Bóng đêm làm nổi bật sự yên tĩnh của tất cả mọi thứ xung quanh, sự vật đều đứng im tĩnh lặng nên âm thanh gió thổi cỏ lay được phóng đại đến vô hạn.
Những tiếng vang nhỏ bé bình thường không thể nghe thấy lúc này mới được chú ý hơn.
Bụi cây cách bức tường xám khoảng tầm 2m vang ra âm thanh lao xao xào xạc.
Bụi cây vốn là loại cây xanh tốt bốn mùa, cái tên cũng chỉ rõ bản tính, cành lá xanh tốt um tùm suốt cả năm, ngay cả khi mùa đông đến lá cây cũng dày rậm trên cành, không rời không bỏ.
Lá cây trong bụi thỉnh thoảng lại lay động, cành cây cũng theo đó run run, tiếng vang trong đêm khuya yên tĩnh càng thêm to lớn, cũng càng thêm...
"Mẹ nó cậu...!điên, ưm--"
"Dụ...!ưm- ưm ưm--"
"Cậu cút đi!"
Trong lùm cây đột nhiên nhảy ra một người, trên đầu và bả vai cậu còn dính lá, quần áo nhăn nhăn nhúm nhúm, dáng vẻ lôi thôi lếch thếch.
Thịnh Uyên hùng hùng hổ phi ra khỏi bụi cây, đôi môi sưng đỏ, vừa tê lại vừa căng, bờ môi trông dày hơn lúc bình thường một chút.
Hiện giờ cậu đã hiểu ra, cậu không thể dịu dàng với thằng chó chết này được.
Một kẻ to con như thế đè lên người khiến cậu hoàn toàn không thể động đậy, bẻ cằm cậu đòi ăn đầu lưỡi cậu.
Lúc đầu Thịnh Uyên định bụng người ta đã vất vả đêm khuya đến tận trại huấn luyện thăm cậu, ít ra cậu cũng phải tặng chút quà kỷ niệm cho người ta, coi như an ủi cả quãng đường dài mà Dụ Tả Kim đã lặn lội tới.
Thịnh Uyên nhảy xuống khỏi đầu tường, Dụ Tả Kim giơ cánh tay vững vàng đỡ lấy cậu.
Thịnh Uyên luôn là một người thông minh, cậu biết bản thân mình muốn thứ gì, không kiêng dè cũng không trốn tránh.
Tình huống mất đi lý trí trước đó cùng cơn đau đớn phẫn nộ trong lồng ngực đã khiến cậu nghĩ ngợi rất nhiều, có lẽ rằng, có lẽ rằng cậu cũng có chút ít yêu thích với Dụ Tả Kim.
Hôn một cái cũng phải.
Hơn nửa đêm rồi, chút nữa hắn còn phải về, hơn nữa...
Hai người họ rất giống đang yêu đương vụng trộm.
Thịnh Uyên nâng hai tay quàng lên đầu Dụ Tả Kim, kéo hắn về phía trước, hôn thẳng lên miệng người ta một cái mang theo cả tiếng vang.
Được rồi, đi thôi.
Thịnh Uyên định quay người chạy, nhiệt độ nửa đêm quá thấp khiến tay chân cậu lạnh cóng buốt giá, thế nhưng cậu phát hiện ra mình không xuống khỏi người Dụ Tả Kim được.
Thịnh Uyên chớp chớp mắt, bàn tay đang nâng đùi và đỡ lưng cậu giống như thanh sắt hàn trên người không hề nhúc nhích chút nào cả.
Khóe miệng cậu cố cong ra một nụ cười giả lả.
"Tôi phải quay về".
Trong ánh mắt mang theo cảnh cáo.
Nhân lúc tôi còn đang nói chuyện tử tế với cậu, cậu hãy lập tức buông tay ngay.
Đôi mắt đen của Dụ Tả Kim nhìn cậu chằm chằm.
Không đấy.
Thịnh Uyên:...
Hơn nửa đêm rồi đừng ép tôi tát cậu.
Sau đó hai người họ đã chui vào trong bụi cây, tay chân không lạnh, lửa nóng cũng bùng lên.
Dụ Tả Kim có khung xương to sức lực lớn trọng lượng không hề nhỏ ép cho cậu không thể nào động đậy, đánh cũng vô dụng mà mắng cũng không xong, càng mắng hắn càng hăng hái, cằm Thịnh Uyên sắp trật khớp tới nơi mà hắn vẫn hôn chưa đủ.
Cuối cùng cậu phải chửi ầm lên, ra sức chạy thoát khỏi bụi rậm.
