“Ba ơi ba ơi, tới thi ném banh vào rổ với con đi!”
Cao Cố Sanh xách xô tiền nhảy tưng tưng như thỏ, Cao Thệ theo sát phía sau.
Anh bỗng nhíu mày nghiêng người ngăn chặn tầm mắt đang nhắm thẳng vào Cao Cố Sanh, sau đó quay đầu lại rà soát.
“Ba sao thế?”
“Không có gì.”
…
Lần này có thể nói là bội thu trở về, Cao Cố Sanh cõng một bao tải đồ chơi gấu bông, tay trái cầm chai cô ca, tay phải cầm kẹo mút size khủng, hôm nay cậu cũng toại nguyện cầm kẹo mút nguyên vẹn không bị sứt mẻ về nhà, còn lớn hơn hai cái đầu của Cao Thệ và Ứng Bất Giải cộng lại.
thuyngu.wordpress.com
Tay trái của Cao Thệ cầm một con khỉ nhồi bông, tay phải cầm Ultraman nhồi bông, anh hơi ngờ ngợ con Ultraman nhồi bông mập ú này— Làm ra đồ chơi này bộ không sợ buổi tối bị nó vén chăn kéo giò sao?
Ứng Bất Giải theo sát phía sau, trên khuỷu tay trái đeo một dây bánh snack, tay phải cầm que kem vị chanh, trên đầu không biết từ lúc nào đeo băng đô tai gấu, kết hợp với khuôn mặt nghiêm túc ăn kem của y, có cảm giác vui vẻ khó tả.
Mặt trăng treo trên đọt cây, nhóm ba người chuẩn bị về nhà.
Khi Cao Thệ đang cúi người lục tìm chìa khóa, đột nhiên nghe thấy tiếng mèo kêu rất nhỏ và yếu ớt, anh liếc mắt nhìn sang thì thấy một con mèo nhỏ gầy đang ngồi xổm bên cạnh bọn họ.
Cao Thệ hơi ngạc nhiên, lại gặp nó.
Lần đầu tiên gặp nó đã qua hơn một tháng, nhưng con mèo này vẫn nhỏ xíu không lớn lên chút nào, cỡ bằng bàn tay.
Cao Thệ ngồi xổm xuống, hơi lo lắng đánh giá con mèo này có phải bị bệnh chậm lớn không, anh lấy xiên cá viên rút ra một viên cho mèo con.
“Meo~”
Mèo con dụi đầu vào ngón tay của Cao Thệ rồi ăn cá viên trong tay anh, chóp mũi ươn ướt, lông mềm mượt bóng loáng, có thể thấy nó được người chăm sóc rất tốt, vừa ăn vừa phát ra tiếng grừ grừ nho nhỏ.
Cao Cố Sanh bị dễ thương muốn chết, ngồi bên cạnh Cao Thệ cũng thử đưa tay ra vuốt nhẹ sống lưng của mèo con: “Meo meo meo, đáng eo quá đi~”
Cậu mở hai mắt sáng lấp lánh nhìn Cao Thệ: “Ba, con muốn…”
Cao Thệ lạnh lùng cự tuyệt: “Không, mày không muốn.
Đưa nó đi, chủ của nó sẽ đau lòng.”
Cao Cố Sanh ngạc nhiên: “Nó không phải mèo hoang sao?”
Cao Thệ nói: “Không, mỗi ngày sẽ có một bà cụ đến cho nó ăn.”
Mèo con grừ grừ ăn xong miếng cá viên, bắt đầu liếm móng vệ sinh.
Cao Thệ đứng dậy: “Chúng ta đi thôi, không còn sớm.”
Nhưng mèo con lại kêu ‘meo meo’.
“Ba, có phải nó ăn chưa no?”
Cao Cố Sanh nhìn mèo con, khều nhẹ lỗ tai của nó làm tai nhỏ của mèo con run lên, nó vừa kêu ‘meo meo’ vừa đi tới hai bước.
Nó đi tới chỗ Ứng Bất Giải.
