Hai người đang nói chuyện, cách đó không xa có mấy người đi tới chỗ tẩm cung hẻo lánh này.
Công công đi đầu going nói âm dương quái khí, "Nha, Cửu hoàng tử điện hạ đnag làm gì đây? Sao lại song vai ngồi cùng nô tài, vẫn là mau chút phân biệt thân phận!".
Kỳ Trường Ức nhận ra vị công công này, là hồng nhân có chút địa vị theo hầu phụ hoàng, vỗ võ mông đứng dậy.
Công công kia lại nói "Hoàng thượng phân phó hiện tại tiểu cung chủ các cung lập tức đến đại điện, Cửu hoàng tử mau chút chỉnh sửa đi thôi, miễn cho đến muộn khiến Hoàng Thượng trách tội".
Lỹ Ngọc vội vàng đỡ Kỳ Trường Ức trở về nội điện, thay vào cẩm y tơ vàng vân mây tốt nhất, đem tiểu nhân nhi sửa soạn thành dánh vẻ đoan chính, sau đó theo vài vị công công đến trước đại điện.
Không nghĩ tới trước cửa đại điện, vừa mới leo lên hết hành lang, đã bị một đám người chặn đường, ngằng đầu thì thấy người chặn đường vốn là công chua đang bị cấm túc Kỳ Y Nhu.
Mấy công công lấy lòng hành lễ, Kỳ Y Nhu phất tay, "Mấy người các ngươi lui trước đi, ta muốn cùng cửu đệ đệ ôn chuyện".
Mấy người đều lui ra sau, Kỳ Y Nhu không giấu sắc mặt nữa, nàg đi đến cạnh Kỳ Trường Ức, chọc chị vai hắn.
"Không nghĩ tới, phụ hoàng luyến tiếc ta như vậy, cấm túc không bao lâu liền đem thả ta ra. Bản công chúa còn chưa bao giờ bị phụ hoàng trách phạt, bản lĩnh của ngươi thật đáng nể, làm bản công chúa mất hết thể diện".
Kỳ Y Nhu bức Kỳ Trường Ức đến gần chỗ bậc thang, nếu lui thêm một bước Kỳ Trường Ức sẽ lăn xuống dưới.
"Ta còn tưởng rằng ngươi là tên ngốc tử không đáng để sợ hãi, ai ngờ ngươi chính là người có tâm cơ nhất, độc ác! Anh anh đã chết trên tay ngươi, ngươi còn hại bản công chúa bị phụ hoàng giáo huấn, thạt đáng chết!"
Kỳ Y Nhu động tay dung sức xô, đám nô tài vây quanh gắt gao đè lại Lý Ngọc, không cho hắn tiến lên che chở Kỳ Trường Ức.
"Hừ, ngươi từ đây lăn xuống, người khác sẽ cho rằng ngươi trượt chân, nói không chừng ta có thể giải quyết mối tai họa là ngươi! Ngươi đi tìm chết cho ta!"
Kỳ Trường Ức bị nô bộc của Tam công chúa vây quanh, căn bản không cách nào né tránh, trước ngực ăn một chưởng, hắn không khống chế được ngã ra phía sau.
"A......"
Cùng với tiếng kinh hô là tiếng cười quanh quẩn của Kỳ Y Nhu, chỉ thấy bóng trắng tè bậc thang cao kai rơi xuống, mắt thấy sắp rơi xuống đất.
Đột nhiên một thân ảnh cao lớn bay tới, ôm gọn vào trong ngực đáp xuống đất.
"A a a......"
Tiểu nhân nhi còn đang nhắm chặt mắt kinh hô, bị người nhẹ nhàng vỗ gương mặt, cẩn thận mở mắt.
"Nhóc con, như thế nào lại thiếu chút nữa lại bị thương, ta cứu ngươi hai lần, ngươi nên hảo hảo cảm tạ."
Trước mặt là người mặc một thân áo dày nặn hoa văn phức tạp, thoạt nhìn giống khoác tấm thảm long, trước ngực leng keng không ít trang sức bac, tóc hơi hơi cuốn tản ra, chính là người Man tộc.
A Mộc Lặc ôm tiểu nhân nhi trước ngực, trên người hắn thoảng ra một cỗ hương mùi trám ngọt ngào, thật là dễ ngửi.
Kỳ Trường Ức lúc này mới phát hiện mình vững vàng đứng trên mặt đất, thở hắt ra vỗ vỗ ngực.
"Hô, hô, làm ta sợ muốn chết......"
Lý Ngọc ba bước chạy từ trên xuống dưới, "Điện hạ! Điện hạ ngài không có việc gì đi! Không bị thương đi!"
A Mộc Lặc ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy một thân váy áo cẩm y phiêu dật vừa lóe qua.
Trước cửa Đại điện không ít đại thần cùng hoàng tử công chúa, Kỳ Trường Ức chạy nhanh thot khỏi lồng ng.ực A Mộc Lặc, miễn cưỡng cong đôi mắt, nhỏ giọng nói "Cảm ơn ngươi, A Mộc Lặc, ta đi trước".
