Nhìn ánh mắt ngây thơ trong sáng của Lan Lan, Dạ Minh liền mỉm cười, hé miệng cắn lấy miếng màn thầu này.
Chỉ là, màn thầu trơ như đá sỏi, mùi vị lại tựa như sáp nến, lại khiến cánh mũi Dạ Minh có chút chua xót.
Chỉ có thể chậm chạp nhai, đem nó nuốt vào.
"Thần tiên thúc thúc, sau này lớn lên Lan Lan sẽ gả cho thúc thúc nha?" Khi nói ra những lời này, ngữ điệu của Lan Lan vô cùng khẩn thiết, không những không làm người phản cảm, mà còn lộ ra vẻ đáng yêu.
"Nương nói, ra ngoài được người cứu giúp nhất định phải biết lấy thân báo đáp.
Cho nên, ta phải gả cho thúc thúc."
Nghe lời nói ngây ngô của tiểu nữ hài, Dạ Minh liền cảm thấy buồn cười xoa xoa đầu nàng, đạo :"Nha đầu ngốc, nói gì đó.
Ngươi không gả cho thúc thúc được."
"Tại sao chứ thúc thúc?" Dạ Minh cự tuyệt, làm Lan Lan không khỏi nghi hoặc nghiêng đầu nhỏ.
Lúc này, bàn tay của y đã vuốt lọn tóc rũ xuống trên vai ra sau cho nữ hài trước mặt này, ôn nhu đáp lời :"Bởi vì...thúc thúc đã gả cho người khác rồi."
Là một tên mặt lạnh, bụng dạ đầy ý nghĩ xấu, nhưng lại chỉ có sắc tâm không có sắc đảm, dễ dàng đỏ mặt ngượng ngùng, ở ngoài là cún, lên giường lại hóa sói.
"Tiểu nha đầu, nhất định phải bình an trưởng thành.
Nếu còn có cơ hội, ta rất muốn có một ngày có thể tận mắt chứng kiến ngươi bước lên kiệu hoa, sống một đời bình an hạnh phúc."
"Bởi vì ngươi, xứng đáng có được nó."
Dạ Minh đặt lên trán Lan Lan một nụ hôn.
Lúc này, một đầu ác ma lại đang hướng một tiểu nữ hài ban tặng lời chúc phúc tốt đẹp nhất.
Sau đó, cũng không quay đầu lưu luyến, y liền biến mất trong tầm mắt Lan Lan.
-----------------------------
Dạ Minh không lập tức quay về xe ngựa, mà là lén lút đi tìm một con suối nhỏ trong rừng, đem vết máu trên người rửa ráy sạch sẽ.
Đồng thời, lại đem vết thương trên vai băng bó xong.
Y mới đổi lại một thân y phục, cất bước quay về bìa rừng.
Chỉ vừa đi tới cách xe ngựa chưa đến trăm thước, Dạ Minh đã có thể nhìn thấy bạch ảnh của thiếu niên đang ngồi ở trước xe, xa xa nhìn y.
Sửa sang lại vạt áo một chút, Dạ Minh liền ngang nhiên đi tới, không chút dị dạng quở trách hắn :"Không phải đã bảo ngươi đi nghỉ sớm rồi sao? Bên ngoài gió lạnh, nếu bị nhiễm hàn khí thì phải làm sao bây giờ?"
Thiếu niên không trả lời, chỉ là, ánh mắt khi nhìn về phía y, lại ẩn chứa một cỗ đạm mạc cùng rét lạnh.
Khiến y không khỏi nảy sinh chột dạ, chỉ có thể cười khan truy hỏi.
"Ngươi nhìn ta như vậy làm gì chứ!"
"Ngươi bị thương." Đây không phải là câu hỏi, mà là một câu khẳng định chắc chín phần chín.
Không ngờ rằng hắn lại phát hiện ra việc này, Dạ Minh thoáng chốc liền có điểm nghi ngờ nhân sinh.
