Theo lý, nồi nấu quặng muốn dùng cần phải được đun nóng, như vậy thì con người không thể dùng tay trần chạm vào nguyên liệu ở bên trong, cho nên cần có dụng cụ hỗ trợ.
Dù suy xét từ góc độ phép thuật, sau khi bỏ nguyên liệu vào nồi nấu quặng cũng cần một dụng cụ nào đó để quấy lên.
Cho nên nồi nấu quặng không tồn tại độc lập một mình. Pháp sư tạo ra nó cũng sẽ tạo ra một dụng cụ đi kèm theo.
Đó sẽ là dụng cụ gì?
Chu Khiêm hỏi Ngô Nhân: “Khi tôi tới, tôi thấy anh cầm một cái muỗng, đúng không?”
“Đúng vậy. Tôi nhặt được nó ở bên cạnh nồi, dùng để khảy thi thể khá tiện.” Ngô Nhân nói: “Chẳng lẽ…”
Không chờ Ngô Nhân nói xong, Chu Khiêm lại hỏi: “Muỗng có hai đầu, anh có dùng hết cả hai đầu không?”
“Dùng hết rồi. Nhưng nó không có tác dụng gì thêm.” Ngô Nhân đáp: “Ít nhất thì tôi không cảm giác được gì.”
“Ừm.” Chu Khiêm nói: “Lát nữa tôi sẽ ra ngoài xác nhận lại. Nhưng cái muỗng đó có lẽ không có tác dụng gì cả. Vì tôi đoán rằng dụng cụ thật là gì rồi ——”
Xoay đầu, mỉm cười nhìn Ngô Nhân, Chu Khiêm nói: “Anh Ngô, câu trả lời đã xác định. Anh không thể trở thành vua trong phó bản. Vậy thì sau khi tôi dẫn anh ra khỏi đây, anh có thể suy xét lại không?”
Ngô Nhân: “…”
Chu Khiêm: “Tôi hỏi anh lần thứ ba rồi. Anh không nên từ chối nữa đâu.”
Ba phút sau, Ngô Nhân không chống đối nữa, bất đắc dĩ nhìn Chu Khiêm: “Nói thật, đi được tới đây, tôi đúng là phục cậu. Cậu chỉ mới tới có vài phút… mà đã tìm ra được nhiều thông tin mấu chốt như vậy. Như vậy thì tôi chỉ muốn hỏi cậu một câu ——”
“Lát nữa tôi vẫn phải một mình nhặt 50 cái xác nữa hay sao?”
Chu Khiêm liền nói: “Tôi với con tôi có thể giúp anh mà.”
“…?” Ngô Nhân vô cùng kinh ngạc, trên trán mọc đầy dấu chấm hỏi.
“Cậu, con của cậu? Ơ ơ… cậu thiếu nợ phong tình ở đâu à?”
“Nói thế cũng đúng, người xưa nói hay lắm, phụ nữ không yêu đàn ông xấu. Có lẽ có cô gái nào đó thích một tên vô lại như cậu. Tôi chỉ không ngờ là cậu lại có con luôn rồi. Là người trong trò chơi hay ở bên ngoài vậy?”
“Cậu có bỏ rơi con gái nhà người ta không? Nếu cậu bội tình bạc nghĩ, tôi sẽ không theo cậu nữa đâu!”
Chu Khiêm sửng sốt hỏi: “Nhìn tôi giống kẻ tồi tệ thích cô phụ người khác lắm à?”
Ngô Nhân chắc nịch gật đầu.
Chu Khiêm: “…”
“Nói chính sự đi.” Ngô Nhân nói: “Tóm lại bây giờ tôi đồng ý với cậu. Con người của tôi không có mưu mô xảo quyệt như cậu. Hoặc là tôi sẽ không đáp ứng. Nhưng một khi đã đồng ý thì tôi chắc chắn sẽ giữ lại. Vậy thì bây giờ ——”
“Đáp án qua màn, theo cậu, là gì?”
Lần thứ hai nhìn quanh bên trong nồi nấu quặng một vòng, Chu Khiêm nói: “Để giúp vua, cung cấp một lực lượng binh lính dồi dào cho nhà vua, pháp sư đã tạo ra một nồi nấu quặng phép thuật, cũng như một dụng cụ có thể khởi động nồi nấu quặng này.”
“Bây giờ, các anh không thể sống lại, không thể quay về thế giới hiện thực trợ giúp cho nhà vua. Nhưng cùng lúc đó, các anh cũng không thể xuống địa ngục, mà chỉ bị nhốt ở trong “thế giới nồi nấu quặng”, ở trong trạng thái không sống không chết.”
