7 giờ sáng ngày tiếp theo.
Chu Khiêm bị tiếng gõ cửa lớn ở bên ngoài làm cho bừng tỉnh.
Giọng của Kha Vân vang lên ——
“Các con, dậy đi, xảy ra chuyện rồi! Xảy ra chuyện rồi!”
Chu Khiêm ngáp một cái, xoa nhẹ hai mắt, leo xuống cầu thang, phát hiện trên bàn có một ly sữa, bánh mì, thậm chí còn có một chén tôm luộc đã lột vỏ sẵn.
Anh kinh ngạc nhìn Bạch Trụ: “Anh dậy từ khi nào vậy?”
Bạch Trụ chỉ đáp: “Một tiếng trước, nghe thấy có động tĩnh.”
“Tình huống bên ngoài là sao vậy?” Chu Khiêm hỏi.
“Nếu không có gì khác xảy ra thì có lẽ đã có bốn người chơi tử vong.” Bạch Trụ nói: “Em rửa mặt ăn sáng đi, sau đó anh kể lại cho em.”
Chu Khiêm liếc nhìn y, sau đó ra ngoài.
Ngoài cửa, Kha Vân gõ cửa từng phòng, cử chỉ vốn dĩ ưu nhã, dù là một cô chủ lớn nhưng bây giờ có chút hoảng loạn, còn chưa kịp thay quần áo, áo khoác choàng lên áo ngủ, vớ cũng mang ngược.
“Mới sáng sớm, ồn cái gì?”
Người vừa nói là Vương Mỹ, cô rất bất mãn mà đẩy cửa phòng.
Bước trên hành lang, nhìn qua bộ dáng của Kha Vân, cô cũng có chút kinh ngạc: “Chị, có chuyện gì vậy?”
“Đừng có con mẹ nó giả ngu.” Kha Vân hiển nhiên bị chọc giận: “Cảnh sát sẽ tới ngay bây giờ, cô đừng hòng bỏ trốn!”
“Cô không phải… Rốt cuộc là có chuyện gì?” Vương Mỹ không thể hiểu nổi, cũng có chút tức giận: “Người bắt chúng tôi tới đây là cô, sáng sớm không chừa mặt mũi cho tôi cũng là cô. Tôi kính cô một tiếng “chị”, cô cũng không nên ——”
Vương Mỹ còn chưa nói xong, Kha Địch từ trong phòng bước ra cản lại.
Kha Địch nhìn tình huống trên hành lang, lại nhìn chị gái tức đến đỏ cả mắt.
“Không đúng, chị, làm sao vậy? Anh với chị dâu đâu?”
Kha Địch hỏi: “Bình thường, bây giờ chị dâu đã xuống lầu nấu cơm, sao lại…”
“Chị vừa mới nhận được cuộc gọi, nói là ——” Kha Vân nhìn thoáng qua những đứa trẻ vừa ra ngoài hành lang, nước mắt chảy dài. Sau đó cô hít sâu một hơi: “Đi thôi, xuống thư phòng rồi nói. Chị có chuyện muốn hỏi hai cô cậu.”
Ánh mắt rét căm căm liếc nhìn Vương Mỹ, Kha Vân quay đầu nói với những đứa trẻ: “Các con… đánh thức các con dậy rồi, bác gái xin lỗi các con. Các con ngoan, rửa mặt, xuống bếp tìm đồ ăn. Bác gái… Lát nữa bác gái tìm các con, bác gái sẽ nói với các con một chút chuyện.”
Chu Khiêm biết rõ, có lẽ Kha Vân đã nhận được tin qua máy tin nhắn, biết được có bốn đứa trẻ gặp chuyện không may, cho nên mới hoảng loạn đánh thức mọi người dậy.
Nhưng sau khi đánh thức những đứa trẻ, cô đã bình tĩnh lại, khôi phục lý trí, mới phát hiện ra không biết nên nói như thế nào.
