Cao Thệ nói nhỏ: “Tôi có cách kích động quỷ quái hiện thân, nhưng sẽ có chút nguy hiểm.”
Ngân Linh vỗ ngực nói: “Không sao đâu anh Cao, anh cứ việc kích động!”
Cao Thệ nhận được bảo đảm, gật đầu rồi quay sang nói với không khí: “Tiêu Hồ— Hay gọi cậu là Hồ Kinh Chập?”
Vừa dứt lời, trong căn phòng yên tĩnh lại trở nên ồn ào, có tiếng gió thổi lên từ bên dưới.
Nhóm Ngân Linh bảo vệ Cao Thệ ở trung tâm, Ứng Bất Giải đứng sát vào anh.
“Cậu thay tên đổi họ và phẫu thuật thẩm mỹ đến nơi này, là vì điều tra cái chết của anh trai cậu, Hồ Vũ Thủy phải không?”
Tiếng gió càng lớn hơn, giống như là tiếng gào thét, hoặc là tiếng kêu oan.
“Hồ Vũ Thủy tình cờ phát hiện công xưởng sử dụng chất phụ gia vượt quá mức quy định, bị người Chu thị phát hiện nên bí mật giết chết, Hồ Vũ Thủy trước khi chết đã để lại tin tức gì cho cậu, để cậu tin chắc cái chết của anh trai cậu không phải là ngoài ý muốn.”
“Cậu nhận được thông báo Hồ Vũ Thủy chết do tai nạn lao động ở công xưởng, nên cậu xin vào ban quản lý an toàn, tích cực chạy xuống công xưởng, chính là vì điều tra ra chân tướng năm đó từ miệng các công nhân.”
Gió thổi như đao, khiến da mặt đau rát.
“Cuối cùng, cậu phát hiện ra bí mật của công ty.”
“Nên cậu cũng bị thủ tiêu.”
Giây phút này tiếng gió như bão táp, có gì đó gào thét phóng thẳng về phía Cao Thệ.
“Tìm thấy rồi!”
Đồng tử của Quỷ Nhãn cố định tại một hướng, băng vải trên tay Ngân Linh rơi xuống từng lớp từng lớp, lộ ra cánh tay có hình xăm màu đen ngoằn ngoèo phức tạp.
Âm phong thổi qua tới đâu, bàn ghế đổ ngã tới đó, bình bông cũng vỡ tan tành.
“Không ổn! Nó mất khống chế!”
Đồng tử màu vàng của Ngân Linh sáng rực giống như trăng rằm, trên đỉnh đầu cậu ta từ từ mọc ra một cái sừng dài, hai tay nắm chặt lại, xé nát một miếng âm khí ngay bên cạnh.
Quỷ Nhãn ẩn thân vào hư không, đánh vỡ ảo ảnh do quỷ ảnh biến ảo ra, truy lùng bản thể của nó.
Cao Thệ đứng trong cuồng phong, sắc mặt của anh hơi tái, cơn đau bén nhọn đang bủa vây đầu của anh.
Nhưng giọng nói của anh vẫn vững vàng, nghe không ra anh đang bị đau: “Cậu đã lấy được bằng chứng định tội Chu thị, phải không?”
“Cậu muốn các đồng nghiệp biết chân tướng năm đó, nên mỗi khi đến thời gian âm khí mạnh nhất, cậu sẽ trở thành ‘ma’ trong miệng các đồng nghiệp.”
Cao Thệ lầm bầm phân tích.
“Oán khí của cậu quá nặng, nhưng lúc đầu cậu rất yếu, chẳng những chỉ có thể xuất hiện vào thời gian âm khí mạnh, mà cũng chỉ có thể nhắc nhở đồng nghiệp khi họ tăng ca đêm.”
“Tại sao? Là vì có gì đó ảnh hưởng đến cậu?”
“Ảnh hưởng… Trấn áp…”
Đôi mắt đang rũ mi của Cao Thệ chợt mở to ra.
