TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vì Quân Mà Sinh
Chương 112: 112: Ta Là Người Tốt


"Ngươi!"
Chưa để Dạ Minh dứt lời, lúc này, Doãn Thiên Vũ đã lần nữa vung roi.
Lần này, bởi vì đã chuẩn bị tinh thần, nên khi dây roi quất tới, Dạ Minh đã lập tức ngã người sang một bên, ở trên đất lăn một vòng, dễ dàng tránh đi.
Nhìn thấy y tránh được, ý cười trên mặt Doãn Thiên Vũ không những không giảm, trái lại, lại còn tăng.

Bàn tay của hắn cũng chưa từng ngừng điều khiển roi da.
Chỉ là, mục tiêu lần này cũng không còn là Dạ Minh, mà lại chính là Quân Du Ninh ở cách đó không xa.
Bởi vì chỉ lo chú ý tới việc Dạ Minh bị đánh, nên không kịp ứng đối, Quân Du Ninh hiển nhiên cũng liền trúng chiêu.
Trong nháy mắt, trên gương mặt tuấn lãng như thần liền lập tức nhiều ra một vết roi đánh, mơ hồ có máu tươi không ngừng rỉ ra.
Trên mặt đau rát, song, đối diện với Doãn Thiên Vũ, Quân Du Ninh vẫn không chịu khuất phục.

Đừng nói là kêu r3n, hắn cũng chỉ khẽ nhíu mày một chút, ngay sau đó, thần sắc liền đã khôi phục như thường.

Sống lưng thậm chí vẫn thẳng tắp không ngã.

Nếu hỏi Doãn Thiên Vũ ghét gì nhất ở trên người Quân Du Ninh, thì đó cũng chỉ có thể là bộ dạng cao khiết, cường ngạnh này của hắn.
Làm bộ làm tịch, ngụy quân tử giả nhân giả nghĩa.
Càng xem càng cảm thấy trong lòng nghẹn một bụng hỏa, nhớ tới những năm qua chính mình khắp nơi lấy lòng, vẫn như cũ bị hắn coi nhẹ, lạnh mặt đối đãi, Doãn Thiên Vũ liền giận quá hóa cười.
"Không hổ là quân tử thanh cao, không chịu khuất phục trước cường quyền...Ha ha, vậy để ta xem xem, rốt cuộc là xương cốt của ngươi cứng, hay là roi của ta cứng hơn!"
Dứt lời, sợi roi trong tay Doãn Thiên Vũ liền đã giống như mãng xà, tiếp tục đánh thẳng về phía Quân Du Ninh.
Chỉ là, đúng lúc này, Dạ Minh ở bên cạnh lại đột ngột lao tới, chắn ở trước người Quân Du Ninh.

Cổ tay tuy đã bị trói chặt, nhưng bàn tay vẫn như cũ chuẩn xác bắt được dây roi.
Dùng sức siết chặt nó, Dạ Minh liền giống như dã thú bị xâm phạm lãnh địa, ánh mắt rét lạnh nhìn chòng chọc vào người Doãn Thiên Vũ.
"An Sơ Vũ! Ngươi đừng quá phận!" Bởi vì không biết tên thật của đối phương là gì, Dạ Minh cũng chỉ có thể dựa theo quá khứ dùng An Sơ Vũ đến xưng hô.
Dạ Minh nắm chặt roi da, làm Doãn Thiên Vũ không khỏi nhướng mày.

Nhưng rất nhanh, hắn liền đã vô bi vô hỷ, buông tay :"Đùa một chút mà thôi, ngươi phản ứng lớn như vậy làm gì?"
"Ta vẫn không nhẫn tâm đ ến mức làm dung mạo của hắn bị thương tổn đâu.

Dù sao, để ở đó cũng có cảm giác cảnh đẹp ý vui kia mà."
Cười khẩy, Doãn Thiên Vũ đã tiếp tục cưỡi ngựa tiến về trước, sẵn tiện lại nói với vệ binh :"Bảo người ở phía trước tăng nhanh tốc độ một chút.