Cho nên cô lựa chọn tìm Vương Mỹ và Kha Địch nói chuyện trước.
Hiển nhiên, Kha Vân nghi ngờ Vương Mỹ.
Cho nên, ba người lớn lần lượt xuống lầu, ngoại trừ Chu Khiêm, Bạch Trụ, bốn người chơi khác đứng ở trên hành lang ngơ ngác không hiểu gì.
Chu Khiêm liếc mắt nhìn bọn họ, tạm thời không nói gì, đi rửa mặt, sau đó về phòng ăn bánh mì uống sữa.
Trong lúc Chu Khiêm ăn sáng, Bạch Trụ kể lại chuyện 1 tiếng trước.
Nguyễn Mai dậy rất sớm, khi ra khỏi phòng ngủ thì vô cùng bình tĩnh, giống như tối hôm qua chưa hề xảy ra chuyện gì.
Cô ả chuẩn bị bữa sáng trong phòng bếp, sau đó gọi con dậy.
Cô ả đi vào hai phòng, thấy có gì đó khác thường nên chạy về phòng ngủ gọi chồng.
Sau đó, Nguyễn Mai vừa khóc vừa đi theo Kha Tranh ra khỏi phòng, lại đi về hai căn phòng của con mình.
Trong quá trình, cô ả khóc đến thở hổn hển, gần như muốn ngất đi, nhưng không chịu nói gì.
Một lát sau, Kha Tranh ra khỏi phòng con mình, mỗi tay ôm một đứa xuống lầu, Nguyễn Mai cũng làm giống vậy, nhưng cô ả ôm hai đứa nhỏ ở căn phòng còn lại.
Như vậy, hai người ôm hết bốn đứa trẻ xuống lầu, từ phòng khách vào gara, ôm bốn đứa trẻ lên xe, cuối cùng lái xe rời id.
“Bọn họ không tin chúng đã chết, cho nên chở đến bệnh viện, cho rằng có thể cứu kịp.” Bạch Trụ nói: “Đương nhiên, Kha Tranh không tin thật. Còn Nguyễn Mai là giả bộ.”
“Này, anh làm anh trai như thế là không ổn rồi.” Chu Khiêm cắn một con tôm, trêu chọc: “Trơ mắt nhìn bốn em trai chết, anh không hề đau lòng chút nào. Cha mẹ lo lắng dẫn bọn họ đến bệnh viện, anh lại không thèm quan tâm mà chỉ vào phòng bếp lột tôm cho em ăn?”
Bạch Trụ nhìn Chu Khiêm một lúc lâu, chỉ gật gật đầu nói: “Ừm, nguyên liệu nấu ăn hơi ít, em ăn tạm.”
Nghe thấy câu trả lời của Bạch Trụ, Chu Khiêm cười cười, nuốt thêm một con tôm: “Sao anh dậy sớm vậy? Em không nghe thấy gì cả.”
Bạch Trụ nói: “Động tác của bọn họ rất nhẹ. Nguyễn Mai là một người vợ người mẹ luôn nhún nhường hạ mình, khi khóc cũng không khóc ra tiếng, cô ta đi theo Kha Tranh kiểm tra bốn đứa trẻ, ở trên hành lang chỉ nhỏ giọng dặn dò, những đứa trẻ khác còn đang ngủ, không nên làm ồn, đánh thức mọi người.”
“Ừm… Vậy nên Kha Tranh mới không thể nghĩ rằng vợ mình là kẻ giết người.” Chu Khiêm nói: “Nhưng tố chất tâm lý của Nguyễn Mai cũng mạnh mẽ thật.”
Chuyện xưa được dựng thành cốt truyện trò chơi, cho nên đã sửa chữa lại nhiều chi tiết, ví dụ như số tuổi của những đứa trẻ.
Nhưng về mặt logic thì không có vấn đề.