Cao Cố Sanh hơi ngạc nhiên: “Đạo trưởng rất được động vật nhỏ yêu thích nha.”
Nhưng Cao Thệ nhìn con mèo kia vừa đi vừa run rẩy, rõ ràng là không chịu nổi nhưng vẫn kiên cường đi tới chỗ Ứng Bất Giải.
Có hơi kỳ lạ.
Nếu là cho ví dụ, có thể nói rất giống đứa bé kiểm tra bị điểm kém, lo sợ run rẩy đi tới chỗ người mẹ đang dọn dĩa thịt sườn lên bàn.
Y bỗng vươn tay với mèo con, mèo con lập tức chạy nhanh tới, phảng phất như chỉ thấy mỗi bóng mờ.
Cao Cố Sanh xúc động khó tin: “Chộ ôi, đạo trưởng trông giống công túa Bạch Tuyết chạy trốn vô rừng nói chiện với thú trong phim hoạt hình Disney ghê ta!”
Cao Thệ bóp gáy thằng con mình.
Ứng Bất Giải chạm nhẹ vào mi tâm của mèo con, đầu ngón tay tỏa ra màu trắng như ánh sao, ánh sao vụt lóe lên rồi biến mất, cứ ngỡ là ảo giác.
Ứng Bất Giải rút tay về rồi đứng lên, mèo con hơi lảo đảo như bị say rượu, sau đó lại ‘meo meo’ hai tiếng rồi ngồi xuống trông rất nề nếp.
Lần này rời đi, mèo con không cản nữa, ngồi đó dõi theo bọn họ đi xa.
…
Khi về nhà đến nhà đã tối muộn.
Cao Thệ tắm rửa xong, tóc chưa khô đã ngồi tựa lưng ở đầu giường, trên đùi đặt một quyển sách.
Đèn đầu giường mở lên, thắp sáng một góc phòng.
Trong sự yên tĩnh, cửa bị gõ nhẹ hai cái, Cao Cố Sanh ôm gối đẩy cửa ra rồi ló đầu vào ngó dáo dác.
“Ba, tối nay con ngủ với ba được không?”
“Tới đây.”
Cao Cố Sanh ôm gối phóng lên giường.
Cao Thệ duỗi tay sờ trán cậu, không nóng.
“Sợ không?”
Hôm nay Nhạc Nhạc đụng trúng tên Tần Thời biến thái, nếu anh không tới kịp thời, chỉ sợ cậu đã bị bắt đi, không cần nghĩ cũng biết đến lúc đó sẽ xảy ra chuyện gì.
Tối nay trông Nhạc Nhạc có vẻ chơi rất vui, nhưng chỉ trong một tháng liên tiếp đụng độ tới hai tên biến thái, có đúng là cậu vô ưu vô lo như ngoài mặt không?
Cao Thệ vừa nghĩ tới là giận sôi lên, bao cát ở nhà được anh xem là mặt tra công bị đánh thủng ruột mấy cái, nhưng ngoài mặt anh vẫn rất bình tĩnh, thật giống như chỉ cần có anh ở đây, không ai có thể làm tổn thương thằng con của anh.
thuyngu.wordpress.com
Cao Cố Sanh ôm con khỉ nhồi bông dụi vào người Cao Thệ, nghiêm túc nói: “Hồi sáng quả thật có chút sợ, nhưng ba tới thì không sợ nữa.”
Cậu cười toe toét lộ ra hàm răng trắng đều, Cao Thệ thấy vậy cũng cười theo.
“Ba, con muốn hỏi ba chuyện này.”
Cao Cố Sanh ngồi xếp bằng đàng hoàng, hiếm khi tỏ ra nghiêm túc như vậy: “Ba định khi nào mới tìm mẹ cho con đây?”
Cao Thệ thờ ơ nói: “Tùy duyên đi, chuyện này không thể vội.”
Cao Thệ nói xong, động tác lật sách khựng lại giây lát, có vẻ anh nghĩ tới gì đó, hoặc có thể là không nghĩ gì hết.
