Khi bạn bị cả thế giới quay lưng, có người chạy đến bên bạn, ôm lấy bạn, nói rằng có anh ở đây—
Liệu bạn có động lòng không?
Cao Cố Sanh động lòng.
Dưới sự chèn ép, bạo lực và xua đuổi suốt một năm, cậu dốc hết sức bảo vệ viện mồ côi không bị ảnh hưởng đã là nỏ mạnh hết đà.
Cậu không biết rằng mỗi khi cậu bị vấp ngã bị thương tích đầy người, luôn có bóng dáng của Ôn Lương.
Cậu từng bước một rơi vào cái bẫy của hắn.
Mà lần này, Cao Cố Sanh đã được đưa về nhà họ Cao từ sớm, không cần phải hứng chịu mưa mắng bão chửi, thành tích thi vào đại học còn ưu tú hơn trong mơ nhiều, điểm thi đứng đầu top ba toàn quốc.
Lại không ngờ rằng, cậu thi trúng vào trường đại học mà Ôn Lương đang học.
Thậm chí từ ‘Vượt qua điểm chuẩn thi vào trường đại học tiếp xúc với đàn anh nổi tiếng’ biến thành ‘đàn anh thân thiết’, cơ hội gặp mặt nhau giữa hai người càng nhiều hơn.
Lẽ ra sau mười tám tuổi mới xảy ra chuyện này, nhưng bây giờ lại xảy ra sớm hơn.
***
“Đội trưởng, để Nhạc Nhạc theo anh hoài như vậy không phải cách hay, hay là đến Sở Linh Quản xin hai lá bùa phong ấn, thử xem có hiệu quả không?” Hoàng Sam đề nghị.
Cao Thệ lắc đầu: “Tôi đã có chủ ý, huống chi, gần đây bên Sở Linh Quán bề bộn nhiều việc, sợ là không dư nhân viên để cử tới đây.”
Nhiễm Thu sắp xếp chỉnh lý xong camera ghi hình, mượn lực vai đẩy cái ghế tới.
Ghế xoay được Hoàng Sam sửa lại rất mượt, thoắt cái đã đẩy Nhiễm Thu đến bên cạnh Thường Dương, hắn lén bóc lủm một miếng khoai tây chiên, xen vào nói.
“Nói mới nhớ, sếp và các đồng chí dạo này có để ý thấy gì lạ không, có phải chúng ta xuất cảnh càng lúc càng thường xuyên hơn? Bình thường một tuần chỉ ra ngoài một lần, còn tuần này tận ba lần.”
Thường Dương đập rớt cái tay định lén lấy thêm miếng khoai tây chiên nữa, tiện tay nhét bịch snack khoai tây chiên vị hoa đào nhạt bị cả đội chê vào tay Thu Nhiễm.
“Đúng vậy, hơn nữa trong thời gian này đám quỷ quái có vẻ thông minh tinh quái hơn, tối qua dâm quỷ tách âm hồn ra, giữ lại một phân thân giấu trong một nhân viên phục vụ, nếu không nhờ linh cảnh nhạy bén phát hiện ra thì sợ là sẽ xảy ra chuyện lớn.”
Trang Hưu Hưu nhỏ giọng hùa theo: “Không sai, mấy ngày trước em đi làm nhiệm vụ, đụng phải một con quỷ chết oan giống như còn giữ lại chút ký ức hồi còn sống.”
Cao Thệ dựa lưng vào cạnh bàn, dây nịt có bề ngang bằng ba ngón tay chụm lại thắt quanh lộ ra phần eo thon gầy có lực.
Anh im lặng suy nghĩ, ngón tay gõ nhẹ lên bàn: “Có lẽ là do trong thời gian này âm giới hoạt động tương đối mạnh, hoặc là… Có nhiều quỷ quái đang dần khôi phục.”
Nhìn đám nhãi nhà mình há hốc kinh ngạc, Cao Thệ phất tay: “Cụ thể còn phải xem Sở Linh Quán nói thế nào, chắc bọn họ cũng đã phát hiện ra điều khác thường.”
“Được rồi, nên làm gì thì làm đi, tôi có việc ra ngoài.”
“Còn Nhiễm Thu, khi tôi quay lại không thấy cậu ở sân huấn luyện, tôi sẽ đích thân rèn luyện cho cậu.”
