Tổ B đang quay phim, phim trường rất yên tĩnh.
Chung Tư Viễn đã thảo luận trước với Trần Hoa, vì vấn đề lộ kịch bản nên anh không thể tùy tiện ghi hình.
Nhưng cảnh này đã quay đến đoạn kết thúc, coi như là tạo nhiệt sớm cho nó một chút, Trần Hoa cho phép anh livestream một số phân đoạn ngắn.
Chung Tư Viễn không hướng thẳng ống kính vào Phương Tri Hành mà là quay qua màn hình của camera giám sát.
Trong phòng sách, trên bàn bật một ngọn đèn.
Phương Tri Hành lặng im ngồi phía trước cửa sổ, ánh mắt không có tiêu cự lơ đãng nhìn xa xăm, nước da trắng xám được ánh đèn sưởi ấm, cả người cậu bao phủ sự trống rỗng, rệu rã, không có biểu cảm gì.
Bên ngoài cửa sổ trồng một hàng cây mai đang ra nụ, xem chừng chằng bao lâu nữa sẽ nở bung.
Phương Tri Hành được bọc trong một chiếc áo lông rộng rãi, xương quai xanh nhô cao cho thấy sức khỏe của cơ thể này không được tốt lắm, tinh thần của cậu đang bị nỗi sợ hãi từng chút từng chút một nuốt chửng.
Cậu luôn bình tĩnh, không vui không giận, giống như một bức tranh tĩnh.
Bỗng nhiên, một cơn gió lạnh từ ngoài cửa sổ ùa vào, hình như cậu không chịu được nên hơi rùng mình.
Chỉ một động tác nhỏ này, một giọt nước mắt không hề báo trước tràn ra khỏi viền mắt.
Cảnh quay đến đoạn này được coi là kết thúc, staff chạy lên trước thu dọn trường quay, Quý Xuyến cũng kịp thời chạy đến đưa khăn giấy cho Phương Tri Hành.
Chung Tư Viễn nhìn chằm chằm một loạt comment không ngừng nhảy lên, những fan đang online xem livestream đều cực kỳ ngạc nhiên.
“Tôi biết vì sao đạo diễn Trần lại chọn Phương Tri Hành rồi, cậu ta diễn quá tốt!”
“Chính là Úc Nhiên! Thể hiện sự mờ mịt và mất khống chế sau khi sinh bệnh của Úc Nhiên quá hoàn hảo! Rõ ràng cậu ấy rất buồn, nhưng lại không biết là mình đang khóc! Ôi, Nam Nhạn lại giế.t ch.ết tôi thêm một lần nữa rồi!”
“Tôi bị đâm một nhát rồi, các nhân vật trong sách như sống lại vậy!”
“Tôi rơm rớm nước mắt luôn rồi nè, khả năng truyền cảm thật tốt, chỉ nhìn qua màn hình thôi mà cũng cảm thấy nghẹn ngào!”
“Ảnh đế Chung livestream cho chúng ta xem Phương Tri Hành đóng phim, mịa nó đây là cái thứ tình yêu đẹp đẽ gì vậy!”
Phương Tri Hành đè khăn giấy trên mắt, nước mắt nhanh chóng thấm ướt tờ giấy.
Cậu hít sâu một hơi, khóe môi run run, cố gắng kiềm chế cảm xúc của bản thân.
Phương Tri Hành không thể kìm lòng được khi đóng cảnh khóc, đoàn phim đã thấy nhiều lần rồi nên không còn cảm thấy ngạc nhiên nữa.
Quý Xuyến đi bên cạnh cậu cố gắng trêu chọc, giở hết đủ mọi ngón nghề chỉ còn kém dùng tay cù lét nữa thôi.
“Aaaa, tôi khóc rồi, đáng thương quá! Tôi đau lòng quá!”
“Mẹ ơi, con đã được tận mắt nhìn thấy một đôi mắt to tròn đáng yêu ầng ậc nước mắt là như thế nào rồi!”
“Mau đến đây cho mẹ ôm một cái nào, em bé Phương Tri Hành đáng yêu của mẹ, khóc không ngừng lại được, mẹ tin lời Lucy nói rồi!”
“Chung Tư Viễn!!! Anh còn chờ gì vậy! Nhanh lên nào! Lại ôm cậu ấy đi!!”
“Anh Viễn rốt cuộc có được hay không vậy? Lúc này còn không xông lên thì còn đợi lúc nào nữa! Đừng quay nữa, ôm một cái đi!”