Rõ ràng y đã xử lý vết thương rất kỹ rồi, biểu hiện của y cũng không có chỗ nào sai sót, hắn rốt cuộc là làm sao nhìn ra được?
Phảng phất biết được sự nghi hoặc của Dạ Minh, Quân Du Ninh liền từ trên xe ngựa bước xuống.
Lúc này, cả hai cũng chỉ còn cách nhau chưa tới một gang tay.
"Trên người ngươi có mùi máu tươi."
Mùi máu tươi?
Trong nháy mắt, đại não của Dạ Minh liền cấp tốc chuyển động, chết sống không chịu thừa nhận :"Ban nãy ta cùng một ít yêu thú chém giết, nên bị máu của bọn chúng văng đến trên người.
Ta không hề bị...A...ngươi làm gì vậy..."
Dạ Minh chỉ cảm thấy trời đất chuyển dời, thân thể liền bị người ép lên trên sàn xe ngựa.
Nâng mắt nhìn lên, cũng chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy ngũ quan thâm thuý phủ lên một tầng âm ảnh của đối phương.
"Dạo gần đây...ngươi thật uy phong." Quân Du Ninh trầm tĩnh trần thuật, chỉ là, nghe vào tai Dạ Minh, lại mang đến một ý vị hoàn toàn khác.
"Ngươi xem ta như ngoại nhân, chuyện gì cũng giấu ta, không cho ta nghe, không cho ta thấy, không cho ta biết, không cho ta nhúng tay vào."
"Chẳng lẽ ngươi muốn đem ta dưỡng thành một tên tàn phế hay sao?"
Lúc này, Dạ Minh có thể cảm nhận sâu sắc được Quân Du Ninh đang rất tức giận.
Dù trên mặt là một mảnh lãnh khốc, nhưng ánh mắt đã tràn đầy u oán cùng nộ khí.
Hắn đưa tay, không chút ôn nhu xé toang đai lưng của y.
Bắt lấy hai bên vạt áo, trực tiếp xả ra bên ngoài, lôi kéo triển lộ từng mảnh da thịt ở bên trong.
"Quân...mau ngừng tay..." Dạ Minh níu chặt vạt áo, không muốn đối phương thành công đem mình lột tr@n.
Chỉ là, tất cả đã định là chỉ đang làm việc vô ích.
Bởi vì lúc này, Quân Du Ninh đã đem ngoại sam cùng trung y của y kéo đến khuỷu tay.
Mặc dù y che giấu rất nhanh, nhưng từng tầng băng vải quấn lấy bắp tay đó, vẫn như cũ bị hắn nắm bắt được.
Có lẽ bởi vì hoạt động, nên bên trên băng vải đã thấm ra một chút huyết hồng.
Trong nháy mắt liền làm ánh mắt Quân Du Ninh đen xuống.
Bàn tay hắn hơi ngưng lại, im lặng không nói.
Nhưng rõ ràng, Dạ Minh đã tinh tế cảm nhận được sự đau lòng, cảm giác buồn bã vì bị giấu giếm, cùng với một tia...bất lực của đối phương.
Hắn đang tự trách, trách chính mình vô năng, không thể bảo vệ tốt y.
Chỉ có thể nhìn y một mình xông pha khói lửa, người mang thương tích.
Nhìn thiếu niên tâm tư dằn vặt, lâm vào tự hỏi trước mặt.
Dạ Minh liền vươn tay, mang theo thương tiếc sờ lên cằm cùng sườn mặt của hắn.
Thật lâu, y mới thở dài, lẩm bẩm một câu thơ :"Sơn hữu mộc hề mộc hữu tri, tâm duyệt quân hề quân bất tri."
( Trên núi có cây, cây có cành
Lòng ta có người, người có hay.)
Y tránh né hắn, cũng chỉ vì muốn tốt cho hắn mà thôi.
Biết càng nhiều, chết càng nhanh.
Quan trọng nhất là...
"Ta có một bí mật, dù cho có nói ra, ngươi cũng sẽ không tin."
.