Đã nói đến thế rồi mà cả hội ba đứa Thư - Đan - Tú Anh vẫn cứ ôm nhau cười tiếp được, không một ai coi tôi ra gì cả.
Đặc biệt là Tú Anh, khuôn mặt xinh xắn của nó bây giờ đang cười đến mất kiểm soát, thế mà vẫn xinh, thật là dễ ghét.
Tôi hậm hực lắm, tự thân bê hết mấy chậu cây ra ngoài.
*Đếch cần mấy đứa tụi mày nữa, anh mày tự làm.
Xong việc anh cho chúng mày nghỉ hưu sớm hết!*
Nghĩ là nghĩ thế thôi, nhưng người đang yêu mà, không giận hờn cái gì lâu được.
Trong cơn cao hứng, tôi quyết định đặt đồ ăn về bao tất cả mọi người.
Vẫn là Pooh, địa chỉ quen thuộc đó, nhưng lần này chủ tiệm nhất quyết không nhận tiền, shipper có nói thế nào cũng không được.
Lạ thật đấy, tài khoản trên app đặt đồ của tôi đều để thông tin ảo hết mà, dù là bạn của Phong thì cũng không thể nào đoán ra tôi được.
Thế thì tại sao lại một mực không chịu lấy tiền? Tôi thật sự chịu thua, không suy luận ra nổi, chỉ mơ hồ cảm giác dạo gần đây có rất nhiều chuyện xảy ra hơi sai sai.
Càng nghĩ càng thấy sai, mà sai chỗ nào thì không tài nào nghĩ tiếp được.
Tôi cố nài nỉ shipper thêm một chút nữa, nhưng người ta cũng bận kiếm tiền mà, hơi đâu đôi co mãi cho tôi được.
Mười phút sau, tôi ra trước cửa nhận túi bánh to oạch trong sự khó hiểu vô cùng tận.
Chỉ có bọn trẻ trâu là rất thảnh thơi, chia bánh xong, nắm tay nhau thành vòng tròn, nhảy múa hát ca như mở hội.
"Anh xin chúng mày, ban ngày ban mặt chúng mày gào rú thế kia là lập đàn tế sống anh mày hay gì? Trông khác nào cái trại tâm thần không? Đuổi hết cả khách của tao rồi!"
"Sếp ơi, đừng lo.
Nguyên tuần trước anh ngồi lờ đờ án ngữ ở đấy, khách đến bị tuột hết cả cảm xúc nên bây giờ tiệm mình neo người hẳn rồi ạ."
Toàn thể nhân viên đồng loạt trao cho Thư cái nhìn ngưỡng mộ.
Nó lúc nào cũng là đứa không sợ trời không sợ đất, càng cóc sợ bị trừ lương, sẵn sàng gào toáng lên vào mặt người trả lương cho nó, tức là tôi đây.
Mà tương truyền, như cây phải có nước, bát phải có đũa, Thư đã lên tiếng là không thể nào thiếu sự ứng khẩu ăn ý từ Đan.
"Nói cách khác là ế đó anh."
Chỉ một câu, một câu đánh vào kinh tế như vậy thôi đã quá đủ đả kích với tôi rồi.
May mà tụi nó chỉ buồn mồm chọc cho tôi chửi thôi, sáng thứ hai đầu tuần, tiệm vắng khách cũng là chuyện thường thấy, chứ lượng đơn đặt hàng qua mạng nhìn chung không giảm sút là bao.
Giờ thì tôi được lên dây cót thật, xắn áo xắn quần nhảy vào lăn lộn với một đội quân xanh um mát mắt đang xếp hàng chờ được giao.
Mấy bé cây size mẫu giáo, tôi giải quyết gọn ghẽ chỉ trong vài nốt nhạc, chuyển nhà cho các bé sang chậu mà khách chọn, gói ghém cành lá thật cẩn thận để không bị gãy trên đường vận chuyển rồi in hướng dẫn chăm sóc giao cho tài xế chở đi, mấy chục đơn hàng cứ đúng theo quy trình như vậy mà hoàn tất.
Những ca khó nhằn hơn tôi luôn để lại cuối buổi, ví dụ như hôm nay là một chậu xương rồng kim hổ mười năm tuổi.
Đầu tiên là bê cái chậu to oạch ra một khoảng sân đã trải bạt sẵn, quỳ xuống bên cạnh, lấy thế trụ vững rồi dồn sức nghiêng chậu sang một phía.
Cây lớn thế này tầm hai năm mới thay đất một lần, phần rễ đã phát triển đến mức ôm trọn bầu đất, chỉ cần biết cách thì cả cây cả đất sẽ rời khỏi chậu theo một khối gọn gàng.
Phong đến vào đúng lúc tôi đang ngồi xổm hì hục cắt bộ rễ khủ/ng bố cho cây xương rồng.