Chung Tư Viễn đứng im tại chỗ, chờ Phương Tri Hành phát hiện ra anh.
Mấy phút sau, Phương Tri Hành cuối cùng đã ngừng khóc, tâm trạng cũng gần như điều chỉnh xong, vừa xì mũi vừa bước ra ngoài.
“Ôi trời ạ, xì nước mũi cũng đáng yêu quá đi!”
“Mị tuyên bố hôm nay Phương Tri Hành thuộc về mị, đừng ai hòng cướp được!”
“Đổ rồi đổ rồi, đây chính là cảm giác của tình yêu!”
Phương Tri Hành thoát khỏi vai diễn, đầu óc lơ mơ, bước từng bước mãi cho đến khi đến trước mặt Chung Tư Viễn mới phát hiện ra anh.
Người này giơ điện thoại làm gì vậy nhỉ?
Cậu bước đến, nhét giấy lau mũi vào túi, nhìn xung quanh một cách khó hiểu rồi hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
“Ngơ rồi ngơ rồi, cậu ấy ngơ ra luôn rồi!”
“Ha ha ha ha ha cười chết tui mất, bảo bối vẫn chưa rõ tình hình!”
“Hiện tại tui vô cùng mong ngóng vẻ mặt của Phương Tri Hành khi biết mình bị quay lên livestream!”
Chung Tư Viễn không nói tiếng nào, mà chỉ giơ cao điện thoại lên, quay cận mặt của Phương Tri Hành.
Đầu Phương Tri Hành đầy dấu hỏi chấm, cái kiểu hướng thẳng điện thoại vào mặt như thế rất giống đang quay phim hoặc chụp ảnh, cậu không tự nhiên lắm sờ sờ mặt, còn đặc giọng mũi hỏi: “Anh đang quay em đấy à?”
“Đúng, anh ấy đang quay cậu đó!”
“Ảnh không chỉ quay cậu, mà còn quay rất lấu rồi!”
“Anh Viễn mau nói câu gì đi, bảo bối choáng váng luôn rồi kìa!”
“Cảnh cáo Chung Tư Viễn, dừng ngay trò đùa dai của anh lại, đừng có bắt nạt người ta!”
Chung Tư Viễn nhìn thoáng qua comment, rồi thờ ơ “Ừ” một tiếng.
Phương Tri Hành nhíu mày lại: “Anh quay em làm gì?”
Quay cũng quay rồi, cậu không thèm che giấu làm gì nữa, mà vô cùng tự nhiên để lộ đôi mắt khóc đến đỏ lên.
Sau đó chìa hai tay ra: “Quay phim xong rồi, trả điện thoại lại cho em được chưa?”
“Cái gì cơ!!!!!!!”
“!!! Tau vừa nghe thấy cái gì vậy?! Điện thoại của Phương Tri Hành ở chỗ Chung Tư Viễn hả???”
“Chung Tư Viễn anh lấy điện thoại của người ta làm gì!!! Anh lại định bày trò gì nữa vậy!”
“Mịa nó, tui vô cùng nghi ngờ là anh Viễn không muốn để cho bé cưng nhìn thấy antifan mắng chửi mình nên mới thu điện thoại!”
“Sự thật ở ngay lầu trên! Tui cũng nghĩ vậy!!! Chung Tư Viễn đang yêu thật rồi!!!”
Chung Tư Viễn nói: “Vừa mới quay phim xong, điện thoại đưa cho Tiểu Mạn cầm rồi.”
“Được rồi.” Phương Tri Hành thả tay xuống: “Đi không, hôm nay em muốn ăn tối, quay cảnh khóc mệt quá.”
Mặc dù đang hỏi, nhưng dường như không phải là đợi chung Tư Viễn đáp lại, nói xong cậu bèn quay đầu bước ra khỏi cửa.
Chung Tư Viễn đi theo phía sau một đoạn, bất chợt gọi một tiếng: “Khanh Khanh.”
Phương Tri Hành hơi nghiêng mặt qua, rất tự nhiên đáp lại: “Dạ?”
“Canh vịt hầm trần bì lần trước rất ngon, em nấu lại lần nữa được không?”
Phương Tri Hành gật đầu: “Đổi vị nhé? Gần đây em mới học được cách nấu món canh cá chép cũng rất bổ.”
“Được.”
