Đoạn Y Trân cùng với Liễu Chính đã quen biết nhau từ rất lâu.
Sư phụ của cả hai là sư huynh muội của nhau, cho nên, tình cảm giữa hai người bọn họ vẫn luôn rất tốt, có thể xem như là thanh mai trúc mã.
Kỳ thực, Liễu Chính vốn là một mỹ nam tử đã từng nổi danh tu chân giới.
Ông mười tám tuổi vào Trúc Cơ, dung mạo đã có thể vĩnh trú không phai.
Chỉ là, do một lòng lấy thân nhập đạo, mong muốn nếm trải sinh lão bệnh tử của thế gian, nên ông mới cố tình biến đổi, để chính mình trở nên già nua, phù hợp với thân phận và tuổi tác.
Không giống với Liễu Chính trong đầu ngoại trừ tu luyện thì liền đã giống như khúc gỗ, không còn gì khác.
Đoạn Y Trân từ nhỏ liền đã lén lút ái mộ ông.
Chỉ là, bởi vì Liễu Chính luôn đối xử với bà như muội muội, nên bà cũng không dám tỏ rõ việc này, mà lựa chọn giấu kín.
Theo tuổi tác của cả hai càng lớn, sư phụ của Liễu Chính liền quyết định giúp ông định hôn phối.
Người được lựa chọn đầu tiên không phải ai khác, liền chính là Đoạn Y Trân.
Khi từ trong miệng sư phụ của Liễu Chính nghe thấy lời đề nghị này, Đoạn Y Trân có thể nói là vui vẻ không thôi.
Nhưng không ngờ, ở trước mặt bà cùng gia sư hai bên, Liễu Chính thế mà lại trực tiếp cự tuyệt.
Lúc đó, sư phụ của Đoạn Y Trân cũng rất tức giận, nếu không phải bà liên tục can ngăn, thì ngài ấy rất có thể đã phất tay áo bỏ đi.
Sau đó, Liễu Chính mới chịu giải thích.
Ông nói rằng bản thân chỉ muốn truy cầu đại đạo, cả đời này cũng sẽ không thành thân, cho nên không muốn làm tai hoạ cuộc đời của cô nương nhà người ta.
Sư phụ của Liễu Chính cũng khuyên can rất lâu nhưng kết cục vẫn không thể thay đổi được quyết định của ông.
Chỉ là, dù bị từ chối, Đoạn Y Trân cũng không hề từ bỏ mối tơ tình này, âm thầm ái mộ ông.
Thậm chí, bởi vì bà che giấu quá mức tinh tường, nên Liễu Chính từ đầu tới cuối đều chưa từng phát hiện ra chuyện này.
Cho đến một lần đó, Liễu Chính trong lúc tu luyện lại vô tình gặp phải tâm ma, bị tâm ma điều khiển tâm trí...
Ông dùng hết lý trí còn lại của mình tìm đến một danh kỹ, chuẩn bị cùng nàng song tu giải trừ tâm ma.
Nhưng không ngờ, lúc đó Đoạn Y Trân lại vô tình phát hiện được chuyện này, len lén theo chân ông.
Cuối cùng lại đánh ngất danh kỹ, cùng ông phát sinh quan hệ.
Liễu Chính tỉnh lại, đem chuyện đã xảy ra trong đêm đều quên mất, cuối cùng lại cho rằng người cùng mình song tu chính là danh kỹ.
Mà Đoạn Y Trân thì bởi vì không biết nên dùng tư thái gì để nói mọi chuyện cho ông biết, cho nên đã trước một bước trở về Hoa Ảnh Cung.
Bởi vì bà biết rất rõ, Liễu Chính không yêu chính mình.
Nếu bà đem chuyện này nói ra, thì cũng chẳng khác gì đang cố tình dùng dây cưỡng ép trói chặt Liễu Chính.
Ông nhất định sẽ đồng ý chịu trách nhiệm với bà, nhưng đồng thời, cũng sẽ cùng bà sinh ra ngăn cách.