Cao Cố Sanh vội la lên: “Ba à, ba đã hai mươi sáu rồi, không còn trẻ nữa, có thích thì phải chủ động lên chứ!”
Cao Thệ tức cười: “Mày học câu thoại giục cưới này từ đâu đó hử? Không còn trẻ nữa cái gì, ba mày còn tuổi xuân phơi phới đấy.”
Cao Cố Sanh giống như người mẹ tận tình khuyên bảo: “Dạ dạ dạ, ba con đẹp trai át người, tuổi trẻ tài cao, nhưng, nhưng mà…”
Cậu vắt óc suy nghĩ lý do: “Nhưng ba nhìn đi, ông sơ hồi mười sáu tuổi đã cưới bà sơ, ông cố mười tám tuổi cũng rước bà cố về dinh, ông nội mười tám tuổi cũng đã có bà nội, còn ba…”
Cao Thệ cười khẩy: “Tao tám tuổi đã có mày.”
“Nhảy cóc mấy bước, đi trước mười năm.”
Cao Cố Sanh nín họng không biết nói gì.
Cao Thệ nói: “Có phải mày thấy ba mày không kết hôn là vì lo cho mày?”
Cao Cố Sanh buồn thiu ‘dạ’ một tiếng: “Có một chút, con cảm thấy ba không cần vì con mà ở giá đâu.”
Cao Thệ nhìn Cao Cố Sanh ôm khỉ nhồi bông ngồi một cục ở đó, thở dài nói: “Đừng nghĩ nhiều quá, thật ra ba mày chưa gặp được người khiến mình rung động.”
Anh đưa tay xoa đầu Cao Cố Sanh: “Hôm nay mày bị cái gì kích thích hay sao, tự nhiên nghĩ đến chuyện này vậy?”
Cao Cố Sanh há miệng chần chừ giây lát, cuối cùng quyết định nói ra băn khoăn trong lòng: “Ba, là vầy, con muốn hỏi, ba thích nữ… Hay là nam?”
Cao Thệ bị một câu ‘kinh hồn táng đảm’ này làm giật cái đụi, suýt chút nữa nhấn đầu thằng con mình hòa làm một với nệm giường: “Mỗi ngày mày nghĩ cái gì trong đầu thế?!”
Cao Thệ nhìn Cao Cố Sanh, nghiêm túc nói: “Có phải thời gian này mày bị quấy rối quá nhiều nên đâm ra ngớ ngẩn?”
Cao Cố Sanh thấy Cao Thệ có vẻ thật sự rất lo lắng, lo lắng đến mức có thể bưng cậu đến bệnh viện bất cứ lúc nào, cậu vội vàng phất tay lia lịa: “Không có không có! Chời ơi, con là thấy ba không có hứng thú với phái nữ, nên mới hỏi thử, cho dù ba dẫn mẹ kế về nhà có ngoại hình thế nào, con sẽ sẵn sàng tiếp nhận một cách chân thành!”
“Cái thằng này.” Cao Thệ vò đầu Cao Cố Sanh, tạo ra ổ gà vô cùng hoàn mỹ y như thật.
Cao Thệ bình tĩnh lại suy nghĩ một chút, rồi nói: “Thế này đi, ba đáp ứng mày, nếu sau này có động lòng thì sẽ nói với mày trước, tránh cho mày suốt ngày suy diễn tầm bậy tầm bạ.”
Cao Cố Sanh gãi đầu, mặc dù quá trình và kết quả cách nhau vời vợi, có điều sau khi cậu đi hết một vòng tròn lớn, lờ mờ tìm thấy câu trả lời chính xác.
Có vẻ ba và đạo trưởng không có gì thật.
Chẳng lẽ tại mình đã suy nghĩ quá nhiều?
Cao Cố Sanh ngã người xuống giường: “Cứ quyết định vậy đi, ngủ thôi.”
