"Ngoan, đừng giận đừng giận." Đôi mắt hạnh của Thẩm Thư cười cong lên, duỗi tay xoa xoa mái tóc mềm mại của Thẩm An.
Vốn dĩ mắt hạnh không nên có trên người một nam giới trưởng thành, bởi vì đại đa số người có mắt hạnh đều là phụ nữ hoặc thiếu niên. Mắt hạnh làm người ta thoạt nhìn tăng thêm vài phần ngây ngô đáng yêu, cũng trông trẻ hơn.
Thế nên mặc dù Thẩm Thư bây giờ đã hai mươi bảy tuổi hay còn là cha của một cậu nhóc sáu tuổi đi chăng nữa thì có đôi khi thoạt nhìn cậu vẫn trắng trẻo ngoan ngoãn như vừa mới thành niên vậy. Đây cũng là lý do tại sao khi cậu học đại học ở tinh cầu Diên Vĩ, dù ở đó có người biết cậu từng ly hôn thậm chí còn có một đứa con nhưng vẫn kiên trì theo đuổi cậu.
Bởi vì Thẩm Thư thoạt nhìn thật sự là quá sạch sẽ. Tuy không thể nói là ngoại hình xinh đẹp đến mức có thể khiến người ta hoa mắt, nhưng Thẩm Thư lại có sức hút riêng của mình.
"Hừ!" Thẩm An xoay người lại ôm lấy Hàn Tử Việt.
Khuôn mặt tươi cười ban đầu của Thẩm An cũng trở thành như thế này:╭(╯^╰)╮
1
Hàn Tử Việt không nhịn được cười, cũng đưa tay xoa xoa tóc Thẩm An: "Ngồi lại lên ghế đi, chị tạo mẫu tóc còn đang đợi làm tóc cho con đấy."
"Em thấy An An như vậy là ổn rồi." Thẩm Thư lên tiếng.
Như vậy càng thêm tự nhiên, cũng càng đáng yêu hơn.
Hàn Tử Việt nghe vậy thì nhìn nhìn Thẩm An, sau đó gật đầu: "Được."
......
Lấy gia tài quyền thế của Hàn gia thì Hàn Tử Việt đưa Thẩm Thư đi chụp ảnh cưới hiển nhiên không cần phải thuê quần áo ở studio. Buổi sáng Lâm Tiêu đã đưa Thẩm An đến đây, còn mang theo người khác đem những bộ quần áo cần dùng để chụp ảnh đến studio trước.
Người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc dài xoăn gợn sóng nhìn mấy hàng âu phục kia, sau đó ngẩng đầu nhìn dáng vóc Thẩm Thư gật gật đầu rồi lại lắc đầu.
"Bộ này, bộ này, bộ này và bộ này nữa, bộ kia cũng lấy, toàn bộ cầm đến cho bạn đời của Hàn tiên sinh mặc thử."
Người phụ nữ này là nhà tạo mẫu hàng đầu trong studio, lần này cô ấy là người phụ trách thiết kế và tạo hình cho bộ ảnh cưới của Hàn Tử Việt và Thẩm Thư.
"Bộ này, bộ này và bộ này cho Hàn tiên sinh, lấy thêm bộ kia nữa, động tác nhanh nhẹn lên một chút!" Người phụ nữ đánh giá Hàn Tử Việt từ trên xuống dưới, sau đó chỉ ngón tay vào một bộ vest đen: "Thêm bộ này nữa, đều mang hết đi!"
Đến khi Thẩm Thư mặc một bộ vest trắng bước ra từ phòng thử đồ thì đã gần hai tiếng trôi qua kể từ khi cậu và Hàn Tử Việt tới studio này. Mà bộ vest trắng này cực kỳ tôn lên vòng eo thon gầy của Thẩm Thư, điểm này khiến nhà tạo mẫu cuối cùng cũng hài lòng.
"Chính là bộ này." Người phụ nữ với mái tóc dài gợn sóng hài lòng gật gật đầu, sau đó gọi một người phụ nữ khác đưa Thẩm Thư sang nơi khác rửa mặt để lát nữa trang điểm, làm tóc cho cậu.
So với bên Thẩm Thư lúc này mới chọn xong quần áo thì bên kia Hàn Tử Việt đã làm tóc xong xuôi. Hàn Tử Việt trời sinh đã là giá treo quần áo cộng với gương mặt tuấn mỹ kia thì mặc cái gì cũng đẹp, cho nên rất nhanh đã chọn quần áo xong, Thẩm Thư ở một bên xem có thể nói là cực kỳ hâm mộ.
Kỳ thật Thẩm Thư mặc bộ vest nào cũng không có gì khó coi, nhưng nhà tạo mẫu vẫn không cảm thấy hài lòng cho lắm, cho rằng còn có bộ đồ khác có thể bộc lộ được khí chất của Thẩm Thư hơn nữa, vậy nên mới mất nhiều thời gian lựa tới lựa lui cả một buổi như vậy.