Trong chuyện xưa, có lẽ Nguyễn Mai đã dùng gối đè chết một đứa trẻ, nhưng buổi sáng hôm sau, cô ả vẫn làm bộ như không có việc gì, vẫn gọi con rời giường, nhận ra con mình chưa tỉnh lại, lại ra vẻ như không biết gì, đi tìm chồng.
Cô ả khóc, kinh hoảng và bất lực, không cho rằng con mình đã chết, cầu xin chồng chở con đến bệnh viện. Dù trong quá trình đó, cô ả vẫn nhắc nhở chồng phải cẩn thận, không được đánh thức những đứa trẻ khác.
Sau đó, hai vợ chồng chở những đứa trẻ đã tử vong đến bệnh viện. Nguyễn Mai có lẽ còn dập đầu quỳ lạy với y tá bác sĩ, van xin họ phải cứu con mình.
Nhưng cuối cùng, không một đứa trẻ nào sống sót, Nguyễn Mai hoàn toàn suy sụp…
Trong tình huống này, làm sao mà có ai nghĩ được rằng Nguyễn Mai chính là hung thủ?
Ngáp một cái, Chu Khiêm nhìn Bạch Trụ, hơi híp mắt: “Nhưng vẫn còn vấn đề ——”
“Vấn đề gì?” Bạch Trụ hỏi.
“Động tĩnh bên ngoài nhỏ như vậy, anh lại có thể nghe được. Vì sao? Vì người chơi cấp Thần có giác quan nhạy bén hơn người?” Chu Khiêm hỏi.
“Ừ, đúng vậy. Đã có huấn luyện về phương diện này.” Bạch Trụ nói: “Các giác quan của bọn anh sẽ nhanh nhạy hơn nhiều.”
“Ra là vậy… Vậy ở bên Hà Tiểu Vĩ có Ẩn Đao, có lẽ là không sao. Em không liên lạc được với anh ấy, có lẽ là vì nhà triển lãm có hạn chế. Nghe anh nói vậy thì em yên tâm hơn một chút rồi.”
Nói xong, Chu Khiêm liếc mắt nhìn bộ dáng của Bạch Trụ, rút một tờ giấy lau khô tay, đi đến bên cạnh y.
Bạch Trụ ngồi, Chu Khiêm đứng, vì vậy Chu Khiêm đang từ trên cao nhìn xuống.
“Chu Khiêm, sao vậy?” Bạch Trụ hỏi.
Chu Khiêm hơi khom người về trước, ngón tay kéo vạt áo sơ mi của Bạch Trụ, vừa kéo lên, nhìn thoáng qua phần bụng của đối phương, còn giơ tay thử nhéo một chút.
Trước khi Bạch Trụ nói gì, Chu Khiêm đã thu tay về, ngồi lại chỗ cũ, sau đó vô cảm cầm bánh mì ăn, dường như không có việc gì mà nói: “Thì ra trên người của anh không có vảy.”
Bạch Trụ cười hỏi: “Em muốn nhìn thấy anh mọc vảy?’
Chu Khiêm hỏi lại: “Anh cho em chiếc vảy kia làm gì?”
Bạch Trụ nói: “Khi chúng ta có quan hệ chăn chiên một một với nhau, nó sẽ có tác dụng.”
“Ra là tác dụng như vậy? Em còn nghĩ nó là đạo cụ phòng thân lợi hại lắm.” Chu Khiêm tiếc nuối lắc lắc đầu, lại nâng mí mắt hỏi Bạch Trụ: “Đã tặng cho em sớm như vậy, anh đã muốn em phải làm người chăn chiên cho anh rồi?”
“Em có thể nghĩ như vậy.”
“Nếu em nói không, anh sẽ làm gì?” Chu Khiêm hỏi: “Tìm những người khác?”
Bạch Trụ chỉ nói: “Không có những người khác.”
