TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Chủ Và Vai Ác Đều Là Con Trai Ta
Chương 2: 2: Cái Đuôi


Edit: Aniie
*****************************
"Dung Triệt đệ đệ." Tiểu Lăng Tử Tịch nháy đôi mắt nhỏ nói cùng với một tiểu hài tử khác.

Lăng Tử Tịch vừa nghe liền biết một tiểu hài tử khác kia chính là vai chính của cuốn sách -----Bạch liên hoa, biểu đệ của Lăng Tử Tịch, Nhiễm Dung Triệt!
Chỉ thấy Nhiễm Dung Triệt ôm hai cái túi đan dược được Chưởng Sự Đường Lăng gia phát cho, nghiêm túc mà nói: "Tử Tịch ca ca, ta giúp ngươi cầm đan dược được không?"
Tiểu Lăng Tử Tịch nghiêng đầu nghĩ nghĩ, tiếp theo liền nở một nụ cười thật tươi: "Ân......được nha!"
Lăng Tử Tịch nhìn nụ cười của Tiểu Tử Tịch trong ký ức, tâm liền hóa mềm, Lăng Tử Tịch thật sự quá xinh đẹp, mới năm sáu tuổi vẻ đẹp đã hiện ra không gì sánh bằng.

"Bất quá......" Tiểu Tử Tịch nghi hoặc, "Dung Triệt đệ đệ, ngươi lấy nhiều đan dược như vậy để làm gì nha?"
"Ta không phải lấy." Nhiễm Dung Triệt đem đan dược ôm trong lòng ngực, "Tử Tịch ca ca, ta giúp ngươi đem bảo quản trước."
Nhiễm Dung Triệt cười như băng tuyết thuần khiết, mặc cho ai cũng sẽ không hoài nghi lời hắn nói: "Dù sao Tử Tịch ca ca tư chất không tốt, còn không dùng được, ta liền dùng trước."
"Ân." Lăng Tử Tịch ngồi xổm trên mặt đất, tùy tiện nhặt một cây gậy gỗ lên vẽ xoắn ốc, "Tốt đi......"
"Tử Tịch ca ca." Nhiễm Dung Triệt nắm lấy tay nhỏ của Lăng Tử Tịch, "Ta không phải cười nhạo ngươi ta chất kém......."
Tiểu Lăng Tử Tịch ngẩng đầu, nhìn Nhiễm Dung Triệt, nhẹ nhàng cười một cái, tự hồ vì Nhiễm Dung Triệt không có ý cười nhạo mình mà liền cao hứng, tiếp theo biểu lộ ra biểu tình hoang mang: "Kia......."
"Những hài tử đó là luôn khi dễ ngươi, ta sẽ trở nên mạnh mẽ hơn để bảo hộ ngươi thật tốt."
Ngữ khí của Nhiễm Dung Triệt có nề nếp, mang theo nghiêm túc, đến đại nhân cũng sẽ tin tưởng lời nói chân thành của hắn.

Lăng Tử Tịch nhìn tiểu Nhiễm Dung Triệt, đương nhiên biết lời nói của hắn không phải là nói thật, tức khắc trong lòng liền nổi một trận hàn ý, ở thời điểm năm tuổi Nhiễm Dung Triệt như vậy cũng đã có tâm cơ, đem mục đích chính dùng vỏ bọc đường bọc lại, bất kì kẻ nào cũng đều nhìn không ra bên trong đen tối.

"Hảo a,cảm ơn ngươi, Dung Triệt đệ đệ......." Tiểu Tử Tịch lộ ra biểu tình cảm đông nhớ tới chuyện bị mấy đường ca khi dễ, trong mắt liền nổi lên một tầng hơi nước.

Lăng Tử Tịch bước về phía trước một bước, muốn đem tiểu Lăng Tử Tịch ôm vào ngực, bảo hộ hắn, yêu thương hắn, nói cho hắn biết rằng hắn sinh ra không phải chính là bị khi dễ.

Nhiễm Dung Triệt từ trong túi nhỏ lấy ra mấy viên Ngưng Châu đan đặt vào lòng ngực tiểu Tử Tịch: "Tử Tịch ca ca, ngươi còn chưa có Ngưng Châu đan, ta cho ngươi Ngưng Châu, ngươi dùng hai viên Ngưng Châu đan, còn ta liền dùng hai viên Tụ Thủy đan, nỗ lực tu luyện, chờ ta mạnh lên, không để cho bọn họ khi dễ ngươi!"
Lăng Tử Tịch nhìn thấy hết thảy, khóe miệng khẽ nhếch lên, một viên Tụ Thủy đan, chính là có thể đổi được một trăm viên Ngưng Châu đan còn được a!
"Hảo, Dung Triệt đệ đệ." Tiểu Tử Tịch không có nghĩ quá nhiều, đáp ứng ngay.