Đạt được mục đích, Chung Tư Viễn chẳng thèm chào tạm biệt mà trực tiếp tắt livestream luôn.
Cư dân mạng đang hưng phấn bỗng thấy trước mắt tối đen, ngày hôm nay không biết đã bùng nổ bao nhiêu lần rồi.
Livestream đã bị tắt nhưng link trên weibo vẫn còn, những fan hâm mộ vẫn chưa thỏa mãn chạy xuống dưới weibo bắt đầu điên cuồng comment.
“A a a a a a a a Canh vịt hầm với cả canh cá chép là cái gì!!! Rốt cuộc hai người đã lén lút làm những chuyện gì rồi!”
“Thuộc tính vợ hiền dâu thảo của Phương Tri Hành đã được xác định, mẹ nó học cách hầm canh! Còn đổi món!”
“Anh Viễn gọi Phương Tri Hành là cái gì vậy? Thân Thân hả? Là biệt danh à? Đm làm sao lại có thể sến sẩm đến thế!” (Thân Thân và Khanh Khanh đều phát âm như nhau)
“Hình tượng lạnh lùng của Chung Tư Viễn sụp đổ rồi, ảnh bây giờ là một tên cuồng bảo vệ vợ!!! Phương Tri Hành vừa mới bị mắng chửi mấy câu ảnh đã không thể ngồi yên! Vội vàng lên tiếng rồi lại mở livestream, trước đây ảnh có bao giờ như vậy đâu!”
“Đúng á, tui làm fan của anh Viễn bốn năm rồi, tui có thể làm chứng trước giờ ảnh chưa bao giờ nói nhiều điều vô nghĩa như vậy trong livestream cả!”
“Lòng dạ Tư Mã Chiêu của ảnh đế Chung đã bị vạch trần, từng câu từng chữ dẫn dắt bảo bối nhỏ sập bẫy, đỉnh quá đi mất! Phương Tri Hành không phải là đối thủ của ảnh!”
“Fan cũ của Times đến phá án đây, không phải là Thân Thân đâu, là Khanh Khanh! Phương Tri Hành đã từng nói trong một buổi phỏng vấn ngày trước, tên hồi nhỏ của cậu ấy là Khanh Khanh [Mỉm cười]”
“Ôi mẹ ơi, gọi tên hồi bé lãng mạn quá đi mất!!! Anh Viễn nhà tui ghê quá đi à!”
“Tôi cũng là fan cũ của Times đây, hồi đó OTP của tôi là Phương Nguyên Bách Lý, còn từng ship Nguyên Viễn Lưu Trường một khoảng thời gian, đòe mòe Chung Tư Viễn với Phương Tri Hành ấy hả, suốt ngày toàn làm Tuesday trong FMV CP của đối phương!”
“Ha ha ha ha thật đó! Bởi vì lúc ấy hai người này là hai người ít có cảm giác CP nhất trong nhóm, họ đã được chứng thực và gắn cả tag gọi là CP cực kỳ flop, chính là một CP tà giáo.”
“CP cực kỳ flop cái gì, tui thấy bắt đầu từ hôm nay hai người họ chính là CP hot hòn họt, bộc lộ cảm xúc một cách trực tiếp, chỉ còn kém nước công khai nữa thôi!”
Fan hâm một vui vẻ quậy lên tới 10w comment, thành công đưa “Chung Tư Viễn livestream Phương Tri Hành” lên hotsearch.
Chung Tư Viễn chưa bao giờ chủ động làm rõ loại tin tức kiểu này, ngay cả người qua đường cũng biết anh không thích livestream, có thể làm được đến mức độ này, có thể chứng minh anh và Phương Tri Hành hoàn toàn không có xích mích.
Cư dân mạng hết lời khen ngợi Chung Tư Viễn, nói anh là người đầu tiên dám làm dám chịu trong showbiz này, chỉ cần dính dáng một chút đến Phương Tri Hành, anh luôn luôn là người chủ động đứng ra bác bỏ tin đồn.
Những fans hâm mộ mắng chửi Phương Tri Hành vì tin đồn hai nam chính xích mích ngừng war, phòng làm việc và đoàn phim đều kết thúc mọi việc, cuộc chiến chửi bới do thông báo chính thức gây ra cuối cùng cũng có dấu hiệu lắng xuống vào chiều tối.
Nhìn thấy tin tức, Thương Tiệp suýt chút nữa ngất xỉu, cô có cảm giác huyết áp của mình tăng nhanh đến mức sắp nổ tung.
