Phong gắp đến đũa thứ năm thì nhận ra ánh nhìn của tôi.
Anh hơi khựng lại, ngẩng đầu hỏi.
"Sao thế em? Trong bát có nho khô hả?"
Đất mẹ ơi! Khó thế mà cũng nghĩ ra được nữa hả? Lúc hỏi câu đó, trông mặt anh còn rõ là nghiêm túc ân cần nữa cơ, ánh mắt cún con mà đùa ác không thể tả.
Tôi tức đến nỗi chống cả hai chân lên ghế, làm động tác lấy đà ném đôi đũa về phía anh.
Phong thấy thế, không để tâm đến việc tránh đi, chỉ chống cằm nhìn lại tôi, nở một nụ cười ấm áp con tim.
Ánh mặt trời quả thực rất biết cách phối hợp, hắt lên đôi mắt chăm chú kia, làm cho chúng như càng lấp lánh.
Nắng nhảy nhót trên vai Phong, trên sống mũi cao và bàn tay của anh.
Tự dưng tôi cũng muốn làm một tia nắng.
"Ăn đi nào, nguội hết bây giờ." - Phong cười cười cầm đũa lên đưa cho tôi.
- "Hay em muốn anh đút?"
"À không không không...!Mới ngủ dậy em hơi ngơ ngác ấy mà.
Anh ăn đi ạ."
Rồi chúng tôi lặng lẽ ngồi ăn.
Sợi bánh canh trắng trong, dẻo mềm, thịt heo, trứng cút, giá đỗ, hành ngò thơm thơm cùng với nước dùng đậm đà ấm nóng rất thỏa mãn vị giác.
Hai chiếc tô lớn chẳng mấy chốc mà hết veo, thực sự xứng đáng với công sức dậy sớm đi mua.
Ăn uống xong xuôi thì tôi bê bát đũa ra sân ngồi rửa.
Bình thường chỉ có một mình thì tôi sẽ bỏ hết bát đũa sau mỗi bữa vào một chậu, đến cuối ngày dọn chung cho đỡ mất công.
Nhưng hôm nay có Phong, tôi biết thừa chỉ trong một tích tắc thôi, kiểu gì anh cũng lao ra giành rửa đống bát này với tôi cho mà xem, còn lâu mới chịu ngồi yên làm khách.
Người ta đã mất công dậy trước mua đồ ăn rồi, chẳng lẽ có mấy cái bát mà tôi không rửa được?
Từ ngày chuyển về căn nhà này, việc rửa bát đối với tôi không còn là việc nhà chán nhàm nữa, thậm chí tôi còn tận hưởng nó như một hoạt động thiền định thường ngày.
Cái chậu sắt chôm ở nhà bố mẹ đặt dưới vòi nước, chiếc rổ mây ngay bên cạnh, tay cầm xơ mướp luôn sẵn trong vườn, thêm ít xà phòng thơm, và thế là tôi ngồi cong lưng dưới tán cây chanh mà rửa bát.
Góc này chẳng khi nào nắng chói, mùi hương thảo thoảng trong không khí, nhiều khi thoải mái tới mức tôi ngẩn ngơ ngắm vườn đến khi cái xơ mướp khô queo, lưng mỏi nhừ mà vẫn chưa chán.
"Tách" một cái, tôi quay sang và nhìn thấy Phong đã ngồi xổm ở bên cạnh mình từ lúc nào, với chiếc máy ảnh trong tay.
Anh cười, nụ cười của người vừa tìm nhặt được hòn sỏi đẹp nhất bên bờ suối sau một chuyến đi dài.
"Anh chụp em à?"
"Đẹp lắm."
Anh vừa nói vừa chìa máy ra cho tôi xem.
Nói thật, tôi tự cảm thấy mình trong ảnh chẳng có gì nổi bật, thậm chí vì lúc nãy nheo mắt phân tích độ chín của mấy quả cà chua mà trông còn hơi nhăn nhó cáu kỉnh.
Nhưng Phong thì có vẻ thích lắm.
Anh bảo biểu cảm của tôi rất dễ thương.
Đáp lại nụ cười khó hiểu của tôi bằng bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu, anh lấy từ trong túi một vật gì đó bằng vải đã được gấp gọn.
Tóc tôi khẽ nhột nhột, hóa ra là một chiếc mũ tai bèo.
Phong chỉnh quai nón vừa khít khuôn mặt tôi xong xuôi, có vẻ rất hài lòng mà giơ máy lên "tách" liên tục thêm mấy phát nữa.
Tôi phát ngượng với ánh mắt anh đang trao cho mình, quay sang tráng nốt chiếc bát cuối.
"Có nắng đâu anh..."
"Lúc nhìn thấy cái này là anh tưởng tượng được nó ở trên đầu em luôn.
Hợp lắm!"
"Em cảm ơn.
Ờm...em sẽ đội thường xuyên."
"Đương nhiên phải vậy rồi, em đội đáng yêu mà.
Các bạn nhân viên bảo em hay đi nắng xong về ốm, lần sau ra ngoài nhớ mang theo nha."
Sự hiện diện của Phong trong cuộc đời tôi lúc nào cũng là cảm giác này, ngọt ngào, thuần khiết, và từng chút một chữa lành mọi tổn thương.
Tôi không biết mình đã rung động vì anh từ lúc nào nữa, chỉ biết là trái tim cứ thế được nung chảy từng chút một trong sự nuông chiều.
Nhưng lần này không phải yêu trong thấp thỏm dè chừng nữa, mà ngược lại rất an tâm.
Tôi với tay tắt nước, úp bát vào rổ rồi chống tay lên đầu gối, dồn người về phía trước.
"Cảm ơn anh, thật đấy."
"Tính em phổi bò hay vạ miệng, lại không biết nói ngọt, lúc nào cũng càu nhàu như bà già.
Nhưng em hứa sẽ cho anh những gì tốt đẹp nhất có thể, sẽ trồng thêm nhiều trái cây ngon, ngày ngày cắt miếng bỏ hộp cho anh mang đi làm.
Anh đồng ý hông?"
Mọi khi, sẽ cần cả một sự chật vật để tôi nói ra được những lời sến súa này mà không ngượng miệng.
Nhưng hôm nay, khi mong muốn ở bên cạnh Phong đã thực sự lớn hơn mọi ngượng ngùng, tôi để trái tim mình cất tiếng.
Tôi lặng lẽ nhìn gương mặt anh bừng sáng, gật đầu lia lịa không chút ngập ngừng mà bật cười.
Người gì đâu mà đẹp trai thế không biết!
"Anh ơi, em bảo!" - Tôi vẫy vẫy tay ý muốn gọi Phong ghé sát lại.
Tôi có một âm mưu nho nhỏ..