"Tử Tịch ca ca, chờ ngươi Ngưng Châu, ta sẽ mang Tụ Thủy đan cho ngươi."

Nhiễm Dung Triệt lôi kéo tay Tiểu Tử Tịch, trịnh trọng nói.

Ha hả, tin ngươi hả! Cho tới bây giờ, Nhiễm Dung Triệt cũng không còn Tụ Thủy đan đi?
Nhưng tiểu Tử Tịch lại không biết, cảm động cười cười: "Dung Triệt đệ đệ, ngươi thật tốt."
"Tử Tịch ca ca, đây là bí mật nhỏ của chúng ta, ta sẽ trở nên mạnh để bảo vệ bí mật nhỏ cùng ngươi."
Nhiễm Dung Triệt hướng tiểu Tử Tịch giơ ngón út, "Chúng ta ngoắc tay được không? Bí mật của chúng ta không được nói cho người khác."
"Hảo nha......"
Tiểu Tử Tịch ngoắc lấy ngón út của Nhiễm Dung Triệt, cùng nhau thì thầm: "Ngoắc tay, một điều, một trăm năm, không được đổi......"
Vài ngày sau, chuyện Lăng Tử Tịch đoạt đan dược của đệ đệ liền truyền khắp Lăng gia.

.

||||| Truyện đề cử: Hướng Dẫn Trở Thành Người Tình Hoàn Hảo |||||
"Lăng Tử Tịch! " mấy nam hài chín, mười tuột chỉ tay vào mặt Lăng Tử Tịch nói, "Ngươi vậy mà lại đoạt đồ của Dung Triệt đệ đệ?"
"Ta,ta không có........." Tiểu Tử Tịch ôm bố bao nhỏ, ủy khuất mà lui về phía sau một bước.

"Còn nói ngươi không có?" Một nam hài đem bao bố trong lòng ngực tiểu Tử Tịch đoạt lại, "Đây là cái gì?"
"Trả lại cho ta......" Tiểu Tử Tịch hướng nam hài kia vươn tay, nhào tới, muốn lấy lại đồ vật của mình.

Nam hài đem đồ vật trong bao giũ ra: "Cánh hoa nhỏ,cỏ dại, ha ha ha,Lăng Tử Tịch, ngươi đều đem thứ gì......"
Lăng Tử Tịch c ắn môi dưới, nhìn bảo bối của mình bị vứt bỏ, trong ánh mắt nổi lên tầng hơi nước.

Hoa và cỏ đều là đồ an ổn tâm thần, Tiểu Tử Tịch muốn làm hai cái túi thơm xinh xinh đẹp đẹp, chờ song thân của mình chờ về, liền đưa cho bọn họ.

Mỗi người đều nói song thân của mình chết ở trong bí cảnh, nhưng tiểu Tử Tịch không tin, song thân của mình nhất định còn sống, nhất định sẽ trở về xem chính mình!
"Giống như nữ hài, thật mất mặt!" Một đám nam hài lớn cười ha ha, mang theo ánh mắt trào phúng Tiểu Tử Tịch.

Tiểu Tử Tịch đứng tại chỗ, tay nhỏ gao gắt nắm góc áo, run nhè nhẹ.

Tiếp theo, nam hài kia lại từ trong bao bố móc ra Ngưng Châu đan, hung tợn nói: "Đây là cái gì? Kẻ lừa đảo!"

"Bốn viên Ngưng Châu đan, Chưởng Sự Đường phân cho chúng ta mỗi người hai viên, ngươi thế mà một người có bốn viên!" Những người khác cũng sôi nổi khiển trách nó, "Ngươi còn nói ngươi không phải đoạt đồ của Dung Triệt đệ đệ?"
"Ta không có!" Tiểu Tử Tịch la lớn, "Đó là Dung Triệt đệ đệ cho ta!"
"Ha ha, ngươi đương nhiên là nói ngươi không có......."
"Đan dược trân quý như vậy, ai sẽ chủ động cho người khác a....."
Chẳng sợ một viên Ngưng Châu đan, ở nhân gian cũng muốn bán một trăm lượng bạc.

"Đúng vậy!" Một đám nam hài tử phụ họa nói, thậm chí có người tiến lên động chân động tay với Tiểu Tử Tịch!
Nhóm nam hài tử này tuy ghét Lăng Tử Tịch, nhưng Lăng Tử Tịch lớn lên thật sự quá đẹp, tuy rằng tuổi còn nhỏ, cũng ngây thơ, nhưng trong tiềm thức đã muốn chiếm tiện nghi của mĩ nhân..

"Đừng sờ ta, đừng chạm vào ta......"" Tiểu Tử Tịch ôm lấy chính mình,từng bước từng bước lui dần, né tránh sự lôi kéo của mọi người.

