Dạ Minh không chút e ngại đi vào, ánh mắt dừng lại trên người của bọn chúng, lại xen lẫn một chút cảm khái cùng rét lạnh.
Y đi tới bên cạnh góc tường, đem bao tải trên vai đặt xuống, đồng thời, lại đưa tay mở dây buộc bên trên ra.
Ngay tức khắc, một mùi huyết khí nồng nặc liền hắt vào trong mũi.
"Đây là bữa ăn cuối cùng của các ngươi rồi.
Về sau sẽ không còn ai mang loại đồ vật này tới nữa đâu."
Bình tĩnh để lại một câu này, Dạ Minh liền đứng dậy, xoay người rời khỏi ngõ tối.
Mà y chỉ vừa quay lưng đi, đám chó hoang ở phía sau ngay tức khắc liền đã giống như sói đói, nhanh chóng vây lấy bao tải, tranh giành nhau hưởng dụng.
Đợi khi quay trở về, nhìn thấy Quân Du Ninh đang ngồi thu nạp linh khí ở trên giường, Dạ Minh mới trút bỏ sự lạnh bạc khi nãy.
Bởi vì Dạ Minh không cố tình giảm xuống động tĩnh, nên y vừa bước vào, Quân Du Ninh liền đã lập tức phát giác được :"Ngươi về rồi?"
"Ừ." Nhẹ nhàng gật đầu, Dạ Minh liền đi tới, từ trong tay áo lấy ra một túi giấy, kín đáo đưa cho hắn :"Mặc dù ngươi đã tích cốc, nhưng cũng không phải là tăng nhân.
Lục dục vẫn nên giữ lại."
"Ban nãy nhìn thấy bên đường có bán bánh bao, nên liền mua cho ngươi."
Nhìn túi giấy ở ngay trước mắt, nhưng Quân Du Ninh lại chần chừ không đưa tay đón nhận.
Bởi vì theo bàn tay của y đến gần, hắn có thể ngửi được mùi máu nhàn nhạt bên trên đó...
"Sao vậy?" Phát hiện thái độ của hắn có hơi bất thường, Dạ Minh liền nghi hoặc truy vấn.
Lúc này, Quân Du Ninh mới nâng tay nhận lấy túi giấy dầu.
Dù cách một tầng giấy, nhưng vẫn có thể cảm nhận được độ ấm bên trong.
Hắn không nhìn Dạ Minh, mà trước hết đem túi mở ra, từ bên trong lấy ra một cái bánh bao tròn trịa.
Hương khí ngào ngạt, ngay tức khắc liền đem mùi huyết tinh trong không khí xua tan.
Quân Du Ninh hé miệng cắn lấy một ngụm nhỏ, vị ngọt trong nháy mắt liền vỡ toan nơi đầu lưỡi, làm hắn quên cả nhai nuốt.
Đây là...bánh bao nhân hạt sen?
Nhìn Quân Du Ninh ngớ người, Dạ Minh liền theo bản năng giơ tay đi xoa đầu của hắn, tràn ngập cưng chiều hỏi :"Thế nào? Bánh bao có ngon không? A Phỉ."
"Ừm." Mím chặt môi, mặc cho bàn tay đang tác oai tác oái trên đầu mình, Quân Du Ninh liền bắt đầu ăn bánh bao.
Hạ khẩu hai ba lần, liền đem một cái ăn xong.
Thấy Quân Du Ninh ăn nhanh, Dạ Minh liền không khỏi thở nhẹ một hơi.
Trước kia khi còn ở Di Âm Viện, y cũng rất thường xuyên mua một chút điểm tâm ngọt, cùng hắn dùng chung.
Hắn chưa từng nói với y rằng bản thân thích ăn bánh bao nhân hạt sen.
Thế nhưng, y lại chú ý tới, mỗi khi y mang món điểm tâm này về, hắn đều sẽ không nhịn được ăn thêm vài cái.
Xem ra, bốn năm trôi qua, sơ tâm của quân vẫn cùng trước kia không có khác biệt.
Người thay đổi, từ đầu tới cuối lại chỉ có bản thân y.
"Ăn chậm một chút, cẩn thận nghẹn." Nhắc nhở một câu, đồng thời, không muốn trễ nải thì giờ, Dạ Minh liền vuốt v e thái dương của hắn, hạ giọng cáo tri :"Ta đi vào mật thất một lát, ngươi cứ ở đây từ từ ăn bánh bao đi."
Dứt lời, Dạ Minh liền quay lưng, nhưng chưa gì, vạt áo đã bị người níu lại.
Quân Du Ninh lúc này đang nghiêm mặt, ngước mắt nhìn y.
"Ta muốn đi theo ngươi."
Mặc dù kinh ngạc, nhưng Dạ Minh rất nhanh liền thỏa hiệp.
Bởi vì hành động kế tiếp của y cũng chẳng có gì là bí mật cả, hắn thích theo liền theo :"Tốt."
Quân Du Ninh đem túi giấy cất vào trong tay áo, nhanh chóng theo sau Dạ Minh, ngoan ngoãn tựa như bảo bảo, khiến y có điểm buồn cười.
Cả hai đi vào trong mật thất.
Dạ Minh lại đi vòng đến góc tường phía nam, đem tấm thảm lục sắc trải ở bên trên nhấc lên.
Đem một tấm cửa sắt dính sát vào mặt đất lộ ra.
Lúc này, nhân lúc Dạ Minh không để tâm, Quân Du Ninh liền lén đảo mắt đánh giá một vòng quanh mật thất.
Bị từng kiện dụng cụ tra tấn ở đây làm cau chặt mi mày.
Ánh mắt ngay tức khắc liền bị vết máu trải đầy trên giường đá, cùng với một cái xẻng dính đầy máu tươi dựng ở bên giường thu hút.
Bất tri bất giác, hắn lại chợt nhớ tới hình ảnh Dạ Minh xách theo bao tải từ trong mật thất đi ra, cùng với đầu lâu đựng trong ngăn tủ của Lâm Thần.
Tìm được.
Loay hoay một lúc, Dạ Minh rốt cục cũng tìm tới chốt mở của tấm sắt, khẽ dùng sức một chút, đem nó nâng lên.
Két Cửa sắt dựng đứng, đem từng nấc thang dẫn xuống mặt đất phơi bày ra.
Có thể lờ mờ nhìn thấy được ánh nến ở sâu bên dưới.
Cũng không biết trong phòng của Lâm Thần, rốt cuộc là có cất giấu bao nhiêu gian phòng ngầm như vậy.
Thấy Dạ Minh bước xuống, không kịp nghĩ nhiều, Quân Du Ninh liền lập tức đuổi theo.
Bậc thang ở đây so với thông đạo bên cạnh phải ít hơn rất nhiều, năm bảy bước liền đã đi đến mục đích.
Chỉ là, cũng vào thời khắc này, một tiếng ho khan lại chợt làm Quân Du Ninh sững sờ.
"Khụ...khụ..."
Âm thanh này vô cùng thô ráp, nặng nề, tựa như do cổ họng quá mức khô khốc gây ra.
Nhưng vẫn có thể đoán được, chủ nhân của tiếng ho khan là một nam nhân trung niên.
Bên trong, còn có người sống?
**Măm măm cẩu lương của thê nô công và ngạo kiều, ngây thơ thụ...Nhưng công ở đây là A Minh, thụ là A Ninh.
Đề nghị A Minh đảo chính.
Chứ thụ kiểu này ai làm lại~
.