Sau khi thử đi thử lại rất nhiều bộ quần áo, Thẩm Thư cảm giác được nụ cười trên mặt mình gần như đã hóa đá luôn rồi. Cười hoài cũng mệt. Lúc này cậu mới biết được chụp ảnh cưới lại mệt đến như vậy.
Vốn dĩ Thẩm An còn đang hứng thú bừng bừng nhìn daddy và ba ba của mình đi tới đi lui thay quần áo, có điều chờ qua một lúc lâu thì đã được Lâm Tiêu ôm vào trong ngực, đầu nhỏ gật lên gật xuống, chắc hẳn đã thấm mệt.
Mặc dù tối hôm qua khi đáp xuống tinh cầu Thủ Đô, Thẩm An cũng đã ngủ được một giấc trên phi thuyền nhưng sau khi đến Hàn gia thì lại ngủ quá muộn, hơn nữa sáng hôm nay lại thức dậy quá sớm, hiện tại sau khi chờ đợi một lúc lâu như vậy thì không khỏi cảm thấy nhàm chán, bắt đầu muốn ngủ.
"An An, bây giờ con ra ngoài ăn bánh ngọt với chú Lâm nhé? Daddy sẽ ở đây đợi ba ba của con, lúc nào ba ba ra rồi daddy sẽ nhắn tin cho chú Lâm đưa con quay lại." Hàn Tử Việt vừa trong phòng thay đồ riêng ra thì nhìn thấy cảnh tượng Thẩm An đang ngủ gà ngủ gật, thấy vậy anh liền tới gần véo nhẹ đôi má bánh bao mềm mại của Thẩm An rồi hỏi.
"Vâng ạ..." Thẩm An mở to đôi mắt buồn ngủ mông lung, ngáp một cái rồi nhảy khỏi lòng ngực Lâm Tiêu.
"Chú Lâm ơi, chú đưa An An ra ngoài ăn bánh ngọt có được không ạ?" Thẩm An nhìn lên Lâm Tiêu, gương mặt đầy tươi cười lôi kéo cánh tay Lâm Tiêu.
Hiếm có nhóc con nào mà không sợ anh ta. Bên môi Lâm Tiêu nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt: "Được."
Những đứa trẻ khác sợ Hàn Tử Việt hơn vì Hàn Tử Việt có khí chất của một người luôn ở vị trí trên cao, còn lại là sợ Lâm Tiêu vì anh ta có một khuôn mặt luôn lạnh lùng, mà phần lớn trẻ con đều thích người nào có khuôn mặt hòa ái cười với chúng.
Lâm Tiêu thấy Thẩm An không sợ mình mà còn thân cận như vậy, mặc dù ngoài miệng không nói ra nhưng thật ra trong lòng lại rất thích cậu nhóc. Hơn nữa, Thẩm An còn đặc biệt rất hiểu chuyện so với những bạn cùng trang lứa, không khóc lóc vô cớ gây rối. Lúc trước khi ở trường học trên tinh cầu Diên Vĩ, Lâm Tiêu chứng kiến dáng vẻ tỏ ra "hung ác" để bảo vệ Thẩm Thư của cậu nhóc lại càng thích cậu nhóc hơn.
Nợ phong lưu của cha Lâm Tiêu chất một đống, thậm chí còn đưa người tình đến bệnh viện để chọc tức người vợ đang ốm nặng. Khi đó Lâm Tiêu chỉ mới là một cậu học sinh tiểu học đã tận mắt chứng kiến tất cả, chỉ hận lúc đó anh ta quá yếu ớt nên không thể bảo vệ mẹ mình, chỉ có thể bất lực nhìn mẹ mình bị cha mình k1ch thích làm cho cảm xúc bị kích động đến nỗi bệnh tình chuyển nặng phải vào phòng cấp cứu.
Sau đó chính là... thiên nhân vĩnh cách. Cho nên khi thấy dáng vẻ Thẩm An bênh vực người của mình là Thẩm Thư như vậy đã làm Lâm Tiêu càng thêm đặc biệt yêu thích cậu nhóc.
Trước khi Thẩm An nắm tay Lâm Tiêu cùng đi xuống lầu thì bỗng nhiên ra hiệu cho Hàn Tử Việt cúi đầu xuống, bảo anh khom lưng đưa lỗ tai lại đây, cậu nhóc có chuyện muốn nói.
Hàn Tử Việt nghe vậy thì khom lưng xuống rồi kề lỗ tai đến trước mặt Thẩm An, sau khi nghe xong những lời Thẩm An nói liền không khỏi bật cười.
Thẩm An nói: "Daddy, bây giờ người siêu —— siêu —— siêu —— cấp đẹp trai luôn! Chờ lát nữa ba ba ra ngoài khẳng định sẽ bị daddy mê hoặc!"
1
"Tiểu quỷ nhỏ." Hàn Tử Việt không kìm lòng được lại giơ tay véo nhẹ khuôn mặt bầu bĩnh của Thẩm An.