“Cho nên nồi nấu quặng này chỉ mới phát huy được một nửa tác dụng. Chân tướng như thế nào, đến bây giờ đã được xác thực ——”
Nhìn Ngô Nhân, Chu Khiêm nói: “Tôi nghĩ rằng dụng cụ khởi động nồi nấu quặng đã bị đánh tráo. Có người trộm nó đi, đổi nó thành một cái muỗng.”
“Nhà vua không biết chuyện này, sau khi 51 người lính hy sinh, bỏ thi thể của họ vào nồi, dùng muỗng để khởi động nồi nấu quặng.”
“Muỗng bị đánh tráo đương nhiên không thể giúp nồi nấu quặng phát huy tác dụng của mình. Cho nên các anh không thể quay về. Vậy thì việc chúng ta cần làm bây giờ là tìm dụng cụ thật sự.”
“Vậy… Người nào, xuất phát từ mục đích gì, sẽ trộm dụng cụ đó?”
“Và dụng cụ gì, có thể giúp người đó, đến “thế giới nồi nấu quặng”?”
Không cần Chu Khiêm giải thích thêm, Ngô Nhân đã biết đáp án.
Với lượng thông tin hữu hạn từ phó bản, đáp án chỉ có một —— người trộm dụng cụ khởi động nồi nấu quặng chỉ có thể là kẻ thù của “vị vua cuối cùng”, “thần”.
Ngô Nhân liền nói: “Tôi biết rồi! Là quyền trượng!”
“Dụng cụ đi cùng với nồi nấu quặng chỉ có thể là quyền trượng trong tay thần! Cũng chính vì quyền trượng và nồi nấu quặng liên kết với nhau nên thần mới có thể thông qua quyền trượng, tiến vào thế giới nồi nấu quặng!”
Quyền trượng to lớn, dài bằng cả đường kính của nồi nấu quặng. Ngoài ra, dù là cơn mưa màu đỏ hay là chùm tia sáng, tất cả đều xuất phát từ quyền trượng. Vấn đề mấu chốt, chắc chắn nằm ở quyền trượng.
Thần đánh cắp quyền trượng khởi động nồi nấu quặng, đánh tráo thành một cái muỗng.
Cho nên nhà vua không thể hồi sinh tướng sĩ của mình.
Dù là như vậy, thần cũng không yên tâm, cho nên luôn dùng quyền trượng tiến vào thế giới nồi nấu quặng, thế giới nằm giữa sự sống và cái chết, muốn giế t chết tướng quân ở đây.
Ngô Nhân nhìn Chu Khiêm hỏi: “Nhưng mà, thần điều khiển quyền trượng có thể tấn công chúng ta! Sao chúng ta có thể dùng nó để khởi động nồi nấu quặng, giúp binh lính sống lại đây?!”
Chu Khiêm nói: “Bây giờ nồi nấu quặng và muỗng lớn từ thế giới hiện thực đều đang ở “thế giới giữa sự sống và cái chết”, trợ giúp cho người chơi hoàn thành nhiệm vụ.”
“Vậy thì cũng sẽ có thông tin về quyền trượng. Nhưng có lẽ anh chưa tìm ra. Mỗi lần bỏ thi thể vào nồi nấu quặng, anh cũng tiêu tốn gần 1 tiếng đồng hồ.”
“Bây giờ tôi nhặt xác. Cậu đi tìm!” Ngô Nhân nói.
“Thật ra cũng không cần cố ý đi tìm. Bây giờ tìm thông tin bên ngoài quan trọng hơn.”
Chu Khiêm ngáp một cái, hỏi Ngô Nhân: “Anh có biết một vị thần tên “Dagda”* không?
*Trong thần thoại Celtic, Dagda là vị thần đứng đầu và lãnh đạo Tuatha de Danna, vị thần của ma thuật và trí tuệ, người điều khiển thời tiết, cai quản thời gian và các vụ mùa, được mệnh danh là “Vị thần tốt bụng” (The good god).
Ngô Nhân lắc đầu.
Chu Khiêm giải thích: “Dagda là một “vị thần tốt”, nghe nói là người chịu trách nhiệm không chế năng lực sinh dục của người Ireland. Cho nên tôi nói anh hiểu lầm rồi, tôi không phải một playboy, Dagda mới là một tay chơi thứ thiệt, ông ấy có nhiều tình nhân lắm.”