Im lặng trong chốc lát, Chu Khiêm bỏ thứ trong tay ra, nhìn Bạch Trụ nói: “Tín đồ ăn táo của Nghệ Bạc sẽ hóa thành thần, nhưng cũng sẽ phát điên. Giả thuyết trong phó bản là ẩn dụ đúng không? Tinh thần của người chơi cấp Thần cũng rất dễ mất khống chế. Nếu không có người chăn chiên giúp đỡ anh, anh sẽ như thế nào? Bạch Trụ ——”
Gương mặt tràn ngập nghiêm túc, Chu Khiêm nói: “Bây giờ em chưa nói gì tức giận. Em chỉ cảm thấy em không biết anh như em nghĩ. Em vẫn luôn cho rằng anh là một người lý trí, nhưng bây giờ…”
“Chu Khiêm.” Bạch Trụ bỗng nhiên nhìn đối phương, nhấn mạnh: “Anh ở khu X của bệnh viện tâm thần Xuân Sơn.”
“Anh không biết trò chơi này rốt cuộc là như thế nào. Nhưng có một việc anh có thể đoán được ——”
Chu Khiêm nói: “Khu X, thật ra những người bị nhốt ở khu X, tinh thần phải chịu huấn luyện trong trò chơi. Trong khu X không hẳn đều là những kẻ điên. Đây là nơi để che giấu tai mắt người khác.”
“Nhưng em có bao giờ nghĩ rằng… có lẽ anh thật sự là một người điên?”
Khi Bạch Trụ nói đến đây, đôi mắt nhìn Chu Khiêm chăm chú, không chớp mắt.
Ánh mắt của y vẫn dịu dàng như nước, giọng điệu cũng vô cùng nhẹ nhàng.
Gió nhẹ thoảng qua, ánh mặt trời soi vào cửa sổ, chiếu lên mặt y, khiến ngũ quan của một đứa trẻ trở nên nhu hòa hơn, nhưng lời nói lại ẩn chứa bí mật đầy hiểm ngụy Giống như sau lưng y đã mở một thiên la địa võng, không tiếng động mà đóng lại.
Chu Khiêm sửng sốt một chút.
Nhìn vẻ mặt của đối phương, Bạch Trụ nói tiếp: “Có lẽ anh và Bạch Trụ trong trí nhớ của em là hai người khác nhau. Như thế thì em sẽ làm gì?”
Chu Khiêm lớn lên trong hoàn cảnh thiếu thốn tình yêu và chăm sóc của cha mẹ, cho nên lòng tốt của Bạch Trụ dành cho Chu Khiêm hiển nhiên được phóng đại đến vô hạn.
Xa cách suốt 7 năm đằng đẵng, điều này càng phủ thêm một tấm kính mờ lên Bạch Trụ trong trí nhớ của Chu Khiêm. Mỗi lần nhớ lại, lòng tốt đó lại được phóng đại lên một lần.
Nếu bây giờ tấm kính đó hoàn toàn bị phá vỡ, liệu Chu Khiêm có cho rằng ở dưới tấm kính, bộ dạng chân thật của Bạch Trụ, thật ra hoàn toàn khác so với những gì mà anh biết?
“Bạch Trụ, em nhìn người rất chuẩn. Em nói em không hiểu anh, không có nghĩa đánh giá của em về anh sẽ thay đổi.”
Chu Khiêm mỉm cười nhìn Bạch Trụ, ánh mắt kiên định, lại ẩn chứa sự mê hoặc quen thuộc: “Phó bản càng khó em càng thích. Trò chơi ghép hình càng phức tạp em càng thấy thích hơn. Cho nên bây giờ em cảm thấy càng thú vị hơn cả.”
“Anh Trụ à ——” Chu Khiêm nhìn đối phương, ái muội nói: “Quả nhiên từ trước đến nay, anh chưa từng khiến em thấy thất vọng.”
