Cuối cùng cũng gặp được Chu Khiêm, Hà Tiểu Vĩ liền kể lại ngay những gì mình gặp phải.
Cách đây không lâu, hắn cảm thấy đôi mắt màu xanh của bức tượng chiếu đến mình, vì chói mắt nên hắn nhắm mắt lại ngay, đến khi mở mắt ra, những người chơi xung quanh đã biến mất.
Hắn cẩn thẩn nhẩm đếm, Chu Khiêm, Bạch Trụ, Vân Tưởng Dung và nhóm hai người “Tiêu Kiếm”, 5 người đã biến mất, bên cạnh hắn chỉ còn lại Ẩn Đao và Ân Tửu Tửu.
Khi kể đến đây, Chu Khiêm chợt ngắt lời: “Chắc chắn là ba người?”
“Chắc chắn.” Hà Tiểu Vĩ không hiểu vì sao Chu Khiêm lại hỏi điều này, biểu tình hơi kinh ngạc, sau đó nói tiếp: “À, Ẩn Đao và Ân Tửu Tửu đang đối phó với người của dị giới ở lữ quán, họ sẽ ra ngay thôi, trước đó tôi đi thăm dò khu vực xung quanh, xem thử chúng tôi thử đi đến thời không nào, không ngờ lại gặp được cậu!”
Như vậy thì Tề Lưu Hành và Kha Vũ Tiêu đã đến cùng một thời không.
Quả nhiên là Kha Vũ Tiêu…
Nghĩ đến đây, Chu Khiêm nhíu mày, biểu tình vô cùng nghiêm túc.
Bộ dạng này của anh khiến cho Hà Tiểu Vĩ chợt bất an hơn. Vì ít khi Chu Khiêm để lộ biểu cảm như thế này.
“Khiêm à? Sao, sao thế?” Hà Tiểu Vĩ không nghe thấy câu trả lời bèn nhìn về phía Bạch Trụ.
Bạch Trụ tạm thời không trả lời, chỉ lắc đầu với hắn.
Sau đó, Chu Khiêm chuyển đề tài: “Không có gì, anh kể tiếp đi.”
“À, khi thấy mọi người biến mất, ba chúng tôi nhanh chóng thương lượng một chút, đoán là các cậu đã đến thời không khác. Nhưng ba chúng tôi thì không, chúng tôi vẫn ở thời không cũ. Vì những người dân kia đều hồi sinh và đuổi theo đến đây. Sau đó chúng tôi phải chạy trốn lên núi!”
“Tạm dừng một chút.” Chu Khiêm nói: “Anh chắc chắn anh nhìn thấy ánh sáng màu xanh?”
“Đúng vậy! Là ánh sáng màu xanh!” Hà Tiểu Vĩ: “Cho nên là ——?”
Chu Khiêm nói: “Có thể kết luận như thế này, ánh sáng đỏ sẽ dịch chuyển con người về “quá khứ”, ánh sáng vàng sẽ dịch chuyển con người đến “tương lai”, nhưng cái gọi là “tương lai” và “quá khứ” này cũng chỉ là tương đối. Theo hướng lập luận này, ánh sáng xanh sẽ là “hiện tại”.”
Đối với quy luật thời không ứng với ba màu sắc này, Chu Khiêm đã có phần chắc chắn hơn.
Khi người chơi vừa vào phó bản, vẫn chưa vào quán trọ Thát Thát, khi đó họ đang ở mốc quá khứ. Cái đầu hướng về phía tây của bức tượng có đôi mắt màu đỏ.
Sau đó, Đế Phù hóa thành bà chủ quán trọ mời họ vào quán trong, bắt đầu chọn phòng ở trên tầng hai, và họ cũng tìm thêm được một lệnh cấm khác tại đây.
Trong lúc họ chọn phòng, không một ai hay biết bức tượng ở bên ngoài lại chuyển động. Đôi mắt màu đỏ nhìn một vòng xung quanh, cho nên nó khiến cho tất cả mọi người đều quay về quá khứ —— khi A Liên tám tuổi.
