Tiếng gì vậy?
Đối tượng công lược?
Ai?
Mình á?
Cao Cố Sanh nhanh chóng đảo mắt nhìn xung quanh, phát hiện ngoài mình ra không ai nghe thấy tiếng đó cả.
Cậu quay đầu về nhìn Tôn Lang Can đang sững sờ trước mặt, hai mắt híp lại.
Ở đây là trường học, không thể dùng bạo lực để giải quyết vấn đề, có điều cậu nhớ kỹ mặt tên này rồi.
Cậu cúi đầu móc điện thoại ra gọi cho phòng bảo vệ của trường: “A lô? Bác bảo vệ phải không? Có người gây chuyện trước cổng trường! Cháu bị tấn công!!”
Cậu vừa lên tiếng, lúc này mọi người như mới bừng tỉnh khỏi giấc mơ, rối rít tỉnh táo lại, bỗng chốc tiếng bàn tán xầm xì vang lên như sấm, nhưng không ai dám nói to như sợ giọng của mình quá lớn, ảo ảnh thiếu niên rạng rỡ dưới ánh mặt trời ban trưa như bong bóng nổ cái bụp, biến mất không còn.
Hai giây sau Tôn Lang Can mới nhận ra Cao Cố Sanh đã làm gì, hắn tức giận nói: “Mày—”
Theo đó là một tiếng chát vang lên, cưỡng ép cắt đứt nửa câu sau của hắn.
Ông bà Tôn vốn đang đứng bên cạnh Cổ Kỳ chẳng biết đã rời khỏi từ lúc nào.
Ông Tôn lẳng lặng đi tới bên cạnh Tôn Lang Can, bất ngờ cho hắn ta một cú tát trời giáng.
“Ba?”
Tôn Lang Can không thể tin mình bị ba đâm sau lưng, ánh mắt chấn động như thể đang nhìn một tên sát thủ ẩn nấp nhào ra tấn công bất ngờ.
Còn bà Tôn thì tới chỗ Cao Cố Sanh.
Trong mắt bà chỉ có mỗi Tôn Quân ở sau lưng Cao Cố Sanh.
Cao Cố Sanh nhíu mày, vô thức lùi ra sau một bước.
Bước lùi này tựa như giẫm vào tim của bà Tôn, bà chợt dừng chân lại.
Tôn Quân từ từ ngẩng đầu lên khỏi vai Cao Cố Sanh, trong mắt cậu ta giống như che phủ một lớp sương mờ, ảm đạm không ánh sáng.
Cao Cố Sanh cảnh giác nhìn bà, thái độ hời hợt cho có: “Thưa bác, cháu phải đưa Tôn Quân đến phòng y tế.”
Bà Tôn vội nói: “Để tôi…”
Cao Cố Sanh nhẹ nhàng cắt ngang: “Xin lỗi ạ.”
Cậu nhìn bà Tôn: “Mới vừa rồi bác đang ở đâu?”
Lúc Tôn Quân choáng váng nôn mửa, bà đang ở đâu?
Khi Tôn Lang Can chỉ tay vào Tôn Quân quát mắng, bà đang ở đâu?
Bà đang ở bên chăm sóc con trai bảo bối Cổ Kỳ của bà, không nhìn Tôn Quân dù chỉ là một cái liếc mắt.
Bây giờ tỏ ra sốt sắng như thế coi bộ quá sượng trân rồi đấy.
Thật ra giọng điệu của Cao Cố Sanh rất mềm mỏng, cậu cũng không nói nhiều, chỉ là hơi tò mò vì sao hồi nãy bà Tôn còn nhìn Tôn Quân như thứ bẩn thỉu, nhưng chớp mắt cái đã tỏ vẻ đau lòng cho cậu ta.
Nhưng bà Tôn vì một câu chất vấn của cậu liền tái mặt.
Cao Cố Sanh nhìn sang ông bà Tôn.
Hai người này, rất kì lạ.
Rõ ràng mới nãy còn tỏ ra không có Cổ Kỳ là không sống nổi, bây giờ lại bắt đầu bênh vực Tôn Quân.
Quá gượng gạo.
Gượng gạo đến mức giống như có một bàn tay vô hình cưỡng ép xóa sạch kí ức của bọn họ.
Sinh viên xung quanh không biết nên làm gì cho phải, trận drama trước mặt này vừa gay cấn vừa hoang đường, chuyển biến sự việc càng vô lý đến mắc cười.
Nhưng dù sao cũng là ba mẹ của Tôn Quân, nếu Tôn Quân nguyện ý đi theo bọn họ cũng dễ hiểu, Cao Cố Sanh nghiêng đầu nói nhỏ với Tôn Quân: “Cậu muốn đi theo mẹ cậu, hay tớ dẫn cậu đến phòng y tế trước?”
