Chen lấn một lúc lâu, lễ khai mạc đã kết thúc, đám đông bắt đầu từ từ di chuyển.
Nói thật trong buổi biểu diễn khai mạc hồi nãy, Cao Cố Sanh không thấy cái đầu của Tần Thì đâu, chỉ thấy mỗi fan của hắn gào thét điên cuồng.
Cậu còn thấy một thai phụ giơ ống kính chuyên dụng khá lớn chụp hình cho Tần Thì.
Người đông như kiến, khi Cao Cố Sanh đi ngang qua đúng lúc bắt gặp thai phụ không biết bị ai chen lấn đụng cho lảo đảo, cậu lập tức bước nhanh tới, lanh tay lẹ mắt đỡ người kịp thời.
“Cảm, cảm ơn.”
Thai phụ ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt không đeo khẩu trang của Cao Cố Sanh, bị dung nhan của cậu làm cho ngớ ra.
“Không sao.”
“A, cô ơi…” Cao Cố Sanh chơi thân với bạn bè của Cao Thệ nên quen miệng gọi chú gọi cô, suýt chút nữa gọi người ta là cô, thai phụ trước mặt trông còn trẻ, cậu suy nghĩ một chút rồi quyết định không gọi nữa, chỉ nói: “Bên này chen dữ lắm, hơi nguy hiểm, để em giúp chị vác máy ảnh qua bên kia.”
Cao Cố Sanh chỉ sang chỗ rộng rãi bên đó.
Nhưng thai phụ lại lắc đầu, mỉm cười xin lỗi: “Cảm ơn cậu hồi nãy nha, nhưng tầm nhìn bên kia không tốt.”
Cô giơ máy ảnh trong tay lên, đồng thời chỉ tay vào Tần Thì.
Cao Cố Sanh nhìn cái bầu của thai phụ tầm khoảng sáu, bảy tháng nên không khỏi lo lắng, nhưng cũng không nói gì thêm.
Vất vả trầy trụa lắm mới lết được vào hội trường, hơi lạnh từ điều hòa phả tới làm cậu như sống lại.
Fan của Tần Thì bu đông đen ở ngoài cửa nên trong hội trường rất rộng rãi yên tĩnh, cánh cửa của hội trường ngăn trong ngoài thành hai thế giới khác biệt.
Vậy cũng tốt, bên trong yên tĩnh mát mẻ, Cao Cố Sanh vươn vai duỗi người, thong thả đi dạo quanh trong hội trường.
Nghệ thuật chạm thẳng đến trái tim con người, những bức họa kiệt tác không đòi hỏi người ta phải có trình độ nghệ thuật cao, vẫn có thể cảm nhận được tình cảm mà người họa sĩ truyền tải trong tác phẩm.
Cao Cố Sanh vừa đi vừa nhìn, cậu đang nhìn tranh, người ngoài cũng đang nhìn cậu.
Thiếu niên có vóc dáng cao dong dỏng, mặt mũi trong trẻo sáng sủa đi trên hành lang dài trong hội trường triển lãm, giống như một bức họa.
Cao Cố Sanh chìm đắm trong từng tác phẩm ở buổi triển lãm, mãi đến khi một giọng nói không mấy hài hòa vang lên làm cậu giật mình.
“Đại sư Lục, mời thầy nhìn, đây là tranh của thằng bé.”
“Cậu ấy vẽ về thôn quê vào buổi sáng tinh mơ, cảnh sương sớm chưa tan và bình minh ló dạng.”
“Cậu ấy là sinh viên tài giỏi nhất và chăm chỉ nhất của khoa mỹ thuật chúng tôi, không biết có thể vinh hạnh trở thành học trò của thầy không?”
Cao Cố Sanh quẹo sang liền nhìn thấy họa sư Lễ đang ân cần đề cử tác phẩm cho một ông cụ có vẻ ngoài nghiêm túc.
Nhìn vào thái độ của ông thì đây có lẽ là một trong những đại sư gạo cội của làng vẽ tới buổi triển lãm hôm nay.
Cao Cố Sanh đoán không sai, một giây sau, tiếng lòng của Cổ Kỳ vang lên như chứng minh suy nghĩ của cậu không trật đi đâu được.
[Đại sư tranh sơn dầu Ngô Cần, là bậc thầy gạo cội nổi tiếng trong làng tranh sơn dầu, lần này nhất định phải được ông ta nhận làm học trò!]