Nói xong liền chạy đi giống thỏ con hoảng sợ, Lý Ngọc chạy theo sau bóng trắng, tung tăng nhảy nhót trên bậc thềm đại điện, biến mất sau cửa đại môn.
A Mộc Lặc nhìn bóng dáng nhỏ nhắn, nếu vừa nãy mình tới chậm, không dám tưởng tượng hậu quả, rốt cuộc nhóc con ở trong cung sống như thế nào?
Nhưng phía sau lưng A Mộc Lặc cách đó không xa, Bùi Tranh híp mắt, thấy toàn bộ quá trình "Anh hung cứu mỹ nhân", đầu ngón tay siết chặt như sắp bị bóp nát.....
Mọi người sôi nổi ở trong đại điện, Hoàng Thượng ngồi trên long ỷ nạm vàng, bễ nghễ trước mặt mọi người, bên cạnh hắn chính là mẫu nghi thiên hạ Hoàng Hậu nương nương.
Ở dưới hai bên ngồi tách biệt một bên là chúng hoàng tử cùng công chúa, một bên là văn võ bá quan, trong trường hợp trọng đại như vậy sẽ được phân chia chỗ ngồi, Bùi Tranh vẫn như cũ ngồi ở vị trí gần Hoàng Thượng nhất, địa vị hiển hách vừa nhìn là có thể biết.
A Mộc Lặc là sứ thần Man tộc cũng với tùy tùng ngồi phía đối diện Bùi Tranh, xa xa còn cùng Bùi Tranh nâng chén vài lần, trong ánh mắt hai người đều là một mảnh phức tạp.
Yến hội lần này trừ bỏ Thải tử điện hạ ở Giang Nam xa xôi, còn lại toàn bộ hoàng tử và công chúa của Hoàng Thương đều có mặt đầu đủ, người sang suốt đều biết đây là ý tứ gì, bất quá là muốn che mắt sứ thần Man tộc mà thôi.
Toàn bộ bên trong yến hội, Hoàng Thượng không ngừng nhắc đến nữ nhi của mình, chính là Nhị công chúa Kỳ Băng Chi, đáng tiếc A Mộc Lặc dù một ánh mắt cũng chưa từng để ý nàng, ngược lại lại thường xuyên nhìn đến góc đó.
Hoàng Thượng đối diện với ánh mắt Bùi Tranh, Bùi Tranh trấn tĩnh gật đầu, ý tứ hết thảy đều nắm trong lòng bàn tay, Hoàng Thượng cũng chỉ ngầm đồng ý.
Yến hội rốt cuộc cũng tàn tiệc, toàn bộ văn võ bá quan rời cung, công chúa cùng hoàng tử cũng trở về tẩm cung của mình nghỉ tạm.
Hoàng Thượng mời sứ thần A Mộc Lặc cũng đi Ngự Hoa Viên ngắm hoa, A Mộc Lặc vui vẻ đồng ý, còn mời Bùi Tranh đi cùng, mấy người ở Ngự Hoa Viên hoa thắm liễu xanh đi dạo.
Yến hội kết thúc, Kỳ Trường Ức cũng mang theo Lý Ngọc rời đại điện, chậm rì hướng trở về tẩm cung của mình, bên ngoài con đường Ngự Hoa Viên ven đường là hương hoa tươi kiều diễm ướt át thơm ngát.
Kỳ Trường Ức ghé vài một chỗ thùng trên tường ngửi một ngụm khí to "Oa, thơm quá thơm quá a, ùi thật thích! Hắt xì!"
Phấn hoa bay đến khiến đánh hắn sặc đến hắt xì một cái to, tức khắc nước mắt lưng tròng.
Lý Ngọc cau mày, vẻ mặt lo lắng "Ai, điện hạ vô tâm vô phế làm thế nào mới tốt, Tam công chúa hiện giờ không bị cấm túc nữa, không biết lúc nào tìm tới gây khó dễ, nàng vừa làm chuyện lúc nãy, sợ là đầu óc không còn quan tâm đến chuyện hòa thân".
Lời này còn chưa rơi xuống, liền có mấy bóng người lén lút đến sau hai người, trực tiếp phủ đao đánh người, sau đó tròng Kỳ Trường Ức lên đem người chạy.
Kỳ Trường Ức bị người ném trên bùn đất mềm, bao tải ném tới sau, một đôi giày tinh tế nhỏ xinh tinh cảo đạp lên vai hắn, đem hắn đá lảo đảo, hai người đứng hai bên giữ tay hắn.
Kỳ Y Nhu phẫn nộ "Tên ngốc này rốt cuộc có chỗ nào tốt, người Man tộc kia đều đối hắn rat ay cứu giúp! Hừ! Hiện tại bọn họ còn ở đjai điện bồi phụ hoàng, ta đảo mắt nhìn xem ai có thể tới cứu được ngươi!"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Điện Hạ Khuynh Thành
Chương 38
Chương 38