Người chơi ra khỏi quán trọ, họ đã ở trong quá khứ.
Dưới sự dẫn dắt của Đế Phù, họ đến quảng trường để chơi trò ném khăn, khi đó, màu mắt của bức tượng khi nhìn quảng trường lại có màu xanh, trong tình huống này, nó có nghĩa là “hiện tại”.
Khi đôi mắt màu đỏ chuyển động một vòng, dịch chuyển mọi người quay về quá khứ, sau đó đôi mắt màu xanh xuất hiện, lại tạm dừng thời không đó, xem nó thành hiện tại.
Tiếp theo, nếu tiếp tục bị đôi mắt “màu đỏ” chiếu xạ, người chơi sẽ tiếp tục dịch chuyển về quá khứ xa hơn.
Như vậy thì “thời gian tương đối” mới là hàm nghĩa chân chính của ba màu mắt pháp khí.
Nghĩ đến đây, Chu Khiêm hỏi Hà Tiểu Vĩ: “Vậy làm sao anh đến đây được?”
“Cái này này!” Hà Tiểu Vĩ lấy một món đồ bằng bạc ra: “Tìm được ở lữ quán.”
Món đồ bằng bạc to bằng một bàn tay, bên trên có ba cái đầu.
Phần đế của ba đầu có cấu trúc giống như một bánh xe cầu nguyện của Phật giáo Tây Tạng, với một vòng tròn dày đặc các câu thần chú được khắc trên đó. Xoay phần đế, ba cái đầu liền chuyển động, màu sắc trên đôi mắt cũng biến hóa.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Thật ra tôi vẫn không biết nên dùng như thế nào. Tôi chỉ vặn thử, không ngờ lại có thể tìm được cậu!” Hà Tiểu Vĩ vỗ trán: “Ha, tôi đúng là quá may mắn!”
Chu Khiêm nhận lấy món đồ bằng bạc, hỏi tiếp: “Được rồi, bây giờ anh nói cho tôi biết, chuyện của Ti Lan là như thế nào đi.”
…
Sau khi nhóm Chu Khiêm biến mất, người chơi bị ánh sáng xanh chiếu đến nên tạm thời ở lại thời không này.
Ẩn Đao là người đầu tiên nhận ra người chơi lục tục sống lại, có lẽ sắp tìm thấy họ.
Dựa vào thính giác nhạy bén để phân biệt tốc độ người dân hồi sinh cùng với phương hướng di chuyển của họ, Ẩn Đao dẫn họ chạy lên núi.
Nhưng dân làng không chỉ có một người, nhờ quá trình huấn luyện đặc biệt, họ cũng nhanh chóng nhận ra được vị trí của nhóm người chơi, tăng tốc đuổi theo.
Bị dân làng điên cuồng đuổi theo, ba người trốn đông trốn tây, bất ngờ tìm thấy một sơn cốc, sau đó thấy một ngôi mộ lớn, trên tấm bia mộ có khắc hai chữ “Ti Lan”.
Nhân vật phụ mờ nhạt không được nhiều người nhớ đến trong câu chuyện xưa lại có một ngôi mộ xuất hiện trong phó bản, hơn nữa còn được xây lớn…
Ngoài ra, người này cũng không được an táng ở cùng chỗ như những người dân làng Vô Danh kia mà lại được chôn ở trên khu vực bên ngoài làng ở trên núi.
Nhiêu đây đã đủ tạo thành một lời gợi ý đặc biệt cho người chơi.
Trên tấm bia mộ không chỉ có tên của Ti Lan mà còn có một yêu cầu nổi bật: “Mau đào mộ tôi!”
Tham gia trò chơi cho đến nay, họ cũng không còn kiêng dè việc đào mộ, cho nên nhanh chóng tiến lên hành động ngay.
Bên dưới ngôi mộ không có thi thể mà chỉ là những đồ vật được chôn cất.