Cuối cùng, vì để có thể yên bình bồi ở bên cạnh Liễu Chính, Đoạn Y Trân liền lựa chọn che giấu đêm hoang đường đó, để nó trở thành một phần hồi ức tốt đẹp trong quãng đời của mình.
Nhưng không thể không thừa nhận, đối với quyết định của mình, Liễu Chính thật sự đã vô cùng cố chấp.
Ông thật sự đã cô độc một mình vượt qua ngàn năm.
Từ đầu tới cuối, xung quanh chưa từng có bất kỳ nữ nhân nào bầu bạn.
Đoạn Y Trân thì vẫn luôn ở phía sau duy trì ông, cũng không thành thân.
Bởi vì bà đang chờ đợi, chờ đợi một ngày nào đó Liễu Chính thay đổi suy nghĩ.
Cho đến khi hai mươi năm về trước, Liễu Chính lại không biết từ chỗ nào ôm về một tiểu nam hài.
Biết được chuyện này, Đoạn Y Trân đã không ngại đường xa chạy tới.
Sau khi suy nghĩ tỉ mỉ, mới cẩn trọng đề nghị Liễu Chính nên đưa đứa trẻ cho người khác nuôi.
Bởi vì căn cốt của nó cũng không hề tốt đẹp gì, trái lại, lại chỉ là ngũ hành tạp linh căn.
Chỉ là, Đoạn Y Trân lại không ngờ rằng, chỉ vì một chuyện nhỏ này, Liễu Chính lại trở mặt với bà, bởi vì ông muốn tự tay nuôi dưỡng hài tử.
Giao tình mấy ngàn năm, lại bởi vì một nam hài không biết từ đâu tới làm tan rã trong không vui, thật sự khiến tâm can Đoạn Y Trân đều vô cùng thống khổ.
Thậm chí còn nảy sinh suy nghĩ, liệu nam hài đó có thể hay không là nhi tử thân sinh của Liễu Chính cùng nữ nhân nào đó ở bên ngoài.
Cho nên những năm qua, Đoạn Y Trân vẫn như cũ đối Dạ Minh có chút định kiến cùng chán ghét, khó thể sửa đổi.
"Mẫu thân, ngài dự định...xử lý chuyện của Dạ công tử thế nào.
Người của Thần Cung đã gửi thư tín đến đây lần thứ hai, hỏi chúng ta rốt cuộc có muốn xuất ra nhân lực giúp đỡ truy bắt hai người bọn họ hay không..."
Hỏi ra lời này, Doãn Tuyết xác thực là vô cùng thấp thỏm.
Mặc dù không mở mắt, nhưng vẫn thông qua ngữ điệu của nàng nghe được lo âu, Đoạn Y Trân liền không mặn không nhạt hồi đáp :"Con cảm thấy thế nào?"
"Chẳng lẽ con không hận Dạ Minh sao? Tại sao ta lại có cảm giác, con rất quan tâm tới hắn?"
Không ngờ tới sẽ bị hỏi ngược lại, Doãn Tuyết liền hơi ngây người.
Sau đó, nàng mới rũ mắt, vài giây sau liền từ tốn đáp lời bằng ngữ khí không chắc chắn :"Ta cũng không rõ nữa..."
"Từ lần đầu tiên nhìn thấy y, ta liền đã không nhịn được đối với y nảy sinh hảo cảm.
Loại cảm giác này rất kỳ diệu, tựa như ta và y đã sớm quen biết từ trước."
"Mỗi lần gặp mặt y, đối diện với bóng lưng của y, ta đều sẽ luôn cảm thấy y rất quen mắt, trong đầu cũng sẽ vô thức hiện lên thân ảnh của một người.
Nhưng đợi khi nghĩ kĩ lại, thì lại quỷ dị không còn ấn tượng gì nữa...Ký ức trở nên rất mơ hồ."
.