Nếu Cổ Kỳ ở đây thì Cao Cố Sanh sẽ không có ý định lộ mặt.
Ông cụ đó chính là đại sư Ngô Cần, Cao Cố Sanh tuy không rành chuyện trong giới mỹ thuật nhưng cũng từng nghe đến tiếng tăm của ông.
Chỉ thấy Ngô Cần chắp tay sau lưng, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt của ông nhìn tác phẩm của Cổ Kỳ như đôi mắt sắc bén của chim ưng đang nhìn con mồi.
Rất khó tưởng tượng, một người có ánh mắt sắc lẹm như vậy mà có thể vẽ ra bức tranh tràn ngập màu sắc ấm áp.
Lần này Cổ Kỳ cũng chọn đề tài làng quê, có lẽ vì lấy lòng đại sư.
Khí chất của Ngô Cần rất mạnh mẽ, họa sư Lễ cũng được xem là một đại sư làng tranh sơn dầu, nhưng lại bị chèn ép không dám hó hé gì.
Cuối cùng, ông lắc đầu rồi đi tiếp nhìn tác phẩm khác.
Cổ Kỳ sốt sắng, cậu ta ở điểm mù của Ngô Cần, nắm ngón trỏ của họa sư Lễ lắc nhẹ.
Họa sư Lễ lập tức hiểu ý của cậu ta, cười nói: “Thằng bé này rất ngưỡng mộ thầy, rất muốn được thầy chỉ bảo.”
Cổ Kỳ bị đẩy ra trước cũng nở nụ cười: “Chào đại sư Ngô, em là Cổ Kỳ, hy vọng có thể nghe thầy chỉ ra thiếu sót của em, ngày sau sẽ tiến hành sửa lại.”
Ngô Cần bị chặn đường lộ ra ánh mắt không vui, ông nhìn sang họa sư Lễ thì thấy ông ta mỉm cười gật đầu, đành phải xụ mặt đi lại chỗ tác phẩm của Cổ Kỳ.
Mới nãy ông đã cho họ đủ mặt mũi, còn bây giờ mở miệng bắn ra những lời phê bình không chút nương tay.
“Người vẽ ra bức tranh này có chút năng lực, nhưng không nắm vững nền tảng cơ bản! Nhìn vào nét cong chỗ này đi, kêu một người mới cầm cọ một tháng tới vẽ còn đẹp hơn bức tranh này!”
“Còn về màu sắc, chỉ lo đuổi theo cảm xúc cao xa nào đó, thêm màu xám vào các tông màu lộn xộn, làm toàn bộ bức tranh thành một nồi cháo heo! Chỗ vẽ sương mù cũng cần có sáng tối, trong bức tranh này rõ ràng là có mặt trời, nhưng chỉ thấy một màu xám.”
“Cuối cùng, cậu muốn theo đuổi tả thực vẽ cảnh làng quê vào sáng tinh mơ thì phải nhìn kỹ sáng sớm ngoài đời trông thế nào chứ, không nên vẽ theo suy nghĩ chủ quan của mình!”
Câu nói cuối cùng rõ ràng là đang ngầm chỉ trích Cổ Kỳ muốn vẽ tả thực nhưng không chịu đi quan sát thực tế.
Ở dưới quê năm, sáu giờ sáng đã thức dậy, làm gì im lìm như cậu ta đã vẽ trong tranh.
Nghiêm trọng hơn cả là chỉ trích cậu ta không nắm vững cản bản, một cái tát đánh rớt hết những lời khoác lác khoa trương của họa sư Lễ.
Không sai, Cổ Kỳ có thiên phú, nhưng Ngô Cần là đại sư đứng đầu làng tranh sơn dầu, có học trò thiên phú nào mà ông chưa gặp qua? Trong số những học trò ông từng dạy, thiên phú của Cổ Kỳ cũng chỉ được coi là không cao cũng không thấp.
Ngay cả Phương Trọng Vĩnh được mệnh danh là thiên tài bậc nhất thời xưa, không chăm chỉ khổ luyện cũng sẽ thua kém mọi người, chứ đừng nói chi là Cổ Kỳ.
(Phương Trọng Vĩnh là một thần đồng, vì người cha không cho ông học hành và bị xem là công cụ kiếm tiền nên về sau lưu lạc thành một người bình thường.)