Bà Tôn sốt sắng nhìn Tôn Quân, trong mắt tràn ngập tình thương của mẹ.
Tôn Quân từ từ chớp mắt, khung cảnh trước mặt cậu ta trở nên nhòe đi, cậu ta cảm thấy cổ họng nhớt nhợt, giống như có thứ gì đó đang cồn cào trong bụng.
Cậu ta bỗng thấy mệt quá.
Vì vậy cậu ta vùi mặt vào cổ thiếu niên, cất giọng khàn khàn.
“Đưa tớ đi đi.”
***
“Đối tượng công lược?”
Cao Cố Sanh ở đầu dây bên kia líu lo không ngừng: “Đúng đó ba! Mặc dù con không biết sao mình có thể nghe thấy tiếng nói kỳ quái kia, nhưng kinh nghiệm đọc tiểu thuyết nhiều năm nói cho con biết, cái thứ đó chính là hệ thống!”
“Con chính là đối tượng công lược cấp SSS đó nha~”
Nói có vẻ tự hào lắm.
Cao Thệ đả kích: “Cũng đối tượng bị hại cấp SSS.”
Cao Cố Sanh hỏi: “Ba có thấy đám người họ Tôn liệu có phải bị công lược không? Nên mới biểu hiện kỳ lạ như vậy, con nhớ mới tháng trước ba mẹ Tôn Quân rất thương yêu cậu ta mà.”
Cao Thệ nhìn video quay lại drama náo nhiệt trước cổng trường, đến đoạn ông bà Tôn xuất hiện liền bấm dừng lại.
“Không giống.”
Anh giảm tốc độ video xuống 0.5, liên tục tua đi tua lại đoạn ba mẹ Tôn Quân từ lúc vây quanh Cổ Kỳ đến lúc chạy sang chỗ Tôn Quân, cuối cùng anh bấm dừng tại cảnh cuối cùng.
Cao Thệ chụp màn hình rồi phóng to ra.
Toàn bộ màn hình laptop bị ánh mắt của bà Tôn chiếm trọn.
Đây là một đôi mắt đờ đẫn vô hồn, giống như bị rút mất linh hồn ra, chỉ để lại cái xác rỗng.
Tìm thấy rồi.
Cao Thệ nói nhỏ vào di động: “Cổ Kỳ có khả năng biết điều khiển người khác, nếu không có gì bất ngờ thì ông bà Tôn hẳn là bị điều khiển.”
“Điều khiển?!” Cao Cố Sanh không tin nổi: “Nguy hiểm quá đi! Có phải cậu ta không cần đi cướp ngân hàng, chủ tịch ngân hàng liền đích thân ra tận cửa nghênh đón cậu ta, sau khi lấy tiền xong, chủ tịch ngân hàng còn sẵn lòng chùi đít cho cậu ta?!”
Cao Thệ vốn đang nghiêm túc thì bị suy nghĩ điên khùng này của Cao Cố Sanh chọc dở khóc dở cười: “Không đến mức nghiêm trọng thế đâu.
Chính xác mà nói cái này giống như kiểu thôi miên, cần điều kiện đặc biệt là được, chứ không thần kỳ tới mức đó đâu.”
Cao Thệ nói tới đây bỗng nhớ tới tên bác sĩ tâm lý kia điên cuồng la to ‘Tôi là chó của em!’ lúc trước.
Khi đó hắn muốn thôi miên Nhạc Nhạc, nhưng không biết tại sao tự biến mình thành thằng dở người.
Mà bác sĩ tâm lý đó cũng rất gì và này nọ, chỉ dựa vào sức một mình hắn làm cả trại giam không một ngày được yên bình, hô từ ‘Em Cao ơi tôi là chó của em!’ đến ‘Em Cao ơi em là thần của tôi!’, không biết còn tưởng ‘Em Cao’ đó là Thần Chó trong truyền thuyết.
Cao Thệ tiếp tục tua chậm lại đoạn ông bà Tôn bất ngờ thay đổi thái độ, cứ như trước và sau là hai người hoàn toàn khác nhau.
Thật giống như mọi chuyện thay đổi từ sau khi Cao Cố Sanh lộ mặt.
“A lô a lô? Ba còn đó không?”
Cao Thệ ngã lưng dựa vào ghế, day mi tâm, nói: “Còn.”
Cao Cố Sanh nói: “Ba, con muốn đi xem thử…Ủa? Chào anh.”
Nhạc Nhạc hình như đang nói chuyện với ai.
Cao Thệ nghĩ vậy bèn nhấn loa ngoài, nghe rõ tiếng người nói chuyện với Cao Cố Sanh bên kia.
“Vâng, tôi là Cao Cố Sanh, các anh là?”