“Dagda có một bảo vật thần kỳ, trong đó có một cái vạc có thể tái tạo thức ăn không ngừng nghỉ, còn một bảo vật khác gọi là cây chùy thần.”
“Cây chùy thần của Dagda có hai đầu, một đầu có thể giúp người chết sống lại, đầu khác có thể khiến người đó hồn lìa khỏi xác.”
Mấy giây sau, Ngô Nhân đã hiểu ra.
“Cây chùy thần ở trong phó bản này chính là quyền trượng của thần! Mưa đỏ, chùm tia sáng, đều là do quyền trượng phát ra. Nếu chúng ta muốn tìm cách thì có thể hướng quyền trượng sang chỗ khác?!”
“Đúng vậy. Nhưng đây là thông tin tôi kết hợp từ truyện thần thoại ở bên ngoài. Theo lý mà nói, phó bản này hẳn cũng có manh mối liên quan, nếu tìm được, chúng ta có thể xác minh suy đoán của mình. Như vậy thì ——“
“Anh Ngô vẫn cứ tiếp tục nhặt xác. Còn tôi sẽ tìm manh mối.”
Nói đến đây, Chu Khiêm còn lẩm bẩm thêm: “Con tôi chắc là khỏe hơn một chút rồi.”
Thò tay vào túi hành lý, Chu Khiêm lấy một chiếc vảy, vuốt v e ba cái trong lòng bàn tay, một chú rồng còn “phốc” một cái nhảy ra.
Nhảy nhót bên người Chu Khiêm, rồng con nghiêng đầu, dùng đầu cọ vào ống quần của anh, đáng yêu gọi “A a.”
“Con ngoan.” Chu Khiêm xoa đầu nó: “Con có thể biến lớn rồi chở ta được không? Có thể giúp chúng ta ra ngoài tìm đồ.”
Nghe xong, rồng con dần biến lớn, cái đuôi cuộn qua, nâng Chu Khiêm lên, sau đó đẩy Chu Khiêm lên trên lưng mình.
Chu Khiêm lại xoa đầu nó: “Phát huy năng lực truy tìm kho báu của con. Chúng ta phải nhanh chóng tìm được manh mối, như vậy thì sẽ ra ngoài gặp cha con sớm hơn. Ta hơi nhớ anh ấy rồi.”
Rồng con: “A!”
Chu Khiêm lấy một lọ thuốc từ túi hành l ý, ném cho Ngô Nhân: “Anh Ngô, bồi bổ máu này. Con tôi còn nhỏ, chỉ có thể chở một mình tôi, anh tự bò ra ngoài nha.”
Chu Khiêm nói xong, rồng con vung đuôi, bay cao chở anh lên miệng nồi, nhanh chóng biết mất trước mắt Ngô Nhân.
Ngô Nhân sửng sốt một chút, nhưng nhanh chóng uống xong lọ thuốc. Khôi phục lại một ít giá trị sinh mạng, hắn bất đắc dĩ bò ra ngoài, tiếp tục công việc nhặt xác.
Liên tục chiến đấu với “thần” suốt sáu lần, giá trị sinh mạng của hắn bây giờ còn lại quá thấp, cho nên máu lên não không kịp, có hơi trì độn.
Cho đến khi bò từ dưới đáy nồi ra ngoài, Ngô Nhân mới hậu tri hậu giác nhận ra có gì đó không đúng.
—— Khoan đã, sao Chu Khiêm lại nói “con” mình phải nhanh chân ra ngoài tìm “cha”?
…
Rồng con chở Chu Khiêm, dùng tốc độ cực nhanh dạo quanh một vòng thế giới này.
Bọn họ bay từ bên trái sang bên phải, cuối cùng quay về chỗ cũ.
Thế giới này tạo lập thành một hình tròn khép kín.
Xung quanh hình tròn có một màn sương đỏ che phủ, kéo lên trời cao, không thể chạm vào.
Như vậy, kết quả kiểm tra càng thêm chứng minh rằng họ đang ở trong nồi nấu quặng, trời cao là miệng nồi, không thể bay ra ngoài, xung quanh là vách trong của nồi.
Thế giới nồi nấu quặng, 50 thi thể không ngừng chết đi sống lại, giống như đang tái hiện lại những gì diễn ra trong hiện thực.
Trong hiện thực, những người lính này từng hy sinh vì nhà vu, ở trong thế giới “giữa sống và chết”, họ lại vì tướng quân của mình mà “hy sinh”.
