TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhóc Cà Lăm
Chương 42: 42: Người Chinh Phụ


Từ Tuấn Thưởng đi mua cơm hơi lâu.

Lúc cậu ta quay lại thì Trình Hâm đã ngủ.

Từ Tuấn Thưởng đặt túi lên bàn, bên trong có hai phần cơm và một phần cháo: "Tôi vừa mua bên ngoài, ta ăn trước vậy, để thằng Hâm ngủ thêm tí nữa."
Trần Hân ngạc nhiên: "Cậu, cậu làm sao, ra, ra ngoài được?"
Từ Tuấn Thưởng cười đắc ý: "Tôi gọi điện đặt món ăn, hiệu cơm giao ở phòng bảo vệ." - nói rồi mở hộp cơm ra: Cơm gà hầm thơm nức mũi.
Trần Hân bụng đói cồn cào, hỏi: "Bao, bao nhiêu tiền thế?"
"Không cần đâu, tôi mời cậu."
"Như, như vậy sao được?"
Từ Tuấn Thưởng cắn đũa nhìn Trần Hân: "Trần Hân này, tôi muốn nói với cậu vài câu."
Mắt Trần Hân mở to nhìn Từ Tuấn Thưởng.

Cậu ta suy nghĩ chốc lát rồi lên tiếng: "Nguyên tắc kết bạn của tôi không phải là tôi cho cậu mẩu đường rồi chờ cậu trả tôi mẩu bánh.

Tôi kết bạn với một người, đó là vì tôi cảm thấy người ấy hợp với mình, có thể đồng hành với nhau trong cuộc sống, chia sẻ vui buồn.

Nếu tôi có mẩu đường mà bạn tôi không có thì tôi sẵn lòng san sẻ cùng cậu ấy.

Chứ tôi mà giấu ăn lấy một mình thì đâu phải là người bạn tốt, đúng không nào? Bạn bè là để chia sẻ cùng nhau, để giúp đỡ nhau khi khốn khó.

Nếu cậu cứ sòng phẳng từng li từng tí thì cậu có thật lòng xem tôi là bạn hay chưa?"
Trần Hân đỏ mặt.
Từ Tuấn Thưởng nói tiếp: "Sở dĩ hôm nay tôi nói những lời này, bởi vì tôi mong cậu đừng làm khách nữa.

Đã là bạn bè thì nào phải so đo, tính toán từng chuyện vặt vãnh chi li.

Bây giờ tôi có tiền, tôi mời cậu vài bữa cơm, nó chẳng đáng là gì cả.

Giả sử tôi túng quẫn mà cậu khấm khá, chẳng lẽ cậu nỡ để tôi chịu đói hay sao?" Đôi mắt đẹp nhìn Trần Hân thân mật.
Cậu đỏ mặt, gượng gạo cười.
Từ Tuấn Thưởng nói: "Bọn tôi đều muốn làm bạn với cậu.

Cậu nghèo về tiền của nhưng tinh thần cậu không nghèo.

Thằng Hâm ca tiến bộ cũng đều nhờ công cậu.


Chúng tôi không chê gia cảnh cậu bần hàn, cậu cũng không chê chúng tôi dốt nát.

Là bạn thì phải thông cảm nhau như thế, cậu thấy có phải không?"
Trần Hân cảm động gật đầu.
Từ Tuấn Thưởng cười rộ lên: "Thôi nói nhảm thế đủ rồi.

Nào, ta ăn mau kẻo nguội!"
Gà hầm mềm dai vừa độ, nước xốt đậm đà.

Hai thiếu niên đã đói mềm chén sạch hai hộp cơm trong nháy mắt.
Ăn xong, Từ Tuấn Thưởng ngáp dài: "Đo nhiệt độ cho Hâm ca lần nữa, xem có hạ sốt không."
Thế nhưng nhiệt độ vẫn như cũ.

Trần Hân hoảng hốt: "Tôi, tôi chạy đi gọi, thầy, thầy quản sinh!"
Từ Tuấn Thưởng ngăn lại: "Để tôi điện thẳng cho anh Tuyển thì hơn." Dường như Phương Tuyển đang có chuyện gì, giọng nói hơi lạ, nhưng cũng nói sẽ đến ngay.
Mười phút sau, Phương Tuyển đã đến: "Nó hôn mê rồi à?"
Trần Hân tái mặt: "Không, không thể nào, cậu, cậu ấy đang, đang ngủ mà!"
Từ Tuấn Thưởng cũng nói: "Chắc là đang ngủ.

Ta gọi nó dậy xem."
Phương Tuyển đưa tay nắm mũi Trình Hâm: "Kí Rưỡi, dậy mau!"
Trình Hâm bị bóp mũi, mở mắt ra.

Nhìn thấy Phương Tuyển, hắn liền cáu gắt: "Làm gì đấy?"
Phương Tuyển cười nhạo: "Yếu như sên ấy! Mới ra ngoài chơi một ngày đã nằm bẹp dí trên giường.

Dậy mau, đi bệnh viện."
Trình Hâm quay sang, nhìn thấy Trần Hân và Từ Tuấn Thưởng: "Không đi.