“Đi mau! Thi thể của cậu ta ở trong phòng của trưởng ban!”
Theo lời nói của Cao Thệ, vóc dáng của quỷ ảnh bành trướng to bằng ngọn núi nhỏ, nó bao trùm toàn bộ tòa cao ốc, bóng đêm đen kịt ngăn cách tòa cao ốc với bên ngoài.
Nó nuốt Chu thị vào bụng, ném vào trong quỷ vực do nó tạo ra.
Vì thế, đồng nghiệp trực ca đêm bên ngoài chỉ có thể thấy một màn sương đen dày đặc.
Nhóm người vừa chống lại sự tấn công của quỷ ảnh, vừa nhanh chóng chạy tới phòng làm việc của trưởng ban.
Trên người Cao Thệ tỏa ra ánh sáng vàng mờ mờ, mặt của anh ngày càng tái mét.
Anh nghiến răng để không phát ra tiếng rên đau.
Lúc này, cơ thể bỗng trở nên nhẹ bổng.
Ứng Bất Giải dìu Cao Thệ để anh đứng dựa vào người mình, tiếp đó trong miệng anh bị nhét vào cái gì đó.
Ngọt, là vị nho.
Ứng Bất Giải nhét một viên kẹo nho cho Cao Thệ.
Dù đang ở trong tình huống nguy hiểm dí sát mông, đầu óc của Cao Thệ vẫn là bị ngơ ra giây lát.
Không ngờ có một ngày bị Ứng Bất Giải đút kẹo.
(mốt đút cái khác=))))
Cuối cùng cũng xông vào phòng làm việc của trưởng ban.
Hơn phân nửa số lượng các tượng Phật trên bàn bị nứt mẻ, thân tượng vốn nguyên vẹn bị nứt ra như mạng nhện.
Khóe miệng mỉm cười của tượng Phật bị mẻ mất một miếng, trông cực kỳ đáng sợ.
Chỉ có phật hương trong phòng càng nồng nặc hơn trước, nồng đến mức như sắp hóa thành thực thể.
||||| Truyện đề cử: Nếu Anh Yêu Em |||||
“Anh Cao! Cơ thể của nó ở đâu?!”
Ở đâu?
[…Trưởng ban, còn đang sửa chữa phòng làm việc của mình.]
[..Sau đó trưởng ban xem CCTV, phát hiện thời gian tôi lén vào phòng ông ta bị nhiễu, chỉ có một màu trắng xóa.]
[Tôi cảm thấy chuyện kỳ lạ nhất là thằng trưởng ban đần độn kia có thể leo lên cái ghế trưởng ban, nghe nói bây giờ còn được thăng chức?]
[Trong phòng còn đốt nhang, mùi quá nồng…]
[Căn phòng làm việc này thoạt nhìn rộng rãi, nhưng bên trong có cảm giác bí bức, rất kỳ lạ.]
Cao Thệ chỉ vào bức tường có treo kính càn khôn và kiếm gỗ đào.
“Cậu ta ở trong tường.”
Ngân Linh cởi sạch băng vải trên cánh tay: “Được.”
Cánh tay mảnh khảnh của cậu ta bắt đầu phình to ra, hình xăm màu đen bò trườn như vật sống.
“Oành—!!!”
Bức tường phát ra tiếng nổ lớn, gạch đá không chịu nổi sức ép sập xuống.
Chính giữa bức tường là một cái lỗ to đùng.
Một luồng hôi thối xộc thẳng ra ngoài.
Đi đôi với mùi hôi còn có một thi thể thối rữa.
Quỷ ảnh— Tiêu Hồ đánh thẳng vào thi thể của mình.
Đồng tử của Cao Thệ co lại, anh quát lên: “Đạo trưởng!”
Ứng Bất Giải lên tiếng đáp lại, bàn tay thon dài cứng cáp như ngọc được mài giũa nắm chặt, cả tầng lầu yên tĩnh lại.
