Lúc nói rất hùng hồn, nhưng đợi khi nhìn thấy tính khí thô to, hoàn toàn trái ngược với dung mạo thanh cao xuất trần của hắn, Dạ Minh lại không khỏi nảy sinh thoái ý.
"Quân...ta..."
Vật này lớn đến vậy, đã to hơn một nửa cổ tay của y.
Thật sự có thể tiến vào được sao? Sẽ rách mất...
Nhưng rốt cuộc, dù sợ hãi, Dạ Minh vẫn là không nói ra được lời cự tuyệt đối phương.
Một lòng một dạ phối hợp với hắn.
Song, đến khi dị vật bắt đầu đi vào trong huyệt khẩu của mình, y vẫn là đau đến toàn thân run lẩy bẩy.
Sắc mặt vốn hồng nhuận, ngay tức khắc cũng đã tái đi, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Phân thân được vách th1t mềm mại bao lấy, làm toàn thân Quân Du Ninh đều cảm nhận được một cỗ thư sướng.
Rất muốn trực tiếp đem toàn bộ hạ th@n cứng rắn đều tiến nhập vào trong thân thể y, lại không ngừng đòi hỏi.
Chỉ là, nghe thấy tiếng rít khí lạnh của người dưới thân, động tác xâm lược của hắn liền không khỏi ngừng lại, mặc cho phân thân cũng chỉ mới tiến vào được phần đầu.
Bản thân lại khom người, hôn hôn mắt y :"Một lát sẽ hết đau thôi..."
Hắn đem nước mắt của y cuốn lấy.
Vị mặn nơi đầu lưỡi, nhưng lại đau đến tâm can.
Lúc này, hạ th@n của hắn lại không hề chần chừ nữa, dứt khoát tiến vào đến tận cùng, đem tràng đạo triệt để khai mở.
"Hức...đau..." Dạ Minh có cảm giác như bị người dùng kiếm đâm xuyên qua người, đau đến sắp hỏng mất.
Khiến nước mắt s1nh lý của y bắt đầu không khống chế được mà như nước vỡ bờ, không ngừng chảy xuống.
Nơi tương liên giống như đã chảy máu.
Quân Du Ninh chỉ có thể hôn y, hòng giúp y giảm xuống đau khổ.
Bàn tay cũng không nhàn rỗi, bắt đầu vuốt v e, xoa dịu thống khổ trong y.
"Được...được rồi...ngươi động đi..."
Đến khi cảm thấy người dưới thân đã thả lỏng một chút, cũng không còn tỏ ra đau đớn như vậy nữa.
Quân Du Ninh mới chậm rãi luật động, động tác nhẹ nhàng, sợ vô tình lại làm y đau thêm.
Sau đó, ra vào vài lần, kìm nén đến không nhịn nổi nữa, Quân Du Ninh mới bắt đầu tăng nhanh tốc độ cắm rút, mỗi một lần đều dùng đầu của ** *** cọ xát lên điểm mẫn cảm trong huy3t động của y.
"A...ư...không muốn..."
Mỗi một lần ra vào của hắn, đều không ngừng k1ch thích đến dục hỏa của Dạ Minh.
Kh0ái cảm như sóng, không ngừng đem y thôn phệ vào trong.
Dạ Minh cảm thấy linh hồn của mình đều sắp sửa bị đối phương làm bay ra ngoài, đầu óc mê muội, không còn suy nghĩ được nữa.
Tất cả cảm quan lúc này đều đã tụ về nơi bị điên cuồng xâm nhập kia.
Trong phòng, chỉ còn sót lại tiếng kẽo kẹt xê dịch của giường gỗ, cùng với tiếng th ở dốc nặng nề của nam nhân.
Đương nhiên, cũng không hề thiếu lãng thanh như nước.
Tiếng da thịt va chạm, xen lẫn với mùi vị khác thường trong không khí, làm người nghe vào liền cảm thấy mặt đỏ tim đập.
Mỗi một lần đụng chạm, cảm nhận nơi chật hẹp đó không ngừng m*t lấy phân thân của chính mình.