“Chào cậu Cao, chuyện là thế này, boss của chúng tôi muốn gặp cậu.”
“Boss của các anh là ai?”
“Cậu tới đó là sẽ biết thôi, mời cậu.”
“Xin lỗi.”
“Cậu Cao, không phải ai cũng có cơ hội này đâu, mời cậu suy nghĩ cho kỹ.”
“Không suy nghĩ gì hết, muốn gặp mặt thì cứ gặp mặt trực tiếp, các anh úp úp mở mở như thế khiến tôi không khỏi nghi ngờ các anh có âm mưu.”
Cao Thệ nhíu mày.
Nhạc Nhạc lại bị làm phiền?
“Đây là danh thiếp của tôi, nếu cậu suy nghĩ kỹ rồi, có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào.”
Sau khi tiếng bước chân nối tiếp nhau rời đi, giọng của Cao Cố Sanh kề sát vào điện thoại: “Ba.”
“Sao thế, mấy người vừa rồi là ai vậy?”
“Không biết nữa, thoạt nhìn trông giống thư ký văn phòng, dáng vẻ lấm lét giấu đầu lòi đuôi, chẳng phải thứ tốt lành gì.”
Thư ký…
Cao Thệ sực nhớ tới lúc trước lấy được hai từ khóa mấu chốt.
Hợp đồng.
Chim hoàng yến.
Chẳng lẽ người hợp đồng đã ra tay?
Cao Thệ hạ giọng: “Bọn chúng không dám động tay ở trường đâu, để ba kêu Liên đi theo mày.”
Cao Cố Sanh: “Chị Liên rất lợi hại, nhưng dù sao cũng là con gái, ba không kêu vệ sĩ nam cho con hả?”
Cao Thệ thở dài, nhắc nhở: “Mày còn chưa phát hiện ra sao? Trong thời gian ngắn toàn là đực rựa ra tay với mày không, cũng chính vì Liên là con gái nên ba mày mới kêu cổ đi theo bảo vệ mày.”
“Hả??”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi phát ra tiếng hét oai oái của Cao Cố Sanh: “Không phải chứ! Cái thể chất chó má xúi quẩy gì thế này!”
Cao Thệ day mi tâm: “Nín liền.
Quay lại chuyện của Cổ Kỳ— Chắc chắn mày có sức đề kháng với ba cái đồ thôi miên đó, thủ đoạn kiểm soát điều khiển của Cổ Kỳ hoàn toàn vô dụng với mày, nhưng đối tượng bị nó công lược không giống với đối tượng bị thôi miên đâu.”
“Tôn Lang Can chắc chắn là đối tượng đã bị nó công lược.” Cao Thệ dừng lại giây lát rồi bổ sung: “Là một trong.”
“Khoảng thời gian này mày phải nâng cao tinh thần cảnh giác, quan sát Cổ Kỳ thường xuyên tiếp xúc với ai, bất kỳ ai có tiếp xúc với nó mày phải đề phòng kẻ đó cho kỹ vào.”
“Tôn Lang Can có thể vì nó mà trở mặt thành thù với ba mẹ mình, bây giờ toàn bộ người trong giới đều biết hắn là đồ bất hiếu, khó đảm bảo hắn sẽ không ra tay với mày.”
“Còn nữa, ‘hệ thống’ trên người Cổ Kỳ không giống với tạo vật công nghệ cao như trong tiểu thuyết, nó vốn là một vật sống ở thế giới này.”
…
Cúp điện thoại, Cao Thệ rơi vào trầm tư.
Hiển nhiên có thể thấy Nhạc Nhạc có sức đề kháng trước các thủ đoạn ‘thôi miên’ hay ‘thao túng’, thậm chí còn có năng lực phá giải và phản kháng.
Mà điều kiện kích động là gì vậy??
Là thấy mặt của Nhạc Nhạc? Hay là ngửi thấy mùi thơm trên người Nhạc Nhạc?
Nếu Nhạc Nhạc có năng lực phản kích, vậy thì tại sao trong giấc mơ lại…
Cao Thệ nhớ tới hình ảnh không mấy sáng sủa, sắc mặt tối sầm.
Cao Cố Sanh trong mơ vừa nhút nhát vừa dễ tin người, tùy tiện bị Ôn Lương đầu độc, nên gã bác sĩ tâm lý cũng không xuất hiện sớm như vậy.
Có lẽ là ở trước giai đoạn giữa của ‘cốt truyện’.
Cao Cố Sanh bị quỷ quái bám thân thỉnh thoảng có thể thấy những thứ mà người bình thường không thể thấy, nảy sinh nghi ngờ tinh thần của mình có vấn đề.
Trùng hợp, Thường Tái là bác sĩ tâm lý danh tiếng, tới thành phố mà Cao Cố Sanh đang sống để thuyết giảng về giáo dục sức khỏe tâm lý.
