất chặt.
Alpha sư tử quan tâm đến tình trạng vết thương đồng đội, muốn tháo ra xem, “Có phải cậu bị thương trong lúc đánh nhau với trùng tộc ban nãy không? Để tôi xem nào.

Tôi có thuốc chống viêm và thuốc giảm đau đó.

Nếu bị trùng tộc cắn thì không được băng bó qua loa cho xong chuyện đâu, phải xử lý liền mới ổn.”
Có điều Alpha bò sừng giật tay về, ánh mắt trốn tránh.

“Bất cẩn bị chân trùng tộc quẹt trầy thôi, không sao đâu, cậu đừng lo lắng.”
Alpha sư tử hơi nghi ngờ, nhưng không nói gì mà đưa dịch dinh dưỡng cho cậu ta, “Vậy thì tốt, cậu nhớ chú ý nghỉ ngơi.”
Alpha sư tử về lại đội ngũ nhưng cứ thấy không ổn: mình chỉ muốn xem vết thương của Hoắc Đỉnh thôi mà, sao cậu ta căng thẳng vậy, giống như không muốn cho mình thấy ấy?
Alpha sư tử lo Hoắc Đỉnh từ chối chữa trị là vì sợ bị coi là gánh nặng nên hắn cắn răng đi tìm Figo, trình bày rõ với Figo tình huống vừa rồi.
“Cậu có chắc cậu ấy bị thương thật không?” Nghe xong báo cáo, Figo nhíu mày thấy có gì đó không ổn.
Alpha sư tử bị hỏi cũng sững người, cẩn thận nhớ lại rồi do dự đáp: “Tôi không chắc nữa, Hoắc Đỉnh nói vậy, mà băng gạc hình như… không có vết máu.”
Figo càng khó hiểu: “Không có máu? Vậy sao cậu ấy phải dùng gạc băng bó?”
Alpha sư tử thành thật lắc đầu: “Xin lỗi đội trưởng, tôi không biết nữa, cậu ấy rất chống đối khi tôi muốn kiểm tra.”
Figo an ủi hắn: “Không sao đâu, cậu đã làm tốt lắm rồi.

Vầy đi, để tôi hỏi Hoắc Đỉnh xem rốt cuộc là có chuyện gì.”
Figo đi xuống cuối đội ngũ.

Thấy cậu ta đến, Alpha sừng bò vội cúi đầu trông rất dè chừng.
Figo kìm nén hoài nghi mà quan tâm hỏi thăm Alpha bò sừng: “Cậu ổn chứ? Taffy nói cậu bị thương.”
Figo còn chưa nói xong thì Hoắc Đỉnh đã chối đây đẩy: “Không! Tôi không sao!”
Giật mình nhận ra phản ứng bản thân hơi quá đà, Alpha sừng bò vội ngậm miệng.
Chân mày Figo càng nhăn tợn: dòm sao cũng thấy Hoắc Đỉnh bất ổn.
Cậu ta vờ rằng mình chỉ thuận miệng hỏi thăm, cố gắng khiến đối phương không thấy áp lực nhưng ánh mắt Figo vẫn dán chặt vào cái tay đang cố giấu kia.
“Thực sự không sao chứ? Vết thương có đau nữa không?”
Hoắc Đỉnh ấp úng: “Không, không đau nữa rồi, cảm ơn đội trưởng.”
“Ừ, vậy thì tốt.

Chúng ta mới giải quyết xong đàn trùng nhỏ, tiếp sau sẽ còn nhiều đợt chiến đấu nữa.

Cậu không sao thì tốt quá.”
Figo nói xong xoay người giả vờ đi.

Quả nhiên Hoắc Đỉnh lập tức buông lỏng cảnh giác, Figo bất chợt quay người nhanh tay lẹ mắt tóm lấy cánh tay bị thương của Hoắc Đỉnh, cởi băng gạc rồi bỗng hét lớn: “Thú hóa?!”

