Bí mật chôn giấu nhiều năm, nay lại bị Dạ Minh một năm một mười vạch trần, Lâm Hào liền không khỏi kinh hãi nhìn xem y :"Ngươi rốt cuộc là làm sao biết được?!!"
Lão biết, thời khắc này coi như lại phản bác, cũng chẳng thể mang lại được ích lợi gì.
Chỉ là, lão là thật sự nghĩ nát óc cũng không ra, người liên quan đều đã sớm chết sạch, ngay cả Thiên Không đều không thể tra ra được chuyện này, y rốt cuộc là thông qua cách gì để biết?
"Ha, là ngươi nói cho ta biết kia mà, tại sao ngươi và Lâm Thần lại giống nhau như vậy chứ, đúng là quý nhân mau quên."
Nghe Dạ Minh nói hươu nói vượn, Lâm Hào cũng chỉ xem thường, không hề tin tưởng.
Lão làm sao lại có thể đem loại chuyện quan trọng như thế này nói cho y biết được chứ?
Về phần Dạ Minh là người trùng sinh, Lâm Hào căn bản là nghĩ cũng chưa từng nghĩ qua.
"Ha, cho dù ngươi biết được những chuyện này thì đã sao? Ngươi chẳng lẽ lại muốn dùng nó uy hiếp ta?" Cười lạnh, trên mặt Lâm Hào vẫn không có chút e sợ nào.
"Như vậy thì làm ngươi thất vọng rồi, dù ngươi để Thiên Không đem mọi chuyện phơi bày trước thiên hạ, ta cũng sẽ không để các ngươi như nguyện."
Có thể nói, cuộc đời của Lâm Hào đã không còn gì để mất nữa.
Thanh danh cùng quyền lực, những năm này lão đều đã hưởng đủ, nhất thời lại trở thành có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Chỉ là, Lâm Hào vẫn không ngờ, mệnh mạch cuối cùng của chính mình, cư nhiên vẫn có thể bị Dạ Minh nắm trong lòng bàn tay, đem ra uy hiếp :"Ta đương nhiên sẽ không dùng biện pháp này."
"Dù sao, súc sinh như ngươi hiển nhiên đã không còn quan tâm mặt mũi gì nữa."
"Thế nhưng, ta cũng không tin, ngươi sẽ không lo cho an nguy của người đó."
"Người đó, ý ngươi là ai?" Người hỏi ra câu này cũng không phải Lâm Hào, mà lại chính là Thiên Không.
Lúc này, chậm rãi quay đầu nhìn Thiên Không, nhưng lời Dạ Minh nói, lại là cố tình nói cho Lâm Hào nghe :"Còn có thể là ai ngoại trừ...Hoa Hàn?"
"Hoa Hàn? Hắn chẳng phải đã bị Lâm Hào gi3t chết rồi sao?" Thiên Không quả thật là vô cùng khó tin.
Chỉ là, mặc cho ông suy nghĩ thế nào, lúc này, sắc mặt Lâm Hào kể từ khi nghe Dạ Minh thốt ra cái tên kia cũng đã triệt để biến đổi.
Tâm thần chập chờn không yên.
Kẻ này rốt cuộc biết nhiều ít? Chẳng lẽ hắn nói đều là thật, hắn thật sự biết Hoa Hàn bị lão giấu ở đâu?
Không đúng, đó là bí mật của riêng lão, ngoại trừ lão ra, trên đời này không thể có người thứ hai biết được!
Thế nhưng, Dạ Minh hiển nhiên cũng không có đủ kiên nhẫn để lão suy nghĩ, mà đã từng bước một ép tới :"Thế nào? Trí nhớ của Lâm trang chủ đã quay về hay chưa? Có nhớ được tin tức gì của thế lực sau lưng ngươi hay không?"
"Nếu không nhớ được, ta cũng không ngại đi một chuyến đến Bắc Tuyệt..."
"Được, ta nói!" Rốt cuộc, đứng trước dọa dẫm này của Dạ Minh, Lâm Hào vẫn là nhắm mắt, quy thuộc :"Ngươi không cần đến làm phiền hắn! Nếu không, ta có thành quỷ cũng sẽ bò dậy tìm ngươi..."
Nhìn Lâm Hào từ đầu tới cuối đều cứng miệng, chết sống không chịu nói, nhưng chỉ vì nhắc tới Hoa Hàn liền đã lập tức không chịu nổi một kích, đem mọi thứ khai ra, Dạ Minh liền không khỏi thở dài trong lòng.
Quả nhiên, đúng như y nghĩ, quan hệ giữa Lâm Hào và Hoa Hàn, ở giữa có rất nhiều khúc mắc mà y vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu được.
Chỉ là, y cũng không ngờ, tình báo kiếp trước bản thân vượt trăm cay ngàn đắng, đi khắp thiên hạ mới thu nhặt được, tưởng chừng vĩnh viễn không có cơ hội sử dụng.
Kiếp này, cư nhiên lại thật sự có thể vận dụng ra.
Đúng vậy, kiếp trước cho đến lúc chết, Dạ Minh đều chưa thể từ trong miệng Lâm Hào cạy ra được một chút thông tin hữu ích nào.
Nhưng không sao, kiếp này vẫn có thể hoàn thành nuối tiếc kiếp trước :"Vậy nói đi, An gia rốt cuộc là đến từ đâu, có mưu đồ gì, bọn họ trốn ở nơi nào?"
"Còn nữa, bọn chúng rốt cuộc ở trong Thần Cung và Nhân Giới bỏ vào bao nhiêu người, đem tất cả những thứ ngươi biết nói ra." Ngồi trên mộc tọa, Thiên Không ngay tức khắc liền bổ sung.
Ánh mắt trừng trừng nhìn xem cả hai, mặc dù thù hận có thừa, nhưng Lâm Hào cũng đã như cá trên thớt, không thể làm được gì.
Lúc này, lão đã phải thể nghiệm lại cảm giác ở kiếp trước của Dạ Minh, khi mà bị người dùng thứ quan trọng nhất đến uy hiếp, tay chân có thể động đậy, nhưng lại chẳng thể phản kháng được gì, tựa như lấy trứng chọi đá, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân bị ép đến bước đường cùng.
"An gia, là một đại gia tộc ở Ma Giới.
Trước kia, trong gia tộc của bọn họ còn từng đi ra hai đời sủng phi của Ma vương, quyền cao chức trọng."
"Chỉ là, ngàn vạn không ngờ, vị sủng phi này lại làm ra chuyện gì đó chọc giận tân nhiệm Ma vương, làm tổn hại Ma hậu, nên nhất thời mới làm liên luỵ đến cửu tộc."
"Lúc này, bởi vì Ma hậu đang mang thai, không muốn tạo sát nghiệt quá lớn, nên Ma vương cũng chỉ ban chết cho vị sủng phi kia.
Đồng thời đem tất cả tộc nhân của nàng khu trục đến Nhân Giới, vĩnh thế không thể trở về."
"Nhưng những chuyện này thì có liên quan gì đến ta? Tại sao bọn họ lại phải nhắm vào ta?" Dạ Minh cũng không đem nghi hoặc này hỏi ra miệng, mà chỉ là nghĩ thầm trong lòng.
Cho nên, y cũng không chú ý tới, ánh mắt Lâm Hào khi nhìn mình, bỗng lại trở nên có chút phức tạp.
**A Minh rốt cuộc cũng sắp biết được thân phận thật của mình rồi.
.