Ngô Cần nặng nề ‘hừ’ một tiếng, bước nhanh đi xa, mặt của Cổ Kỳ lúc xanh lúc đỏ, siết chặt ngón trỏ của họa sư Lễ đỏ theo, nhưng họa sư Lễ cũng chỉ đứng im tại chỗ.
Sau khi Ngô Cần đi khỏi, họa sư Lễ cười khổ một tiếng, an ủi: “Kỳ à, đại sư Ngô ghét nhất bị người khác làm phiền, bây giờ em chịu nhận sai thì thôi, chứ nếu em đuổi theo quấy rầy thầy ấy, sợ là thầy ấy sẽ mất sạch thiện cảm với em, đến lúc đó em không sống nổi trong giới này đâu.”
Cổ Kỳ giận điên trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn cố nặn ra nụ cười, trong mắt buồn bã: “Em biết mà, nhưng vẫn cảm ơn thầy đã tiến cử em, sau khi về em sẽ chăm chỉ luyện lại căn bản.”
Cậu ta cúi đầu vò vạt áo trông như sắp khóc đến nơi, họa sư Lễ không khỏi đau lòng, ông ta rất muốn ôm cậu sinh viên trước mắt vào lòng, ngón tay run nhẹ, nhưng cuối cùng không vượt qua ranh giới thầy trò.
Ông ta không thể hại học trò quý của mình được.
Cố Cao Sanh đứng ở chỗ khuất hài lòng xoay người rời đi, trong đầu văng vẳng tiếng gào giận dữ của Cổ Kỳ.
[Hệ thống đều tại mày hết! Lần trước nếu không phải bị mất hiệu lực đột ngột không rõ lý do, tao đã lấy được thiên phú của Thừa Trạch Kỳ, lần này bái sư càng thêm dễ dàng rồi!]
[Đáng ghét, tại sao Ngô Cần không thể bị công lược cũng không thể thao túng chứ!]
Âm thanh AI vô cảm của của hệ thống vang lên, tuổi tác của Ngô Cần đã hơn sáu mươi tuổi, không nằm trong mục tiêu công lược.]
[Ý chí của Ngô Cần rất kiên định, rất bảo thủ, miễn dịch cực mạnh với năng lực thao túng, không thể thực hiện được.]
Cổ Kỳ chỉ có thể phát điên trong đầu.
[Vô liêm sỉ! Còn cần mày làm chó gì!]
[Chết tiệt, còn lão già đáng ghét này đừng nói là muốn ôm tao, ghê tởm, nếu không phải vì đả kích Tôn Quân, tao mới không thèm công lược lão!]
…
Rời khỏi chỗ Cổ Kỳ, Cao Cố Sanh đi lòng vòng trong hội trường ngắm tranh, sau khi từ chối khéo vài lời mời xin webchat, cậu bắt gặp một bức tranh trông khá dị.
Bức tranh này rất trừu tượng, không biết còn tưởng là tranh vẽ nghệch ngoạc của con nít, nhưng càng nhìn lâu càng khiến người ta không hiểu sao thấy khó chịu.
Thú vị.
Chỗ ghi tên người vẽ để trống.
Cao Cố Sanh đứng trước bức tranh hồi lâu, cho đến khi một tiếng nói vang lên: “Cậu đứng xem bức tranh này khá lâu, vậy cậu cảm thấy bức tranh này thế nào?”
Cao Cố Sanh quay đầu lại, thấy đó là Ngô Cần.
Đại sư đức cao vọng trọng đeo khẩu trang, trông như một ông bác bình thường đứng bên phải sau lưng cậu.
Cao Cố Sanh lễ phép trả lời: “Dạ cháu không am hiểu nghệ thuật, chỉ là tới xem tranh vẽ của bạn mình.”
Ngô Cần cười khẽ, nói: “Bức tranh này rất nghuệch ngoạc, không biết còn tưởng tranh tập vẽ của con cháu nhân viên nào ở đây treo lên, không ngờ cậu lại đứng nhìn lâu nên tôi mới tò mò, không biết lúc xem nó cậu có suy nghĩ gì.”
Ông cụ họ Ngô này đúng là nói thẳng mặt không kiêng dè, ai không biết tính tình của ông còn tưởng ông đang chế giễu Cao Cố Sanh không có tế bào nghệ thuật.
Cao Cố Sanh bất đắc dĩ nói: “Thưa đại sư Ngô, có phải đây là tranh của học trò thầy không? Thầy đừng chê cười em.”