Cao Thệ dở khóc dở cười nhìn Cao Cố Sanh giả bộ ngủ, còn làm màu ngáy khò khò.
Anh sờ tóc thì thấy đã khô, bèn tắt đèn ngủ bên cạnh.
Cả phòng chìm trong bóng tối.
Cao Thệ vừa ngủ liền rơi vào giấc mộng.
…
“Cố Sanh, anh yêu em.”
“Cố Sanh, em mặc bộ đồ đua xe màu trắng này nhé, để anh chỉ em mặc.”
“Cố Sanh, trông em thế này thật xinh đẹp.”
“Cố Sanh, em đừng mặc kiểu áo này, anh không thích.”
“Cố Sanh, anh đặt một nickname cho em được không? Sau này anh sẽ gọi em là Nguyệt Nguyệt, chỉ có anh mới được gọi em là Nguyệt Nguyệt.”
“Đừng suy nghĩ lung tung, Nguyệt Nguyệt.”
“Em nghĩ nhiều rồi.”
“…Hừ, cậu nghĩ mình có thể hơn em ấy sao?”
“Chỉ là thế thân thôi.”
“Đừng cười, cậu cười không giống em ấy.”
“Cút đi.”
Vô số âm thanh tuyệt vọng đứt quãng ùn ùn kéo đến tấn công Cao Thệ, giống như từng lưỡi dao vừa tùng xẻo Nhạc Nhạc, đồng thời cũng tùng xẻo cả anh.
thuyngu.wordpress.com
Hàng mi dài của Cao Thệ rung rung, nhưng không thể tỉnh lại.
Cao Cố Sanh ngủ say bên cạnh dường như cảm ứng ba mình bất an, hai hàng lông mày nhăn tít lại.
Lúc này, cửa phòng khẽ mở ra.
Có người lặng lẽ đi vào phòng.
Trên người y tỏa ra vầng sáng óng ánh trong suốt, tựa như ánh trăng dịu êm duy nhất phát sáng giữa đêm tối.
Chính là Ứng Bất Giải.
Y đi tới bên cạnh Cao Thệ, hơi cúi xuống, nhẹ nhàng đặt tay lên mắt anh, vầng sáng dịu dàng như ánh trăng tràn vào trong cơ thể Cao Thệ, anh dần bình tĩnh lại, Cao Cố Sanh ngủ bên cạnh cũng giãn mày ra, rơi vào mộng đẹp.
Ứng Bất Giải rút tay về, lại thấy Cao Thệ nhíu mày nữa, y suy nghĩ một chút bèn ngồi xếp bằng bên mép giường, nhấc một tay đắp lên hai mắt của Cao Thệ.
Thân thể của Cao Thệ bình tĩnh trở lại.
***
Lại là giấc mơ đó.
Cao Thệ đã quen với góc nhìn lơ lửng giữa không trung, xem diễn biến trước của cốt truyện.
Đây là sau khi Cao Cố Sanh bị Ôn Lương lừa gạt xảy ra quan hệ.
Lúc này nguyên dương của thân thể Cao Cố Sanh đã bị phá, vạn quỷ đeo bám.
Ban ngày cậu phải chịu sự quấy rầy của đám fan cuồng của Ôn Lương, ban đêm bị quỷ kéo vào những giấc mơ bất tận.
Tình trạng sức khỏe của cậu ngày càng sa sút, sắc mặt xanh xao, đi đường nhiều lần lảo đảo suýt ngã, hai má đỏ ửng bất thường, ánh mắt rưng rưng, càng tỏa ra vẻ quyến rũ lạ thường.
Hôm nay, cậu phải đến viện mồ côi thăm mẹ viện trưởng và tụi nhỏ.
Viện mồ côi nằm ở ngoại ô, diện tích rất nhỏ, phải ngồi xe buýt một quãng đường dài mới đến nơi.
