TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Có Đứa Con Trai Lắm Người Mê Là Trải Nghiệm Gì
Chương 8: __cao Thệ Lão Thất À Anh Già Rồi__


Thừa Trạch Kỳ là chú Thừa trong miệng Cao Thệ.
Thừa Trạch Kỳ là nhà tạo mẫu hàng đầu, vì đu idol mà xông xáo vào làng giải trí, may mắn trở thành chuyên viên trang điểm của idol mình, sau đó dần dần nhận ra vẻ dịu dàng đằm thắm của vị minh tinh này toàn là giả tạo, thực tế tính tình của cô ta dễ nổi nóng, thích đánh mắng trợ lý, còn thường xuyên nói tục.
Bộ lọc kính idol của Thừa Trạch Kỳ vỡ vụn.
Sau đó hắn xin từ chức, tự mở một cửa tiệm trang điểm riêng, nhận ba, bốn người làm học viển, tập trung vào các kiểu mẫu cao cấp.
Bởi vì Thừa Trạch Kỳ nhiều lần tạo trend make up trên douyin cộng thêm cửa tiệm của hắn có tính bảo mật rất cao, vì vậy rất nhiều minh tinh nổi tiếng đều thích tới đây đặt trước kiểu tạo mẫu.
Hôm nay, sau khi giải quyết xong một list khách hàng dài thòn lòn suốt hai tháng trời, hiếm khi được một bữa vắng khách.
“Lão Thất đâu, ra đón khách.”
Cao Thệ dẫn Cao Cố Sanh đẩy cửa kính đi vào.
“Ô, ngọn gió nào thổi ngài tới đây thế?”
Vừa vào trong, Cao Thệ liền nhìn thấy Thừa Trạch Kỳ.
Thừa Trạch Kỳ mặc một bộ vest màu xám tro đơn giản, trên mặt giữ lại bộ râu quai nón rất kiểu cách, Cao Thệ vừa nhìn liền nhíu mày, duỗi tay tới vò rối bộ râu của hắn.
“Gì đây? Anh rảnh quá hóa điên hay hả?”
Thừa Trạch Kỳ cuống quýt cứu bộ râu yêu quý của mình khỏi tay anh: “Xê ra xê ra! Tôi tốn công lắm mới chăm ẻm được như vậy đó.”
Cao Thệ nhướng mày: “Lại đu idol nào nữa?”
Thừa Trạch Kỳ tỏ ra đường hoàng liêm chính: “Sao anh dùng từ ‘lại’ mà tôi không thích chứ, Thừa Trạch Kỳ tôi là loại người thích leo tường hả?! Người ta chỉ là muốn thay đổi hình tượng thôi mừ.”
Cao Thệ gật đầu cho có lệ: “Ờ ờ ờ, rồi vị minh tinh đó là ai?”
Trạch Thừa Kỳ che mặt làm ra vẻ thẹn thùng: “Chời ơi, là một minh tinh chưa debut của tập đoàn Vạn Tinh, tên là Bạch Thơ.”
“Nghe cái tên có phải rất thi vị đúng không, cô ấy nói hình mẫu nam tính lý tưởng của mình phải có râu quai nón đó~~~”
Cao Thệ ghét bỏ phất bay đống dấu ngã uốn lượn kia: “Sao hả, anh định xuống núi vào lại giang hồ?”
Thừa Trạch Kỳ thả tay xuống, nghiêm túc nói: “Tất nhiên là không, tôi là người thận trọng, nếu mỗi lần đu một idol mới đều phải xuống núi, vậy tôi đã xuống núi một ngàn tám trăm lần rồi.”
“Mà hôm nay anh đến tìm tôi chi? Anh muốn thay đổi kiểu dáng?”
Thừa Trạch Kỳ vừa nói vừa sáng rực hai mắt.