Bọn họ đều có cùng một lý tưởng, có lẽ mục đích thật sự là lời muốn nói với tướng quân mất ký ức ——
Tướng quân, ngài đã hy sinh, nhà vua ở nhân gian vẫn đang chờ ngài đến cứu trợ.
Bây giờ thần đang không ngừng tìm cách tiến vào thế giới “giữa sống và chết” để gi ết chết ngài.
Vì thần sợ hãi vong hồn của ngài!
Cho nên tướng quân dũng mãnh, xin ngài hãy nhớ lại mọi thứ, dẫn dắt chúng tôi đoạt lại quyền trượng, quay về hiện thực! Xin ngài hãy chiến đấu vì nhà vua, báo thù cho chúng tôi!
…
Còn 10 phút nữa là đến thời điểm thần sẽ quay lại, Chu Khiêm và Ngô Nhân tụ hợp cùng nhau.
Ngô Nhân hỏi Chu Khiêm: “Vậy cậu đã tìm được manh mối liên quan đến quyền trượng chưa?”
“Tìm được rồi.” Chu Khiêm đưa cho Ngô Nhân một miếng da trâu.
Phần rìa miếng da trâu này đã bị đốt trụi, bề mặt cũng dính không ít bùn đất, sau khi rồng con đánh hơi được, Chu Khiêm phải đào ra. May là bị chôn sâu dưới đất, không bị mưa đỏ đốt sạch.
Trên da trâu có vài bức tranh.
Bức tranh thứ nhất vẽ quá trình tạo ra nồi nấu quặng của pháp sư, trong tranh, bên cạnh nồi nấu quặng không phải là cái muỗng mà là một cái gậy lớn, chính là quyền trượng mà “thần” đang cầm.
Bức tranh thứ hai cũng khá thú vị, pháp sư mặc áo choàng giơ quyền trượng lên cao, gõ vào bụng của một con cá đã chết trôi nổi trên mặt nước.
Bức tranh thứ ba vẽ con cá đang bơi lội trong nước.
Tấm da trâu cũ kỹ, nhưng con cá lại được vẽ rất sống động, nó vẫy đuôi, miệng thổi bọt nước, bọt nước như chui ra khỏi bức tranh, bắn lên mặt người nhìn.
Những bức tranh đã tiết lộ một sự thật —— quyền trượng có khả năng hồi sinh người chết.
“Ha… quả nhiên là vậy. Nhưng với một phó bản đơn như thế này thì cũng quá mức khó rồi.”
Nhanh chóng xem xong tranh, Ngô Nhân nhịn không được mà nói: “Một người mà phải nhặt một đống xác, hoàn toàn không thể nào tìm thêm manh mối ở bên ngoài…”
“Đúng vậy. Câu chuyện về thần Dagda cũng không quá nổi tiếng với chúng ta, một mình khó lòng hoàn thành được.”
Chu Khiêm hỏi Ngô Nhân: “Phó bản này của anh có độ khó như thế nào? Sao tôi chưa từng nhìn thấy nó trong danh sách?”
Khi lựa chọn phó bản đơn để vào, Chu Khiêm đều nhìn kỹ nhiều lần, đúng là chưa từng nhìn thấy phó bản 《 Nồi nấu quặng phép thuật 》.
Cho nên nếu Ngô Nhân không gọi đến, anh cũng không biết có sự hiện diện của phó bản này.
Ngô Nhân đáp: “Tôi tham gia vài phó bản ở Lam Cảng, có mở được một chiếc rương, nhặt được đạo cụ triệu hồi đồng đội. Sau đó, tôi nhìn thấy phó bản này. Tôi… Tôi nóng lòng muốn làm nhanh một chút; cho nên hơi gấp gáp mà vào. Tỉ lệ thành công của phó bản này chỉ có 5%.”
Chu Khiêm: “Tôi cũng có đạo cụ đó. Nhưng phó bản này không mở cho tôi. Vì thuộc tính của tôi quá thấp?”
Ngô Nhân: “Trong tình huống bình thường, lực tấn công của tôi gấp 3 lần của cậu. Ngoài ra, có cả lực phòng ngự vân vân…”
“Được rồi. Vậy thì thuộc tính cũng là một điều kiện để mở phó bản. Đạo cụ triệu hồi đồng đội cũng là một điều kiện.”
Chu Khiêm nói: “Như vậy đã có thể lý giải vì sao phó bản này mở ra cho anh mà lại không mở ra cho tôi. Vậy thì…”
“Có lẽ đây là một loại ám chỉ.”
