Thế trận như này đã thu hút rất nhiều người trong trường đến xem, trong đó còn có cả bạn học của Thẩm An, chỉ là Thẩm An đang được Hàn Tử Việt ôm vào trong ngực, cũng còn đang khóc nên không chú ý tới bạn cùng lớp của mình.
Trong trường tiểu học Tử Diên cũng có nhiều đứa trẻ có gia thế, ví dụ như cậu bé họ Lý lúc nãy, cho nên ba ba Omega của cậu bé mới kiêu ngạo như vậy.
Nhưng cũng không khoa trương như Hàn Tử Việt, mang theo một đám vệ sĩ tới trường học. Có lẽ gia thế của bạn học Lý kia cũng không tệ lắm, nhưng dù có tốt đến đâu thì làm gì so được với Hàn gia hào môn chân chính đây chứ?
Anh đây là cố ý. Thẩm Thư gần như không tốn chút sức lực nào cũng đoán được tâm tư của Hàn Tử Việt, anh cố ý tới đây là để ra mặt cho hai cha con bọn họ.
Trên thực tế, thế trận của Hàn Tử Việt ở trường học hôm nay đã tốt hơn rất nhiều so với hôm anh đến khách sạn Thanh Diệp, có điều bảo vệ của trường học sao lại cho bọn họ tiến vào được vậy?
Nhưng ngay sau đó, nghi hoặc của Thẩm Thư đã được giải đáp. Bởi vì Thẩm Thư nhìn thấy hiệu trưởng của trường tiểu học Tử Diên cùng với một trợ lý khác của Hàn Tử Việt xuất hiện, sau khi nhìn thấy Hàn Tử Việt hiệu trưởng bước tới định nói gì đó nhưng đã bị một vệ sĩ ngăn lại.
"Nói rõ với ông ấy, tôi sẽ không làm khoản đầu tư này nữa." Hàn Tử Việt đầu cũng không quay lại mà lên tiếng.
Dưới sự bảo vệ của những vệ sĩ khác, Hàn Tử Việt đưa Thẩm Thư và Thẩm An thuận lợi ra khỏi cổng trường, mà ngoài cổng trường còn đỗ một hàng dài xe huyền phù màu đen với giá trị xa xỉ.
Đến đây Thẩm Thư mới biết không phải Hàn Tử Việt đã thu liễm lại mà so với lần đến khách sạn Thanh Diệp lúc trước chỉ có hơn chứ không kém.
Sau khi lên xe, Thẩm An còn đang vừa ôm Hàn Tử Việt vừa khóc, có điều thanh âm đã nhỏ hơn nhiều, tiếng khóc thút thít vang vọng trong xe.
"Tiên sinh, bây giờ chúng ta đi sao?" Tài xế lái xe quay đầu lại hỏi, còn hỏi thêm một câu: "Tiểu thiếu gia thì sao ạ?"
"Về khách sạn của tôi, để lại vài người đợi đám Lâm Tiêu là được." Hàn Tử Việt phân phó.
"Vâng, tiên sinh." Tài xế quay đầu lại gửi chỉ thị cho các tài xế xe huyền phù khác thông qua máy liên lạc.
......
Thẩm An còn đang ở trong lòng ngực Hàn Tử Việt mà khóc thút thít, hai người có dỗ dành thế nào cũng không xong. Lần đầu tiên Thẩm Thư biết Thẩm An có thể khóc đến như vậy.
Chiếc xe lập tức chạy thẳng đến khách sạn mà Hàn Tử Việt đang ở.
Sau một hồi khóc lóc, Thẩm An đột nhiên muốn tìm Thẩm Thư, một hai phải đòi Thẩm Thư ôm. Thẩm Thư nhanh chóng đón lấy Thẩm An từ tay Hàn Tử Việt, ôm nhóc vào trong ngực nhẹ giọng dỗ dành.
"Ba ba, con xin lỗi." Thẩm An khụt khịt mũi xin lỗi Thẩm Thư: "Con không nên đánh cậu ấy."
Nếu nhóc không đánh cậu ta thì ba ba sẽ không bị ba của cậu ta mắng khó nghe đến vậy.
"Ba ba mới phải là người nên xin lỗi con." Thẩm Thư nhìn đôi mắt tròn xoe của Thẩm An khóc đến đỏ hoe như mắt thỏ mà không khỏi đau lòng: "Ba ba biết con là vì ba nên mới đánh cậu bé ấy, vừa nãy ba ba không nên mắng con."
"An An có thể tha thứ cho ba ba có được không?" Thẩm Thư áp trán mình vào trán Thẩm An, nhẹ giọng hỏi.
+
"An An tha thứ cho ba ba, ba ba cũng tha thứ cho An An, ba ba đừng nóng giận nữa nhé?" Thẩm An cũng nén nước mắt lại rồi hỏi.
"Được." Thẩm Thư đáp lại một câu, mắt cũng đỏ hoe.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tái Hôn - Tiêu Thử Ngân Nhĩ Thang
Chương 39
Chương 39