Y không có biểu cảm gì, bắt âm khí và quỷ khí ẩn hiện như bắt lấy một dải tơ lụa, trước ánh mắt không thể tin của Ngân Linh và Quỷ Ảnh, y từ từ vò lại, cuối cùng vo thành một cục màu đen to bằng nắm tay.
Môi của Ứng Bất Giải khẽ động trông như đang nói chuyện, nhưng không nghe thấy y nói gì.
Cao Thệ ngồi xổm xuống nhìn thi thể kia, thi thể cao khoảng một mét bảy lăm.
Mới nãy phản ứng đầu tiên của quỷ ảnh khi nhìn thấy thi thể là tấn công.
Nó để ý cái gì?
Thi thể hồi còn sống của mình, hay trong thi thể có cất giấu bí mật?
Răng nanh của Cao Thệ cạ vào viên kẹo, vị ngọt của nho lan tỏa khắp khoang miệng.
Tất cả đồng nghiệp đều bị quỷ đánh tường chặn lại ở tầng này, Tiêu Hồ muốn cho mọi người biết tội ác của Chu thị.
Phần bụng của thi thể.
Anh đã tìm thấy bằng chứng buộc tội Chu thị.
Cao Thệ nhắm mắt lại, khẽ dùng sức, viên kẹo vỡ nát phát ra tiếng rốp giòn giã.
“Tìm thấy.”
Cao Thệ giơ tay chỉ vào bụng thi thể.
Bóng đen đang giãy giụa yếu ớt trong tay Ứng Bất Giải chợt yên tĩnh lại.
Bóng đen không phản kháng nữa, có vẻ đang nói gì đó với Ứng Bất Giải.
Ứng Bất Giải thả lỏng tay ra.
Bóng đen bay đến thi thể hồi còn sống của mình, rạch bụng thi thể ra.
Thứ gì đó dính đầy máu tanh nhầy nhụa và thịt thối rữa không nhìn rõ là gì từ từ trồi lên, lớp túi nilon bọc bên ngoài được vạch ra, cuối cùng lộ ra một đầu cắm USB.
USB bay vào lòng bàn tay của Cao Thệ.
Đây chính là, bằng chứng mà bóng đen dốc hết sức muốn lấy ra ngoài.
Bằng chứng về nguyên nhân cái chết của hai anh em họ Hồ.
Bóng đen giống như đạt thành tâm nguyện, chủ động bay trở về trong tay Ứng Bất Giải.
Ứng Bất Giải đang lầm bầm nói gì đó với bóng đen, sau đó, y quay đầu sang nói với Cao Thệ.
“Muốn nhìn không?”
“Nhìn gì?”
“Trí nhớ hồi còn sống của Tiêu Hồ.”
***
Hồ Vũ Thủy và Hồ Kinh Chập là hai anh em.
Hồ Vũ Thủy lớn hơn em trai năm tuổi, năm mười bảy tuổi ba mẹ đều không còn, sau đó hai anh em sống nương tựa vào nhau.
Em trai rất thông minh sáng dạ.
Anh ta thường khoe với mọi người như vậy.
Thành tích học tập của em trai chưa bao giờ rớt khỏi top ba, anh ta nghĩ mình không thông minh, nhưng ít ra em mình lại hiếu học, không thể để em mình bỏ học giữa chừng được.
Vì vậy năm mười bảy tuổi anh ta đã bắt đầu đi làm kiếm tiền, nuôi em trai ăn học từ cấp hai lên cấp ba.
Người em đương nhiên không phụ lòng, mười tám tuổi năm ấy, thi đậu vào trường đại học trọng điểm toàn quốc.
Ngày người em nhận thư thông báo trúng tuyển, anh ta vui vẻ mua hai gói thuốc lá, chia sẻ niềm vui với nhóm bạn công nhân.
“Em trai tôi thi đậu đại học rồi! Là trường trọng điểm đó!”
Người em nói: “Anh, em đi học có thể dùng thành tích đổi lấy học bổng, còn có thể làm thêm phụ vào học phí, sau này anh đừng làm việc bán mạng như vậy nữa.”