Tôi biết việc này sẽ tốn nhiều thời gian, lại nặng nhọc rất mất hình tượng nên đã cử đứa mồm mép nhất - Tú Anh - ở lại, chặn anh bên ngoài bằng mọi giá từ trước.
Ban đầu, nó làm rất đúng chức trách, nhanh nhảu lên tiếng:
"Dạ anh là anh Phong phải không ạ? Anh Khoa có dặn em rồi, giờ ảnh đang bận việc, anh ngồi đây chờ một chút nha."
Tôi nghe loáng thoáng thấy giọng nói quen thuộc, gọi với lên:
"Anh ơi, anh cứ ăn trước đi kẻo đói, em còn tí việc, xong rồi em lên ngay đây."
Đức Phong đúng là Đức Phong, đời nào chịu ngồi một chỗ chờ đợi bao giờ, chỉ vài giây sau là anh đã thành công mua chuộc đứa em yêu dấu của tôi, quang minh chính đại được nó mở cửa vào sân sau, hai tay chắp sau lưng, ngó nghiêng như thể đang đi tham quan di tích.
Tôi thì khỏi phải nói, thất vọng chỉ muốn đập luôn đầu vào cây xương rồng luôn cho rồi.
Chả hiểu tôi bóc lột hay bạc đãi tụi trẻ trâu này lúc nào mà chúng nó cứ phải phá kế hoạch tôi hết lần này đến lần khác như thế.
Nhưng anh đã xuống đến đây thì đành chịu thôi, người này căn bản đã gặp rồi là tôi sẽ không còn nghị lực để đuổi đi nữa.
Không biết con bé Tú Anh học được cái nết bố đời của Thư từ lúc nào, trước khi đóng cửa rời đi, còn kịp ló khuôn mặt xinh đẹp như hoa vào, thả bõm một câu:
"Hóa ra lý do khiến anh tôi hết héo lại tươi mấy ngày qua là đây."
Tôi muốn hòa vào làm một với đám đất cát này quá đi mất.
Số phận quyết không cho tôi làm bông hồng cao ngạo quý phái trước mặt Phong, từ đầu đến cuối cứ phải cắm lên đầu tôi cây xấu hổ mới được cơ.
Mà lời Tú Anh nói cũng chẳng sai đi đâu hết.
Lúc còn đang chuẩn bị cây cho ban công nhà anh, cứ hôm nào được gặp nhau là trạng thái tinh thần tôi sẽ tốt lên hẳn, còn những hôm anh bận việc không hẹn được, tôi sẽ trở lại làm người già khó tính, cằn nhằn từng hạt bụi một trong tiệm.
Tôi tự ngẫm lại sự si mê đến rơi rớt hết cả giá của mình, tự ngượng ngùng cúi đầu làm việc tiếp.
Phong đến bên cạnh tôi cùng ngồi xổm xuống.
"Cây gì thế em, to thật đấy."
"À, cây xương rồng kim hổ á anh.
Mười tuổi có lẻ rồi, gọi bằng bé cũng hơi ngượng mồm, hì hì."
"Lần nào thay đất cũng cắt nhiều rễ thế này cơ à?" - Phong ngó qua bộ rễ trụi lủi của cái cây, tò mò hỏi.
"Dạ đúng rồi.
Gì chứ khúc này là không có được tiếc rẻ gì sất, bộ rễ nó cũ rồi, hút dinh dưỡng không tốt nữa, phải cắt hết đi cho nó ra rễ mới, chỉ để lại rễ chính thôi á."
"À ra vậy..."
Chậu xương rồng này đã tồn tại trong đời tôi lâu lắm rồi.
Nhiều năm về trước, nó mới chỉ là một cái củ bé xíu bằng quả quýt được bố tôi nhặt về từ một góc nào đó trong thành phố.
Hồi ấy, nó tí hon đến nỗi lúc tôi đi phơi đồ không để ý cứ đá phải suốt, có lần đá mạnh quá, chậu một đằng đất một nẻo.
Đó là lần đầu tiên tôi tự mình thay đất cho một cái cây.
Sau rất nhiều chuyện xảy ra, đổi qua biết bao nhiêu chiếc chậu mới, nó trở thành một bé cây đặc biệt.
Đặc biệt ở chỗ tôi chưa từng có chủ đích kết thân với nó, nhưng bằng một cách kì diệu, suốt mười năm cuộc đời tôi, nó vẫn luôn có mặt.
Thế nên cây xương rồng này nghiễm nhiên trở thành linh vật của tiệm.
Với tuổi đời và kích cỡ nổi bật của mình, cái cây thu hút rất nhiều sự chú ý về phía mình.
Nhưng mặc cho ai hỏi cứ hỏi, còn lâu tôi mới bán..