…
Năm phút sau, Kha Vân gọi những đứa trẻ còn lại ra hành lang.
Bây giờ cô đã thay một chiếc váy khác, mang giày cao gót, thoa son, đã khôi phục bộ dáng ưu nhã ban đùa.
Nhưng giọng điệu vẫn hàm chứa sự bất an: “Trong nhà… Trong nhà có chút chuyện. Lát nữa sẽ có các chú cảnh sát đến. Mấy ngày tiếp theo… các con theo bác gái đến ở nhà mới được không? Có, có mua quần áo và đồ chơi mà các con thích rồi. Mười phút sau, bác sẽ chở các con đi.”
Người chơi có ký hiệu “Kha Thập” ở trên đầu hỏi: “Bác gái, anh… Anh Ngũ và anh Lục, cả anh Nhị và anh Tam… mọi người đâu rồi…”
Nghe đến đây, Kha Vân lại không khống chế được mà đỏ mắt.
Cô lau nước mắt, đáp: “Như thế này này Tiểu Thập, anh chị của con, khi sinh ra các con liền ở bên nhau, nhưng mọi người không thể mãi mãi ở bên nhau được. Có người có khả năng sẽ rời chúng ta đi trước, biến thành… biến thành ngôi sao nhỏ trên bầu trời…”
Nếu là một đứa trẻ ngây thơ, có lẽ sẽ hỏi tiếp “vì sao họ lại biến thành ngôi sao nhỏ”. Nhưng bây giờ những đứa trẻ đều là người chơi, bọn họ hiển nhiên hiểu ý của Kha Vân.
Bốn tên đàn em còn sống của Ma La La tái mét mặt, sau đó nhìn sang Chu Khiêm.
Bọn họ đều đang chất vấn mà nhìn Chu Khiêm.
Nhưng khi đối diện với ánh mắt đầy uy hiếp của Chu Khiêm, họ không khỏi lùi về sau vài bước, dán cả người lên tường.
Chờ đến khi Kha Vân xuống lầu, Chu Khiêm quay sang, chủ động nói: “Có phải mấy người nghĩ rằng đại ca Ma La La vốn đã thề rằng muốn gi3t chết tôi, nhưng vì sao bây giờ anh ta lại chết không?”
“Mày con mẹ nó…” Một người đứng ra nói: “Có phải mày hại anh ấy không?”
Chu Khiêm thương hại nhìn đối phương: “Tôi thật không hiểu nổi vì sao với chỉ số thông minh như thế này mà mấy người có thể lên cấp S được. Nếu là ôm đùi, hoặc là đi phó bản luyện quái thăng cấp… Vậy thì mấy người nên thành thật một chút đi, làm đâu chắc đấy, chậm rãi mà đi, vậy tại sao lại đến phó bản này? Chẳng khác gì tìm đường chết à?”
“Mày con mẹ nó nói vô trọng điểm!”
Tên kia còn muốn chửi ầm lên, Chu Khiêm lại nói: “Tôi thật sự thấy thương cho các anh, thấy thương các anh vì bị bán đứng mà còn không biết.”
Tên kia ngẩn ra, hỏi: “Mày có ý gì?”
Chu Khiêm đáp: “Ma La La và Mạnh Thường Thường vì sao lại không chọn tên có họ “Kha” giống chúng ta?”
Bốn người nghe xong, ngơ ngác nhìn nhau.
Chu Khiêm liền đáp: “Vì Ma La La dựa vào manh mối ít ỏi mà nghĩ rằng hung thủ chỉ giết người họ “Kha”. Nhưng anh ta chỉ nói phát hiện này cho Mạnh Thường Thường, không nói cho các anh biết, vì sao? Vì anh ta muốn các anh làm bao cỏ chịu chết thay mình. Đã hiểu chưa? Anh ta căn bản không thèm quan tâm đến mạng sống của các anh!”
Bốn người ngẩn ra, sắc mặt trắng bệch.