Kể đến đây, Hà Tiểu Vĩ còn hứng trí bừng bừng đố Chu Khiêm: “Đố cậu biết chúng tôi tìm thấy gì?”
Chu Khiêm vô cùng phối hợp theo: “Các anh nhìn thấy gì?”
“Ở dưới đó chôn một cái váy! Trang sức cài tóc!” Hà Tiểu Vĩ như chìm đắm theo câu chuyện, giọng điệu vút cao đầy kinh ngạc: “Ti Lan là một cô gái!”
Những câu chuyện kể về A Mị không đề cập đến giới tính của Ti Lan.
Mọi người chỉ biết người này từng là hộ vệ, đi theo đoàn hộ tống A Mị xuất giá, nghe nói cả hai đã yêu nhau, cho nên Ti Lan đành giả làm đàn ông.
Nghe Hà Tiểu Vĩ kể xong, Chu Khiêm nhìn về phía A Mị, lại thấy cô ngủ say vì bị A Liên trói lại.
Với vấn đề này, Chu Khiêm không thể trực tiếp hỏi, nhưng trong lòng cũng đã đoán được đại khái.
Hà Tiểu Vĩ lại nói tiếp: “Thật ra khi chúng tôi tìm thấy những di vật trong ngôi mộ, dân làng cũng không tìm đến nữa. Chúng tôi đoán rằng đó là địa bàn của Hồng Thần A Mị, cho nên họ không dám đến.”
“Như vậy, cứ tiếp tục suy ra… Ngôi mộ này là do A Mị xây nên, cô ta hiển nhiên sẽ xây nó ở gần căn cứ của mình. Quả nhiên, rời khỏi ngôi mộ, chúng tôi liền tìm thấy lữ quán ngay.”
Lúc trước, Bạch Trụ đã từng vào lữ quán, nhưng y đi bằng con đường khác, không phát hiện ra ngôi mộ.
Vào trong lữ quán, y phát hiện Đế Phù chính là con chim lông vàng.
Nhưng khi đó, Hồng Thần A Mị đã đi về phía nhóm Chu Khiêm bên kia, y bận tâm đến an nguy của Chu Khiêm, chưa kịp tra xét kỹ càng.
Bây giờ, Bạch Trụ nhớ lại những chi tiết liên quan đến con chim lông vàng mình nhìn thấy, nói với Hà Tiểu Vĩ: “Con chim lông vàng tựa một cái chân trên mặt đất, một chân có ba ngón, trong đó có một ngón chân không hề bám bụi, có dấu vết di chuyển nhỏ, cơ quan nằm ở đó?”
“Đúng thế!” Hà Tiểu Vĩ nhìn Bạch Trụ: “Chúng tôi đẩy thử cái ngón đó, hai cánh của con chim giơ lên, sau đó nó lộ ra một cái chân khác, bên trên là pháp khí này!”
Chu Khiêm hỏi: “Vừa rồi anh nói anh sử dụng pháp khí trước con chim lông vàng?”
“Đúng vậy.” Hà Tiểu Vĩ nói: “Hình như con chim có sáng lên một chút…”
“Thế giới này có ba chiều không gian… Có lẽ là dù Hồng Thần và thần Kỳ Nguyện có mạnh như thế nào đi chăng nữa cũng không thể tùy ý xuyên không mà cần có một vật môi giới, hoặc nói đúng hơn là tiếp điểm của ba thời không này.”
“Lữ quán và quán trọ chính là tiếp điểm môi giới không gian.”
“Ngoài ra, chúng ta xuyên không đều xuất hiện vào đêm lễ Samhain, đây có lẽ là ước định giữa A Mị và Đế Phù.”
Chu Khiêm nói đến đây, xoay người dẫn đầu đi vào trong lữ quán, hỏi A Liên ở bên cạnh không nói một lời: “Khi nào em cảm giác được em là hóa thân từ sát ý của thần?”
A Liên trầm mặc một lát, đuổi theo bước chân của Chu Khiêm.