Trong tiếng k.êu rên thảm thiết của Nhiễm Thu, Cao Thệ nghênh ngang rời đi.
Ánh mặt trời chói chang, tán cây xum xuê tươi tốt bên ngoài đổ bóng râm mát mẻ.
Trước mặt anh là tán cây xum xuê dưới ánh mặt trời, sau lưng lại kết thành một tầng mạng nhện, kề cận trên đầu là một quả trứng màu trắng.
Thế giới này tựa như tán cây trước mặt.
Chia thành âm giới và dương giới.
Người bình thường sống ở dương giới, do cảnh sát duy trì trật tự.
Âm giới là đối lập với dương giới, tất cả yêu ma quỷ quái mà mọi người tưởng tượng ra đều sinh sống ở âm giới.
Âm giới do Sở Linh Quản duy trì trật tự.
Thành viên của Sở Linh Quản được thống nhất gọi là linh cảnh.
Đa số linh cảnh hiếm khi tiếp xúc với người bình thường, cảnh sát phổ thông không biết công việc ở âm giới, vì vậy cho ra đời Cục Dị Quản nằm ở trung gian hai bên âm dương.
Cục quản lý những chuyện siêu nhiên kỳ bí được gọi tắt là Cục Dị Quản, thành viên trong đây đều biết sự tồn tại của âm giới, ở dương giới lấy thân phận cảnh sát làm việc cũng như đi lại.
Bọn họ được gọi là dị cảnh.
Linh cảnh và dị cảnh hợp tác xuất cảnh.
Khi xuất cảnh, linh cảnh xử lý quỷ quái, Cục Dị Quản che chở cho linh cảnh, phong tỏa dân thường, lúc cần thiết sẽ cùng tham gia xử lý quỷ quái.
Cao Thệ, chính là Đại đội trưởng của Cục Dị Quản, cũng là người được chúng linh cảnh thích hợp tác nhất, độc nhất vô nhị.
Thành viên trong Cục Dị Quản, người có chút linh lực nhưng không thể tu luyện thường rất dễ hấp dẫn quỷ quái tới.
Mỗi người đều có trong mình một câu chuyện xưa không bình thường.
Cũng vì vậy, toàn bộ thành viên nòng cốt trong Cục đều biết Cao Thệ có một thằng con trai ruột chỉ nhỏ hơn ba nó tám tuổi.
…
Cao Thệ đi tới một bãi đất trống, móc con Nokia ra gọi cho đạo nhân Không Miểu.
“Trên người anh có mùi nước hoa của cô ta~ Là lỗi của lỗ mũi em~”
Cao Thệ nghe nhạc chuông, trên trán hiện ra ba sọc đen.
“A lô, đạo trưởng, tôi Cao Thệ đây.”
“À à, nhóc Cao Thệ đó à, lại có chuyện gì sao?”
Đầu dây bên kia loáng thoáng phát ra tiếng đánh đấm dữ dội.
“Cần người tới đánh hỗ trợ!”
“É hé hé hé hé hé hé é é é é é!!”
“Double kill!”
“Triple kill!”
“Quadra kill!”
“Penta kill!”
“Aced.”
Một trận chiến diễn ra vô cùng khốc liệt, đội ta đội bạn quần nhau túi bụi, thở hổn hển khen nhau một câu ‘đánh quá đẹp’, tấm màn hạ xuống hiện lên chữ victory.
Từ lúc Cao Thệ bắt đầu gọi điện, anh lấy ra một cây kẹo m.út, vừa mới lột vỏ kẹo ra liền nghe âm thanh kết thúc trò chơi.
“E hèm, ờm… Nhóc Cao Thệ? Cậu còn đó không?” Đạo nhân Không Miểu làm như không có gì hỏi.
Cao Thệ ngậm kẹo m.út, ‘Ừm’ một tiếng cắn bể kẹo.
“Lão già, chúng ta đã hẹn mấy ngày sau sẽ gặp mặt, bao giờ ông tới, tôi đi đón ông.”
Đạo nhân Không Miểu nói: “Lão có chuyến bay vào sáng mai, có lẽ chín rưỡi sáng mai sẽ tới.”