Bề ngoài của Cao Thệ rất ưu việt, vóc dáng lại là móc treo đồ trời sinh, dù có mặc áo thun ba lỗ mười đồng ven đường cũng khiến người ta nghi ngờ liệu có phải là sản phẩm thời trang của nhãn hàng xa xỉ nào đó mới ra mắt.
(Móc treo đồ: ý bảo vóc dáng mặc gì cũng đẹp, lụa đẹp vì người.)
Đáng tiếc Cao Thệ là thẳng nam sắt thép, thừa hành tôn chỉ, miễn quần áo sạch sẽ gọn gàng là được, do đó ỷ có dung mạo đẹp mà làm xằng làm bậy.
Thừa Trạch Kỳ cảm thấy gương mặt này đi theo Cao Thệ thật quá đáng thương.
Trước ánh mắt mong chờ của Thừa Trạch Kỳ, Cao Thệ máu lạnh vô tình phủi bay đống lấp lánh trong mắt hắn: “Không phải tôi.”
Không chờ Thừa Trạch Kỳ tỏ ra thất vọng, Cao Thệ thuận tay kéo Cao Cố Sanh bị xem như vô hình nãy giờ từ sau lưng ra trước mặt.

“Hớt tóc cho con trai tôi, đẹp một chút.”
Hai mắt của Thừa Trạch Kỳ liền trợn tròn.
Nếu nói khuôn mặt của Cao Thệ đi theo anh là chịu uất ức.
Vậy thì mặt của Cao Cố Sanh đi theo cậu là bị tra tấn dã man.
Thừa Trạch Kỳ thích cái đẹp, lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt của Cao Cố Sanh suýt chút nữa xỉu tại chỗ.
Nhưng hắn lờ mờ biết Cao Cố Sanh không thể lộ ra dáng vẻ thật nên đành vừa ôm đầu vừa che mắt không thấy lòng không đau, tự lừa mình dối người, những năm qua hắn suýt quên mất dáng vẻ của cậu.
Lần này biết Cao Cố Sanh muốn thay đổi vẻ ngoài, hắn lập tức mừng còn hơn lụm được vàng.
Còn về nguyên nhân gì thì hắn không có hỏi, làm bạn tốt của Cao Thệ đã nhiều năm, hắn cũng biết có một số chuyện không nói với hắn là vì tốt cho hắn.
Lúc này, Thừa Trạch Kỳ vui vẻ kéo Cao Cố Sanh qua bên mình, muốn xem xem chọn kiểu dáng gì cho cậu là thích hợp nhất.
Hắn vén tóc mái dày cui của cậu lên, không khỏi xúc động muốn đổ lệ.
Xấu.
Thật sự quá xấu.
Không ngờ mấy năm trôi qua, công lực bôi xấu dung mạo bản thân của Cao Cố Sanh có tiến không lùi, khiến hai mắt của hắn suýt bị chọc đui.

Tay của Thừa Trạch Kỳ run rẩy, từ từ thả tóc mái của Cao Cố Sanh xuống, hít sâu một hơi.