Khi Thật Nỗ Lực chui ra được khỏi che chắn thì lập tức nghe thấy liên tiếp những âm thanh điện tử từ phía Thịnh Uyên.
Lại ngó xem Dụ Tả Kim sắc mặt bình thản mới đứng thẳng lên từ trong bụi cây, mặt dày mày dạn, chẳng đau chẳng ngứa.
Tròng mắt đen để lộ niềm vui.
Dáng vẻ tỏ rõ biết sai nhưng không chịu sửa.
So sánh hai bên, Thịnh Uyên quần áo nhăn nheo, trên đầu còn có lá cây, thảm hơn đâu phải chỉ một hai phần.
Thật Nỗ Lực lắc đầu.
Cậu nói xem cậu trêu chọc người ta làm gì.
Nó khuyên chân thành thế mà Thịnh Uyên chẳng chịu nghe, giờ thì tốt rồi.
[Hệ thống: Sau này cậu đừng làm thế nữa].
[Hệ thống: Nghe lời Thống khuyên mới có cơm no để ăn.]
Thịnh Uyên:...
Cậu không ăn cơm thì giận cũng đủ no rồi.
Lần này Thịnh Uyên không đợi thêm, nhanh chân đi về phía bức tường xám.
Hai chân cậu đều đã hơi mềm nhũn, bức tường lại không thấp.
Vừa rồi Thịnh Uyên phải tốn không ít sức lực mới trốn được khỏi tay Dụ Tả Kim, hiện giờ đứng dưới chân tường vẫn còn thở hổn hển.
Dụ Tả Kim cũng đi tới, hắn liếc mắt nhìn bức tường một chút, sau đó cúi người xuống bên cạnh Thịnh Uyên.
Thịnh Uyên: "Làm gì thế?"
Dụ Tả Kim nhích bả vai về phía cậu, ý bảo cậu giẫm lên vai hắn trèo về.
Thịnh Uyên hơi do dự nhưng chân cậu thực sự đang nhũn ra nên cậu không định từ chối.
Bả vai của Dụ Tả Kim rất rộng, có sức mạnh.
Hắn giơ cánh tay lơ lửng giữa không trung phòng ngừa Thịnh Uyên bị ngã xuống.
Thịnh Uyên giẫm một chân lên vai hắn, một tay vịn bên tường.
Bả vai của Dụ Tả Kim kéo căng, sau khi xác nhận Thịnh Uyên đứng vững mới từ từ đứng dậy nghiêng người về đằng trước.
Thịnh Uyên mượn lực từ hắn nhảy lên, Dụ Tả Kim ngửa đầu nhìn theo cậu.
"Về đi".
Trước khi nhảy xuống khỏi đầu tường, Thịnh Uyên quay đầu lại dặn: "Yên tâm, chờ khi trở về lòng anh vẫn còn yêu bé".
Dụ Tả Kim đứng dưới bức tường thêm một hồi lâu mới rời khỏi.
Bong bóng vui vẻ bao quanh người hắn.
Thịnh Uyên nhảy xuống khỏi bức tường, còn không quên nhặt chiếc túi xách đeo lệch vai trước đó vất trên mặt đất.
Nặng quá.
Khối lượng của nó đủ sức so sánh với toàn bộ sách giáo khoa các môn học khối 12.
Thịnh Uyên đeo túi xách lên vai, sức nặng của nó giảm đi đáng kể.
Cậu không thể hiểu nổi cuối cùng Dụ Tả Kim đã sử dụng cách gì để đeo chiếc túi này trèo qua tường.
Thịnh Uyên theo đường cũ quay về, rón rén chui vào phòng 306.
Quách Cương trong phòng ký túc vẫn quấn chăn bông ngủ rất say.
Cậu cũng đã hơi buồn ngủ.
Nửa đầu của đêm lăn qua lộn lại không ngủ được nhưng bây giờ vừa mới đi vào trong phòng ký túc thì cơn buồn ngủ như lốc xoáy cuốn cậu vào.
Thịnh Uyên đặt túi xuống khoảng trống trên mặt đất gần đầu giường, cởi áo khoác quần dài, ngã xuống chăn đệm, chưa tới một phút đã ngủ rất say, một đêm không mộng mị.
Chờ khi cậu tỉnh lại thì đã là bảy giờ ba mươi sáng, Quách Cương mới gội đầu đi từ trong nhà tắm ra.
"Chào buổi sáng".
Thịnh Uyên ngáp: "Chào buổi sáng".
Cậu vén chăn đứng dậy tới nhà vệ sinh rửa mặt.