“Sao thế? Nghe giọng điệu của cậu không ổn lắm, Nhạc Nhạc có chuyện gì hả?”
Cao Thệ đã quen với sự nhạy bén của đạo nhân Không Miểu, anh nói chuyện hôm qua với ông, đạo nhân Không Miểu nghe xong liền nhíu mày.
“Đợi chút, để lão bói một quẻ.”
Cao Thệ nhíu mày, định cản lại: “Khoan đã, ông đừng…”
Còn chưa nói xong liền nghe tiếng hộc máu thân quen.
Cao Thệ đỡ trán: “Cái ông già này chẳng tiến bộ chút nào.”
Những năm gần đây đạo nhân Không Miểu ói máu thành thói, ông quen tay lau máu bên mép, nói: “Không sao, đã nói hễ chuyện gì liên quan đến họ Cao nhà cậu đều quái đản, lão phát hiện sau khi phun máu, bệnh tật tích tụ những năm qua dần dần biến mất, dạo này càng thấy rõ hơn.”
“Được rồi, lão vừa bói một quẻ, nhìn trộm thiên cơ thấy được vài thứ.”
“Gần đây Cao Cố Sanh có đại kiếp, kiếp số không dứt, hơn nữa đã bắt đầu.”
Đạo nhân Không Miểu vừa lên tiếng đã quăng ra trái bom lớn.
Cao Thệ nhớ tới Ôn Lương trong giấc mơ, sắc mặt đen như đít nồi.
Nhưng Ôn Lương chỉ mới là khởi đầu.
Ngoài Ôn Lương, còn có rất nhiều kẻ khác rình rập thèm thuồng Cao Cố Sanh.
Cao Cố Sanh giống như một miếng thịt Đường Tăng.
“Nhưng trong mơ, Nhạc Nhạc sau mười tám tuổi mới bắt đầu kiếp nạn mà.”
Chẳng lẽ vì sự hiện diện của anh nên làm thay đổi tương lai?
Nhưng Ôn Lương và Nhạc Nhạc đã gặp nhau.
Giống như ở nơi tăm tối có thứ gì đó đang dẫn dắt.
Đạo nhân Không Miểu ở đầu dây bên kia thở dài: “Dù có là người nghịch thiên cải mệnh, đều không thoát khỏi sự sắp đặt của số mệnh.”
“Lúc trước lão coi số cho Cao Cố Sanh, quá khứ tương lai đều trắng xóa, không tính ra được bất cứ cái gì, nhưng trái lại có thể lén nhìn thiên cơ, không chừng có gì đó sắp sửa bắt đầu.”
“Nói thật, Cao Cố Sanh và mệnh trời có quan hệ vô cùng chặt chẽ, lúc đầu nếu không phải vì đồ nhi cưng của lão, lão không dám nhúng tay vào chuyện nhà họ Cao đâu.”
Đây là lần thứ hai Cao Thệ nghe đạo nhân Không Miểu nhắc tới đồ đệ của mình.
Lần đầu tiên đạo nhân Không Miểu nói đồ đệ của ông có duyên với họ Cao.
Đồ đệ của Không Miểu trời sinh ốm đau, định sẵn không sống nổi qua ba mươi tuổi, mà cơ hội độ tử kiếp lại ở nhà họ Cao.
Không Miểu rất có thiện cảm với Cao Thệ, những năm qua, ông thật lòng thật dạ che chở Cao Thệ dưới cánh mình, nhưng với Cao Cố Sanh thì giữ lại một phần cảnh giác, không thân thiết bằng Cao Thệ.
“Số mệnh của đồ đệ lão có chút biến hóa, ngày mai lão sẽ dẫn nó đi cùng.”
Không Miểu chuyển đề tài quét sạch bầu không khí nặng nề hồi nãy: “Phải rồi, lão đạo muốn ăn lẩu của nhà hàng Lưu Thủy Hiên, thêm nhiều ớt cay, nhờ nhóc Cao Thệ chuẩn bị cho lão nghen.”
Cao Thệ lại đen mặt: “Lão già, ông quên lần trước ăn lẩu Cửu Cung Cách, hôm sau bị Tào Tháo rượt trối chết, còn phải dán ba lá bùa băng mới gượng nổi hả?”
