"Được rồi, ta chỉ là tùy tiện hỏi mà thôi, ngươi không cần quá mức căng thẳng như vậy.
Thật tốt quan sát bọn chúng, tầm quan trọng của Dạ Minh cũng không hề thua kém gì chìa khóa đâu."
"Khoan đã, An Hạo." Nhìn thấy đối phương muốn đi, đắn đo một lúc, Doãn Thiên Vũ vẫn là hỏi ra miệng :"Chỗ của ngươi có cất giữ chân dung của Ma vương và Ma hậu không?"
"Ngươi hỏi chuyện này làm gì?"
Mặc dù nghi hoặc trước câu hỏi của Doãn Thiên Vũ, An Hạo vẫn là từ trong giới chỉ lấy ra hai quyển trục bằng vải quăng tới cho hắn :"Cầm lấy."
"Không còn chuyện gì nữa, ta đi trước."
Lúc này, toàn tâm toàn ý của Doãn Thiên Vũ đều đã sớm bị quyển trục thu hút.
Nên cũng chẳng hề để tâ m đến chuyện An Hạo có rời đi hay không.
Từ nhỏ đã ôm thù hận đối với Ma Giới, đặc biệt là Ma vương và Ma hậu, nên Doãn Thiên Vũ luôn ức chế lòng hiếu kỳ của mình, không cho chính mình nhìn xem chân dung của bọn họ.
Bởi vì hắn sợ hãi, hình ảnh đó sẽ trở thành ác mộng đi theo mình cả đời, khiến thù hận càng thêm sâu.
Chỉ là, hiện tại, hắn đã không thể tiếp tục áp chế lòng hiếu kỳ được nữa.
Hắn phải tự mình tìm hiểu chân tướng, mà không phải sống dưới thù hận mà kẻ khác dệt ra.
Thậm chí, ngay cả người mình nên hận là ai, phía sau có ẩn tình gì cũng không biết được.
Không chờ nổi đến khi quay về doanh trướng, Doãn Thiên Vũ liền ở ngay tại chỗ đem quyển trục mở ra.
Ngay tức khắc, một luồng hào quang lóe lên, trên quyển trục liền hiện ra hư ảnh của một người.
Thời khắc nhìn thấy thân ảnh trong suốt, không chân thật này, mặc dù đã chuẩn bị tâm lí sẵn, nhưng Doãn Thiên Vũ vẫn kinh hoảng khôn cùng.
Đồng tử khẽ co vào, trực tiếp đem quyển trục trong tay buông ra, lập tức đổi sang quan sát quyển trục còn lại.
Vẫn còn ôm một tia hi vọng nhỏ nhoi, nên thời khắc hư ảnh trong hai quyển trục hoàn toàn phơi bày tại trước mặt, Doãn Thiên Vũ chỉ cảm thấy lồ ng ngực uất nghẹn, đầu như bị giáng trúng một đạo thiên lôi, quay cuồng trong mơ hồ.
"Khục..." Sắc mặt có phần vặn vẹo, thống khổ ôm lấy l ồng ngực, Doãn Thiên Vũ bây giờ chỉ cảm thấy hít thở cũng là một chuyện khó khăn.
Trán của hắn lúc này đã sớm phủ kín mồ hôi, không ngừng há miệng thở d ốc.
Làm sao có thể...
Mọi chuyện tại sao lại biến thành như vậy...
Chẳng trách đối với chuyện hắn cảm thấy phản cảm, không muốn nhìn thấy diện mạo của bọn họ, lão già đó lại nhiệt liệt ủng hộ.
Thậm chí, nếu không phải đã trải qua hai mươi năm, đại công sắp cáo thành.
Thì hôm nay, An Hạo e là cũng sẽ không sơ ý đem thứ này cho hắn xem...
"Cha, nương, hai người nói cho ta biết đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Có phải nương trước kia đã từng là sủng phi của Ma vương? Về phần Ma hậu, nàng ta là một nữ nhân chua ngoa, độc ác, vì tranh giành sủng ái mà không từ thủ đoạn.
Khiến Ma vương thay lòng đổi dạ, không quản tình cảm phu thê nhiều năm mà tàn nhẫn đem ngài trục xuất Ma Giới?"