Hồ Vũ Thủy quá vất vả cực nhọc, trông anh già hơn bạn cùng trang lứa rất nhiều.
Hồ Vũ Thủy ngoài miệng ừ ừ cho qua, nhưng trong lòng không nghĩ vậy, không thể để em mình bị bạn bè cười chê.
Anh ta còn nhớ hồi em mình mười ba tuổi, mặc quần đồng phục vá ngay mông, bị bạn bè trong trường trêu chọc đùa giỡn, khóc suốt trên đường về nhà.
Nhưng về đến nhà lại cười tươi rói chào anh đi học về, còn nói hôm nay học rất vui.
Vì thế anh ta nỗ lực làm nhiều thêm chút, lại nhiều thêm chút.
Nghe nói Chu thị trả lương cao nhưng làm khá mệt, vì vậy anh ta vào Chu thị.
Quả thật công việc ở Chu thị rất mệt nhọc, làm việc với cường độ cao liên tục trong mười hai tiếng.
Anh ta không muốn xin nghỉ.
Có lúc vì để kiếm nhiều tiền hơn chút, anh ta sẽ thay ca giúp đồng nghiệp của mình, ai cũng nói anh là Iron man.
Nhưng dù sao cũng không phải Iron man thật.
Có một ngày, anh ta mệt quá không gượng nổi, nên đứng chợp mắt chốc lát.
Là hai giây? Hay năm giây?
Anh ta bị cuốn tay vào trong máy.
Anh ta không còn tay nữa.
Anh ta được đưa đến bệnh viện, công xưởng nói đây là do anh ta tắc trách, nên chỉ bồi thường năm chục ngàn.
Năm chục ngàn? Đùa gì thế!
Anh ta không chịu, nhưng cũng không muốn làm thủ tục xuất viện, vì anh ta muốn nhiều tiền hơn.
Anh ta biết tiền bồi thường cho tai nạn lao động sẽ bị giảm xuống sau khi mở phiên tòa, nhưng nếu hòa giải riêng tư sẽ được bồi thường nhiều hơn, vì vậy anh ta muốn tranh thủ đòi nhiều thêm.
Đây là bệnh viện tư nhân, ngay cả y tá đều như mẹ hiền, nhưng thấy anh ta chỉ là công nhân bình thường nên trông nom sơ sài, trái lại để anh ta dễ dàng trốn ra ngoài.
Anh ta muốn đến công xưởng gây lớn chuyện.
Khi đó đang là đêm khuya.
Anh ta chỉ định xem thử tình cảnh trong công xưởng thế nào, các công nhân có thái độ gì với chuyện này, từ đó nghĩ cách gây chuyện thế nào để được lợi nhất, nhưng khi anh ta đến cửa sau của công xưởng thì bắt gặp một chiếc xe tải chở hàng lớn.
Có hai tài xế đang nói chuyện.
“Đoán chừng bên kia không đủ.”
“Hết cách rồi, bán rất chạy, chỉ có thể mua tạm bên đây.”
Anh ta vô thức cảm thấy chuyện này không ổn, lặng lẽ leo lên buồng xe đi theo.
Ban đầu có lẽ chỉ gây chuyện để đòi thêm chút tiền, hoặc là nhiều hơn, nhưng khi thấy chuyện không đúng liền đi theo, từ đó xảy ra thảm kịch.
Anh ta phát hiện một công xưởng sản xuất da nhân tạo bất hợp pháp, bên trong lại đang sản xuất thịt viên, những thịt viên này hoàn toàn khác với thịt viên trong công xương mà bọn họ đang làm việc, nhưng bao bì lại giống nhau, đều là ‘Thịt viên an tâm’.
Một bên là đầu ra sản xuất kiếm tiền chân chính, một bên là đít chui bất hợp pháp hòng qua mặt thanh tra vệ sinh an toàn thực phẩm.
Những thịt viên kém chất lượng này được làm từ thịt vụn còn sót lại trên xương, mà không thể gọi là thịt vụn được, nó được làm từ chất phụ gia và cao su, mùi thơm nồng của chất phụ gia giúp che giấu đồ giả.