Quách Cương ở trong phòng ngủ sấy tóc, tầm mắt chú ý tới túi xách cạnh đầu giường của Thịnh Uyên.
?
Cái túi đen này ở đâu ra vậy?
Cậu ta nhớ rõ hôm qua trong phòng chưa có nó mà lúc Thịnh Uyên sắp xếp đồ đạc cậu ta cũng chưa từng thấy thứ này.
Chẳng lẽ cậu ta nhớ nhầm?
Nếu Thịnh Uyên nghe được tiếng lòng của Quách Cương chắc hẳn cậu sẽ chém đinh chặt sắt nói cho cậu ta biết rõ chứ không để cậu ta tự hoài nghi chính mình thế này.
Cậu không nhớ lầm.
Ngày hôm qua chiếc túi này chưa từng xuất hiện.
Một chiếc túi căng phồng, chật ních đến mức khóa kéo cũng muốn bung ra, trông vô cùng nguy hiểm.
Quách Cương tò mò lắm, chờ khi Thịnh Uyên ra khỏi nhà vệ sinh liền hỏi: "Thịnh Uyên, trong cái túi kia của cậu có gì mà nhồi nhét dữ vậy? Trông khoa trương quá".
Tầm mắt Thịnh Uyên dừng trên chiếc túi, công nhận nó được nhồi nhét quá khoa trương, không biết Dụ Tả Kim đã bỏ gì vào trong đó.
Thịnh Uyên đùa: "Có lẽ bên trong có một quả dưa hấu đấy".
Hoa quả trái mùa!
Quách Cương tin ngay: "Thật sao?"
Thật Nỗ Lực:...
Dáng vẻ ngây thơ y hệt Trịnh Tử Lộ lúc tưởng nhầm Dụ Tả Kim muốn kết bạn với mình.
Thịnh Uyên đi đến trước giường ngồi xổm xuống, kéo mở túi ra, sắc màu xanh sẫm lập tức xâm nhập vào trong mắt.
Nhìn món đồ trong túi.
Thịnh Uyên:...
Thật Nỗ Lực:...
Thật sự có một quả dưa hấu.
Quách Cương: "Oa, Thịnh Uyên, cậu thật sự mang dưa hấu đến sao!"
Không chỉ dưa hấu mà còn có cả dâu tây nhưng dâu tây đã bị đè lên dẹp lép.
Dụ Tả Kim vốn hơi vụng về trong phương diện sinh hoạt, hắn không ý thức được chuyện trái cây sẽ bị đè dập.
Nhìn dâu tây bị chèn ép bẹp dí, Thịnh Uyên bật cười thành tiếng.
Cho đến tận khi lấy toàn bộ đồ trong túi ra hết cậu còn trông thấy một bó hoa màu trắng bị nhét dưới cùng.
Thịnh Uyên không nhận ra đây là loại hoa gì nhưng nó được đóng gói rất tinh tế đẹp đẽ.
Mặc dù hoa đã bị đè đến mức cánh hoa bung ra nhưng vẫn xinh đẹp y như cũ.
Thịnh Uyên đi đến bên cửa sổ, cầm một chiếc kẹp rèm cửa kẹp hoa lên, định nhìn xem có thể phơi nó thành hoa khô không.
Dưa hấu và dâu tây đều là trái cây trái mùa, Dụ Tả Kim chọn đồ tốt nên chắc chắn mua không rẻ, trong túi còn có cả hoa tươi được đóng gói cẩn thận cộng thêm hai ngàn tệ nhét cho Thịnh Uyên trước khi cậu đi.
Thật Nỗ Lực điên cuồng tính toán.
Dụ Tả Kim đã phải rửa bao nhiêu bát đĩa để có số tiền này chứ, tấm lòng của hắn làm nó khóc chết thôi.
Cái túi tựa như một hố sâu không đáy, lấy ra một quả dưa, lại lấy ra một hộp dâu tây, cuối cùng trong đó còn một bó hoa bị đè ép.
Quách Cương nhìn đóa hoa được Thịnh Uyên lấy ra: "Thịnh Uyên, cậu đi tới đây còn mang theo cả hoa cơ à, tao nhã thanh lịch ghê ha".
"Nhìn vật để nhớ người".
"Ai vậy? Ai vậy?"
Thịnh Uyên: "Đối tượng".
Quách Cương: "Trong nhà cậu còn có cả voi nữa cơ à?"
(* Đối tượng: duìxiàng, voi: dà xiàng)
Thịnh Uyên:...
Thật Nỗ Lực:...
Trí tưởng tượng của của cậu thật phong phú.