Sau đó chỉ vào một học viên của mình: “Chuẩn bị nước ấm rửa mặt và nước tẩy trang!”
Chỉ tiếp vào một học viên khác: “Lấy bộ dụng cụ sửa mi hớt tóc của tôi tới nhanh lên!”
Lại chỉ vào học viên thứ ba: “Chuẩn bị nước ấm gội đầu và dầu gội!”
Bỗng chốc cả cửa tiệm trở nên bận rộn hối hả.
Cao Cố Sanh cựa quậy cái đầu trong nước, cố gắng giơ di động lên cho Thừa Trạch Ký nhìn mẫu tóc mình chọn: “Chú Thừa, con muốn kiểu tóc này, có thể làm không?”
Thừa Trạch Kỳ dịu dàng lấy di động của cậu đi: “Chú không cho phép con cắt quả đầu thảm họa này.”
Sau đó quay sang gầm rú với Cao Thệ: “Lão Cao! Anh hay quá ha dạy hư thằng nhỏ! Anh nhìn mình chọn kiểu tóc dị hợm gì đây!?”
Cao Thệ ngó kiểu tóc trên màn hình di động, chỉ thấy người mẫu tóc chẻ mái kiểu năm mươi, phần tóc trung gian nhuộm thành màu đỏ rồi vuốt dựng đứng lên, giống hệt cái mào gà đỏ chót chất lự của gà cảnh đỏm dáng.
Đây là kiểu tóc mà Cao Cố Sanh cho Cao Thệ xem hồi ở trên xe.
Cao Thệ gật đầu: “Tôi thấy hơi lòe loẹt một chút, nhưng nếu thằng bé thích thì không sao cả.”
Anh vừa nói vừa lắc đầu, còn vỗ vai Thừa Trạch Kỳ: “Thanh niên bây giờ có xu hướng của mình, lão Thất à, anh già rồi.”
Thừa Trạch Kỳ tức nổ phổi: “Già cái cù loi! Bố đây mới hai mươi sáu cái xuân xanh! Anh nhìn kiểu tóc này đi, không phải là xu hướng của hai mươi năm trước hả?!”
Cao Thệ ho nhẹ một tiếng, âm thầm lủi mất trước cơn thịnh nộ của Thừa Trạch Kỳ, không dám khiêu khích bậc thầy thẩm mỹ.
Cô gái trong tiệm đỏ mặt đưa nước và bánh ngọt cho Cao Thề, anh nhận lấy rồi mở laptop ra, mượn chỗ của Thừa Trạch Kỳ tranh thủ xử lý công việc trong đại đội.
Khi anh đang xử lý công việc, trên mặt lạnh nhạt không có biểu cảm gì, ánh sáng từ màn hình laptop hắt ra một tầng sáng lạnh lẽo trên mặt anh, đứng bên cạnh nhìn sang có thể thấy xương quai hàm ưu việt và sắc bén đâm thẳng vào lòng người.

Cô gái học viên ngắm rồi lại ngắm, không khỏi vỗ nước lạnh vào mặt cho tỉnh lại.
Bên trong phòng cắt tóc, Cao Cố Sanh bị cố định trên ghế, tay nghề của Thừa Trạch Kỳ không hổ được người trong giới xưng tụng là ‘Bàn tay của Thượng đế’, cây kéo linh hoạt dưới những ngón tay điêu luyện của hắn, quả đầu chó gặm của Cao Cố Sanh dần dần bị sửa lại cho ra ngô ra khoai, lộ ra đường viền thanh thoát trên khuôn mặt của cậu.
Thiếu niên đã được rửa sạch mặt mày, hiện ra vẻ đẹp tuấn tú trong veo, mang tới cho người xem mỹ cảm rung động lòng người.
Tầm mắt của ba học viên không tự chủ dán chặt vào Cao Cố Sanh.
Không biết qua bao lâu, Cao Thệ khép laptop lại, cử động sống lưng hơi tê mỏi của mình.