Bởi vì có đứa em học giỏi nên anh ta phát hiện ra chuyện còn động trời hơn, đó là cái thứ gọi là cao su kia, ăn lâu dài sẽ gây hại đến sức khỏe.
Anh ta lén chụp hình lại, gửi cho em mình.
Nhưng cuối cùng anh ta không thể chạy thoát.
Thi thể của anh ta bị bỏ vào máy xay nghiền nát, trở thành rác thải của công xưởng rồi vận chuyển đến bãi rác, biến mất im hơi lặng tiếng.
Bên trên là toàn bộ chân tướng được Hồ Tiêu điều tra ra.
Năm đó sau khi Hồ Tiêu biết được tin dữ, vì anh trai gửi một bức ảnh mờ tịt nên chắc chắn anh mình không phải chết ngoài ý muốn.
Cậu ta đổi tên, phẫu thuật thẩm mỹ, cố gắng học xong chuyên ngành, sau khi tốt nghiệp xin vào ban quản lý an toàn của Chu thị, liên tục khảo sát công xưởng, chỉ vì muốn tìm ra nơi mà anh mình đã chụp lại trong bức ảnh.
Sau đó cậu ta đã tìm được.
Cậu ta bí mật thu gom bằng chứng, cho đến khi bị cấp trên của công ty phát hiện ra hành động bất thường của cậu ta.
Cậu ta nuốt USB vào bụng, vì biết rõ bọn chúng sẽ muốn lấy được bằng chứng trong tay cậu ta rồi đem tiêu hủy.
Cậu ta còn lâu mới cho bọn chúng được như ý.
Sau đó cậu ta chết.
Trưởng ban tiêu thụ cười nịnh nọt nói.
“Sếp đừng lo, em đã xử lý nó rồi.”
“Ừ, cực cho anh, lúc trước chưa xử lý xong chuyện thằng công nhân họ Hồ kia, trong công xưởng lại xảy ra chuyện bị ma ám, đám công nhân đòi đình công suốt một tháng, cuối cùng phải kêu người tới giải quyết mới êm xuôi.”
Sau đó, cậu ta bị chôn trong tường, mi tâm là kính càn khôn, ngực là kiếm gỗ đào.
Thi thể và oán niệm của cậu ta bị chôn vùi dưới lớp xi măng, điên cuồng sôi sục, chờ đến ngày đội mồ chui ra.
…
“Sao tòa nhà Chu thị bị giăng dây phong tỏa vậy?”
“Anh chưa nghe nói gì hả? Người ta tìm thấy một cái xác bên trong tòa nhà này nè!”
“Trời đất quỷ thần ơi, nghe nói là bị chôn chặt trong tường.”
“Mấy người có biết chuyện ‘Thịt viên an tâm’ của Chu thị chưa?”
“Biết chứ, đù má nó đồ vô lương tâm, thứ này mà cũng dám bán!”
“Nghe nói toàn bộ ban lãnh đạo của Chu thị bị còng tay dẫn đi hết, y như đàn châu chấu bị cột chung dây, từng tên nối tiếp nhau lên xe tù, có mấy tên muốn chạy liền bị tóm tại chỗ.”
“Lần này Chu thị xong đời rồi.”
Lúc trước tòa nhà Chu thị còn tấp nập người ra kẻ vào, hôm nay biến thành một tòa nhà ma, tiêu điều không một bóng người.
Banner quảng cáo của Xá Đình Tạ đang nổi tiếng treo hai bên cửa vào bị xé ném xuống đất, nhăn nhúm dính bẩn, khiến người trong banner không hiểu sau thấy càng thêm già nua.
Mọi người tụ tập dưới lầu, nhìn sự sụp đổ của một tòa nhà từng huy hoàng một thời.
Trong đám đông có một cô gái dõi theo xe cảnh sát đi xa, bụm miệng khóc nức nở.