Ngô Cần hơi kinh ngạc vì bị phát hiện thân phận, nhưng vẫn kiên trì hỏi: “Nói ra thử đi, tôi có chút tò mò.”
Cao Cố Sanh thấy từ chối không được, dứt khoát nói: “Vậy thì em xin nói đây, thầy nghe xong đừng giận nha.”
“Thoạt đầu nhìn bức tranh này trông nghuệch ngoạc như con nít vẽ, nhưng nhìn lâu sẽ cảm thấy bức bối, khó chịu, có cảm giác…”
Cao Cố Sanh suy nghĩ một chút, tìm ra một ví dụ khá thích hợp: “ Giống như cái cây bị bỏ quên ở một góc xó xỉnh không được tưới nước, không ai quan tâm, nhưng vẫn kiên cường vùng vẫy sống tiếp.”
Ngô Cần bình tĩnh nhìn cậu một hồi, đột nhiên bật cười.
Thật ra Ngô Cần không hợp cười, vì bình thường ông quá nghiêm túc nên không hay cười, cho nên trông gượng gạo kiểu gì, thậm chí còn hơi đáng sợ.
Nhưng ông vẫn mỉm cười: “Bạn nhỏ, cậu có muốn làm học trò của tôi không?”
Cao Cố Sanh kinh ngạc: “Hả? Em sao?”
Cậu lập tức lắc đầu từ chối: “Đại sư Ngô, trước đây em chưa từng học vẽ.”
Nhưng Ngô Cần vẫn kiên trì nói: “Có thể bắt đầu học vẽ bất cứ lúc nào, cậu rất bén nhạy với cảm xúc, thiên phú rất cao.”
Cao Cố Sanh cười khổ: “Em sống tới từng tuổi này chỉ có duy nhất một lần liên quan đến nghệ thuật, là học nhạc cụ khoảng mấy năm, hồi trước nhà em cũng hỏi em có muốn học vẽ không, nhưng sau khi chọc tức ba người thầy thì em đành phải chấp nhận số mệnh.”
Sợ Ngô Cần không tin, Cao Cố Sanh tiện tay lấy di động mở ghi chú ra, bấm vào mục vẽ tay, rồi giơ di động lên cho Ngô Cẩn nhìn bức vẽ rồng Trung Hoa mà cậu bỏ cả tháng trời ra để tập vẽ.
Ngô Cần nhìn con rồng một lúc thật lâu, nói: “Còn sâu này là…”
“Là rồng ạ.” Cao Cố Sanh lí nhí nhắc.
Ngô Cần nhìn nét vẽ màu vàng uốn éo trông như cục shit, còn cái đầu rồng bên trên cắm hai cái nĩa màu tím lịm, chắc là sừng rồng, câm lặng.
Một lát sau, Ngô Cần nhắm lại đôi mắt bị xấu cay, lặng lẽ quay xe.
Hai người ăn ý chuyển sang đề tài khác.
“Đại sư Ngô, bức tranh này là do ai vẽ? Thầy còn chưa nói.”
“Là tôi vẽ.”
Cao Cố Sanh ngạc nhiên: “Thầy là phái tả thực mà?”
Ngô Cần giống như đứa con nít đùa dai thành công, nói: “Thỉnh thoảng sẽ thử phong cách mới, nhìn nhân viên hay khách tới tham quan triển lãm bày ra vẻ mặt hoài nghi cuộc đời cũng rất thú vị.”
Cao Cố Sanh gãi mũi: “Vậy chủ đề của bức tranh này là gì vậy ạ?”
Nụ cười trên môi Ngô Cần vụt tắt.
“Tôi vẽ, thôn quê bị thành phố hóa lãng quên.”
…
Hai người vừa to nhỏ trò chuyện với nhau vừa đi thưởng thức các tác phẩm, Cao Cố Sanh phát hiện ông thầy này dùng ngôn từ cực kỳ sắc bén, rất nhiều tác phẩm nhìn cũng không tệ những bị ông phê bình không đáng một xu, Cao Cố Sanh lén cất di động vào, giờ mới biết Đại sư Ngô xem trọng cậu cỡ nào, thân thiện với cậu bao nhiêu.
Đi dạo được một hồi, Ngô Cần thở dài.
Cao Cố Sanh hỏi: “Thầy mệt ạ?”
Đại sư Ngô bỗng cười bất đắc dĩ: “Sáng nào tôi cũng chạy bộ năm cây số, đi bộ có chút xíu mà mệt gì.