Chủ yếu do Thịnh Uyên không giống một học sinh yêu sớm.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Thịnh Uyên và Quách Cương đi tới địa điểm hoạt động nhiều nhất tại trại huấn luyện mùa đông - phòng học bậc thang.
Phòng học rất lớn, học sinh tham gia trại huấn luyện không nhiều, tổng cộng có hơn năm mươi bạn học nhưng các giáo viên, lãnh đạo và nhân viên phục vụ trong trại huấn luyện đều tới nên phòng học không hề trống trải.
Kỳ thi đại học tàn khốc, hơn năm mươi học sinh tranh giành ba suất tuyển thẳng xem ra dễ dàng hơn.
Mỗi ngày thời gian họ bắt đầu tham gia trại huấn luyện được quy định vào lúc chín giờ, các học sinh đã bắt đầu tốp năm tốp ba đi vào phòng học.
Lúc Thịnh Uyên đến, phòng học đã có hơn 20 người, cậu vừa tiến vào đã thu hút không ít ánh mắt.
Dù sao hôm qua cậu cũng đã gây gổ đánh nhau, một trận vang danh trong nội bộ các học sinh, chỉ cần không truyền đến tai các lãnh đạo cuộc thi thì học sinh tự mình bàn luận thế nào giáo viên không thể quản lý được.
Thịnh Uyên đi vào trong phòng học đã trông thấy Hoàng An Xung ngồi ở dãy bàn giữa.
Cậu nhếch khóe miệng, tươi cười chào hỏi.
"Hi~~"
Đáy lòng Hoàng An Xung lộp bộp, vội vàng dời tầm mắt đi.
Không biết tại sao, ngày hôm qua sau khi Thịnh Uyên xin lỗi cậu ta, cậu ta luôn cảm thấy nao nao trong lòng giống như đã bị thứ gì đó nhìn chằm chằm không bỏ.
Chỗ trống trong phòng học rất nhiều nhưng Thịnh Uyên lại chọn vị trí bên cạnh Hoàng An Xung.
Thịnh Uyên nện bước chân dài đi tới, gương mặt đẹp đẽ tựa như đắm mình trong gió xuân, mang theo nụ cười khách khí hỏi: "Cậu không ngại để tôi ngồi ở đây chứ?"
Đám học sinh quanh đó nhanh chóng nhìn sang.
!
Sao còn ngồi chung một chỗ? Không phải hôm qua mới đánh nhau túi bụi hả? Hôm nay đã làm lành rồi sao?
Amazing!!!
Mặt chuột của Hoàng An Xung cười cười, cậu ta nhìn Thịnh Uyên, nụ cười trên mặt hơi miễn cưỡng.
Không nói đến chuyện đánh nhau khó coi ngày hôm qua, hai bên đều đã lộ rõ bản tính không sót chút gì, mối quan hệ đi đến tình trạng chỉ liếc mắt nhìn cũng cảm thấy bẩn mà hiện giờ biểu cảm của Thịnh Uyên lại đang bày tỏ ra sự thân thiện với cậu ta.
Mọi người xung quanh đều đang nhìn họ, hai người họ trở thành trung tâm chú ý của phòng học bậc thang, dựa theo thái độ hiền lành bình thường của Hoàng An Xung, chắc chắn cậu ta phải nói mình không ngại, chụp lên cái mũ mình là người rộng lượng vị tha không nhớ tới hiềm khích cũ, để lại ấn tượng hoàn mỹ trong lòng các bạn học.
Nhưng nhìn Thịnh Uyên lúc này lòng Hoàng An Xung lại cảm thấy chột dạ, cả người trôi nổi giữa không trung không tìm ra phương hướng.
Cậu ta nhìn Thịnh Uyên chằm chằm, đề phòng mọi hành động của cậu cứ như hành động của cậu có độc, cậu ta phải liều mạng né tránh.
Mày không được tới đây!!!
Khóe miệng Hoàng An Xung co giật, rít câu trả lời ra khỏi hàm răng: "Ngại".
Tiếng nói cực nhỏ, người xung quanh đều không nghe thấy.
Thịnh Uyên bĩu môi như đang tỏ vẻ tiếc hận, sau đó cậu lia ánh mắt gian xảo nhìn về phía Hoàng An Xung, đặt mông ngồi xuống phần ghế bên cạnh.
Hoàng An Xung:!
Ngắm dáng vẻ khiếp sợ của Hoàng An Xung, Thịnh Uyên học theo cậu ta hồi nãy, phun mấy chữ ra khỏi kẽ răng.
Tiếng nói cũng nhỏ bé không để người khác nghe thấy.
"Tôi chẳng quan tâm cậu có ngại hay không"..