Bảy ngày sau, mở phiên tòa xét xử Chu thị.
Những người có liên quan đến tội giết người đều bị kết án tử hình.
Những người có liên quan đến vụ án ‘Thịt viên an tâm’ gồm chủ tịch hội đồng quản trị và hơn hai mươi nhân viên, bị kết án mười năm tù giam trở lên có thời hạn, đồng thời bị phạt 8955.4566 vạn tệ.
Còn nhóm người Cao Thệ giờ mới ra được tòa cao ốc, vì trước đó bị rơi vào vòng lặp vô hạn.
“Chuyện gì thế? Sao mới đó mà đã ba ngày rồi??!” Ngân Linh chưa chấp nhận sự thật giở lịch ra xem, tỏ vẻ hoài nghi cuộc đời.
Huyền Ngọc vác con hai mắt thâm đen nói: “Mọi người ở bên trong suốt ba ngày, tôi cạn sức rồi, mệt quá…”
Huyền Ngọc duy trì trận pháp suốt ba ngày nghiêng đầu ngáy khò khò.
Thường Dương phát điên nắm tóc, hét thảm: “Sự kiện game đã kết thúc rồi! Kết thúc rồi!”
Cao Thệ lấy di động ra gọi cho Cao Cố Sanh, bị cúp máy, nhưng hai giây sau nhận được một tin nhắn ngắn.
[Ba!!! Ba ra rồi!!!]
Dòng chữ như phát ra tiếng la hét hưng phấn của thằng con khờ nhà anh, không biết còn tưởng Tôn Ngộ Không cuối cùng cũng thoát khỏi Ngũ Hành Sơn.
[Ba chờ con chút, giờ con đang trong lớp, sắp xong rồi!!]
Cao Thệ thấy con trai vẫn bình an vô sự, gửi lại một tin nhắn không sao, lo học đi, lát nữa gọi lại.
[Dạ!!!]
Ở trong tòa nhà nhìn ký ức hồi còn sống của Hồ Tiêu mà đã trôi qua ba ngày một cách khó hiểu, bụng đói dán vào lưng, quả là một trải nghiệm mới lạ.
Ứng Bất Giải đi theo bên cạnh Cao Thệ, cúi đầu.
Lúc này Cao Thệ mới nhớ ra: “Đạo trưởng, có phải anh lại đói? Đi ăn gì đi.”
Ứng Bất Giải chần chừ gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Y nói nhỏ: “Xin lỗi.”
“Tôi không biết thời gian lại lâu như vậy.”
Cao Thệ cười nói: “Là do tôi chọn, sao lại trách anh chứ.”
Ứng Bất Giải thả lỏng hẳn ra: “Tôi quên rất nhiều, có một vài thứ vẫn chưa thuần thục.”
“Ừ.” Cao Thệ bước lên xe, mở đồng hồ đeo tay ra: “Không sao, cứ từ từ, rồi anh sẽ nhớ ra thôi.”
Sợ là Ứng Bất Giải không phải mất trí nhớ bình thường, nhưng không sao, Ứng Bất Giải giúp anh nhiều như vậy, chờ Không Miểu xuất quan, anh sẽ hỏi Không Miểu cách khôi phục trí nhớ cho Ứng Bất Giải, giúp y nhớ lại, bổ khuyết trọn vẹn cho Sảng linh và Xú phế.
“Đạo trưởng muốn ăn gì…”
Màn hình trên đồng hồ đeo tay của Cao Thệ bỗng dừng lại.
[Tinh Tinh! Đã tra ra sự việc thứ 10987 có liên quan đến Nhạc Nhạc, xin hỏi có muốn tiến hành kiểm tra không?]
Cao Thệ mở mục trên cùng ra, bất ngờ thay đập vào mắt anh chính là:
[Các chị em! Đã tìm ra tên quái dị mặt dày đeo bám anh Tần Thời của chúng ta rồi!]
Tấm hình bên dưới lại là Cao Cố Sanh trước khi cắt tóc.
===Hết chương 33===.