Sốt chút đỉnh ấy mà."
Trần Hân lo âu nói: "Sốt, sốt không hạ.

Đi, đi viện thôi."
Trình Hâm giơ tay sờ trán, lẩm bẩm: "Không sao đâu." Thế nhưng đầu đau như búa bổ, tay chân mềm oặt.
Phương Tuyển nắm lấy cánh tay hắn lôi mạnh: "Rách việc! Đang sốt làm sao biết đầu mình nóng hả? Dậy ngay!"

Trần Hân nhìn Phương Tuyển ra tay thô bạo, những muốn khuyên can thì Trình Hâm đã lồm cồm ngồi dậy, gắt gỏng: "Nhẹ tay tí không được à! Tôi là người ốm đấy! Hôm nay ông ăn phải cái gì thế hử?"
Phương Tuyển phớt lờ, giục: "Nhanh mặc quần áo vào!"
Trình Hâm chậm chạp đeo giày, đứng lên, nhìn Trần Hân, nở nụ cười đờ đẫn: "Tôi đi viện nhé."
Trần Hân gấp gáp: "Tôi, tôi cũng đi!"
Phương Tuyển liền nói: "Hai đứa đừng đi theo.

Có anh là được rồi.

Đi ngủ sớm đi!"
Trình Hâm tuy rất muốn Trần Hân cùng đi, nhưng hắn hiểu hôm nay cậu cũng đã mệt nhoài.

Vì thế hắn giơ tay, yếu ớt vẫy: "Bye bye!"
Trần Hân nhìn hắn rồi vội vàng chạy đến giường cầm chiếc áo khoác đưa đến: "Mặc, mặc thêm áo vào."
Phương Tuyển quay sang nhìn cậu.

Trình Hâm thì nhe nanh cười.

Trần Hân thấy hắn loay hoay, bèn giữ tay áo cho hắn mặc.

Trình Hâm nói: "Tôi đi đây, sẽ về sớm thôi."
Nhìn cảnh ấy, Từ Tuấn Thưởng bỗng nhiên xúc cảm, liên tưởng đến hình ảnh người chồng lên đường chinh chiến, người vợ quyến luyến chia tay.

Nhưng hai diễn viên chính đều bận nhập vai, không ý thức được sự thưởng thức của hai khán giả bất đắc dĩ.

Cuối cùng, Phương Tuyển lôi Trình Hâm đi, Trần Hân còn gọi theo: "Mau, mau khỏe lại!"
Trình Hâm đi khuất rồi, còn quay sang hỏi Từ Tuấn Thưởng: "Cậu, cậu ấy sẽ, sẽ không sao chứ?"
Từ Tuấn Thưởng dọn dẹp gọn gàng, tay mang túi thuốc: "Yên tâm đi, dù sao cũng đi viện rồi.

Tôi về ngủ đây.

Cậu cũng phải ngủ sớm đấy, đừng lo nghĩ nhiều."
Trần Hân nhìn gian phòng quạnh quẽ, cảm thấy trống trải trong lòng.

Cậu giở quyển "Những người khốn khổ" ra đọc tiếp, rồi thiếp đi lúc nào không biết.


Đến lúc thầy quản sinh gõ cửa nhắc nhở, Trần Hân mới tỉnh dậy tắt đèn.
Bóng đêm vây kín.

Trong lòng Trần Hân chợt dâng lên một nỗi bất an, toan đuổi theo thầy quản sinh nhờ gọi điện hộ.

Cố gắng xua đuổi những ý nghĩ lung tung, Trần Hân dần chìm vào giấc ngủ.
Lúc này, Trình Hâm đang nằm mê mệt truyền thuốc trong phòng bệnh.

Phương Tuyển không biết bực dọc chuyện gì, không thèm ngó ngàng gì đến hắn, rút điện thoại ra mê mải nhắn tin, một lúc sau sắc mặt hầm hầm mới tươi trở lại.
Mãi đến khi truyền xong hai bình dịch, thuốc bắt đầu có tác dụng, Trình Hâm mới có sức mở miệng: "Tật nói lắp mà không phải bẩm sinh có thể chữa được không?"
Đôi mắt Phương Tuyển miễn cưỡng rời màn hình: "Hả?"
Trình Hâm lườm anh một cái: "Em hỏi anh tật nói lắp không phải bẩm sinh thì có chữa được không?"
"Trần Hân không phải bẩm sinh đã thế à? Chẳng biết nữa, cũng có thể lắm chứ."
"Phải đi đâu chữa bây giờ?"
"Đi bác sĩ tâm lý thì phải.

Hình như có một bệnh viện chuyên chữa tật này, nhưng phải hỏi lại xem.

Thế nào, mày muốn chữa cho Trần Hân đấy à?"
Trình Hâm biết cậu ấy đã phải khổ sở nhiều vì chứng bệnh quái ác này.

Cậu ấy lại xinh giai, giỏi giang như thế..

Hắn nói: "Em muốn thử xem sao."
Phương Tuyển đăm chiêu: "Có thể phải trị liệu về tâm lý.