"Các ca ca." Lúc này, Nhiễm Dung Triệt xuất hiện ở trước mặt mọi người, cúi đầu, nói với mọi người.

Các tiểu đệ tử Lăng gia nhìn Nhiễm Dung Triệt đệ đệ đi tới đến thiên chân vô tà, sôi nổi dừng lại tay, hướng Nhiễm Dung Triệt nhìn.

“Dung Triệt đệ đệ, ngươi yên tâm, các ca ca sẽ không để tên tiện nhân Lăng Tử Tịch khi dễ ngươi!"
“Hắn không có cha giáo dưỡng,nuôi dạy, đã sớm ra oai, các ca ca giáo huấn hắn cho ngươi!”
Có người đem toàn bộ bốn viên Ngưng Châu đan vứt vào trong lòng Nhiễm Dung Triệt: "Dung Triệt biểu đệ, Cho ngươi, hắn đoạt đan dược của ngươi, hắn chính là không xứng có được."
Bị khi dễ đến quần áo đều trở nên hỗn độn, chật vật đến mức không dám nhìn, Tiểu Tử Tịch một thân bẩn thỉu cùng với Nhiễm Dung Triệt quần áo cao quý sạch sẽ trở thành một hình ảnh đối lập.

Giống như thiên nga trắng tôn quý nhất cùng với vịt con xấu xí, ranh giới rõ ràng như vậy.

Nhưng mà, cũng không ai nghĩ đến chính là Nhiễm Dung Triệt chậm rãi ngẩng đầu lên, trong ánh mắt toàn bộ đều là nước mắt: "Là ta chủ động đem đan dược cho Tử Tịch ca ca, các ngươi không cần hiểu lầm hắn, thật sự....."
"Dung Triệt đệ đệ, ngươi còn giúp cái tiểu tiện nhân này nói chuyện." Một trong số nhóm đường ca nói.

"Chính là Dung Triệt đệ đệ, ngươi quá lương thiện." Một người khác nói, "Ngươi không cần vì cái tiểu tiện nhân này giải thích."
Nhiễm Dung Triệt lắc đầu: "Hảo các ca ca, ta nói là sự thật, các ngươi không cần lại hiểu lầm Tử Tịch ca ca...."
Tiểu Tử Tịch nhìn thấy hết tất cả, hết đường chối cãi, hắn không rõ, vì cái gì hắn nói Dung Triệt chủ động đưa đan dược cho chính mình, các đường ca không tin, Dung Triệt nói họ vẫn không tin.


Tiểu Tử Tịch muốn đem hết tất cả từ đầu tới cuối nói ra, nhưng nhớ tới mình cùng Nhiễm Dung Triệt đã ngoắc tay ước định, Tiểu Tử Tịch cúi đầu, đem lời nói đến bên miệng nuốt trở xuống.

Người thân của hắn mất tích, mỗi người đều khi dễ mình, tùy ý đánh chửi mình, nghi ngờ nhân phẩm của mình, chỉ có Nhiễm Dung Triệt nói với mình, hắn muốn trở nên cường đại để bảo hộ mình.

Cho nên Tiểu Tử Tịch trầm mặc, hắn muốn bảo vệ cái ước định nho nhỏ này của bọn họ.

"Người phạm sai lầm phải nhận hình phạt." Đại đường ca học theo bộ dáng đại nhân, một lão đại ca phách lối nó, "Mọi người nói, Lăng Tử Tịch có phải không muốn chịu trừng phạt hay không?"
"Đại ca nói đúng!"
"Đương Nhiên!"
Mọi người đều cùng một biểu tình muốn xem kịch vui.

"Các ca ca, đừng phạt Tử Tịch a....." Nhiễm Dung Triệt nhu nhược nói.

"Dung Triệt đệ đệ, ngươi chính là quá tốt, việc này ngươi đừng xen vào."
"Đại ca, chúng ta nên trừng phạt hắn như thế nào?"
"Nhị đệ, ngươi nói đi." Đại đường ca phe phẩy cây quạt nhỏ mẫu thân làm cho hắn nói.

"Vậy phạt hắn quỳ đi." Nhị đường ca chỉ vào góc tường bị mạng nhện bao trùm, "Lăng Tử Tịch, ngươi quỳ ở kia đi, chúng ta cứ cách nửa canh giờ liền sẽ tới xem ngươi, nếu ngươi không ở......Ha hả."
"Chủ ý này của nhị ca không tồi a, góc tường này nhiều cành lá, muỗi cũng nhiều, khiến cho tiểu tiện nhân này nếm thử tư vị bị đốt đi." Lão tam nói.

