TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kiếp Này Không Hận Cũng Không Yêu
Chương 14: Chương 14


Ngôn Tuấn Hàn ngồi đó chuẩn bị nhận khấu đầu của hai người trước mặt thì một tiếng pháo nổ lớn vang lên
“Bắt cẩu hoàng đế”
Lập tức những kẻ bận áo giáp liền chạy đến ngay cả Dinh Lâm cũng lấy kiếm ra chĩa về hướng Ngôn Tuấn Hàn, Tôn Tình thấy vậy liền chắn trước mặt Ngôn Tuấn Hàn bảo vệ, Phan Mạch cũng có mặt cũng lấy thân mình chắn bảo vệ Ngôn Tuấn Hàn
“Tôn Tình muội mau tránh ra, chỉ cần muội giao tên hoàng đế này cho ta chúng ta liền có thể tiếp tục thành hôn”
Tôn Tình nhìn nam nhân trước mặt sau đó liền cười lớn, thế mà nàng nàng lại tin tưởng nam nhân này để rồi nhìn xem hắn đang muốn giết hoàng thượng, giết người mà nàng nhiều năm bảo hộ
“Dinh Lâm ta có chết cũng không giao hoàng thượng cho ngươi”
Tôn Tình liền lao đến đánh nhau với binh lính sau đó cấm lấy kiếm hướng thẳng về phía Dinh Lâm, Dinh Lâm vì không muốn tổn thương nàng cho nên cơ bản điều né tránh, binh linh xung quanh thấy chủ soái không tiến lên bọn chúng cũng không dám tiếng lên lúc này Phan Mạch để Ngôn Tuấn Hàn ở bên cạnh mình theo sau Tôn Tình
Đám binh lính không dám manh động vì đã có lời dặn từ Tại Chính Hiên nhất định không được làm tổn thương hoàng đế chỉ bắt người về mà thôi
Thấy cả ba người đã đi ra được đến sân một tên thuộc hạ không nhịn được nữa xong lên, mấy tên còn lại liền xong lên, Phan Mạch liền đành nhau với bọn chúng, đấy Ngôn Tuấn Hàn về phía Tôn Tình
“Ngươi bảo vệ hoàng thượng đi trước mau lên”

Tôn Tình thấy vậy liền nắm lấy tay hoàng thượng dồn lực dùng khinh công phóng lên mái nhà, Dinh Lâm cùng một đám thuộc hạ liền đuổi theo, đám còn lại ở lại ngăn cản Phan Mạch
“Hoàng thượng yên tâm ta sẽ bảo vệ người”
Tôn Tình nắm lấy tay Ngôn Tuấn Hàn nói
“Tôn Tình ngươi đi đi, đừng như vậy nữa, Tại Chính Hiên đã bao vây cả kinh thành cho dù chạy cũng chạy không thoát”
“Hoàng thượng người đừng nói như vậy, yên tâm ta có thể tìm Chu thiếu hiệp, Từ thiếu hiệp còn có có thể tìm Tống giáo chủ nhất định được mà, hoàng thượng”
Ngôn Tuấn Hàn lắc đầu giựt tay ra khỏi tay Tôn Tình
“Tống Kỳ Nam hắn đã đưa Ngôn Tuấn Vỹ rời đi rồi, Tôn Tình triều đình này đã sớm mục nát rồi, ta cũng không phải là hoàng đế tốt ngươi đừng vì ta mà hy sinh đi đi”
“Không được ta không đi”
Tôn Tình nói sau đó tiếp tục kéo Ngôn Tuấn Hàn chạy lên đến cổng cung, Tôn Tình yểm hộ phía sau cho Ngôn Tuấn Hàn có thể đi lên tường thành, Dinh Lâm đuổi theo
Lúc này một toán binh lính tấn công từ phía khác lao đến chỗ Ngôn Tuấn Hàn, Tôn Tính liền lấy thân mình đỡ đao cho Ngôn Tuấn Hàn, bản thân nhất định phải bảo vệ Ngôn Tuấn Hàn
Dinh Lâm nhìn thấy vậy liền lao đến chém mấy tên vừa nãy sau đó ôm lấy Tôn Tình đang bị thương
“Hoàng thượng ca người mau chạy đi”
Ngôn Tuấn Hàn nhìn thấy Tôn Tình vì mình mà bị thương liền không muốn đi y cũng không nghĩ là sẽ đi, y đã chọn cái chết để tạ tội ngay từ đầu, Tôn Tình cố hết sức vùng vẫy khỏi Dinh Lâm sau đó cố gắng đánh trả mấy tên thuộc hạ bảo vệ Ngôn Tuấn Hàn thành toàn đi lên phía tường cao, một tên thị vệ đâm thẳng một kiếm xuyên ngực nàng, Dinh Lâm liền lao đến, Tôn Tình bận hỷ phục đang mỉm cười, nàng đã thành công bảo vệ hoàng thượng để người có thể chạy lên trên kia
“Tình nhi, không sao muội nhất định sẽ không sao”
Dinh Lâm ôm lấy Tôn Tình lúc này hắn mới nhận ra hắn thật sự đã yêu Tôn Tình mất rồi nhưng quả thật đã muộn
“Dinh Lâm ngươi …đừng khóc….