Đúng rồi, cái phim" Nhà vua diễn thuyết "đạt giải Ôtxca ấy, mày đã xem chưa? Ông vua ấy cũng bị cà lăm, nhờ luyện tập mà trở thành một nhà hùng biện."
Trình Hâm tỉnh táo hẳn ra: "Thế ông ấy luyện tập bằng cách nào?"
"Xem phim thì biết."
Trình Hâm xòe tay: "Cho em mượn di động tí đi."
Phương Tuyển lườm: "Muốn mượn di động xem phim chứ gì?"
Trình Hâm cười hì hì: "Không cần xem, chỉ cần đọc bản tóm tắt cốt truyện là được."
Phương Tuyển tắt Wechat, sau đó tìm từ khóa tên phim trên di động rồi mới đưa cho Trình Hâm.

Trình Hâm xem qua cốt truyện, trong lòng vui sướng.

Nếu nhà vua chữa được tật này thì Trần Hân cũng có thể!
Phương Tuyển nhìn bàn tay thoăn thoắt của Trình Hâm, nhanh chóng giật di động về: "Thế đủ rồi, dung lượng 3G ở đâu ra để mày xem phim thế hử? Ngày mai nhớ nộp lại di động của mày đấy, rõ chưa?"
Trình Hâm còn muốn xem phim, hắn dẩu môi: "Đồ keo kiệt!"
Đột nhiên Phương Tuyển hỏi: "Dạo này mày có vẻ thân mấy Trần Hân nhỉ?"
"Thế thì sao?" - Trình Hâm cảnh giác.

Phương Tuyển suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng không nói đến mối nghi hoặc trong lòng mà lại nói: "Em ấy không chịu đến gặp bác sĩ đâu, mày phải kiên nhẫn, từ từ thuyết phục."
Trình Hâm đăm chiêu, không nói gì.

Hắn quyết định sẽ tìm hiểu cách chữa trị, ít nhất cũng giúp cậu tự tin hơn.
Nhìn đồng hồ đã hơn 11 giờ, Phương Tuyển nói: "Giờ này ký túc xá đóng cửa rồi, mày ngủ ở đây một đêm vậy!"
Trình Hâm nhăn nhó: "Không, em ghét nhất là bệnh viện!"
"Bị ốm thì phải nằm viện, còn kêu ca gì nữa."
"Không chịu đâu.

Cho em ngủ nhờ nhà anh cơ!"
Phương Tuyển quát: "Đừng hòng!"
Trình Hâm nhì nhằng mãi, cuối cùng cũng được ngủ ở nhà Phương Tuyển một đêm.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, không thấy Trình Hâm, Trần Hân hoảng hốt.

Đêm qua cậu ấy không về, chẳng lẽ ốm nặng lắm sao? Không kịp cả rửa mặt đánh răng, Trần Hân ba chân bốn cẳng chạy sang phòng Từ Tuấn Thưởng.

Từ Tuấn Thưởng còn chưa xuống giường, bạn cùng phòng của cậu ta ra mở cửa, thấy Trần Hân thì lấy làm lạ, hỏi cậu có chuyện gì.
Trần Hân líu ríu: "Từ, Từ Tuấn Thưởng, Trình, Trình Hâm đêm qua, đêm qua không thấy về!"
Từ Tuấn Thưởng tỉnh ngủ ngay: "Cái gì, nó còn chưa về à?"
Trần Hân ra sức gật đầu.

Từ Tuấn Thưởng nói: "Đừng cuống, tôi gọi cho anh Tuyển xem sao đã."
Gọi điện xong mới biết Trình Hâm qua đêm ở nhà Phương Tuyển, cả hai nhẹ nhõm thở phào.

Trần Hân hơi lúng túng vì quá lo nên vừa sáng sớm đã chạy đến làm phiền, cười với Từ Tuấn Thưởng: "Tôi, tôi lo cậu ấy, ốm nặng."
Từ Tuấn Thưởng cười nói: "Không sao rồi, cậu về đi.

Thằng Hâm khỏe như lực sĩ, chút cảm mạo ấy chẳng thấm vào đâu, đừng lo nữa."
Trần Hân rửa mặt xong thì Trình Hâm trở về, ngái ngủ: "Tôi về rồi."
Trần Hân nhìn hắn từ đầu đến chân, cảm thấy sắc mặt đã tươi tỉnh hơn, chỉ còn hơi tiều tụy, lúc này mới yên tâm: "Cậu, đã khỏe chưa?"
Trình Hâm cảm thấy ấm áp trong lòng: "Đã khỏe rồi." Hắn quyết tâm phải chữa trị cho cậu đến nơi đến chốn.

"Chờ tôi vào gội đầu một cái rồi đi ăn, ngứa quá!
Trần Hân ngăn:" Đừng, đừng gội! Vừa, vừa mới ốm dậy, cơ mà.

"
Nghe cậu nói thế, hắn ngó nghiêng trong gương một lúc:" Đầu tóc tôi thế này nom có được không? "
Trần Hân quả quyết:" Được! "
" Vậy thì không cần gội đầu à? "
" Ừ, không gội!".


Đọc truyện chữ Full