Chu Khiêm nói: “Anh ta tự xưng là thông minh, cho rằng hung thủ là Vương Mỹ có thù oán với nhà họ Kha. Khi nhìn thấy Vương Mỹ ở trong phòng tôi thật lâu, càng cho rằng cô ta là hung thủ… Nhưng kết quả thì sao, các anh thấy gì?”
“Tôi đoán rằng nếu câu chuyện có thật duy trì liên tục trong ba ngày, số lượng nạn nhân hung thủ có thể ra tay hẳn là đã có hạn chế trong trò chơi. Nếu không —— tất cả các anh đều sẽ chết hết.”
Khi nói xong, Chu Khiêm còn nâng cao giọng nhấn mạnh. Người tên Kha Thập mềm nhũn chân, trực tiếp quỳ gối xuống đất.
Chu Khiêm lạnh lùng cười, nói tiếp: “Nói trắng ra, loại bao cỏ như Ma La La, đã không có chỉ số thông minh lại còn không có nhân phẩm, vào thời khắc mấu chốt chỉ biết bán đứng các anh, các anh còn đi theo anh ta làm gì?”
“Hung thủ là ai, làm sao để qua màn, chỉ có tôi biết.”
30 giây sau, đến khi kịp phản ứng lại, bốn người đều gần như quỳ xuống với Chu Khiêm.
“Anh Khiêm, lúc trước là chúng em sai!”
“Anh đại lượng làm ơn đừng để tâm để kẻ hèn!”
“Anh mau nói cho nhóm, nhóm em biết cách làm sao để tránh né đi?”
Chu Khiêm không bao giờ có sắc mặt tốt với những tên vì tiền tài mà có thể giết người.
Trào phúng xong, anh chỉ lạnh lùng nhìn họ: “Chà, vậy các anh làm giao dịch với tôi đi.”
“Giao dịch gì?”
“Ra khỏi trò chơi, nếu đụng phải một đại ca khác của các anh, người đầu trọc ấy… Các anh phải giúp tôi đối phó với người đó.”
…
30 phút sau.
Sáu “đứa trẻ” cùng nhau lên một chiếc xe buýt mini.
Tài xế lái xe do Kha Vân tìm đến, ông nói sẽ chở họ đến nhà Kha Vân.
Chu Khiêm và Bạch Trụ sóng vai nhau ngồi trên băng ghế đầu tiên, anh nhìn tài xế, hỏi: “Người lớn đang làm gì vậy ạ?”
Tài xế nói: “Cô chủ chưa nói với bác, dù sao thì có vẻ họ có chuyện cần xử lý. Có phải gia đình mấy đứa bị trộm không? Vừa rồi bác có thấy cảnh sát.”
Chu Khiêm chưa nói gì, chỉ hỏi tiếp: “Bác có biết hôm nay tụi con phải làm gì không ạ?”
Tài xế đáp: “Cô chủ chỉ dặn bác chở các con đi trước, bác sẽ tìm người nấu cơm cho mấy đứa. Yên tâm. Rồi chốt lát cha mẹ mấy đứa cũng sẽ đến tìm mấy đứa thôi. Yên tâm!”
Chu Khiêm và Bạch Trụ nhìn nhau, cuối cùng lại hỏi: “Nhà của bác gái… ở đâu vậy ạ?”
Tài xế trả lời: “Trên núi. Bác gái mấy đứa mua để nghỉ dưỡng, chỗ nó dựa núi gần sông, phong cảnh rất đẹp!”
Nghe xong, trong lòng Chu Khiêm khẽ rùng mình.
—— Dựa núi gần sông, chẳng phải là nơi rất dễ xảy ra “tai nạn” tiếp theo hay sao?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần
Quyển 2 - Chương 78: Triển lãm án mạng (6)
Quyển 2 - Chương 78: Triển lãm án mạng (6)