Thời gian nửa năm, làm đầu óc Dạ Minh lãnh tĩnh hơn rất nhiều, cũng không tiếp tục ngỗ nghịch với Liễu Chính nữa.
Dù cho ông đã rời tông đi dự yến tiệc, y vẫn ngoan ngoãn ở lại hậu sơn, một lần nữa soạn lại nội dung, những thứ đã từng trải qua ở kiếp trước, đem chúng xâu chuỗi lại với nhau.
Cho đến khi một tên đệ tử chạy vào bẩm báo cho y biết...
"Sư huynh, tông chủ vừa truyền âm cho phép ngươi ra ngoài.
Sư tỷ và tam sư huynh bọn hắn tao ngộ ma tộc tập kích, hiện đang..."
Chỉ mới nói tới đây, tên đệ tử này mới phát hiện thân ảnh ở trước mặt mình đã sớm biến mất không thấy.
Trên bàn cũng chỉ còn sót lại một quyển thoại bản đang đọc dở.
Thời khắc này, Dạ Minh đang thẳng hướng cửa tông.
Trong lòng thầm mắng chính mình vô số lần.
Đúng vậy, y làm sao có thể quên mất chuyện này được chứ?
Lần này, sư tỷ cùng Quân Du Ninh, Doãn Tuyết đã được sư tôn phân cho nhiệm vụ dẫn đầu những đệ tử khác ra ngoài lịch luyện.
Nhưng nửa đường lại vô tình chọc phải ma tộc dư nghiệt, bị đối phương truy sát.
Sư tỷ cũng vì vậy mà bị vũ khí của ma tu chém trúng.
Nên mới trúng phải kỳ độc, khiến giọng nói bị hủy.
Kiếp trước, y bởi vì đi dự yến tiệc với Liễu Chính, nên cũng không tận mắt tham dự việc này.
Đến khi trở về, mọi chuyện cũng đã dở dang.
Nên kiếp này mới triệt để quên mất.
Trong lòng thầm mong sư tỷ không có chuyện gì, Dạ Minh rất nhanh liền đã nhìn thấy được An Sơ Vũ đang đỏ mắt ngồi trong đám người đang nhốn nháo đằng xa.
Không chút do dự, y liền vận linh lực chạy như bay tới, vượt qua đám người, chen tới trước mặt nàng :"Sư tỷ!"
"A Minh..." Nước mắt lưng tròng nhìn Dạ Minh, An Sơ Vũ liền yếu ớt gọi.
Bộ dạng liễu yếu đào tơ này, trong nháy mắt liền khiến người không nhịn được nảy sinh ý thương xót.
Lúc này, đại trưởng lão cũng đã được người thỉnh tới.
Từ xa nhìn về phía bọn họ, chân mày ông liền không khỏi cau lại.
Trầm giọng truy hỏi :"Tất cả các ngươi đều ở đây?"
Đại trưởng lão chính là người chỉ huy đám đệ tử này, nên đối với bọn họ, ông cũng hiểu rất rõ.
Không chỉ là tinh anh trong tinh anh, số lượng khi rời tông lịch luyện cũng rất lớn, vượt hơn một trăm người.
Nhưng lúc này, ở trước mặt ông, chỉ là một đám đệ tử y quan chật vật, người mang trọng thương, số lượng còn chưa tới năm mươi người.
Tổng cộng biến mất gần một nửa!
Nhìn thấy đại trưởng lão xuất hiện, lúc này, một tên đệ tử đang được người của y viện băng bó cánh tay, cũng lập tức đỏ bừng con ngươi cáo trạng :"Đại trưởng lão, ngài phải làm chủ cho chúng ta."
"Đã xảy ra chuyện gì? Quân sư điệt đâu?" Nhìn thần sắc nén giận, xen lẫn với sợ hãi của những đệ tử ở đây, sắc mặt đại trưởng lão liền càng thêm tối xuống.
Chẳng lẽ...