Hoắc Đỉnh giãy dụa kịch liệt, hoảng hồn chối: “Không, không phải! Tôi chỉ bị thương thôi!”
Bọn họ la ỏm tỏi lập tức khiến các thành viên chú ý, mọi người dừng bước rồi chạy tới vây quanh hai người.
Alpha sư tử căng thẳng nhất, hắn nôn nóng hỏi: “Đội trưởng, rốt cuộc là sao vậy?”
Figo xé miếng băng gạc quấn chặt trên tay Hoắc Đỉnh để lộ những sợi lông đen như cây kim trên mu bàn tay của cậu ta, mọi người thảng thốt.
“Đây là?!”
“Thú hóa sao?!”
“Thú hóa là biểu hiện của việc phát bệnh gen, Hoắc Đỉnh cậu…”
“Là bệnh gen!”
“Cái gì?! Sao lại thế?! Trước lúc xuất phát cậu ấy vẫn bình thường mà!”
Figo đâu ngờ Hoắc Định lại che giấu mình bị phát bệnh gen.
Thấy bí mật của mình bị bốc trần, Hoắc Đỉnh không giả đò nữa, cậu ta ngẩng đầu, trong đôi mắt màu xanh lục đã sớm giăng đầy tơ máu.
Figo vẫn chìm trong sự khiếp sợ.

Hoắc Đỉnh nhân cơ hội giãy ra, cáu giận quát Alpha sư tử: “Sao cậu cứ bao đồng thế hả? Tại sao hả?”
Figo không ngờ khi Hoắc Đỉnh bộc phát sức mạnh thì đến bản thân cũng không khống chế được, chẳng kịp đề phòng bị hất văng ra, lúc đứng vững thì thấy Alpha sừng bò nhăm nhe muốn tấn công nên vội ra lệnh cho cả đội: “Mau! Mau khống chế cậu ấy!”
Mà Alpha sư tử đã sợ đến chết trân.

Hắn nào biết sự hoài nghi của mình lại dính đến bệnh gen.

Việc nằm ngoài dự đoán khiến hắn bối rối quên cả chạy trốn.
Đường Bất Điền là người phản ứng nhanh nhất, cậu ta xông lên vật Hoắc Đỉnh ngã xuống đất, bẻ hai tay cậu ta ra sau lưng, ngồi trên lưng tát mạnh lên đầu cậu ta mấy cái.

“Cậu điên rồi hả? Dám tấn công đồng đội!”
Hoắc Đỉnh điên cuồng giãy dụa, càng hận đám Đường Bất Điền hơn.

Cậu ta gầm lên giận dữ, hai mắt đỏ ngầu đáng sợ, trong nháy mắt cơ bắp toàn thân như phình ra gấp đôi.
Hoắc Đỉnh bất thình lình ngẩng đầu, húc cặp sừng cong vào vai Đường Bất Điền.

Cấp bậc gen của Đường Bất Điền yếu hơn Hoắc Đỉnh, vốn đã không đánh lại giờ còn bị cậu ta húc ngã xuống đất, đau đớn ôm một bên vai.
Tròng mắt Figo co rút, “Đường Bất Điền!”
Figo giận dữ siết chặt nắm đấm, chỉ huy nhóm Alpha cùng tấn công khống chế Alpha bò sừng đã hoàn toàn đánh mất lý trí.
Do bệnh gen phát tác, sức mạnh của Hoắc Đỉnh tăng gấp đôi, nhưng may thay trong đội có hơn mười Alpha cấp bậc gen và sức mạnh tương đồng với cậu ta.

Alpha sừng bò bị đánh hội đồng, chẳng mấy chốc đã chào thua.
Figo lập tức móc còng tay và xích chân trói Hoắc Đỉnh lại, Đường Bất Điền còn nhân cơ hội đạp mạnh vào mông cậu ta mấy cái cho hả giận.
Xong xuôi, các Alpha đều mệt bở hơi tai.

Bọn họ đâu biết Alpha cấp B khi phát tác bệnh gen thì sức phá hoại lại kinh hồn đến vậy.

Bọn họ không muốn làm Hoắc Đỉnh bị thương nên không ra tay nặng với cậu ta, nhưng cậu ta vẫn rất nguy hiểm.
Vừa giải quyết xong một vấn đề, bọn họ đã gặp phải một vấn đề mới: Đó là phải xử lý Hoắc Đỉnh đang phát bệnh gen thế nào đây?
Các Alpha liếc nhau, không ai muốn lên tiếng trước.

Mà vẻ mặt Figo là nặng nề nhất.

Là đội trưởng đối mặt với tình huống cực đoan, cậu ta bắt buộc phải là người đầu tiên đứng ra.
“Mọi người nói thử xem, bây giờ giải quyết sao đây?” Figo nặng nề hỏi.
Hỏi xong thì thật lâu vẫn không có ai trả lời.