ta không….


hận ngươi….

ta chỉ trách….

trách bản thân mình….

nếu như có…có kiếp sau….

chúng ta ….

đừng gặp lại
Tôn Tình nhìn về phía Ngôn Tuấn Hàn chạy đi trong lòng thầm nói, hoàng thượng người bảo trọng, nếu có kiếp sau ta nhất định sẽ vẫn đi theo ngươi vẫn làm thuộc hạ của người, sau đó nàng liền mỉm cười nhắm mắt
“Tình nhi”
Tiếng thét lớn vang lên, Ngôn Tuấn Hàn rơi nước mắt, y vốn dĩ cho rằng Dinh Lâm chắc chắn sẽ có thể bảo vệ được Tôn Tình đưa nàng đi, nhưng thật chất Tôn Tình vẫn là vì y mà chết, suy cho cùng y vẫn không làm được gì cả, y chỉ mong Tống Kỳ Nam thành công đưa Ngôn Tuấn Vỹ rời khỏi

Lúc này Tại Chính Hiên một thân áo giáp đứng dưới tường thành nhìn lên trên, Ngôn Tuấn Hàn một thân hoàng bào đang đứng trên đó hắn liền thúc ngựa chạy đến
Phía sau Ngôn Tuấn Hàn là binh lính đang đứng, bọn chúng không dám manh động sợ rằng nếu Ngôn Tuấn Hàn nhảy xuống, bọn họ có mười cái đầu cũng không gánh nỗi
Tại Chính Hiên thúc ngựa đi đến sau đó nhìn Ngôn Tuấn Hàn mà hét lớn
Trên tường thành cao chót vót, một thân long bào đứng đó nhìn xuống, phía dưới là một nam nhân đang bận áo giáp cưỡi ngựa tay cầm thanh kiếm đẫm mãu ánh mắt luôn quan sát về người phía trên
“Ngôn Tuấn Hàn chỉ cần ngươi xuống đây ta lập tức tha mạng cho phi tử cùng hài tử của ngươi chỉ cần ngươi xuống ta lập tha mạng cho bọn họ”
Nam nhân bận long bào mỉm cười chua xót, Tại Chính Hiên ơi lại Tại Chính Hiên ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin lời ngươi hay sao, trước khi ta đứng đây ta đã biết được ngươi đã giết sạch toàn bộ hậu cung của ta ngay cả đứa nhỏ vừa mới chào đời ba tháng ngươi cũng nhẫn tâm gi3t chết, ta còn có thể tin tưởng ngươi nửa hay sao
“Ngôn Tuấn Hàn, nếu ngươi dám nhảy xuống ta lập tức cho người đuổi giết Ngôn Tuấn Vỹ nhất định không để hắn sống, chỉ cần ngươi xuống đây ta lập tức phong ngươi làm hoàng hậu của ta cũng như tha chết hoàng thân quốc thích của người chỉ cần ngươi bước xuống”
Tại Chính Hiên hết lời đe doạ nhưng Ngôn Tuấn Hàn nữa bước cũng không di chuyển, ánh mắt nhìn về xa xăm nhất định Ngôn Tuấn Vỹ đã an toàn chạy thoát khỏi đây, y cả đời này chỉ còn lại duy nhất một người hoàng huynh này chỉ cần người bình an là đủ
Ngôn Tuấn Hàn nhìn Tại Chính Hiên mỉm cười sau đó buông mình từ trên tường thành cao ngã xuống, Tại Chính Hiên lập tức chạy đến nhưng tiếc là hắn vẫn không đỡ kịp y.


Đọc truyện chữ Full