Âm thanh của Quân Du Ninh lúc này cũng bắt đầu xen lẫn một tia d*c vọng.
Cúi đầu gặm c ắn xương quai xanh của Dạ Minh :"Ca ca...ca ca..."
Giọng nói của thiếu niên lúc này bởi vì khàn khàn mà trở nên gợi cảm, làm Dạ Minh không khống chế được bắt đầu luân hãm.
Miệng liên tục nói mê sảng, ngón chân đều cong lại, chỉ có thể siết lấy ga giường khóc thút thít.
"Quân...không muốn...sẽ hư mất...van xin ngươi...chậm đã...ô...không muốn..."
Rốt cuộc, sau vô số lần va chạm của đối phương, y liền không kìm nén nổi nữa, hai mắt vô thần, triệt để đạt đến cao triều, tiểu huynh đệ ở phía trước cũng trực tiếp phóng xuất.
Hậu huyệt xoắn chặt, đem dị vật bên trong siết đến gắt gao.
Dù gì cũng là lần đầu tiên, kh0ái cảm ngập trời bất ngờ ập tới, làm sống lưng Quân Du Ninh nhất thời tê dại, cuối cùng liền trực tiếp...bắn.
Lúc này, Dạ Minh chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi như vừa gánh nước chẻ củi một lượt.
Nơi tư ẩn đồng thời cũng thật sâu cảm nhận được một cỗ chất lỏng ấm nóng được vùi vào bên trong.
Khiến nơi đó không nhịn được lại co rút một chút.
Trên người y lúc này đã dính đầy mồ hôi.
Vừa nâng mắt, mới phát hiện ra người đang cưỡi trên người mình, y quan từ đầu tới cuối vẫn chưa từng hỗn loạn qua.
Thậm chí, ngoại trừ thứ to lớn vẫn còn đang ở trong thân thể y kia.
Thì hắn, vẫn như cũ là công tử không nhiễm bụi trần, như trích tiên hạ phàm.
Trong lòng có chút không cân bằng, Dạ Minh liền bắt đầu giở tính tình, muốn di chuyển thân mình khỏi người hắn.
Nhưng chưa di động được gì, hai tay của y liền đã bị người giữ lấy.
Trên đầu hiện lên dấu chấm hỏi to rõ nhìn sang đối phương, Dạ Minh liền nghi hoặc cất lời :"Ngươi không phải đã phóng xuất rồi sao? Mau tránh ra."
Chỉ là, không biết lời này của Dạ Minh đã chọc tới sợi dây thần kinh nào của đối phương.
Thế mà lại khiến sắc mặt hắn trầm xuống, giữ chặt lấy hông y, ghì mạnh về phía mình.
Cùng lúc, Dạ Minh cũng cảm nhận được, đồ vật chôn ở trong thân thể mình kia, giống như đang từ từ căng lên, trở về kích cỡ ban đầu của nó.
"Khoan...khoan đã...ngươi nghe ta nói..." Lúc này, đã lờ mờ hiểu ra chút chuyện, Dạ Minh liền theo bản năng đi bình ổn thiếu niên ở trên người.
Nhưng tất cả lời nói của y, lại bị đối phương bá đạo cắt đứt, tựa như đang cố chứng minh gì đó :"Ban nãy không tính, ta còn có thể."
"Ca ca, một lần nữa thôi, có được không?"
Dạ Minh :.....................
Y có thể nói không sao?
RUMOR :
-1.
Tác giả của bộ truyện con ghẻ mười ngày ra một chương đang hạ quyết tâm end truyện trước tháng 4.
-2.
Truyện Ta Giống Như Cầm Nhầm Kịch Bản sẽ chuẩn bị đổi tên và ảnh bìa.
Có blogger tung tin rằng sẽ là khi kết thúc quyển 2.
-3.
Sự thành công của Ma Sư Xuống Núi khiến tác giả của bộ truyện này nhìn thấy cơ hội phát triển, quyết định đầu tư thêm một hố mới, viết thêm phần 2 cho truyện.
Nội dung sẽ rất khác so với phần 1, chỉ giữ lại khung sườn.
.