Đáp lại Figo chỉ có tiếng cuồng phong gào thét trên sa mạc.
Figo: “Các cậu nghĩ sao? Chuyện này không chỉ của riêng Hoắc Đỉnh hay tôi, mà bất kỳ ai trong số chúng ta đều phải có trách nhiệm và đưa ra quyết định.”
Bọn họ biết chứ, nhưng ai dám tùy tiện lên tiếng? Đây không phải việc ai sẽ đi thu hút hỏa lực, ai ở sau lưng phối hợp đánh lén, mà là sự sống chết của đồng đội sớm tối có nhau.
Bọn họ đâu thể kết luận bừa được.
Bầu không khí lại đặc quánh, nhiệt độ oi bức nhớp nháp làm người ta cũng ngột ngạt theo.

Không ai nói gì, Hoắc Đỉnh – kẻ đang chịu phán xét như thấy được tia hy vọng.
Hoắc Đỉnh bị trói thì đổi thái độ, không còn hung hãn mà hèn mọn cầu xin Figo: “Xin cậu đấy đội trưởng, tôi không cố ý.

Tôi cũng không biết sao bệnh gen phát tác.

Xin cậu đừng xử quyết tôi ở chỗ này, hãy dẫn tôi về khai thông tinh thần, tôi sẽ khỏi mà.”
Thấy Figo im lặng, cậu ta lại nhìn sang các đội viên khác, khẩn cầu từng người một: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi thực sự không cố ý muốn tấn công các cậu.

Tôi không thể kiểm soát được hành vi của mình.

Đợi khi khỏi bệnh, tôi sẽ cho các cậu trừng phạt tùy ý.

Xin đừng giết tôi, được không?”
“Xin các cậu đấy.”
Đối mặt với sống chết, một Alpha dù trải qua bao gian khổ cũng chưa từng rơi nước mắt, nay lại từ bỏ hết tự tôn quỳ dưới đất khóc lóc van xin.

Mọi người quay mặt chỗ khác, không đành lòng nhìn cảnh tượng xót xa này.
Lát sau, Alpha sư tử thân với Hoắc Đỉnh nhất không chịu nổi cảnh bạn mình khổ sở như thế, bèn cầu xin giúp: “Đội trưởng, do bệnh gen của Hoắc Đỉnh phát tác bất ngờ chứ không phải lỗi của cậu ấy.

Chúng ta cứ đưa cậu ấy về trường, sau đó để hiệu trưởng quyết định.”
Có hắn mở lời, các Alpha khác cũng hùa theo: “Đúng vậy.

Hoắc Đỉnh chiến đấu với bầy trùng tộc hăng hái nhất.

Bệnh gen có phải do cậu ấy muốn đâu.”
“Chúng ta cứ đưa Hoắc Đỉnh về rồi tính tiếp.”
”Cậu ấy là bạn học của chúng ta mà.

Mấy tháng qua chúng ta cùng nhau huấn luyện, cùng nhau làm nhiệm vụ.

Đâu thể vì bệnh gen mà kết án tử cậu ấy vậy được.

Đội trưởng, cho cậu ấy thêm cơ hội đi.”
Figo im lặng, không bày tỏ ý kiến.
Lương thiện bao giờ cũng tốt hơn máu lạnh, nếu Figo là đội viên thì cũng sẽ hùa theo.

Nhưng bản thân là đội trưởng, cậu ta phải có trách nhiệm với từng thành viên trong đội.
Figo do dự rồi vô thức nhìn sang phải, nhưng lại không thấy bóng dáng quen thuộc luôn đứng cạnh mình trước kia.

Cậu ta lại nhìn Đường Bất Điền, người nọ hé miệng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chẳng thốt ra lời.
Trừ Đường Bất Điền, mọi người đều đang xin cho Hoắc Đỉnh.
Thấy vẫn còn hy vọng, Hoắc Đỉnh vội vàng nhìn sang Figo, trong đôi mắt đỏ ngầu tràn đầy mong đợi.

Hoắc Đỉnh nói không muốn chết, cầu xin các đội viên đừng xử quyết cậu ta tại chỗ này.
Cảnh tượng trước mặt đâu khác gì chuyện Figo từng trải qua? Cũng tình huống ấy, đồng đội bị phát bệnh gen.

Chẳng qua cậu ta không ngờ có ngày mình lại đứng ở vị trí của An Úy Nhiên.
Nội tâm Figo đang đấu tranh dữ dội, một bên là cậu ta trong quá khứ, người từng oán hận An Úy Nhiên; một bên là cậu ta của hiện tại, người đứng trong vị trí của An Úy Nhiên.