Bọn họ gặp nhau.
Cao Cố Sanh ‘may mắn’ rút thăm trúng suất được Thường Tái đích thân tư vấn tâm lý.
Cơn ác mộng bắt đầu từ đây.
Thường Tái có ý đồ bất chính với Cao Cố Sanh, tiến hành thôi miên cậu, để cậu hoàn toàn đánh mất bản thân.
Thường Tái sẽ nhân lúc Cao Cố Sanh không tỉnh táo, dụ dỗ cậu làm ra những hành động khiếm nhã và quay hình lại.
Sau đó hắn lại cảm thấy Cao Cố Sanh bị mất ý thức thiếu bớt đôi chút thú vị và phong tình, nên thỉnh thoảng hắn cố ý để Cao Cố Sanh thanh tỉnh nhìn video quay lại những hành động bất nhã của cậu, khiến cậu suy sụp hết lần này đến lần khác.
Hắn sẽ không để Cao Cố Sanh chết.
Mặc dù, có lẽ Cao Cố Sanh thà tình nguyện chết trong đêm mưa hôm đó.
…
Cao Thệ tỉnh lại từ trong kí ức, anh mạnh bạo lột vỏ một cây kẹo mút cho vào miệng cắn rôm rốp, ăn xong lại lấy một cây kẹo khác cắn tiếp.
Mọi người dè dặt lại gần: “Đội trưởng, đừng cắn nữa, coi chừng gãy răng.”
Cao Thệ lấy một cây kẹo mút bản đặc biệt từ chỗ Thường Dương, loại kẹo này có độ ngọt cao, nghe nói còn rất cứng và liếm lau tan.
Cao Thệ bỏ vào kẹo vào miệng, chỉ mài răng chứ không cắn bể nữa.
Mọi người thở phào một hơi.
Cao Thệ hỏi: “Bên chỗ Thường Tái xử lý thế nào rồi?”
Nhiễm Thu điều tra hồ sơ: “Anh ta và Ôn Lương bị giam chung một chỗ, ba ngày nữa sẽ mở phiên tòa xét xử.”
Cao Thệ ‘Ừ’ một tiếng, đứng dậy: “Anh Hoàng, cô Trang, Thường Dương, theo tôi đến một nơi.”
Thường Dương nhảy dựng khỏi ghế: “Lại có vụ án mới?”
Cao Thệ ngậm kẹo mút, nói lúng búng nhưng mang theo chất giọng khiến người nghe nổi gai óc, anh cười nói: “Chưa chắc, chỉ mới suy đoán thôi, nhưng có thể làm hai tên khốn kia bóc lịch thêm vài năm.”
Trong mơ, Thường Tái làm những chuyện đó với Cao Cố Sanh trông rất thuần thục và chuyên nghiệp.
Hơn nữa, Cao Cố Sanh còn bị giam trong một căn hầm tối.
Cũng đâu thể vì Thường Tái nhất thời nổi hứng muốn giam giữ Cao Cố Sanh mà trong vòng hai mươi bốn tiếng ngắn ngủi xây ra một căn hầm với ‘đầy đủ dụng cụ’.
Vì vậy Cao Thệ kết luận, Cao Cố Sanh không phải nạn nhân duy nhất.
…
Ba ngày sau, mở phiên tòa xét xử.
Thường Tái bị kết án tử hình với các tội danh hiếp dâm, cố ý hiếp dâm, có hành vi dâm ô và tuyên truyền văn hóa phẩm đồi trụy.
Còn Ôn Lương vốn sẽ bị xử chung phiên tòa với Thường Tái nhưng bị dời lại.
Bởi vì nhà họ Ôn nói người bị bắt không phải là Ôn Lương, mà là anh em sinh đôi với gã, Ôn Viêm.
Nhưng Cao Thệ nhớ Ôn Lương là con trai độc đinh mới đúng.
===Hết chương 26===
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu đội của Cao Thệ có hơn hai mươi người, nhưng chỉ có sáu thành viên nòng cốt.
Cao Thệ: Đội trưởng.
Thường Dương: Người cuồng đồ ăn vặt và thích thử những vị mới lạ, đáng tiếc vận may không tốt, luôn bóc trúng những vị dở ói.
Nhiễm Thu: Một kỹ thuật viên sở hữu thể chất xui xẻo, ở chương mở đầu đi quét mại dâm bị té gãy chân.
Hoàng Sam: Là thành viên lớn tuổi nhất trong đội.
Trang Hưu Hưu: Là cô em đáng yêu cống hiến hết đống tiểu thuyết ngôn lù dành dụm nhiều năm của mình cho Cao Thệ.
Đại Hùng: Bị cử đến thành phố A làm nhiệm vụ, hiện tại chưa quay về..