Cậu tiết kiệm với mình gần như là nghiêm khắc, còn với viện mồ côi lại là rất hào phóng, cậu mua rất nhiều thứ, bọc lớn bọc nhỏ như thể muốn chôn vùi cả cậu.
thuyngu.wordpress.com
Mà trong góc nhìn của Cao Thệ, cậu quả thật đã bị chôn vùi trong lũ quỷ quái.
Những con quỷ kia luôn lởn vởn xung quanh cậu, ban ngày hút tinh khí và âm khí, ban đêm cưỡng ép cậu vào trong giấc mộng vô tận, giống như đám dòi bọ hút máu khiến người ta kinh tởm.
Nhưng Cao Cố Sanh lại hồn nhiên không biết, đến viện mồ côi thăm người nhà của mình là chỗ dựa tinh thần duy nhất trong lúc này của cậu, một đốm sáng nhỏ nhoi cũng đủ giúp cậu vượt qua đêm dài.
Nhưng mà, khi cậu đến viện mồ côi, cơn lạnh tóc gáy từ gót chân xộc thẳng lên đầu, bọc đồ trong tay cậu rơi bịch xuống đất lúc nào không hay.
Sân chơi thường ngày đều văng vẳng tiếng cười đùa rộn rã, giờ đây lại im hơi lặng tiếng, sự yên ắng khiến người ta phát hoảng bao trùm khắp cả sân.
Quỷ.
Đàn quỷ vô cùng vô tận đang lao tới viện mồ côi, tiếng thét hoảng sợ phá tan sự yên tĩnh, cậu nghe rõ mồn một đó là tiếng thét của mẹ viện trưởng.
Cậu điên cuồng xông vào trong, nhưng dù cậu có chạy thục mạng thế nào vẫn vòng về chỗ cũ, rõ ràng cửa vào chỉ cách có vài bước chân ngay trước mặt, nhưng cậu lại bị quỷ đánh tường cản lại bên ngoài, trơ mắt nhìn viện mồ côi bị quỷ quái nuốt chửng.
“Không—!!!”
Cao Cố Sanh trừng lớn sắp rách cả khóe mắt, cậu không hiểu, tại sao lại đột nhiên thấy được ma quỷ mà trước đây cậu chưa từng thấy, cậu không màng gì cả, bây giờ trong đầu cậu chỉ có một suy nghĩ—
[Là mình dẫn quỷ quái tới, hại chết mọi người.]
Cậu vùng vẫy gào thét nhưng bất lực không thể làm được gì, Cao Thệ có thể thấy tam hỏa trên người cậu chợt vọt cao bùng cháy dữ dội, sau đó càng ngày càng le lói như thể sắp cạn nhiên liệu.
Quỷ quái ngoài cửa nhào tới xâu xé cậu, muốn kéo cậu xuống địa ngục vô biên.
Nhưng mà vào ngay lúc này, có người đi tới trước mặt cậu, khẽ nói: “Cậu sao thế?”
Cao Cố Sanh ngước đôi mắt nhòe lệ lên, nhìn thấy một gã đàn ông.
Gã đàn ông này trông rất anh tuấn, khí chất cao quý, mặc trên người bộ vest được may thủ công tinh xảo, là thứ mà Cao Cố Sanh có đi làm dành dụm mấy chục năm cũng không mua được.
Khiến người ta phải tự ti mặc cảm.
Nhưng mà, tất cả những thứ đó đều thua xa vầng sáng vàng rực rỡ bao quanh người gã.
Cao Cố Sanh giống như nhìn thấy cứu tinh, nắm chặt lấy tay của gã đàn ông, cầu xin: “Anh, anh có thể giúp một chút được không, hãy giúp viện mồ côi, làm ơn…”
Cậu nói ngắt quãng không mạch lạc, chỉ có thể nắm chặt tay của gã đàn ông.
Trong mắt gã đàn ông lóe lên tia tối đen, nhưng lại cất giọng thân thiện: “Cậu là muốn tôi quyên tiền cho viện mồ côi?”