Hai bên giằng co kịch liệt như muốn xé rách cậu ta ra thành hai nửa.
Một bên là giọng lạnh tanh của An Úy Nhiên: “Giết cậu ta, nếu không hậu quả sẽ tai hại khôn lường.”
Một bên là giọng cầu xin của chính mình: “Xin hãy bỏ qua cho cậu ấy, không có Alpha nào tự nguyện bị bệnh gen cả, cậu ấy vô tội.”
Cả đội đều đợi quyết định của Figo.

Mười mấy đôi mắt đều đổ dồn vào cậu ta.
Trước giây phút lên tiếng, rất nhiều hình ảnh lướt qua trong đầu Figo nhưng cuối cùng nó dừng lại ở cảnh An Úy Nhiên lạnh lùng giơ súng và đội trưởng bị trúng đạn ngã xuống đất.
Figo nhắm mắt: “Trói cậu ấy lại, đến lúc gặp thầy huấn luyện rồi quyết định sau.”
Nói xong cậu ta xoay người, không nhìn những đội viên phía sau nữa.
Cậu ta thừa biết, bản thân của một năm trước là kẻ nhu nhược không thể cứu đội trưởng khỏi tay An Úy Nhiên; mà một năm sau, cậu ta lại không thể làm được như An Úy Nhiên – gánh trên vai áp lực cực lớn nhưng vẫn chẳng nề hà thẳng tay hành quyết đội viên phát bệnh gen.
Giữa bầu không khí nặng nề, cả đội tiếp tục hành trình.

Không ai muốn nói chuyện, tất cả chỉ im lặng đi về phía trước.

Rõ ràng trên đường không có trùng tộc quấy rầy bọn họ, nhưng lại có những đám mây đen u uất đè nén đang lơ lửng trong lòng mỗi người.
Đêm khuya, tiểu đội tìm một chỗ khuất gió nghỉ ngơi.


Figo rời xa các đội viên khác, ngồi gác đêm một mình ở trên đồi.
Alpha sư tử lo lắng cho Alpha bò sừng bị trói, nên định mang dịch dinh dưỡng đi thăm cậu ta.

Hành động đó khiến Đường Bất Điền chú ý, Alpha gấu nâu ngày thường cà lơ phất phơ mà nay bộc lộ khứu giác nhạy bén và tố chất mà một chiến sĩ Alpha cần có.
Cậu ta gọi Alpha sư tử: “Cậu đi đâu thế?”
Taffy chột dạ giấu dịch dinh dưỡng sau lưng, đáp lí nhí: “Tôi, tôi đi vệ sinh thôi, về liền hà.”
Đường Bất Điền nhíu mày, “Vậy tôi đi cùng cậu.”
Taffy hết cách, hắn không muốn bị nghi ngờ nên đành đồng ý.
Bọn họ đến một cồn cát khuất bóng, Đường Bất Điền bảo Taffy: “Cậu cởi quần ra đi.”
Taffy toát mồ hôi hột, “Chúng ta đâu thân thiết đến mức ‘khoe hàng’ với nhau thế này.”
“Đều là Alpha, cậu mắc cỡ gì hả? Cái gì cậu có mà tôi chẳng có?”
Taffy khóc không ra nước mắt nhưng nghĩ đến Hoắc Đỉnh đáng thương, hắn đành cắn môi, cởi dây nịt.
Đường Bất Điền nhếch mày, huýt sáo nói: “Chà, cũng khá to đó, nhưng vẫn còn nhỏ hơn Figo chút.”
Alpha sư tử: “…”
Taffy tức đến bờm sư tử trên đầu sắp dựng cả lên.
Đường Bất Điền vẫn hồn nhiên, không hề cảm thấy ánh mắt xét nét của mình y chang tên biế.n thái muốn chơi AxA.

Đã vậy còn hỏi: “Sao cậu không tè đi?”
“Cậu cứ ngó lom lom vậy, sao tôi tiểu được hả?” Taffy cạn lời.
“Thì thôi.” Đường Bất Điền hơi tiếc nuối, “Tôi không dòm nữa, cậu mau lên.”
Đường Bất Điền xoay người, buồn chán nghịch đôi tai gấu tròn xoe của mình.
“Cậu xong chưa?”
“Cậu vội gì chứ, tôi giải quyết đằng trước rồi giải quyết đằng sau nữa không được à?”
Đường Bất Điền càm ràm: “Sao mà lắm chuyện vậy.”
Cậu ta kiên nhẫn đợi thêm năm sáu phút, rồi nhịn không được gọi: “Này, đừng bảo cậu không mang theo giấy vệ sinh đấy nhé?”
“Taffy?”
Gọi mấy tiếng mà không nghe thấy ai đáp, Đường Bất Điền linh tính có điều chẳng lành.

