Ba mươi phút liên tục niệm Chú Đại Bi trong đầu trôi qua, tôi mở mắt, phát hiện Phong đã đứng sau cửa kính từ lúc nào.
Cả hai tay anh đều đang xách túi lớn túi bé, trông có vẻ rất nặng.
Tôi lại mềm lòng rồi, chết thật chứ.
"Anh về lúc nào mà không bỏ đồ xuống đi, đứng ngẩn tò te ra đấy làm gì?" - Tôi hắng giọng, cố tỏ ra lạnh lùng trách móc cho đỡ mất giá thôi, chứ hai mắt đang dính chặt vào lòng bàn tay bị quai túi cấn đỏ lè của người đối diện mà xót xa rồi.
"Anh mới về thôi.
Em cần anh giúp gì không?"
"Thôi thôi thôi, tay sưng hết cả thế kia thì giúp giếc cái quần bông gì.
Cứ ngồi yên đấy giùm cái."
"Em đừng ghét anh được không?"
Phong tựa cằm lên vai tôi từ phía sau.
"Hay là em mắng anh đi mà, nghe em mắng anh mới yên tâm được."
"Mịa nó, người đẹp ai cũng đầu óc chập cheng thế này hết hả? Yên tĩnh không muốn lại muốn nghe chửi, anh sướng quá hóa rồ hay là thích chọc cho em cáu kỉnh già cỗi để đi yêu đứa khác?"
Đây rõ ràng là đang muốn củng cố luận điểm trai đẹp thường đầu óc chập cheng của tôi, ăn mắng lia lịa thế mà lại khẽ bật cười thỏa mãn, bám lấy vai người mắng mình đầy âu yếm như ngầm khích lệ những tiếng chửi tiếp theo tuôn trào.
"Vờ cờ lờ, thế là bị hấp thật hả? Bị chửi như tát nước thế còn không mọc cánh bay đi yêu đứa khác dịu dàng đoan trang hơn đi, đứng đây nhìn làm mẹ giề?"
Đang chửi ngon trớn thì kẻ đầu óc hâm hấp ấy chợt khựng lại một giây rồi chạy đi đâu mất, tôi cứ đinh ninh là tởn rồi, nào ngờ, trong chớp mắt anh đã quay lại với một cái áo khoác mỏng trên tay, rón rén khoác nhẹ lên cho tôi từ phía sau lưng.
Tôi cũng đâu nỡ lòng nào từ chối, ngoan ngoãn đưa từng bên tay cho anh xỏ vào.
Xong xuôi, anh trùm kín mũ áo lên đầu, đeo cả khẩu trang cho tôi, nhỏ giọng.
"Nắng ốm đấy."
Ba chữ ngắn ngủn thôi mà tự nhiên trong lòng cứ rung rinh kiểu gì.
Tôi cật lực cúi mặt hòa thuốc bảo vệ thực vật vào với nước, niệm Chú Đại Bi tiếp, chỉ để đến khi ngước lên lại phát hiện tên người yêu bị mắng đến ngốc rồi, đầu trần đứng sừng sững ngay dưới nắng chói chang, nhìn tôi cười toe toét.
Như này mà cũng đòi chăm sóc tôi? Tôi sốt ruột, máu lập tức dồn ngược lại lên não.
"Trời đất ơi là trời, có thực sự ổn không vậy? Biết đường lấy áo khoác khẩu trang cho em rồi sao không tiện tay lấy thêm cái nữa cho mình đi? Em dẹp mớ sâu bệnh anh gây ra đíu đủ áp lực hay gì, anh tính tự mình lăn ra ốm nữa mới vừa lòng hả dạ đúng hông? Hay anh tưởng mình cũng là cây nên muốn hít thuốc chung với tụi nó? Bà mẹ, đẹp trai mà ngố đíu chịu được! Không đẹp trai là em bẻ cổ anh rồi!"