“Khi còn rất nhỏ, trên người em có một cổ lệ khí, mẹ em nói rằng từ nhỏ em đã có địch ý và cảnh giác với người khác, ai cũng nói em là một đứa trẻ khó gần.”
“Khi đóa sen đỏ xuất hiện, sát ý trong đầu em ngày một rõ hơn. Mà khi… Khi đóa sen đỏ hoàn toàn nở rộ… Em đã có thể xác định được sứ mệnh của mình.”
“Một khắc đó, một suy nghĩ duy nhất xuất hiện trong đầu em —— em phải tiêu diệt toàn bộ dân làng, và cả Đế Phù.”
“Nói cách khác, em giống như có sát ý bẩm sinh với dân làng và Đế Phù. Nhưng sát ý này bị phong ấn ngay từ đầu, khi em lớn lên mới dần bộc lộ ra, hoặc là bộc phát ra?”
“Có thể xem là vậy.”
“Ừm, khi hoa sen đỏ vừa nở rộ, sát ý hoàn toàn thành hình. Nhưng ngoài ra ——” Chu Khiêm lại hỏi: “Em không có ký ức gì về kiếp trước?”
A Liên nhíu mày: “Ý anh là gì?”
“Trông em đối xử rất tốt với A Mị? Tại sao?” Chu Khiêm hỏi.
“Vì hai người chúng em đều bị người dân trong làng phản bội. Em cảm thấy chúng em có thể hiểu được nhau.” A Liên đáp: “Nhưng bây giờ em nhận ra em sai rồi.”
Chu Khiêm bỗng nhiên nói: “Nhưng giống như A Mị nói, nếu đơn thuần xét về những chuyện em gặp trong kiếp này thì hận ý của em vẫn chưa quá mức đáng sợ đâu.”ư
“Ý anh là gì?” A Liên khó hiểu.
Chu Khiêm chỉ nói: “Khi đóa sen đỏ vừa nở, em cảm giác được đầu óc mình xuất hiện sát ý. Em cảm thấy đây là sát ý do thần giáng xuống. Nhưng “thần” đó, ý chỉ trời cao ư?”
“Thật sự tồn tại cuộc chiến của các vị thần sao? Thật sự tồn tại vị thần dẫn dắt cho em sao?”
“Hay anh đổi một câu hỏi khác, Đế Phù thật sự có người mình yêu, hơn nữa bà ta yêu một tà thần, bà ta yêu đến mức mù quáng chỉ muốn giúp tà thần đó, nên mới làm ra nhiều chuyện tàn bạo ác độc như vậy?”
A Liên chợt có chút hoảng loạn: “Anh… Rốt cuộc là anh…”
Chu Khiêm đáp: “Ý của anh là, “thần” mà em nói có thể là “sức mạnh nguyền rủa”.”
“Vị thần mà em nghĩ đã truyền sát khí cho em có thể không phải là người muốn giết Đế Phù trong cuộc chiến giữa các vị thần, mà có thể là chính Đế Phù.”
Nói xong, Chu Khiêm đi đến trước cổng vào lữ quán, bây giờ, Vân Tưởng Dung đã chạy đến nơi này, Ẩn Đao và Ân Tửu Tửu cũng từ trong lữ quán đi ra, trên người cả hai bị thương nhẹ.
Sau khi hai người đi ra, họ nhanh chóng hành động —— đẩy 7 nồi thịt ra ngoài.
Chu Khiêm hiểu ngay dụng ý của họ: “Hai người nghe thấy chúng tôi nói?”
“Nghe thấy. Hai chúng tôi vừa rồi đánh quỷ, chưa kịp ra ngoài.” Ẩn Đao lau máu trên miệng: “May là pháp khí có thể khiến lữ quán dừng ở một thời không, nhóm quỷ bị phân tán, số lượng chúng tôi phải đối phó cũng không quá nhiều.”
“Những con quỷ bên trong đều đã bị hai người xử lý hết rồi?” Chu Khiêm hỏi.