Cậu ta chuẩn bị tinh thần bị hấp diêm thị giác mà quay đầu, nhưng sau lưng đã sớm không còn bóng người, Taffy đã biến mất.
“Tiêu rồi!”
Cậu ta vội chạy về, nhưng mới nửa đường đã nghe tiếng kêu thảm thiết vang lên từ nơi giam giữ Hoắc Đỉnh.
“Aaaa!!!!”
Tiếng kêu giằng xé tim gan, vang vọng giữa không trung của sa mạc, đánh thức tất cả các đội viên.
Mọi người chạy nhanh tới.

Figo và Đường Bất Điền xông tới đầu tiên nhưng khi mọi người đuổi đến nơi thì mọi chuyện đã muộn.
Cặp sừng cong dài của Alpha bò sừng giống như lưỡi dao sắc bén xuyên thủng qua bụng của Taffy, đầu sừng dính đùm ruột đỏ tươi.

Dưới ánh trăng trắng nhợt nhạt, mọi người đều thấy rõ cảnh tượng tàn khốc đẫm máu này.
Trên tay Taffy vẫn đang cầm dịch dinh dưỡng vì lo Hoắc Đỉnh sẽ đói bụng, trên gương mặt hắn, nhất là đôi mắt, vĩnh viễn dừng ở sự kinh hoàng, khó hiểu và sợ hãi tột độ.
Có lẽ đến tận giây phút bị đâm thủng bụng, hắn cũng không thể hiểu được tại sao bạn thân của mình, người mà vài giờ trước còn bình thường mà nay lại tước đoạt mạng sống mình một cách tàn nhẫn như vậy.
Hoắc Đỉnh cười độc địa, rút mạnh chiếc sừng bò nhuốm máu ra khỏi bụng Taffy.

Trong tích tắc, dòng máu nóng bắn văng lên không trung rồi tí tách rơi xuống như trận mưa máu giữa sa mạc.
Alpha sư tử té xuống đất, hai mắt mở to, chết không nhắm mắt.
Alpha bò sừng đã hoàn toàn mất đi lý trí và tính người, tay xé đứt khúc ruột mắc trên chiếc sừng bò và nhét vào miệng nhai ngấu nghiến.
Dịch dinh dưỡng?
Không, cậu ta không cần dịch dinh dưỡng, thứ cậu ta cần là máu tươi!!
“Ọe…”
Những Alpha tận mắt chứng kiến cảnh tượng này đều bụm miệng nôn mửa chóng mặt.

Có Alpha đứng gần bị máu Taffy bắn vào người, sợ thét lên rồi lăn ra xỉu.
Đường Bất Điền chẳng khá hơn là bao, cậu ta cố dằn cơn ói, kích hoạt dị năng trọng lực, thừa cơ Hoắc Đỉnh bị trọng lực bất ngờ ép cho quỳ xuống thì hét với Figo: “Mau nổ súng!”
“Đừng, đừng mà, đừng mà!!!”
“Tôi vô tội, tôi chỉ bị bệnh thôi…”
Sau tiếng súng, tất cả sự không cam tâm và phẫn hận của Alpha bò sừng đều đột ngột chấm dứt.
Cơ thể cao lớn ngã “rầm” xuống đất, bụi mù bay tứ tung.
Chờ khi thuốc súng và cát bụi tan đi, thứ hiện ra chính là bóng dáng Figo đang giơ súng.

Vẻ mặt cậu ta hờ hững, trong khoảnh khắc nào đó, lại giống y chang An Úy Nhiên mà cậu ta từng căm hận nhất.
Khóe mắt Figo dính vệt máu dài, không biết là máu của Taffy hay của Hoắc Đỉnh, đồng đội đã chết dưới tay cậu ta.
Mà trong khoảnh khắc cậu ta nổ súng, không chỉ có hai người chết đi.

Mà cả con người nhu nhược đã từng ôm ảo tưởng về bệnh gen kia cũng chết theo cùng..


Đọc truyện chữ Full