Chỉ là tôi thấy triển lãm năm nay xem ra không nhận thêm học trò mới rồi.”
Ông quay sang nhìn Cao Cố Sanh với ánh mắt đau lòng, cậu lặng lẽ nghiêng đầu tránh mắt, tằng hắng một tiếng rồi nói: “Nếu vậy, hay là thầy theo em đi xem tranh của bạn em, được không thầy?”
Cao Cố Sanh đã thấy thái độ ghét bỏ ra mặt của Ngô Cần với cách tiến cử người mới của họa sư Lễ, vốn không định nhắc tới Tôn Quân với ông để tránh bị ông ghét lây, nhưng khi thấy Ngô Cần tỏ ra thất vọng với buổi triển lãm, trông có vẻ muốn xoay người rời đi thì không khỏi sốt sắng.
Nhân viên phụ trách bày trí tác phẩm bị Cổ Kỳ thao túng, nên tác phẩm của cậu ta được đặt ở vị trí gần cửa vào, đi vào khoảng mấy bước là có thể thấy, đúng lúc người ta sắp tiến vào trạng thái thưởng thức nghệ thuật, chỗ đứng xem cũng thoáng đãng, còn là vị trí đặt máy điều hòa phả ra hơi mát lạnh xua tan cái nóng trên người.
Còn tác phẩm của Tôn Quân bị đặt ở nơi rất sâu và khuất tầm mắt, ít ra bây giờ Cao Cố Sanh và Ngô Cần đã đi dạo gần hai tiếng mà chưa thấy tranh của Tôn Quân đâu.
Càng về sau tinh thần thưởng thức nghệ thuật của mọi người càng giảm, cùng với đôi chân mỏi nhừ.
Ngô Cần thấy Cao Cố Sanh mới nãy còn thoải mái ba hoa khoác lác, bây giờ tỏ ra khúm núm sợ chọc ông giận, thấy hơi mắc cười: “Tôi chưa nói sẽ không đi xem, đã tới đây rồi thì đi xem cho hết, đi xem tranh của bạn cậu thôi.”
Cao Cố Sanh thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng hai người đi lòng vòng thêm nửa tiếng nữa mới tới gần chỗ triển lãm tranh cuối cùng, bọn họ đi tới trước bức tranh của Tôn Quân.
Bức tranh hoàn chỉnh được treo ngay ngắn trên tường, càng thêm rung động hơn hẳn lúc trước.
Quả là một cánh đồng hướng dương rạng ngời.
Vừa nhìn vào liền cảm thấy cả người trở nên ấm áp lạ thường, còn có sự thoải mái thư thái không thể miêu tả thành lời, thậm chí có thể mường tượng ra hình ảnh người họa sĩ ngồi vẽ giữa cánh đồng hoa, trên mặt khoan khoái tận hưởng, bả vai thả lỏng thư giãn.
Hai người im lặng nhìn một lúc, Cao Cố Sanh quay sang nói: “Đại sư…”
Còn chưa nói xong bỗng Ngô Cần nắm lấy vai cậu: “Cậu có số liên lạc với bạn cậu không? Mau cho tôi!”
Cao Cố Sanh nhìn ánh mắt tỏa sáng của Ngô Cần, cười khẽ nói: “Rất sẵn lòng!”
…
Ngô Cần nói một tiếng xin lỗi rồi vội vã cầm theo số liên lạc của Tôn Quân đi nhanh ra ngoài, Cao Cố Sanh khoái chí ngân nga câu hát, nơi này rất rộng, xung quanh vắng lặng, tiếng hát ngân nga của Cao Cố Sanh nghe như tiếng muôn loài chim hót vang nơi rừng sâu, du dương êm tai.
Đột nhiên có tiếng hát cất lên hòa ca với cậu.
Cao Cố Sanh quay đầu nhìn lại, thấy một khuôn mặt khiến đám fan ngoài kia gào thét điên cuồng.
Tần Thì tháo mắt kính xuống, nhướng mày cười một tiếng.
“My love.”
“Cậu đang hát bài mà tôi chọn trong show tuyển tú hồi mới ra mắt, chuyện lâu như vậy mà còn nhớ, cậu là fan của tôi phải không?”
Hắn đi tới ghé vào bên tai cậu cười khẽ một tiếng, mang theo hơi thở ấm áp làm rung động màng nhĩ.
“Fan yêu dấu của tôi, có muốn được tôi ký tên cho không?”
===Hết chương 29===.