“Đúng vậy. Tôi dùng kỹ năng khống chế để nhốt chúng lại. Chờ đến khi chúng thoát ra ngoài thì hy vọng những nồi canh thịt kia thu hút chúng, không tấn công chúng ta nữa.”
Ẩn Đao vừa trả lời Chu Khiêm vừa cùng Ân Tửu Tửu đẩy 7 nồi canh thịt ra ngoài.
“Để phòng ngừa bất trắc, trước tiên mọi người nên mặc trang phục giả quỷ vào. Bây giờ tiết kiệm được bao nhiêu điểm kỹ năng thì hãy tiết kiệm.”
Chu Khiêm xoay người cao giọng thông báo, sau đó thay quần áo và đeo mặt nạ, cũng ném cho A Liên một bộ.
Một lúc sau, mọi người thay đồ xong, họ cùng nhau vào trong, quả nhiên những kẻ dị giới đã bị cố định tại chỗ, tạm thời không thể nhúc nhích.
Chu Khiêm đùa nghịch món pháp khí có thể đi xuyên thời không, thử phá khóa của một nửa sổ quỷ, nhưng chúng không tấn công người chơi, ngược lại bị nồi canh thịt hấp dẫn rời đi, một nửa số quỷ còn lại vẫn bị chế trụ.
Chu Khiêm tìm cách thao tác pháp khí quay về thời gian trước, hỏi A Liên: “Bây giờ em bao nhiêu tuổi?”
A Liên nhíu mày đáp: “16 tuổi.”
“Khi bọn anh gặp em, em 8 tuổi, vậy thì khoảng cách thời gian sẽ giống nhau là 8 năm.” Chu Khiêm nói: “Nhóm Tề Lưu Hành đã xuyên về 8 năm trước, có lẽ khi đó em vừa sinh ra.”
Nói đến đây, Chu Khiêm nhìn những người khác: “Chúng ta quay về 8 năm trước tìm Tiểu Tề.”
Trong nhóm người, tạm thời chỉ có Bạch Trụ và Chu Khiêm biết chuyện của Tề Lưu Hành.
Tuy Vân Tưởng Dung ở cùng thời không với họ nhưng vẫn luôn theo sau họ từ xa, còn nhóm Hà Tiểu Vĩ ở một thời không khác, hoàn toàn không biết tình huống của đồng đội mình.
Biểu tình của Chu Khiêm vô cùng nghiêm túc, không giải thích nhiều, hỏi Hà Tiểu Vĩ cách sử dụng pháp khí, xác nhận quy luật của nó giống với bức tượng ở cổng làng thì bắt đầu thao tác nó, khiến một đôi mắt của nó phát ra ánh sáng đỏ.
Đôi mắt đỏ chuyển động một vòng, tất cả mọi người đã quay về 8 năm trước.
“Có lẽ là được rồi. Chúng ta đi thôi.”
Chu Khiêm xoay người muốn đi, phát hiện A Liên bỗng nhiên quỳ gối trên mặt đất.
Chu Khiêm quay về quá khứ, vừa lúc nhìn thấy cô bé khóc.
Đúng lúc này, Chu Khiêm nhận được tin tức từ 【 tròng mắt ký ức 】.
Trong miếu Kỳ Nguyện có vô số tấm bia đá, chứa đựng một lượng lớn thông tin, nhóm người chơi không thể thu thập hết manh mối trong thời gian ngắn nên Chu Khiêm dùng đạo cụ này để ghi chép lại thông tin trong ngôi miếu.
Khi Chu Khiêm và Bạch Trụ quan sát A Liên tàn sát dân làng ở trên núi, anh dùng đạo cụ này tìm kiếm thông tin bên trong miếu Kỳ Nguyện, thiết lật các từ ngữ mấu chốt là 【 A Liên 】, 【 A Mị 】.
Tìm tòi những thông tin có chứa những chữ liên quan đến A Mị, đương nhiên là để thăm dò thêm câu chuyện về đối phương, xác nhận xem có phải cô ta thật sự đã nguyền rủa toàn bộ dân làng hay không.