"Ta, ta không cần....." Tiểu Tử Tịch cắn mỗ dưới, lấy hết can đảm để cự tuyệt, "Các ngươi không có tư cách....."
"Không có tư cách?" âm điệu Tam đường ca cao, "Chúng ta là đường ca của ngươi! Chúng ta không có tư cách, ai có tư cách a?"
Tiếp theo, Tiểu Tử Tịch bị kéo đến trong góc, một đám người vây quay Nhiễm Dung Triệt cứ thế nghênh ngang mà đi.

"Ô....." Tiểu Tử Tịch ngồi xổm xuống, các loại côn trùng vờn ở quanh người hắn, thậm chí còn có muỗi, anh anh ong ong, trên dưới tán loạn.

Nhưng, thần kì chính là mấy con muỗi này thế mà không có đốt hắn.

Lăng Tử Tịch nhìn vào trong góc, thấy nguyên chủ hai tay ôm đầu đối chính mình đem chính mình cuộn thành một cục, đau lòng cực kỳ, hắn biết, con muỗi không có đốt Tiểu Tử Tịch, là bởi vì Tiểu Tử Tịch có một phần tư huyết mạch yêu thảo, nhưng này không phải Tiểu Tử Tịch vô cớ bị trừng phạt mà là bị bọn họ lấy cớ trừng phạt!
Lăng Tử Tịch nghĩ, tiến tới ôm hắn một cái, nhưng tay vừa mới chạm đến vai Tiểu Tử Tịch liền bị xuyên qua.

Đúng vậy, chính mình ở trong trí nhớ là trong suốt.


Nhưng Lăng Tử Tịch thật muốn xuyên qua thời gian cùng không gian, muốn ôm Tiểu Tử Tịch đáng thương một cái, nói cho hắn, không phải tất cả đều là hắn sai!
Tiểu Tử Tịch đột nhiên ngẩng đầu, mơ hồ nhìn nhìn bốn phía, tựa hồ có thể cảm giác được sự tồn tại của Lăng Tử Tịch, nhưng lại như không thể.

Đột nhiên, Tiểu Tử Tịch kêu một tiếng sợ hãi.

Lăng Tử Tịch cúi đầu nhìn xuống, thế mừphát hiện…… Tiểu Tử Tịch lộ ra một cái đuôi màu trắng.

Cái đuôi đại khái so với chân Tiểu Tử Tịch dài hơn một chút, lôngmao là màu trắng, chóp đuôi có chút màu hồng phấn.

Quá......Quá đáng yêu!
Lăng Tử Tịch vươn tay run rẩy, bị manh hóa.

"A......cái, cái đuôi của ta!" Tiểu Tử Tịch hoảng loạn mà cầm lấy cái đuôi của mình, nhìn xung quanh, sợ bị người khác thấy được, "Mau, trở về nhanh lên a, bị người nhìn thấy liền....."
Tiểu Tử Tịch tay chân luống cuống mà đem cái đuôi hướng quần áo của mình giấu đi, tựa hồ nghĩ rằng, người khác sẽ không nhìn ra.

May mắn nơi này không có người, phải biết rằng, ở thế giới nhân yêu rõ ràng này, người tu chân không chấp nhận được yêu tu.

Nếu Tiểu Tử Tịch bị phát hiện.......!Hậu quả thật không dám tưởng tượng.

"Ô....." mỗi lần bị khi dễ, Tiểu Tử Tịch đều không khóc, lúc này lại nước mắt rơi lã chã, “Cái đuôi a cái đuôi, cầu xin ngươi, trở về nhanh lên đi……”
Bừng tỉnh, Lăng Tử Tịch thoát khỏi ký ức, trở về thế giới hiện thực.

Lăng Tử Tịch cảm thấy có chút đáng tiếc, hắn không nhìn đến cuối cùng, Tiểu Tử Tịch thế mà không đem cái đuôi biến trở về!
Nhưng mà, Tiểu Tử Tịch vẫn luôn như vậy đến 18 tuổi hơn nữa nhìn dáng vẻ sau khi gả cho Bạch Mặc Hành,có vẻ như đã thành công thu hồi được cái đuôi đi.

Đột nhiên, Lăng Tử Tịch cảm nhận được thứ đằng sau mông mình liền sửng sốt.

Tựa hồ như đằng sau mình có cái gì đó, hơn nữa hình như là một bộ phận của thân thể chính mình, dường như……
Lăng Tử Tịch cứng đờ mà quay đầu lại, liền thấy được đồ vật đằng sau lưng.

Đây là một cái đuôi to,thật dài, có màu trắng, đỉnh chóp đuôi còn có một chút màu hồng, hơn nữa còn rất mềm!
******************************
- Aniie: Nếu thấy truyện hay thì vote cho truyện nha.


Đọc truyện chữ Full