“Không, không phải…” Cao Cố Sanh lắc đầu nguầy nguậy, sợ lòng tham của mình làm gã đàn ông tức giận bỏ đi, cậu sốt sắng móc trong túi ra toàn bộ số tiền mình có, nói: “Xin anh…”
Gã đàn ông nhìn vài đồng bạc lẻ kia, không có lấy mà chỉ nói: “Vào trong xem trước đã.”
Gã đàn ông đi tới cửa chính của viện mồ côi, Cao Cố Sanh bị gã dẫn theo bên cạnh, bọn họ thuận lợi đi vào trong, nơi gã đàn ông đi qua, quỷ quái đều tan biến hết, đến khi gã đàn ông đi khắp viện mồ côi xong, toàn bộ viện mồ côi lập tức khôi phục lại bình thường như bao ngày.
Viện trưởng và tụi trẻ từ từ tỉnh lại khỏi ác mộng, như thể những thứ đáng sợ kia chỉ là một cơn ác mộng dài đằng đẵng.
Sau khi đi tham quan viện mồ côi xong, trước khi gã đàn ông chuẩn bị rời đi, đưa cho Cao Cố Sanh một danh thiếp, trên đó ghi rõ thân phận của gã.
Sếp tổng của Vạn Tinh Entertainment, Lệ Mạch Trần.
Lệ Mạch Trần nói: “Điều kiện của cậu không tệ, có muốn vào làng giải trí không?”
Cao Cố Sanh nhớ tới những ánh mắt tràn ngập ác ý và dục vọng của mọi người, không khỏi sợ run, nhưng người trước mặt này đã cứu viện mồ côi, dù sao tương lai của cậu… Nếu vào làng giải trí mà có thể báo đáp gã đàn ông, thì cậu bằng lòng.
Gã đàn ông không chờ Cao Cố Sanh trả lời, nói tiếp: “Không cần vội trả lời tôi đâu, cậu hãy suy nghĩ cho kỹ vào, tôi tôn trọng ý kiến của cậu, tôi cũng không muốn cậu vào làng giải trí chỉ vì báo đáp tôi.”
Lệ Mạch Trần nói chuyện dịu dàng như vậy, làm Cao Cố Sanh không nhịn được muốn rơi lệ.
Đã lâu rồi cậu chưa cảm nhận được sự tôn trọng và đối xử như một người bình thường.
Lệ Mạch Trần ngồi lên xe, nhìn cậu nói: “Nếu cậu muốn tới, hãy gọi điện cho tôi, không muốn cũng không sao, được gặp cậu là tôi vui rồi.”
Xe chở Lệ Mạch Trần đi xa, nhưng Cao Cố Sanh vẫn đứng tại chỗ, dõi theo chiếc xe chạy xa dần đến khi chỉ còn một chấm nhỏ.
Lúc đó, cậu nghĩ Lệ Mạch Trần chính là sự cứu rỗi của mình.
Cao Cố Sanh rất nghiêm túc suy xét về chuyện có nên vào làng giải trí hay không, thật ra tận sâu trong lòng, cậu không hề muốn chút nào.
Ngay từ nhỏ, cậu đã bị vô số ánh mắt tràn ngập ác ý và dục vọng vờn quanh, cậu sợ bị người vây quanh, cũng sợ hãi sân khấu.
Lúc bị đám fan cuồng của Ôn Lương tấn công, càng khiến cậu không dám tiếp xúc với người khác, càng không muốn bại lộ trước tầm mắt của nhiều người.
Trở thành minh tinh, bị đem ra mổ xẻ và đàm tiếu là điều khó tránh khỏi, thậm chí cả chuyện riêng tư cũng bị moi ra, vừa nghĩ thôi đã khiến cậu nghẹt thở rồi.
Nhưng Lệ Mạch Trần đã cứu viện mồ côi, dù Lệ Mạch Trần không để tâm, nhưng cậu không thể không trả ơn.
Lệ Mạch Trần và cậu là người của hai thế giới khác nhau, ngoài chuyện vào công ty của gã, vào làng giải trí nổ lực kiếm tiền cho gã ra, Cao Cố Sanh không nghĩ ra còn cách gì có thể trả ơn gã.