“Ám chỉ gì? Làm thế nào để lừa gạt thần lấy quyền trượng hả? Cậu có ý gì?”
Ngô Nhân hỏi xong, Chu Khiêm liền nhìn hắn bằng ánh mắt thâm sâu khó dò.
Trong lòng Ngô Nhân rơi lộp bộp: “Cậu có ý gì?”
Chu Khiêm đáp: “Ý của tôi là, hệ thống đối xử khá tử tế với người chơi. Nó cảm thấy phó bản này anh phải có thẻ triệu hồi đồng đội thì mới mở ra. Vì một mình anh không thể hoàn thành phó bản được.”
“Bây giờ anh còn 5000 điểm máu. Nhưng như anh đã nói, khi thần xuất hiện trong chớp mắt, chiêu đầu tiên bách phát bách trúng. Dù anh đã hoàn toàn né tránh thì anh cũng sẽ mất 8000 điểm.”
Ngô Nhân nói: “Có thể bổ sung máu, nhưng vẫn chưa đủ ——”
Chu Khiêm: “Nhưng có vẻ như chúng ta không thể trực tiếp cướp quyền trượng từ tay thần được. Thần có sức mạnh có thể đối chọi với nhà vua và đông đảo tướng sĩ, huống hồ còn có thêm quyền trượng? Và… Thần có thể tùy ý rời khỏi thế giới này, quay về hiện thực. Chúng ta có thể trì hoãn thêm một giờ nữa không?”
“Một khi thần biết chúng ta đã phát hiện ra bí mật về quyền trượng, thần còn dám tới không?”
“Có lẽ khi chúng ta không thể cướp được quyền trượng nữa, chúng ta chắc chắn sẽ bỏ mạng tại đây.”
Đến lúc này, Ngô Nhân cũng đã hiểu được lời của Chu Khiêm: “Cậu nghĩ rằng… Dùng cái chết của tôi để lừa lấy quyền trượng của thần?”
“Đúng vậy.” Chu Khiêm nói: “Đây là ám chỉ của phó bản mà tôi nói —— anh cần một người khá để giúp mình vượt qua phó bản. Nếu không, anh chắc chắn sẽ chết.”
“Thật ra điều này cũng có nghĩa rằng sau khi anh chết, thần sẽ thả lỏng cảnh giác, chắc chắn diễn biết cốt truyện sẽ xảy ra thêm yếu tố mới.”
“Như vậy thì đồng đội của anh phải nắm bắt cơ hội đó, cướp quyền trượng, tiện đà dùng nó hồi sinh anh, cùng với 50 người lính.”
“Bây giờ đồng đội mà anh gọi đến là tôi. Tôi là người duy nhất có thể giúp anh.”
“Nhưng cũng có khả năng…”
Ngô Nhân cười khổ một chút, hắn ngồi xuống vách trong của nồi nấu quặng, dưới chân là hai thi thể cháy đen.
Ánh sáng ảm đạm, đôi mắt nhỏ của hắn hơi híp lại, đôi mắt sâu không thấy đáy.
“Cũng có thể sau khi tôi chết, thần giết tôi xong cũng sẽ rời đi nga. Cậu không phải nhân vật thuộc về câu chuyện, cậu cũng có thể rời đi.”
“Giống như cậu đã nói, chúng ta nói chuyện được với nhau… là không phù hợp với giả thuyết, đây là thú nằm ngoài logic câu chuyện.”
“Anh Ngô, cho tới bây giờ, nếu anh vẫn còn nghĩ như vậy thì tôi hơi giận rồi đó.”
“Thứ nhất, suy nghĩ này của anh hoàn toàn sai. Anh chết, nếu tôi mặc kệ anh, tôi cũng sẽ chết ở đây. Tuy chúng ta có thể nói chuyện với nhau nhờ vào đạo cụ triệu hồi nhưng ở trong câu chuyện này, nếu tôi đã có thể vào trong thế giới nồi nấu quặng, chứng tỏ tôi cũng đã chết. Thứ hai ——”
Nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Ngô Nhân, Chu Khiêm nghiêm túc lạ thường: “Trước đây tôi không được gặp nhiều người tốt. Nhưng sau khi vào trò chơi, tôi lại liên tục gặp được vài người không tệ lắm, anh là một trong số đó. Cho nên, Ngô Nhân ——”
“Tôi đến để cứu anh, không phải để giết anh. Tôi sẽ không mặc kệ nhà vua của mình”
“Anh có bằng lòng tin tưởng tôi không?”