Sau khi Thẩm An cùng với Lâm Tiêu đi xuống lầu, Hàn Tử Việt nhìn mặt mình trong gương thì cảm thấy vẫn không khác thường ngày là mấy. Nhưng khi nghĩ đến những gì Thẩm An vừa nói lại nhịn không được cười khẽ.
1
Thẩm Thư sẽ bị anh mê hoặc sao?
1
Anh không biết.
Anh chỉ biết cuộc sống như bây giờ làm anh rất thích, có con trai, có bạn đời. Mặc dù hiện tại anh và Thẩm Thư còn chưa yêu nhau, nhưng anh cũng không chán ghét cái cảm giác này. Nếu trong lòng Thẩm Thư cũng cảm thấy như vậy thì không còn gì có thể tốt hơn.
Kỳ thật Hàn Tử Việt cũng không phải là một người lạnh lùng, sự hờ hững của anh chỉ thể hiện với những người khác ngoài người thân và bạn bè thân thiết, nếu thật sự muốn nói đến lạnh lùng thì thực ra Lâm Tiêu so với anh còn tệ hơn. Chẳng qua một người ít nói và một người tuy tính tình lạnh lùng nhưng thường nói đạo lý thì sẽ làm người ngoài hiểu lầm mà thôi.
Hiện tại Thẩm Thư và Thẩm An đã được xếp vào hàng "người nhà" của Hàn Tử Việt nên anh cũng không chút do dự bộc lộ khía cạnh mềm mỏng của mình với bọn họ.
Nếu như Thẩm Thư ở chỗ này nhìn thấy Hàn Tử Việt đứng trước gương cười khẽ như vậy chắc chắn sẽ nghĩ rằng anh nhất định là bị một con yêu quái nào đó bám vào người rồi.
Alpha năm đó vốn lạnh lùng vô cùng đã đi đâu mất rồi?
......
Khi Thẩm Thư bị nữ stylist sấm rền gió cuốn đẩy ra khỏi phòng thay đồ thì Hàn Tử Việt đang ngồi trên ghế sô pha ở bên ngoài lật xem album ảnh của studio.
Trong đây là tất cả những bức ảnh các vị khách trước đã đến đây chụp, được in ra sau khi được sự đồng ý của chủ nhân những bức ảnh. Bên trong có chân dung gia đình, cũng có ảnh vợ chồng mới cưới và cả các cặp vợ chồng trẻ. Không ngoại lệ, tất cả những người trong ảnh đều đang nở nụ cười hạnh phúc, khiến người xem những bức ảnh này không khỏi bất giác nở một nụ cười xuất phát từ nội tâm.
Khi Hàn Tử Việt nghe được âm thanh thì lập tức ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thẩm Thư đang do dự đứng trước cửa phòng thay đồ. Sau đó, Alpha cao lớn tuấn mỹ chợt sửng sốt vài giây.
Thẩm Thư thấy Hàn Tử Việt nhìn chằm chằm mình mà không nói lời nào như vậy thì không khỏi thấp thỏm mở miệng, nhưng lại là nói với nữ stylist đằng sau: "Tôi đã nói là trông rất kỳ quái mà, không hợp với tôi chút nào."
Nhưng nữ stylist còn chưa kịp phản bác lại câu nói của Thẩm Thư, Hàn Tử Việt vốn dĩ đang ngồi trên ghế sô pha đã đứng dậy đi về phía bọn họ. Alpha cao lớn tuấn mỹ dừng lại trước mặt Thẩm Thư, sau đó vươn tay ra.
Thẩm Thư không khỏi co rúm lại một chút, não tự động bổ sung: Sẽ không phải bởi vì quá khó coi dọa đến Hàn Tử Việt mà anh muốn đánh cậu chứ?
Nhưng Hàn Tử Việt chỉ là duỗi tay ra vuốt phẳng những nếp gấp trên bộ vest trắng của Thẩm Thư do mới trang điểm đơn giản lúc nãy, sau đó thanh âm vừa trầm thấp vừa nghiêm túc vang lên: "Không xấu, rất hợp với em."
Thật ra stylist cũng không bảo nhân viên trang điểm quá nhiều cho Thẩm Thư, dù sao cậu cũng là nam chứ không phải nữ, hơn nữa cũng không có mấy người nam thích trang điểm đậm, cô ấy chỉ đơn giản để nhân viên thoa một chút kem dưỡng ẩm và một chút kem nền BB Cream cho cậu.
Da của Thẩm Thư rất tốt, nước da trắng nõn, căn bản không cần thoa nhiều. Áo vest mỏng màu trắng tôn lên vòng eo thon thả của Omega, dưới chiếc quần âu là đôi chân thẳng tắp thon dài.
1
"Thật sao?" Thẩm Thư hỏi lại Hàn Tử Việt, xác nhận lại một lần nữa.
1
- ---------------------
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tái Hôn - Tiêu Thử Ngân Nhĩ Thang
Chương 65
Chương 65