Cô vội vàng gọi điện thoại cho Chung Tư Viễn, anh chàng sớm đoán được tiền trảm hậu tấu sẽ bị tính sổ nên đã tắt máy.
Chẳng còn cách nào khác, cô đành phải gọi cho Lâm Mạn Mạn.
Lâm Mạn Mạn nơm nớp lo sợ: “Chị, chị Thương….”
Thương Tiệp gào lên với cái điện thoại: “Chị bảo cô trông chừng Chung Tư Viễn mà cô trông cái kiểu gì thế hả?! Sao cô lại để cho cậu ấy livestream! Chê sự việc chưa đủ lớn à!”
Lâm Mạn Mạn cũng rất oan ức: “Không phải, em không kịp cản ảnh! Sao em biết anh đại sẽ livestream chứ, bình thường không phải ảnh ghét livestream nhất sao!”
Thương Tiệp không muốn nghe lý do: “Chung Tư Viễn đâu rồi! Đưa tiện thoại cho cậu ấy!”
“Ảnh ảnh ảnh ảnh không ở bên cạnh em….
Ảnh livestream rồi đi tìm thầy Phương luôn, bảo em về trước.”
“Lâm Mạn Mạn!” Thương Tiệp tức đến mức khản giọng, bèn cúp điện thoại cái rụp.
Lâm Mạn Mạn có cảm giác mình sẽ bị sa thải.
Cô vội vàng mở weibo xem số lượng follow của mình, nếu bị sa thải thật, thì cô cứ đổi nghề làm người nổi tiếng trên mạng cũng được!
Lâm Mạn Mạn đang ngồi nhìn hộp cơm mà nằm mơ giữa ban ngày trong phòng nghỉ trống trải, thì bỗng nhiên Chung Tư Viễn và Phương Tri Hành xuất hiện ở cửa.
“Anh đại!”
Phương Tri Hành chạy vào: “Tiểu Mạn, đưa điện thoại cho tôi.”
Lâm Mạn Mạn nhìn sắc mặt của Chung Tư Viễn, không dám tự tiện hành động.
Chung Tư Viễn nói: “Đưa cho em ấy đi.”
Phương Tri Hành rốt cục cũng lấy lại được điện thoại, trước khi lên weibo cậu cứ thấy lo lắng không yên, chuyện xảy ra đã nửa ngày rồi, giờ không biết tình hình ra sao nữa.
Cậu bất an mở phần mềm ra, đang định ấn vào hotsearch, thì chợt Chung Tư Viễn giơ tay ra che màn hình của cậu lại.
Phương Tri Hành cứ tưởng anh lại đổi ý muốn tịch thu điện thoại của mình, nên lập tức cảnh giác nắm chặt lại: “Anh hứa buổi tối cho em xem rồi!”
Chung Tư Viễn hoàn toàn không cùng tần sóng não với cậu, nên không đuổi kịp suy nghĩ của Phương Tri Hành.
Anh nói: “Lần trước em nói tên CP của tôi và Tô Mạt Nhĩ là ‘Nhớ Em’.”
Sao lại nhắc tới chuyện này nhỉ, Phương Tri Hành thấy lạ: “Đúng vậy.”
“Vậy nếu là chúng ta thì sao?” Chung Tư Viễn hỏi: “Em nghĩ chúng ta tên gì?”
Chuyện này mà còn phải hỏi sao? Phương Tri Hành xị mặt, cảm thấy người này mà không mở bình thì ai biết trong bình có gì, cậu lạnh lùng nói: “Còn có thể là gì nữa, CP cực kỳ flop chứ gì.”
Chung Tư Viễn lắc đầu, rồi nhẹ nhàng buông tay ra.
Anh nhìn vào đôi mắt của Phương Tri Hành, ánh mắt chợt trở nên sâu lắng, rồi không đầu không đuôi nói: “Chúng ta mới đúng.”
Tiếp đó, nhân lúc Phương Tri Hành còn đang sững sờ, anh bèn nắm lấy gáy cậu, xoa nhẹ rồi nhỏ giọng nói: “Là Nhớ Em, là Tư Khanh.” (Tư Khanh: nhớ Khanh)
Phương Tri Hành mở bảng hotsearch ra, bỗng nhiên nhìn thấy một dòng chữ trung anh kết hợp chình ình ngay đầu bảng ——
“Tư Khanh is real! [Bạo]”.