Nhìn thẳng vào mắt Ngô Nhân suốt 30 giây, Chu Khiêm đứng lên nói: “Nếu anh tin toi, vậy anh có thể dùng cái chết để đánh lừa thần.”
“Anh vốn dĩ đã là người chết ở trong câu chuyện này, cho nên anh sẽ không chân chính chết đi.”
“Trong giả thuyết của câu chuyện, tôi sẽ dùng quyền trượng, giúp anh thoát khỏi thế giới giữa sống và chết, quay về hiện thực. Anh sẽ dùng thân phận “kỵ sĩ” để quay về hiện thực, chiến đấu cho nhà vua của mình.”
Tạm dừng một lát, Chu Khiêm giơ xương sườn của Thần lên, nhờ rồng con phả ra một ít sương tím, khúc xương liền tỏa ra làn khói trắng.
Khói trắng ngưng tụ thành nhân hình, không bao lâu sau lại tan đi.
Sau đó Chu Khiêm nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt của Ngô Nhân.
Chu Khiêm nói: “Nếu anh tin tôi, bây giờ hãy giúp tôi kéo hai thi thể ra ngoài.”
Ngô Nhân liền hiểu ý của Chu Khiêm ngay: “Cậu lo rằng cái nồi này chỉ có thể hồi sinh 51 người?”
Chiến tranh có quy mô lớn, người chết, người bị thương là vô số, chắc chắn không chỉ dừng lại ở những người mà hai người họ thấy được.
Thế giới này chỉ có 51 người là vì nồi nấu quặng chỉ có thể hồi sinh 51 người, cho nên nhà vua chỉ bỏ 51 thi thể vào. Vì trên vách nồi chỉ khảm có 51 người lính.
Thấy Chu Khiêm gật đầu, Ngô Nhân hỏi nhanh: “Tôi có thể hiểu được ý cậu, cậu đến đây nhờ đạo cụ triệu hồi, sau khi cậu vào phó bản, dù có thân phận hay không, đây cũng là một điều không thể xác nhận rõ…”
“Như vậy dù cậu có được tính là một nhân vật trong câu chuyện thì cậu đã chết ở trong hiện thực giống như tôi… Cậu cần tư cách của một người lính để sống lại. Như vậy thì hai chúng ta mới có thể quay về hiện thực.”
“Nhưng nếu là thế, tôi chỉ cần bỏ một thi thể ra ngoài là được. Vì sao lại là hai?”
“Anh có nhìn thấy làn khói trắng khi nãy không?”
Chu Khiêm nhìn khúc xương, cười với Ngô Nhân: “Cậu ấy từng là đồng đội của tôi, bỏ mạng vì bị người khác tính kế. Tạm thời cậu ấy đã trở thành hồn cốt của tôi, có lẽ chỉ còn một bước nữa là có thể sống lại.”
“Cho nên, tôi muốn thử xem, nồi nấu quặng có thể hồi sinh người chết này, có thực sự giúp cho vong hồn của cậu ấy sống lại được hay không. Có lẽ sống lại nhờ nồi nấu quặng chỉ giả thuyết ở thế giới này, không có tác dụng gì, nhưng tôi vẫn muốn thử. Cho nên, Ngô Nhân ——”
Không cười nữa, Chu Khiêm lại nghiêm túc hơn: “Anh nói đúng, tôi muốn anh làm “vua”, là lợi dụng anh, vì tôi cần năng lực của anh.”
“Nhưng ở trong trò chơi này, chẳng phải muốn trở thành đồng đội của nhau cần phải bổ trợ nhau, hợp tác với nhau, hay nói cách khác, là “lợi dụng nhau” sao?”
“Anh phải tin tưởng, tôi sẽ mang cả hai người ra ngoài.”
“Đối với kẻ xấu, tôi sẽ không buông tha một ai. Nhưng đối với những đồng đội tốt, tôi cũng sẽ không bỏ rơi một ai. Tôi có sự tự tin đó.”
“Anh Ngô, có lẽ trong tương lai tôi sẽ lợi dụng anh. Nhưng bây giờ là lúc anh có thể lợi dụng tôi. Anh phải nắm bắt cơ hội đó.”
Tác giả có lời muốn nói:
Nồi nấu quặng (vạc), cây chùy thần và “vị thần tốt” Dagda đều tham khảo từ thần thoại Celtic nha
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần
Quyển 2 - Chương 110: Lợi dụng tôi
Quyển 2 - Chương 110: Lợi dụng tôi