Anh bưng ly nước lên, một hơi cạn sạch nước trà ấm, yết hầu trượt lên trượt xuống, mang đến vẻ bất cần đời và khí chất cấm dục.
Khi Thừa Trạch Kỳ đi ra đúng lúc chứng kiến cảnh này, không kiềm được xúc động mà nghĩ, trời cao đúng là thiên vị, có thể tạo ra một đôi cha con mười phân vẹn mười.
“Lão Cao, mau tới nhìn con trai anh đi.”
Cao Thệ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Cao Cố Sanh sau lưng Thừa Trạch Kỳ.
Mái tóc của Cao Cố Sanh được tỉa ngắn lên trông nhẹ nhàng thoải mái, lông mày có lẽ được vẽ lại, giúp che chắn mấy đường cạo lởm chởm xúc phạm người nhìn.
Gọng kính đen đã được lấy xuống, lúc này mới thấy rõ đôi mắt của Cao Cố Sanh vừa to vừa sáng, khóe mắt hơi xếch trông tinh ranh và lém lỉnh.
Cậu mặc áo sơ mi trắng đơn giản, quần dài đen, giống hệt thiếu niên thanh tao lịch sự bước ra từ trong truyện tranh.
Thừa Trạch Kỳ hất cằm đắc ý nói: “Thấy sao, tay nghề của tôi không tệ chứ?”
Cao Thệ đứng dậy, kéo thằng con tới xoa đầu cậu như xoa đầu chó, vẫn cảm thấy rất êm tay.
“É é é, hư kiểu tóc mới của con!”
“Được đấy.”
Thừa Trạch Kỳ xúc động: “Nếu Nhạc Nhạc làm người mẫu cho tôi, chắc chắn mẫu mới tôi làm ra sẽ bạo to!”
Cao Thệ nhướng mày: “Mơ đẹp đấy.”
Bất thình lình bên huyệt thái dương của anh đau nhức dữ dội, giống như bị máy khoan đục vào, trên trán lấm tấm mồ hôi hột.
“Lão Cao? Mẹ bà nó, lão Cao anh sao thế? Lại bị nhức đầu?”
Thừa Trạch Kỳ và Cao Cố Sanh hối hả đỡ Cao Thệ ngồi xuống sofa.
Cơn đau lần này kéo dài không lâu, Cao Thệ hít sâu thở ra mấy lần mới ổn định lại nhịp tim.
“Không sao, tôi đỡ rồi.”
Trong đầu lại hiện ra vài đoạn phim rời rạc.
Hợp đồng… Chim hoàng yến…
Lần này đoạn phim quá rời rạc khó hiểu, Cao Thệ không thể đoán ra cốt truyện, nhưng dựa vào kinh nghiệm trước kia đủ cho anh biết được một điều, sợ là sắp có nhân vật mấu chốt xuất hiện, hoặc là đã xuất hiện.
Sinh nhật của Nhạc Nhạc là vào ngày mai, đạo nhân Không Miểu cũng sẽ tới đây vào sáng mai, trong lúc này tuyệt đối không thể để xảy ra bất trắc.
Phải nhanh chóng về nhà.
Cao Thệ kéo Cao Cố Sanh đứng dậy: “Lão Thất, tôi có việc gấp, về trước đây.”
Trong mắt Thừa Trạch Kỳ thoáng hiện lên chút lo âu, nhưng vẫn cười tỏ vẻ tiếc nuối: “Còn muốn để hai ba con anh mặc thử vài bộ quần áo, nếu bận thì để dịp khác vậy.”
“Lão Cao, anh còn thiếu tôi một bữa cơm, đừng quên đó.”

“Biết biết.”
Đùa à, cho Thừa Trạch Kỳ mặc thử đồ? Hắn có thể thử cả ngày.
Thà kêu Cao Thệ anh đeo phụ trọng chạy hai mươi cây số còn hơn là bị Thừa Trạch Kỳ coi là người mẫu thử áo, anh chỉ nghe thôi là mệt không nhấc nổi đầu ngón tay rồi.

d
Cao Thệ dẫn theo Cao Cố Sanh chạy mất dép.
“Ba còn thấy đau đầu không?”
Ra bên ngoài, Cao Cố Sanh vẫn còn hơi lo.
Chứng nhức đầu của Cao Thệ càng lúc càng xảy ra thường xuyên hơn.
Cao Thệ lắc đầu: “Không sao, hết đau rồi.”
Anh còn muốn nói thêm chợt nhận thấy có ánh mắt đang dòm ngó bên này, theo phản xạ đẩy Cao Cố Sanh tránh sau lưng mình.
Ánh mắt của anh sầm xuống, thấy được ở đằng kia có một chiếc Land Rover màu đen.

(Hãng xe nổi tiếng của Anh)
Vì là kính xe một chiều nên không thấy rõ người ngồi bên trong là ai.
Cao Thệ nhanh chóng nhét Cao Cố Sanh vào trong xe, nổ máy rời đi.
Anh bấm tai nghe bluetooth trên tai, nói: “Trần Sâm, điều tra người ngồi trên chiếc Land Rover đó là ai.”
Cùng trong lúc đó, chủ nhân của chiếc Land Rover cũng ra một mệnh lệnh.
Trong giọng nói có chút nghiền ngẫm, nghe như mãnh thú tìm thấy con mồi yêu quý của mình.
“Điều tra tư liệu về hai người vừa rồi.”
“Đặc biệt là thiếu niên kia, ngày mai đặt trên bàn cho tôi.”.

||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||
===Hết chương 7===.


Đọc truyện chữ Full