"Sư tôn, chúng ta gặp phải ma tộc cường giả công kích, chúng đệ tử đều đã chết gần một nửa.
Nếu không phải tam sư đệ vì bảo hộ chúng ta mà đoạn hậu ở phía sau, tất cả chúng ta e rằng đều đã chết cả rồi."
Người vừa nói, chính là đệ tử thân truyền của đại trưởng lão.
Hắn vừa dứt lời, ngay tức khắc liền dẫn tới vài tên đệ tử nói vọng lên.
Trong đó, còn có một nữ đệ tử chỉ thẳng mặt An Sơ Vũ mắng mỏ :"Đều là nàng!"
"Là nàng không biết từ đâu trêu chọc đến ma đầu đó, khiến gã nổi điên công kích chúng ta.
Nên chúng sư huynh đệ mới bị tàn nhẫn sát hại."
"Vốn tam sư huynh đã có thể bình an vô sự hộ tống chúng ta thoát thân rồi.
Nhưng cũng là nàng vô dụng, trong lúc chạy trốn lại trật chân, khiến sư huynh không thể không ngừng lại đỡ nàng.
Thay nàng chặn một kích của ma đầu đó.
Hiện tại đang được hai vị sư đệ dìu ở phía sau..."
"Mễ Mễ..." Ở phía sau, một nữ đệ tử khác cũng thấp giọng kéo tay nàng, ý bảo nàng đừng nói nữa.
Chỉ là, như vậy lại càng khiến nàng tăng thêm lửa giận :"Đừng kéo ta! Bộ ta nói gì sai sao?"
"Thành sự thì ít, bại sự có thừa! Vô tích sự, kéo chân người khác như ngươi, đổi lại thành ta, đã sớm chết quách đi cho xong!"
Kể từ khi chuyện Quân Du Ninh sắp thành hôn truyền ra ngoài, đã có không ít người nhìn không vừa mắt.
Đặc biệt là những nữ tử ái mộ Quân Du Ninh.
Các nàng không thể tạt nước bẩn lên người Doãn Tuyết, bởi vì nàng ấy quá hoàn mỹ.
Cho nên, người đứng mũi chịu sào hiển nhiên liền đổi thành An Sơ Vũ thường thường không có gì lạ này.
"Đủ rồi!" Nhìn thấy sư tỷ bị lời nói của nàng làm tức đến phát khóc, Dạ Minh liền lập tức rống lên cắt ngang lời nhao nhao của bọn họ.
Không khống chế được đem suy nghĩ nói ra miệng :"Quân Mặc là hôn phu của sư tỷ, hắn bảo vệ nàng không phải là chuyện đương nhiên sao..."
"Cho nên?"
Âm thanh suy yếu từ phía sau truyền tới, khiến thân thể Dạ Minh không khỏi cứng lại, chậm rãi ngoái đầu :"Cái đó, ta..."
"Chỉ cần cứu được nàng, dù ta có chết đi nữa...đó cũng là xứng đáng chứ gì?"
Quân Du Ninh lúc này đang được hai tên đệ tử trái phải đỡ lấy.
Bạch y bị máu tươi nhuộm đỏ, kém chút liền không nhìn ra được màu sắc vốn có của nó.
Trái ngược với huyết tinh tiên diễm, lúc này, sắc mặt hắn lại tái nhợt như tờ giấy trắng.
Trên tuấn nhan còn vương lại một vệt máu, rõ ràng là trên mặt cũng bị thương.
Một tay che ngực, hắn cứ vậy đứng cách xa hai thước nhìn xem Dạ Minh.
Rõ ràng là không nói gì, vẫn là một trương mặt cá chết như thường ngày, nhưng Dạ Minh lại từ trong đó cảm nhận được một tia mất mát cùng...khổ sở.
"Ta hiểu rồi."
**Sự kiện tặng hoa hôm trước ta hỏi ad rồi, ad bảo ta đợi chỉ thị từ bên trên.
Đợi khi nào có thông báo chính thức, ta sẽ cho mọi người hay tin.
.