Rất tuần tự, người đối diện vốn dĩ chỉ cần nghe hai câu đầu là đã nắm được ý, nhưng vẫn nghiêm túc đứng lại hứng hết đao búa từ miệng tôi rồi mới chịu ba chân bốn cẳng chạy ngược vào trong lần thứ hai, sau đó quay lại với bộ dạng trùm kín mít, lộ ra đúng cặp mắt cười lấp lánh chấp cả mặt trời.
Tôi liếc xéo một cái, chả hiểu có gì vui thích mà trông anh cứ hớn ha hớn hở như mấy con cún nhỏ trong phim hoạt hình, hết nhìn bên này lại nghía bên nọ, tay chân không một giây nào yên ổn.
Tôi đứng cầm kéo cắt tỉa, anh lom khom nhặt nhạnh từng mẩu lá rơi xuống.
Mặc cho tôi gào thét rằng cứ để đó rồi sau cùng quét hết một lượt, anh vẫn cứ là cóc quan tâm.
Tiếp đến là tưới phân, tôi vừa cầm can trên tay vừa phải trả lời chuyên mục tư vấn kiến thức nông nghiệp do anh tự biên tự diễn.
Nào là "Cái này công thức hóa học là gì thế em?"
"Em chịu, hồi đi học toàn ăn 3 điểm hóa thôi, thấy trên mạng người ta chỉ thế nào thì làm theo vậy chứ ai rảnh đâu đi nghiên cứu cho nó đổ mồ hôi sôi nước mắt ra mà chả được tích sự gì."
Xong rồi đến "Thế tưới xong thì cái cây kia có sống lại không?"
Đã thế lại còn rất nhanh nhảu tự cầm một can đi đổ tràn giang đại hải vào chậu nha đam tội nghiệp đang vàng vọt cong queo ở góc ban công.
"Móa, cây đấy bị thối rễ, anh tưới nữa chỉ đẩy nhanh quá trình phân hủy của nó thôi.
Nước phân chứ nước thánh mà bạ đâu tưới đấy hả? Mà em cũng nể anh vãi, ba tuần mới tưới một lần, anh làm kiểu gì cho nó thúi rình luôn hay vậy?"
"Thì ba tuần một lần thật mà, anh đếm từng ngày trên lịch luôn đấy."
Tên người yêu trông vô tội một cách rất đỗi đẹp trai, tôi đã bảo là tôi thiếu nghị lực cơ mà, nên đương nhiên chẳng nỡ trách móc nữa.
Thực chất những khách hàng tương tự thế này không hề hiếm, rõ ràng chăm bẵm cẩn thận từng li từng tí, thế mà cứ được vài tháng là cây lại lăn đùng ra chết.
Dẫu vậy thì làm chết bằng này cây chỉ trong một tuần ngắn ngủi như Phong vẫn là một kỉ lục bom tấn.
Tôi cứ thắc mắc mãi làm cách nào mà một con người như anh lại có sức công phá khủng khiếp với cây cối như vậy.
Và thắc mắc ấy chỉ dừng lại khi tôi phát hiện người đàn ông của mình, xách chiếc bình tưới đầy ú ụ trong tay, dốc sức đổ như thác xuống một chậu nha đam bé bỏng tội nghiệp khác.
Bé cây này là do tụi trẻ trâu ở tiệm biết chuyện thấy thương xót quá nên mới vừa tặng Phong làm quà an ủi.
"VÃI CỚT, DỪNG TAY!!!" - Tôi lấy hết sức bình sinh hét toáng lên.
Phong giật mình quay sang nhìn tôi, ngơ ngác, trong khi đó độ nghiêng của bình lại chẳng mảy may thay đổi, nước vẫn đang ào ạt đổ xuống.
Tôi ba máu sáu cơn lao đến giật bình tưới khỏi kẻ đồ tể thực vật, cảm thấy từ đầu đến chân mình mọc đầy núi lửa, cái nào cũng đang phun trào hết công suất..