"Còn cha, ngài bởi vì là sư huynh của nương, làm người lại liêm chính, nên mới bị Ma vương ghen ghét, dùng đủ loại cực hình tra tấn?"
"Hai người nhờ có An quý phi cùng người của An gia giúp đỡ, nên mới có thể trốn thoát khỏi ma trảo của bọn chúng.
Nhưng bởi vì đối phương truy sát không bỏ, nên mới không thể không ẩn cư sơn lâm..."
"Vì sợ ta dính phải rắc rối mà đời trước lưu lại, nên mới cố ý lừa ta, đem những chuyện đó giấu giếm?"
Hai mắt mông lung, không có tiêu cự, Doãn Thiên Vũ không biết từ khi nào đã quỳ rạp trên đất, không ngừng lẩm nhẩm thều thào, tinh thần tựa như đang đứng bên bờ vực sụp đổ.
"Nghĩa phụ, thúc thúc, hai người là bằng hữu thân thiết nhất của phụ mẫu ta, đồng thời cũng là ân nhân của bọn họ..."
"Các ngươi không phải hung thủ sát hại cả nhà ta, có đúng không?"
"Phù...phù..." Đầu đau như muốn nứt ra, Doãn Thiên Vũ chỉ có thể nặng nề hít thở, lại vô lực gào thét :"Ai đó cũng được, mau nói cho ta biết đi, rốt cuộc đâu mới là chân tướng!"
"Rốt cuộc ai mới là người nói thật!"
"Ta rốt cuộc...đã làm những gì?"
Là đúng hay là sai? Là báo thù rửa hận, hay đang nối giáo cho giặc...
------------------------------
17 năm trước.
Một ngày cuối thu, không khí tràn ngập hanh khô.
Doãn Thiên Vũ lúc này chỉ vừa mới ba tuổi, nhưng bởi vì thiên tư thông minh, nên tính cách cũng lanh lợi, hiểu chuyện hơn hài tử đồng trang lứa rất nhiều.
Nương thường ở sau lưng nói tính cách này của hắn không giống bà, cũng chẳng giống phụ thân nghiêm khắc, cương trực.
Trái lại, lại càng giống với phu quân trước kia của nàng.
Từ lúc sinh ra, Doãn Thiên Vũ liền đã cùng phụ mẫu sinh hoạt trong một thôn xóm nhỏ ở Đông Hoang.
Nơi đây nằm sâu trong sơn cốc, dân cư vô cùng thưa thớt, nhưng lại phá lệ bình yên.
Khoảng thời gian thơ ấu này, cũng là dòng ký ức tươi đẹp nhất trong cuộc đời hắn.
Ngày hôm đó, như mọi khi, Doãn Thiên Vũ đang ngồi trên ghế gỗ ở trước sân, nhàm chán vứt lúa cho gà ăn.
Nhìn xem gà con lông vàng, nho nhỏ đang không ngừng chạy loanh quanh.
Lúc này, một tiếng vó ngựa không hợp với nơi hoang sơ nghèo nàn này đã đột ngột vang lên, làm Doãn Thiên Vũ không khỏi ngẩng đầu, nhìn về phía đường làng ở đằng xa.
Ánh vào mắt, là một cỗ xe ngựa bình dị đang lộc cộc di chuyển trên đường.
Đầu tuấn mã quen thuộc, cùng với thân ảnh ngồi ở vị trí của xa phu, trong nháy mắt liền làm hắn kinh hỉ, lập tức đứng dậy, hướng về trong nhà hô to.
"Cha, nương, nghĩa phụ cùng Trầm thúc thúc tới chơi!"
Trong nhà tranh vang lên một loạt tiếng bước chân, rất nhanh, hai bóng người một nam một nữ liền đã đi ra.
Nam nhân tướng mạo khôi ngô, mày rậm, mắt sắc, ngũ quan tràn đầy cường liệt.
Lưng để trần, dáng người cao lớn, uy phong, làn da có màu hơi rám nắng, trên lưng vẫn còn nhễ nhại mồ hôi, ngay cả búa chẻ củi đang cầm trong tay đều quên thả xuống.
Về phần nữ tử bên cạnh hắn, phương dung lại càng thêm tuyệt mỹ.
Khí chất dịu dàng thùy mị, chỉ vừa liếc nhìn, liền sẽ biết được là thân phận bất phàm.