Nhưng không đợi Cao Cố Sanh suy xét kỹ càng, viện mồ côi truyền đến tin tức bị mua lại.
Công ty mua lại viện mồ côi rất lạ, Cao Cố Sanh chưa từng nghe qua bao giờ, nhưng cậu lại biết người dẫn đầu một nhóm người tới xem xét hoàn cảnh của viện mồ côi.
Lúc cậu còn rất nhỏ cũng từng được nhận nuôi, gia đình nhận nuôi cậu thật ra lại là một tổ chức buôn bán trẻ em cho những gia đình giàu có, mà người kia đã từng làm việc cho tổ chức ‘nguồn hàng’ lớn nhất này.
Năm đó, cậu bị tổ chức nhận nuôi, sau một năm sống trong bóng tối, cuối cùng cũng có ngày chạy thoát khỏi đó.
Tổ chức kia chưa kịp đuổi theo bắt cậu lại thì đã bị cảnh sát triệt phá.
Cậu nghĩ tổ chức kia đã bị trừng phạt, nhưng không ngờ là người phụ trách tổ chức kia lại thay đổi thân phận khác xuất hiện trước công chúng.
Cậu không thể để viện mồ côi bị kẻ đó mua lại được!
Nhưng mà viện mồ côi này là do một công ty nhỏ thành lập, năm đó khi thành lập ra viện mồ côi, công ty nhỏ làm ăn rất thịnh vượng, còn thành lập quỹ xã hội cho viện mồ côi.
Nhưng mà, những năm gần đây công ty nhỏ đang trên bờ vực phá sản nên đã bán viện mồ côi đi, vừa có thể loại bỏ một dự án có vào không có ra, vừa có thể lấy được một số tiền lớn giúp công ty hồi sinh, mắc gì bọn họ không làm?
Báo cảnh sát?
Chuyện của mười năm trước, cậu còn chẳng có bằng chứng định tội.
Chẳng lẽ chỉ dựa vào lời từ một phía của cậu, là có thể tống kẻ đó vào tù?
Sao có thể chứ?
Lúc đó Cao Cố Sanh chỉ có thể nghĩ ra một phương án giải quyết, chính là mua lại viện mồ côi.
Cậu chạy vạy khắp nơi, còn xin bảo lưu kết quả, không quản nắng mưa đi tìm những người từng ở viện mồ côi này để vay tiền.
Nhưng phần lớn có lòng nhưng không có sức, bọn họ chỉ kiếm đủ cơm áo gạo tiền sống qua ngày.
Hay là tạm thời đưa tụi trẻ đến viện mồ côi khác?
Nhưng chỗ ở của Cao Cố Sanh chỉ có lác đác vài viện mồ côi, mà những viện mồ côi đó đã đầy người, tài nguyên lại eo hẹp, không thể nhận thêm nhiều đứa trẻ như vậy.
Không nơi nhờ cậy.
Cao Cố Sanh lại nhớ tới Lệ Mạch Trần.
Cậu bấm gọi đến dãy số của gã, đầu dây bên kia vang lên giọng nói nam tính quyến rũ.
“A lô?”
…
Cao Cố Sanh vào làng giải trí, trở thành một nghệ sĩ.
Lệ Mạch Trần dứt khoát mua lại viện mồ côi, chuyện của Cao Cố Sanh trong mắt gã mà nói, đó chỉ là chút tiền quyên góp cỏn con mỗi năm của nhà họ Lệ, không đáng là gì.
Nhưng Cao Cố Sanh lại không nghĩ như vậy.
Cậu chôn sâu niềm cảm kích trong lòng, dốc hết sức lực luyện tập, với dung mạo trời ban của cậu, rất nhanh một đêm bạo hồng.
thuyngu.wordpress.com
Thật giống như mọi chuyện dần trở nên sáng sủa hơn.
