Từ khoảnh khắc đó, tôi cứ mơ mơ màng màng đến tận khi Phong chở về nhà.
Lại đứng ngơ ngác trước cổng nhà, y như lúc vừa đến tiệm bánh Pooh.
Và Phong, lại như đã quen thân lắm rồi, khẽ khàng gỡ nón bảo hiểm, phủi phủi tóc cho tôi.
Trước khi đi, anh còn kịp để lại một câu.
"Vào nhà đi kẻo lạnh, ngủ ngon nhé."
Xong đâu đấy, phóng xe đi cái vèo, không để cho tôi có cơ hội nói một câu cảm ơn.
Bước vào nhà, tôi lập tức đối diện bốn cặp mắt hiếu kì như sắp sửa xuyên thủng mình đến nơi.
Thùy Linh, nhỏ em gái tôi, cũng là đứa tọc mạch nhất tôi từng biết, gào ầm lên.
"Anh Khoa đi hẹn hò với anh nào đấy? Mau lên, thành khẩn khai báo sẽ được hưởng khoan hồng!"
Trong khi đó, ba người còn lại gồm bố mẹ và Nguyên - em trai tôi vẫn giữ im lặng tuyệt đối, ánh mắt không hề di dời, chờ đợi câu trả lời.
"Khách của tiệm nhờ giúp chuyện cây cối lặt vặt, hẹn ra quán để dễ trao đổi thôi.
Mọi người đừng nghĩ nhiều nữa."
Nói là nói thế, chứ đời nào mà nhà tôi chịu tin.
Kể từ "cú sốc" sáu năm về trước, bất cứ người nào mang giới tính nam đi cùng tôi đều dấy lên nghi ngờ sâu sắc trong nội bộ gia đình, từ lớn đến bé hô hào nhau đẩy thuyền rất nhiệt liệt.
Tiếc là tôi mãi không thể mở lòng, cũng chẳng có mối nào cho ra hồn ra vía, vậy nên vẫn luôn làm họ thất vọng.
Thất vọng, chứ tuyệt nhiên không có dấu hiệu từ bỏ.
"Điêu vừa thôi! Khách hàng kiểu gì mà gỡ nón bảo hiểm, xoa đầu, rồi còn cười nói tóe lửa như thế? Anh coi bố mẹ với bọn em là trẻ lên ba hả?" - Linh chun mũi phản bác, lập luận chắc chắn, lý lẽ hùng hồn khiến ba nhân vật vốn đang im lặng càng im lặng hơn, nhìn nhau gật gù rồi lại quay sang chờ phản ứng của tôi tiếp.
"Thì người ta tốt tính, hay bị chập mạch làm sao đó, tao chả biết." - Tôi thở dài bất lực.
- "Túm cái quần lại là quen biết bình thường thôi, không có gì cho mọi người trông đợi đâu.
Con lên ngủ đây, mọi người ngủ ngon ạ, riêng Thùy Linh Tinh ngủ co giật."
Tôi xiên xỏ con em trời đánh một câu trước khi lê bước lên cầu thang, chẳng buồn quan tâm đôi dép bông nó vừa ném về phía mình (nhưng hụt).
Mẹ tôi, mặc kệ tâm trạng hụt hẫng, vẫn tràn ngập tình thương mà gọi với lên.
"Giới tính con thế nào bố mẹ cũng ủng hộ, thật lòng với nhau là được!"
Bước chân của tôi nhẹ hơn ở những bậc thang cuối cùng, bởi ở tầng dưới đang vọng lên tiếng giảng giải của Linh và Nguyên về sự khác biệt giữa "giới tính sinh học" và "xu hướng tính dục" cho bố mẹ, sau đó là tiếng bố đầy tự hào: "Tôi đã bảo bà rồi mà!" và tiếng mẹ chống chế: "Thỉnh thoảng nhầm tí mà..."
Bốn người họ, tình nguyện trở thành khiên giáp bảo vệ tôi trong những năm tháng đầy ám ảnh trước kia, và dần dần, bằng tình thương chân thành dẫu có đôi chỗ vụng về, tìm ra cách riêng để ủng hộ mọi điều tôi làm.
Họ chỉ mong tôi hạnh phúc.
Vậy, cớ gì tôi phải tự cản trở bản thân mình?
Nghĩ vậy, tôi quyết định nhắn cho Phương đin, hẹn tối mai sang nhà nó ăn chơi nhảy múa.
Chiều hôm sau, tôi gọi cho mẹ báo cắt cơm, thu xếp xong xuôi công việc cho tụi trẻ trâu ở tiệm rồi chạy ù sang nhà Phương.
Nó thấy tôi khệ nệ tay xách nách mang mấy túi mồi to, liền giở ngay bộ mặt nịnh nọt muốn nổi gai ốc để đón tiếp.
"Trời ơi, hôm nay rồng lại đến nhà tôm cơ đấy.
Vinh hạnh quá vinh hạnh quá! Xem nào, khô gà nè, thịt nướng nè, bò lá lốt nè, mỳ trộn nè, bánh tráng trộn nè, bánh giò nè, gà bó xôi nè, bông lan trứng muối nè, trà sữa nữa.
Aaaaaa sao chị yêu mày thế không biết? Mày đúng là kho báu mà.
Ôi em tôi..."
"Thôi thôi thôi, Phương đin, đề nghị tắt cái giao diện pha-ke này đi.
Ăn mau, không tao đổi ý xách hết về bây giờ."
Nghe tới đó, nó ba chân bốn cẳng chạy tọt vào bếp rồi phi ra với tốc độ ánh sáng.
"Ấy ấy ấy, sao lại nói thế chị buồn.
Chị đi lấy bát đũa ngay đây, khổ lắm cơ!"
Ăn uống no nê xong, bọn tôi nằm ườn ra sofa nhà nó mà lười biếng.
Được một lúc, tôi dè dặt lôi hai hộp mít đã bỏ hạt, cắt miếng sẵn ra trước mặt nó, trịnh trọng tuyên bố.
"Hộp này là củng cố tình bạn."
Phương đin nhanh nhảu chộp lấy, mắt sáng bừng lên.
"Còn hộp này..."
Con bạn híp mắt nhìn tôi ngờ vực, tay đã kịp nhón một múi mít vàng ươm, gọn gàng thả vào miệng nhai.
"...hộp này là để hối lộ.".