Tôi mà đã lo cái gì thì ít khi nào thừa thãi lắm.
Rõ ràng tối qua đã nằm tay chân thẳng tắp rất ư là nghiêm chỉnh rồi, thế mà sáng hôm sau mở mắt dậy vẫn thấy mình đang nằm sấp ngay trên người Phong, tứ chi tung hoành bay sạch chăn gối xuống đất.
Nhân vật bị tôi lấy làm nệm thì đã tỉnh ngủ từ đời nào, nhàn nhã nằm bấm điện thoại, hai tay lại còn vòng qua gác lên lưng tôi mới ghê chứ.
Tôi mở tròn mắt, nghĩ cách trở mình cho đỡ ngại ngùng.
Nhưng mà bỏ qua cho tôi dễ dàng thế thì đã không phải Đức Phong, anh buông điện thoại, đặt tay lên bả vai tôi bằng một lực rất nhẹ.
"Dậy rồi à?"
Tôi gật gật, lấy cớ dụi đầu vào lồng ngực ấm áp.
Nằm như thế này, tôi có thể cảm nhận được từng cử động nhỏ của hơi thở lẫn nhịp tim, êm ru như nằm trên ghế massage vậy.
Quên cả ngại, tôi chỉ muốn mãi làm một con mèo lười trải tấm thân béo ú lên ổ chăn bông của riêng nó.
Chăn bông đẹp trai xuất sắc này là của một mình tôi độc chiếm đó, thích ghê, nghĩ đến mà miệng cứ tủm tỉm mãi.
Tôi không kìm được lòng sung sướng, dùng ngón trỏ vẽ một đường viền tưởng tượng lên quả chanh trên ngực áo Phong.
Anh bắt được cái tay hư của tôi, bao trọn trong lòng bàn tay mình.
Tôi đâu chịu thua, ngẩng lên chuẩn bị nói câu gì đó cáu kỉnh nhưng lại được một bàn tay dịu dàng áp vào má, bên tai là giọng anh ân cần hỏi ý.
"Anh muốn mỗi ngày đều thức dậy dưới cùng một mái nhà với em, có được không?"
Bây giờ ngồi nghĩ lại vẫn thấy tội lỗi, tôi lúc đó còn đang bận đắn đo chuyện rời xa mảnh vườn và căn nhà thân yêu của mình cơ.
Ngày nào cũng được nằm ngủ trong lòng người yêu thế này thì thích thật đấy, nhưng ở chung cư lấy đâu ra không gian cho đội quân xanh lè xanh lét của tôi lớn?
Dường như tất cả lo nghĩ của tôi đều đã nằm gọn trong dự tính của Phong.
Thấy tôi im lặng, anh lại nhỏ giọng nài nỉ tiếp:
"Nhà em còn một phòng trống mà, chắc vẫn đủ chỗ nhét thêm một vài bé cây nữa kèm theo chủ nhân của tụi nó đúng không?"
Tôi tưởng là mình vừa ngủ dậy nên đầu óc còn ngu ngơ, một lúc lâu sau mới vỡ ra, Phong đâu có rủ tôi sang đây sống cùng đâu, ngược lại là đang muốn tự đóng gói bản thân ship đến nhà tôi cơ.
Giờ thì sự khó hiểu chuyển sang kinh ngạc, người đàn ông này, sao có thể vừa trưởng thành thấu đáo vừa ngây thơ quá đáng như thế nhỉ.
"Em thì hông thấy có vấn đề gì hết, thêm nhân lực khuân chậu thôi hehe.
Cơ mà anh định chuyển sang ngay á? Mới quen đã sống cùng thế, không sợ em cọc lên đá đít ra khỏi nhà hả?"
Vừa mới dứt câu, tôi đã thấy khung cảnh trước mắt xoay tròn.
Bằng một cú lật người duyên dáng, Phong gọn gàng giam tôi dưới thân mình, khuôn mặt không tì vết cũng được phóng đại triệt để.
"Em nhắm sức lực này của em đá nổi anh không?"
*Đáng ghét thật, ở khoảng cách này mà cũng không nhìn thấy lỗ chân lông là sao?*
"Sống cùng để tiện bề trông nom người già cáu kỉnh nhà anh mà.
Già rồi, cứ cáu kỉnh một mình, anh không yên tâm.
Phải có người ở cạnh mua bánh chanh cho ăn, lấy sức mà cáu tiếp chứ."
Bị chê già kể ra cũng không bực mấy.
Trái lại tôi còn thấy tim mình hơi rung rinh xúc động cơ.
Người gì đâu, gần ba mươi tuổi đầu rồi mà thở ra câu nào là ngọt lịm câu đó.