Mãi đến khi trong lúc tình cờ cậu biết được, nhóm người tới mua lại viện mồ côi ngày đó, thật ra chính là cấp dưới của Lệ Mạch Trần.
Tất cả mọi chuyện đều là cái bẫy dụ cậu cam tâm tình nguyện sa vào.
Cao Thệ nhìn Cao Cố Sanh mang theo đôi mắt đỏ thẫm đối diện với Lệ Mạch Trần, mà Lệ Mạch Trần lại ung dung xé bỏ lớp giả tạo, nở nụ cười khinh bỉ.
Mỗi một động tác của gã đều cực kỳ cường thế.
“Vậy giờ phải làm sao? Cậu đã ký hợp đồng, nếu vi phạm sẽ phải bồi thường ba trăm triệu.”
“Còn viện mồ côi kia nữa, cậu muốn nhìn nó lại bị thu mua sao?”
Gã chợt kéo Cao Cố Sanh ngồi trên đùi mình, nâng cầm cậu lên: “Ngoan nào, đừng chọc tôi tức giận.”
Lệ Mạch Trần có tức giận hay không Cao Cố Sanh không có biết, nhưng Cao Thệ dưới góc nhìn thượng đế sắp tức chết rồi.
Gân xanh trên thái dương của anh nhảy disco, mãi đến khi ngửi thấy mùi đàn hương, đột nhiên phúc tới sáng dạ, anh tung cước đá thẳng vào đầu Lệ Mạch Trần.
Cao Thệ nhìn Lệ Mạch Trần bị mình đá văng xa tám mét có hơn, cả người sảng khoái dễ sợ, nhưng nhiêu đó vẫn chưa đủ nguôi giận, anh lại đấm tới một quyền.
Niềm vui tràn bờ.
Đánh không ngơi tay đến phút cuối cùng, trong đầu của Cao Thệ chỉ có một ý nghĩ: Đánh thằng mất dạy vô liêm sỉ này còn sướng hơn đánh bao cát thì phải?
Khung cảnh trong mơ dần bị bóng tối bao trùm, Cao Thệ nhúc nhích cơ thể, biết mình sắp tỉnh lại.
Nhưng mà, anh không những không thức dậy mà còn bị cuốn vào một giấc mơ khác.
Anh thấy mình mặc một thân cổ trang rườm rà, thậm chí mái tóc còn dài tới eo, trong căn phòng được bài trí rất xa hoa, có vài món đồ trang trí anh chưa nhìn thấy hay được biết đến, nhưng vừa nhìn là biết đắt xắt ra miếng.
Mà trước mặt anh lại là một chậu hoa.
Là hạt đậu phộng rất kỳ lạ, toàn thân trong suốt tựa pha lê, nhưng lại giống một đóa hoa mềm mại bình thường.
Chỉ có một chấm màu đỏ ở nhụy hoa và rễ.
Nhụy hoa đỏ tươi, đài hoa có màu đỏ nước rất nhạt, trông đẹp cực.
Anh nghe ‘mình’ lên tiếng: “Rất hiếm, từ lúc nào ngươi rảnh rỗi chơi hoa thế?”
Anh vừa nói vừa nhấc tay vuốt nhẹ phiến lá: “Linh hoa, tuổi thọ trăm vạn năm, không ngờ ngươi lại tìm được.”
Anh quay đầu, nhìn thấy một người mặc áo bào đen, trên áo thêu hoa văn vàng kim phức tạp, đang ngồi ngay ngắn trước án thư (bàn sách), cầm bút phê duyệt gì đó.
Rất ít có ai gánh được hai màu đen tuyền và vàng kim tôn quý này, nhưng người này mặc vào trông rất hợp, chẳng những tôn quý mà còn tỏa ra tiên khí ngời ngời.
Anh có cảm giác tâm trạng của ‘mình’ rất tốt, đi tới trước án thư khều mấy cọng dây trang sức trên đầu người nọ.
Người nọ bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, đối diện với Cao Thệ.
Là khuôn mặt của Ứng Bất Giải..