Còn tìm kiếm A Liên là vì Chu Khiêm muốn biết có phải cô ta cũng từng đến miếu để nguyền rủa hay không. Vì cô ta bị dân làng phản bội, trong lòng ôm nặng thù hận, quả thực ngôi miếu dễ dàng bị hấp dẫn rồi xuất hiện.
Chức năng tìm kiếm của【 tròng mắt ký ức 】tốn một thời gian dài, cho nên bây giờ Chu Khiêm mới nhận được đáp án của nó, trong đó không có lời nguyền nào liên quan đến A Liên, còn của A Mị thì rất nhiều.
Nội dung nguyền rủa của A Mị đều nhất quán theo những manh mối mà người chơi tìm được —— cô ta nguyền rủa chính mình trở thành Hồng Thần, nguyền rủa làng Vô Danh mỗi năm chết rất nhiều người, nguyền rủa dân làng sẽ phản bội nhau để giữ lấy mạng sống của mình…
Cuối cùng là lời nguyền có liên quan đến cái chết của toàn bộ dân làng.
Về lời nguyền cuối cùng này của A Mị, trước đó nhóm Chu Khiêm đã nghe lén nên biết được, nhưng họ không rõ nội dung cụ thể của lời nguyền là gì, cho đến bây giờ ——
“Vốn dĩ tôi muốn buông tha cho họ. Trò phản bội, tôi đã xem từ năm này sang năm khác, thật ra tôi đã xem đủ rồi. Nhưng bây giờ tôi nhận ra tôi vẫn chưa thể tìm thấy linh hồn của Ti Lan. Cô ấy chưa từng đến lữ quán của tôi. Vì sao? Cô ấy trốn tránh tôi ư?”
“Vốn nghĩ rằng khi làm Hồng Thần, tôi có thể chờ cô ấy… Nhưng cuối cùng lại không được như mong muốn. Tôi và Ti Lan sinh ly, tử biệt, thậm chí sau khi chết cũng không thể gặp lại nhau… Tất cả đều là do chúng.”
“Tôi nguyền rủa họ chết hết đi!”
“Tôi dùng hết sức mạnh của đời mình nguyền rủa chúng! Tôi chấp nhận trả giá hết thảy! Tôi không còn thứ gì quý giá nữa… Thần Đế Phù, ngài muốn gì, có thể cầm đi hết.”
Cất 【 tròng mắt ký ức 】, Chu Khiêm lại nhìn về phía A Liên khóc lóc thảm thiết.
Khi pháp khí phát huy tác dụng, nhiều thời không trùng lấp vào nhau, những câu chuyện xưa cuồn cuộn kéo đến, lấp đầy trong trái tim cô bé, cho nên cô bé mới có vẻ mặt như thế này.
Chu Khiêm muốn thử thái độ hiện tại của cô bé.
Vì nếu cô bé quyết định không giết Đế Phù nữa, như vậy thì mục đích lấy con chim lông vàng của Chu Khiêm sẽ càng khó khăn hơn.
Cho nên Chu Khiêm hỏi: “Em đã nghĩ đến chưa? Bây giờ em 16 tuổi, nếu tính về thời không bây giờ, A Mị đến miếu Kỳ Nguyện nguyền rủa, vừa lúc là 16 năm trước. Nói cách khác ——“
“Khi cô ta vừa bước vào trong miếu Kỳ Nguyện, trước tấm bia đá nguyền rủa toàn bộ dân làng chết đi… em được sinh ra.”
“A Liên, em không phải là sát ý của thần giáng xuống trời cao, em là sát ý của A Mị.”
“Em ra đời với lời nguyền của A Mị. Nhưng cùng lúc đó, anh nghĩ rằng… Em cũng là Ti Lan chuyển thế. Cho nên, trời xui đất khiến, sát ý của A Mị cũng bao gồm cả em.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần
Quyển 2 - Chương 134: Yến tiệc Hồng Thần (22)
Quyển 2 - Chương 134: Yến tiệc Hồng Thần (22)