Đạo nhân Không Miểu cười khà khà: “Ố, tín hiệu yếu quá, cúp máy cúp máy, ngày mai nhớ giúp lão chuẩn bị nha.”
Cao Thệ nghe tiếng ‘tút tút tút’ trong điện thoại, chậc một tiếng, sau đó bấm gọi nhà hàng Lưu Thủy Hiên để đặt chỗ trước.
“A lô? Nhà hàng Lưu Thủy Hiên phải không? Đặt một bàn lẩu thịnh soạn dưới tên của tôi, nhớ bỏ thêm nhiều ớt cay.
Vẫn như cũ, hẹn trước một bác sĩ khoa đại tràng.”
***
“Vu Hồ~ Chiến địa xuất kích!”
Nhưng vừa đeo tai nghe lên chuẩn bị quất một trận game, bỗng di động trên bàn rung lên.
Là điện thoại của phụ đạo viên.
Có thể không cần phải bắt máy
Đầu dây bên kia thấy Cao Cố Sanh không bắt máy, khóe miệng đang nhếch liền xìu xuống.
Đến khi cậu chịu bắt máy, người gọi đến cũng không phải là phụ đạo viên.
Người nọ tự xưng mình là giáo viên của phòng công tác sinh viên, muốn hỏi thăm chuyện xảy ra vào đêm qua, cũng mập mờ chuyện này có liên quan đến người mà cậu không đắc tội nổi, thậm chí nếu cậu không hòa giải, có thể sẽ dùng chút thủ đoạn với học tịch của cậu.
(Học tịch: sổ ghi tên cũng như tư cách của học sinh ở trường nào đó.)
Cao Cố Sanh: Mặt chó con hỏi chấm.jpg
Cao Cố Sanh sống tới chừng này tuổi chưa sợ qua một ai, cậu đã ghi âm lại cuộc gọi hồi nãy, mặc dù người gọi tới dùng từ xảo diệu, phần ghi âm này không thể xem là bằng chứng mang tính mấu chốt, nhưng có thể hỗ trợ.
Ngoài ra, nếu thật sự muốn lấy thế hiếp người, thì còn chưa biết ai hiếp ai đâu.
Cái mông của Cao Cố Sanh như mọc rễ trên ghế, không thèm nhúc nhích.
Nhưng di động lại reo lên.
Trên màn hình hiện tên người gọi tới là Ôn Lương.
Ôn Lương? Tên này đã bị nhốt rồi mà?
Cao Cố Sanh ngạc nhiên, nhíu mày bắt máy.
“Cố Sanh, chúng ta gặp mặt một lần được không?”
Thật sự là giọng của Ôn Lương?!
Sao có thể?
“Anh ra ngoài kiểu gì?”
Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười khẽ: “Em tới gặp anh, anh sẽ nói cho em biết.”
Cao Cố Sanh cười lạnh: “Gặp quần què! Bố đây thấy mày một lần đánh một lần!”
Định cúp máy thì bên kia lại nói: “Cố Sanh, em có quan hệ rất thân với nam sinh có vết sẹo bên tóc mai phải không?”
“Còn có nữ sinh cột tóc đuôi ngựa và học bá đeo kính.”
Sắc mặt của Cao Cố Sanh đen thui: “Mày muốn làm gì?”
Lại là tiếng cười khẽ: “Anh chỉ muốn gặp em một lần nha.”
Sau khi cúp máy, Cao Cố Sanh suy tư chốc lát, bấm máy gọi cho Cao Thệ.
“Ba ơi.”
“Ôn Lương còn đang bị nhốt đúng không?”
“Mới nãy anh ta gọi cho con, kêu con tới phòng công tác sinh viên gặp mặt, còn lấy bạn con ra đe dọa con.”
“…Vẫn còn đang bị giam? Kỳ lạ.”
“Phải rồi ba, chú sáu quá thông minh, lũ đần kia không chơi lại chú ấy đâu, con phải tới đó mới được.”
“Nên ba à, có thể cho con mượn vài vệ sĩ được không?”
“Ài, để con tùy tiện chọn thì ngại quá…”
“Con muốn hai mươi người.”
Cao Cố Sanh cúp máy, vui vẻ ngân nga câu hát.
Có quỷ mới một mình gặp mày, chơi hội đồng không vui sao?
===Hết chương 3===.