TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Việt Chi Toàn Năng Phu Lang
Chương 37: 37: Ta Sẽ Không Đi


Ai ngờ, sau khi Lâm Võ nghe xong thì phản ứng đầu tiên không phải kinh hỉ, mà là lo lắng khẩn trương.

“Ca, có thể nào có ai đó lừa huynh hay không? Không phải nương đã nói là…”Lời của nương nói trước khi ra đi vẫn còn văng vẳng bên tai, nương đã nói bởi vì thể chất của ca ca không thể tu luyện được, cho nên nương mới đưa ca rời khỏi Chu gia mà.

“Người nọ có nói hắn ở đâu hay không? Ca có thể đưa đệ đi nhìn một chút được không?”Lâm Văn không ngờ hắn sẽ phản ứng như vậy, vừa cảm động nhưng đồng thời lại có chút dở khóc dở cười.

Y buông chén đứng dậy nói.

“Đệ đứng đây chờ một lát, ta đi lấy một thứ cho đệ xem.

”Lâm Văn đi vào phòng, sau đó lấy khối ngọc giản bên trong hắc cầu ra.

Mặc dù trước đó nó là cổ ngọc giản truyền thừa, nhưng sau khi y tiếp nhận truyền thừa thì nó đã trở thành khối ngọc giản bình thường.


Nội dung bên trong cũng đã có chút biến hóa, cho nên không cần lo lắng khi lấy ra sẽ khiến người khác hoài nghi.

Khi Lâm văn rời khỏi phòng thì không tự chủ được mà quay lại nhìn khắp phòng, gõ gõ trán, con rắn kia đâu rồi a?Bận rộn một ngày khiến y ném con rắn kia ra sau đầu, y hoàn toàn quên mất nó, nó sẽ không chạy mất đấy chứ?Y vội vã chạy vào bếp, đem ngọc giản trong tay ra cho Lâm Võ xem, nói.

“Nhìn đi, đây là thứ là sau khi ta tỉnh lại đã tìm thấy nó cạnh giường, ta đã đọc qua công pháp bên trong rồi, cũng có thể cảm nhận được linh khí, giống như hôm nay vậy, ta có thể chọn ra số xương thú có độ linh khí nồng đậm nhất.

”Lâm Võ lăn qua lộn lại nghiên cứu khối ngọc giản kia mấy lần, từ ánh mắt đầu tiên hắn đã biết đây không phải phàm vật, linh quang nội liễm, có vẻ cổ xưa bất phàm.

Điều này khiến cho Lâm Võ không thể ngồi yên, đứng dậy kích động mà ở đi tới đi lui trong bếp, một hồi lâu mới ngừng trước mặt Lâm Văn.

“Ca, chẳng lẽ huynh có thiên phú trở thành Linh Sư? Đây chắc chắn là công pháp tu luyện dành cho Linh Sư đúng không? Đệ nhớ cha đã từng nói, chỉ có Linh Sư có tu vi cao thâm mới có loại ngọc giản lưu trữ như thế này thôi.

”Nhưng mà cha cũng chỉ nghe người khác nói, chứ chưa từng tận mắt nhìn thấy vật thật bao giờ.

Lâm Văn mỉm cười, nói.

“Có lẽ là vậy, dù sao ta có thể tu luyện, vậy thì tương lai hai huynh đệ chúng ta có thể cùng nhau đi ra ngoài lang bạt rồi.

”Chuyện mình có thể tu luyện dù sao cũng vẫn phải để Lâm Võ biết, cho nên y mới dùng Trường Sinh Quyết làm cái cớ cho điều này.

Còn những chuyện khác đặc biệt là sự tồn tại của Vạn Thông Bảo, nếu không thật sự cần thiết thì y sẽ không nói ra, nếu không, chỉ sợ một khi không cẩn thận sẽ mang đến họa sát thân,Y không lo Lâm Võ sẽ để lộ chuyện này ra bên ngoài, mà chỉ sợ sẽ mang đến nguy hiểm cho Lâm Võ thôi.


“Đúng vậy, chúng ta có thể làm một cái cờ hiệu Lâm gia huynh đệ a!”Dù sao thì Lâm Võ cũng còn nhỏ, cũng có lúc kích động mà bắt đầu ảo tưởng.

Sau khi nói xong lại ngượng ngùng mà liếc mắt nhìn ca ca của mình một cái, nhưng rất nhanh đã cúi thấp đầu lo lắng, thanh âm cũng yếu dần.

“Ca, ca có thể tu luyện, vậy… vậy ca sẽ trở về Chu gia sao?”Cha mẹ đã từng nói, Chu gia chính là một đại gia tộc, người tài ba xuất hiện lớp lớp, ca ca của hắn có phải muốn quay về với cha mẹ ruột của huynh ấy không?Nghĩ như vậy, cảm xúc của Lâm Võ cũng chán nản hẳn, theo như hắn nghĩ, Lâm Văn quay về Chu gia sẽ tốt hơn, hắn là đệ đệ, nhất định phải ủng hộ Lâm Văn trở về, nhưng mà…Hắn đã không còn cha mẹ, cứ cho rằng có thể cùng ca ca sống nương tựa lẫn nhau, ca cũng không còn nhát gan một hai phải gả vào Tiền gia như trước kia, nếu ca ca cũng rời đi, vậy thì chỉ còn lại một mình hắn.

“Đang nghĩ bậy bạ cái gì vậy!”Lâm Văn duỗi tay gõ đầu Lâm Võ một cái, Lâm Võ sờ sờ đầu, nghiêng đầu nhìn ca ca hắn.

“Ai nói ta muốn quay về Chu gia kia, ta không cho rằng cái nhà kia có gì tốt cả, nói không chừng chưa được người khác xác nhận thân phận, ta đã bị biến thành kẻ lừa đảo, nhẹ thì đuổi đi, nặng thì loạn côn đánh chết, đệ muốn nhìn ca ca của đệ như vậy lắm hả?”“Sao có thể như vậy chứ?”Lâm Võ nhíu mày phản bác, nương không nói như vậy, đâu có cha mẹ nào mà không nhận ra con mình chứ.

“Nhưng đó là cha mẹ ruột của ca mà!”“Với ta mà nói nơi này mới là nhà của ta, cha mẹ chính là cha mẹ ruột của ta, sau này đừng có nhắc lại những lời đó nữa.

Với cả, dù đệ muốn ta về Chu gia, nhưng có lẽ chúng ra chỉ vừa rời khỏi Ô Sơn trấn, chưa qua được Ô Vân sơn thì đã thành thức ăn trong miệng yêu thú rồi.

”Lâm Văn nhấn mạnh cho hắn từng câu.

Mới vừa rồi Lâm Võ chỉ lo ca ca sẽ rời đi, nhưng giờ nghĩ kỳ lại thì đúng như những gì ca ca nói thật.


Chỉ với thực lực của hai huynh đệ bọn họ lúc này, căn bản không có cách nào rời đi được.

Nếu như mời người đến bảo vệ thì cũng sẽ tốn rất nhiều bạc, về Chu gia kia thì chắc gì đã là chuyện tốt cơ chứ.

Nghĩ như vậy, hắn lập tức trở nên cao hứng hẳn lên, không kìm được mà cười toe toét.

“Vậy ca nếm thử canh này đi, trước uống ít thôi, nếu nhận ra có chỗ nào không ổn thì phải nhổ ra ngay.

”“Được.

”☆.


Đọc truyện chữ Full