Tôi lớn gan một chút, đưa tay lên vuốt dọc theo xương gò má của Phong, lặng lẽ ngắm nhìn ánh mắt chiều chuộng dành riêng cho mình, thật lâu sau đó mới gật đầu.
Thế là tôi bắt cóc được anh bạn cùng nhà dễ như trở bàn tay vậy đó.
Ảnh tự đem thân đến đăng kí hộ khẩu luôn mà, tui ngu gì lại từ chối!
Mặc dù công việc ở cửa hàng cũng bộn bề đến ngạt thở, nhưng sau khoảng thời gian sống chung dài ba tháng, được tận mắt chứng kiến cường độ làm việc khủng bố của Phong, tôi cảm thấy khó khăn của mình chắc chỉ còn bằng đầu ngón tay.
Đếm không xuể những hôm anh vừa về nhà, chưa kịp cả thay đồ đã lại phải lôi máy tính ra làm nốt việc, đến cả ăn cơm cũng không rời nổi màn hình.
Ấy vậy mà người ta vẫn dành ra được chút thời gian ít ỏi đi mua bánh kem chanh cho tôi mỗi tuần đấy.
Lại còn trăm lần như một, tỉ mẩn bỏ ra đĩa, cắt vỏ chanh xếp thành hình trái tim vàng tươi để bên cạnh cơ.
Thôi được rồi, tôi thừa nhận, tôi rung động, lần nào như lần nấy phải giơ điện thoại chụp liền cả chục tấm, thư viện ảnh trong máy toàn một màu vàng khè.
Đúng là trẻ trâu! Tôi chun mũi bảo anh bớt làm màu lại đi, đặt cửa hàng giao đến là được, anh lại chỉ mỉm cười xoa đầu tôi, nói là không cần lo cho anh.
Ghét dã man, ai thèm lo! Chẳng qua là anh cứ tâm huyết săn sóc tôi thế này, trong khi bản thân vẫn ngập ngụa một núi công việc nên tôi giả vờ xót thôi...
Một buổi chiều hiếm hoi rảnh rỗi, tôi nằm trên sofa lén lút ngắm Phong làm việc.
Đang thầm mê mẩn sống mũi cao thẳng và đường chân mày sắc nét thì cuốn tạp chí trong tay tôi bị gạt xuống, thay thế bằng một khuôn mặt hết sức gian manh.
"Của em hết đấy, đường đường chính chính mà ngắm, không phải nấp."
"Có cục cớt! Ai thèm ngắm anh, người ta đang đọc tạp chí để lĩnh hội tri thức."
"Thế hả?" - Phong từ tốn đặt máy tính sang một bên, tiến đến gần tôi.
- "Em lĩnh hội trang quảng cáo đồ dùng cho trẻ sơ sinh được hơn nửa tiếng rồi đấy, muốn hợp tác làm một đứa không?"
"Đồ thần kinh!"
Tôi chỉ chống cự được đúng một câu thế thôi, sau đó thì cả người bị áp chặt xuống đệm ghế, môi được xúc cảm mềm mại mãnh liệt cuốn lấy, rất lâu sau mới dứt ra được.
Người bên trên chống hai khuỷu tay ghim tôi ở một chỗ.
Nữa rồi, cái nhìn áp bức ấy lại quay lại rồi.
Ánh mắt như thấu tận từng suy nghĩ trong đầu tôi, lại cũng mang theo cảm giác yêu chiều săn sóc.
Tôi vô thức rụt cổ lại, nhưng bàn tay Phong đã nhanh hơn một bước, nhẹ nhàng luồn ra sau gáy nâng mặt tôi lên.
Gần đây anh đang gấp rút hoàn thành một dự án để kịp xong trước cuối năm, ghé sát vào nhau có thể lờ mờ thấy quầng thâm dưới mắt rồi.
Thế mà đêm hôm qua làm xong việc, anh vẫn kiên nhẫn nằm nghe tôi mắng khách bom hàng thêm mười phút nữa mới chịu đi ngủ.
Tự nhiên tôi thấy nhói nhói trong lòng, giống như khi thấy một cái cây của mình bị héo vậy, không cam tâm chút nào.
"Anh ơi, anh mệt lắm đúng hông?"
"Ừ.
Cũng hơi hơi."
"Anh ngủ chút đi.
Tối đi ăn nha, em bao anh salad táo."
Phong rũ mắt, mỉm cười.
Rồi anh gục xuống trên vai tôi mà nhỏ giọng âu yếm.
"Không nho khô."
"Hì hì, không nho khô, và thật nhiều táo.".