Trước khi trời tối, nhất định phải đi được nửa đường."
"Vâng, đại nhân."
Bởi vì mệnh lệnh của Doãn Thiên Vũ, đoàn xe liền di chuyển nhanh hơn trước rất nhiều.

Đến khi tà dương buông xuống, đoàn người cũng đã đi được hơn nửa chặng đường, cách chỗ giam giữ cũng không còn bao xa.
Lúc này, bọn họ đang ở bên bờ suối dựng lều trại, quyết định trước nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau mới tiếp tục lên đường.
Vốn dĩ, cũng không cần phiền phức như vậy, trực tiếp dùng pháp bảo di chuyển là được.


Thế nhưng, có lẽ vì sợ hãi quá mức cao điệu, làm kẻ có tâm biết được, nên Thiên Không mới bất đắc dĩ lựa chọn hạ sách này.
Dạ Minh cùng Quân Du Ninh không tiếp tục bị nhốt trong xe, mà là được đưa vào trong một túp lều nhỏ, bên ngoài có thủ vệ vây kín như nêm cối.
Đi nửa ngày đường, mặc dù thân thể của bọn họ cũng không còn là cơ thể phàm nhân.

Thế nhưng, hai chân vẫn không khỏi có chút sưng cùng trầy xước.
Lúc này, bởi vì mồ hôi chảy quá nhiều, y phục của Dạ Minh cũng đã sớm ướt đẫm, dính sát vào trên vết thương sau lưng.

Mỗi khi chuyển động, miệng vết thương liền sẽ lần lượt bị xé rách, đau đớn khó nhịn.

Khiến sắc mặt y lúc này cũng đã trắng bệch như tờ giấy.
"A Minh, ngươi không sao chứ?"
"Không sao, vết thương nhỏ thôi, không đáng ngại." Để tránh làm Quân Du Ninh lo lắng, Dạ Minh liền nhợt nhạt mỉm cười, để hắn an tâm.

Cả hai tựa đầu vào nhau, cứ như vậy liền mê mang ngủ.
Chỉ là, vừa mới lim dim, còn chưa thể ngủ sâu, thì lúc này, Dạ Minh đã bị tiếng bước chân từ bên ngoài truyền tới làm giật mình.
Phản ứng chậm hơn y một chút, nhưng lúc này, Quân Du Ninh cũng đã bừng tỉnh.


Cả hai lập tức liền nhìn về phía lối vào.
Quả nhiên, lúc này, thủ vệ canh cổng cũng đã đem mành trướng nhấc lên.

Ngay sau đó, Doãn Thiên Vũ một thân bạch y liền nghiêng người tiến tới, trong tay còn bưng lấy một khay gỗ, đựng đủ loại chai chai lọ lọ, không biết là gì.
"Đều đã biến thành người thường, giác quan cư nhiên vẫn còn nhanh nhạy như vậy, chẳng trách Thiên Không thật lâu đều không thể bắt được các ngươi."
"Ngươi tới đây làm gì?" Lúc này, nhìn về phía Doãn Thiên Vũ, nhãn thần của Dạ Minh liền đã chứa đầy cảnh giác.
Bởi vì y biết rất rõ, kẻ này lai giả bất thiện, trễ như vậy còn đến đây, khẳng định là sẽ không có ý tốt.
Nhìn chằm chằm Dạ Minh, lúc này, Doãn Thiên Vũ lại không hề báo trước, đột ngột bật cười.

Sau khi đem khay gỗ đặt xuống, liền có điểm hứng thú nhìn y :"Nói gì thì nói, chúng ta cũng đã từng là đồng môn, cần gì phải phòng bị ta như vậy chứ?"
"Ta đến đây, cũng chỉ là vì muốn cùng ái nhân đàm thoại một chút mà thôi."
"Kỳ thực, ta là người tốt."


Đọc truyện chữ Full