"Mày đào hầm dưới tiệm tao hả? Đến nhanh thế?"
Trước ánh mắt kinh ngạc của tôi, Phương lao vào nhà kho như một cơn gió và lập tức chốt cửa, không cho mấy cặp mắt tò mò ngoài kia có cơ hội nhìn vào.
"Đúng rồi đấy cưng ơi.
Chị mày quy hoạch cả thành phố này nhá!" - Nó vừa th ở dốc vừa cười bảo.
Chúng tôi lớn lên ở cùng một khu tập thể, chí chóe với nhau từ lúc còn bé tí.
Phương ra đời trước tôi chỉ 3 ngày, lại là con một, thế nên nó cứ một câu chị hai câu cưng như vậy, nghe rất thiếu đòn.
Nhưng tôi cũng chả làm gì nó được, nghe dần rồi quen, chưa kể những lúc khủng hoảng thế này, nó sẽ là đứa đầu tiên sẵn sàng trang bị full giáp gai ra chiến trường bảo vệ tôi.
"Tao tìm ra người phát tán video rồi mà nhắn tin không trả lời là sao hả thằng kia?"
"À xin lỗi, tao tắt hết thông báo rồi.
Hôm qua yêu cầu theo dõi nhiều đến lag hết cả máy."
Mở Instagram ra, tôi bị lượng thông báo chưa từng thấy dọa cho hốt hoảng một lúc mới vào được đoạn chat với Phương.
Tin nhắn cuối cùng tôi gửi cho nó là khoảng 12 giờ rưỡi đêm, chỉ 15 phút sau đã có một lố ảnh chụp màn hình gửi đến.
"Tưởng mày trồng mỗi hoa, giờ thêm nghề nuôi ong nữa hả?"
Tôi lườm nó một cái, không hiểu ý nghĩa của câu nói vừa rồi là gì cho đến khi bấm vào tấm ảnh đầu tiên.
Đập vào mắt tôi là giao diện của Facebook có tên Tú Anh, ảnh đại diện rất quen.
Bên dưới bài đăng kéo về chục nghìn lượt tương tác, còn đệm thêm dòng chú thích:
"Mọi người nói giùm em một câu công bằng xem ai đúng ai sai ạ? Chả biết chị này là ai, ô dù lớn thế nào mà vào chỗ người ta buôn bán ăn nói chối tai vc.
P/s: bài này đủ 5k like em lên full clip cho mn nha."
Thế này gọi là nuôi ong tay áo cũng không sai.
Tôi có chút bực tức, rõ ràng đã dặn đi dặn lại con bé đừng đem chuyện này đăng lên mạng, thế mà nó nỡ sau lưng tôi gây ra cả một mớ rắc rối thế này.
"Chị không nghĩ là mắt nhìn người của mày lại xuống cấp nhanh vậy đâu." - Phương tròn mắt nhìn tôi.
- "Nhìn sơ qua tường nhà nó là biết kiểu người dễ đưa mồm đi chơi xa, kiếm đâu ra con ong bắp cày này thế hả?"
"Tao cũng biết thế, mà khổ cái là người thân gửi gắm.
Nó còn trẻ con, ham chút danh tiếng thôi, để tao nghiêm khắc chấn chỉnh lại tí là được."
Nó tặc lưỡi: "Mày nhìn người cực chuẩn, phải công nhận.
Nhưng chị thấy mày bị một điểm yếu nghiêm trọng."
"Là?"
"Rất dễ xí xóa cho người xấu quen thuộc với mình, còn người tốt muốn tiếp cận thì lại gạt đi."
"Vâng vâng chị yêu, em sẽ sửa đổi!" - Tôi bất lực trước câu nói trăm lần như một của con bạn thân, nhớ tới chuyện quan trọng liền chuyển chủ đề.
- "Dẹp cái đấy qua một bên, bây giờ làm sao hả mày.
Tao không muốn sáng sớm cứ mở mắt ra là thêm mấy trăm thông báo như này, tao mong người ta đến với Greenery vì cây cối thôi."
"Hiểu.
Thế nên là bây giờ á, tao sẽ thử liên hệ với mấy admin tao biết, thử nhờ xem có gỡ bài xuống được không."
"Có ảnh hưởng gì công việc của mày không?"
Dù sợ dư luận cách mấy, tôi cũng hiểu rằng với người làm truyền thông, các mối quan hệ trong ngành rất quan trọng, không thể để cho Phương vô cớ bị liên lụy được.
"Không đâu, toàn anh em chí cốt đồng nghiệp cũ cả.
Tao bảo là chủ tiệm chuẩn bị lên tiếng, có khả năng sẽ chĩa mũi dùi về báo chí rầm rộ mấy ngày nay.
Đến lúc đấy chả cần nhờ, họ tự gỡ bài cả ấy mà."
"Nếu mà rắc rối quá thì mày cứ để đấy đi, kệ người ta.
Tao chỉ cần một lần lên tiếng chính thức cho họ đỡ đến làm phiền tiệm thôi."
"Ô kê la, chị sẽ dẹp yên thù trong giặc ngoài cho cưng.
Ngồi ở nhà ngoan ngoãn chờ tin chị.
À mà mày muốn ra mặt lên tiếng không, hay là đăng chung chung trên tư cách cửa tiệm thôi?"
"Cứ đăng trên page tiệm đi, cơ mà để tao viết.
Còn chỗ nào viết ngu có khả năng rước thêm họa thì mày sửa giúp tao nhá."
"Hiểu." - Phương đứng lên, vặn mình mấy cái, vẫy tay chào.
- "Ây da, cái lưng già này của chị đã bao phen khổ cực vì cưng rồi, nhớ phải nói tốt cho chị trước mặt Nem nhá! Giờ chị phải về chạy deadline tiếp đây!"
Bạn tốt mãi là bạn tốt, trước lúc phóng đi còn kịp để lại một hộp bánh kem chanh mua ở cửa hàng quen.
Trên hộp bánh là mẩu note xinh xinh: "Nghỉ ngơi ăn ngon đi nhé cưng" cùng cái mặt cười to tướng.
Tôi nhìn chiếc hộp, tự nhiên nảy ra một suy nghĩ sến súa, rất muốn ôm bạn một cái.
Tối hôm ấy, tôi cho nhân viên nghỉ sớm, định bụng xử lý cho xong cái tổng kết thu chi đã xếp xó mấy hôm nay.
Nhưng vừa ngồi vào bàn, trước tiệm đã xuất hiện một vị khách đặc biệt.
"Tiệm đóng rồi hả bạn, mình thấy trên page ghi là 10 giờ mới đóng cửa nên là..."
Lại anh đẹp trai hôm qua.
Mà hôm nay trông anh còn đẹp trai hơn lần trước mới sợ chứ.
Tôi cảm thấy mình thực sự bị thế lực hắc ám nào đó điều khiển rồi, sao lại có chuyện gặp đôi ba lần mà mê không lối thoát vậy được.
"Dạ không đâu anh, hôm nay vắng khách nên em cho nhân viên nghỉ sớm ạ.
Tiệm thì vẫn đúng giờ mới đóng cửa."
Không biết tôi học được cái kiểu nói dối không chớp mắt này từ khi nào, nhưng có vẻ hiệu quả.
Anh đẹp trai gật gật không nói gì rồi tiến về phía tôi..