TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Idol Và Tui Nổi Nhất Trên Mạng
Chương 8

"Cậu nói cái gì? Lặp lại lần nữa." Nghiêm Tứ quay đầu lại.

Đôi mắt của Tạ Chấp lóe lên tia căng thẳng, nhưng vẫn cưỡng ép bản thân ngẩng đầu lên, lặp lại lời vừa nói: "Tôi thích cậu, muốn chơi với cậu."

"Thích tôi nhưng lại trốn tránh tôi?"

Tạ Chấp: "Không phải trốn tránh cậu... Là do tôi bị say xe, cho nên mới không ngồi cùng cậu."

Nghiêm Tứ: "Vậy buổi chiều thì sao?"

Tạ Chấp: "... Lúc đó vẫn bị chóng mặt, cho nên mới không tập trung..."

Nghiêm Tứ: "Say xe khó chịu như vậy?"

Tạ Chấp say xe cũng không phải quá khó chịu, ít ra sau khi ngủ dậy cậu cũng ổn rồi.

Thế nhưng hỏi khắp thiên hạ, vị kỳ tài nào dám ói trước mặt idol sau đó còn coi idol là gối ôm luôn mà vẫn còn ổn như chưa có chuyện gì xảy ra???

Da mặt kia có thể sánh ngang với tường thành rồi!

Tạ Chấp: "Không khó chịu, tôi đỡ hơn rồi."

"Vậy cũng được." Nghiêm Tứ yên lòng, quan sát Tạ Chấp từ trên xuống dưới một lúc, vẫn cảm thấy chưa đã, "Cậu lặp lại lần nữa, cậu cái gì tôi cơ?"

Tạ Chấp: "..."

Tạ Chấp: "Tôi thích cậu."

Nghiêm Tứ cuối cùng cũng hài lòng.

Nghiêm Tứ hừ một tiếng, nói: "Không thích tôi, vậy cậu định thích ai nữa?"

Vừa nói, một bên sờ sờ bụng mình, nói với Tạ Chấp: "Tôi đói."

Lúc nãy hắn ra khỏi ký túc xá để đi tản bộ cũng vừa lúc là giờ cơm, Tạ Chấp khiến hắn tức đến nỗi cơm không thèm ăn, giờ cùng Tạ Chấp ầm ĩ xong, rốt cục cũng đã thoải mái hơn.

Tạ Chấp hơi sững sờ: "Bây giờ không có cơm - Đúng rồi, ký túc xá có hoa quả."

Nghiêm Tứ: "Tôi không muốn ăn hoa quả."

Tạ Chấp: "Vậy làm sao bây giờ?"

Nghiêm Tứ: "Lén trốn ra ngoài cùng tôi, mua đồ ăn."

Tuy rằng chỗ huấn luyện là ở nơi vùng núi hoang sơ, nhưng cũng chỉ là thuê một mảnh đất, núi này không phải do anh mở, cây cũng không phải do anh trồng, nên càng không thể cấm người khác buôn bán các quán nhỏ.

Ngoài cửa sắt có một đống quán hàng rong đang bày bán, Nghiêm Tứ nói trốn ra ngoài, chính là chỉ nơi này.

Là học sinh ba tốt, chưa từng vi phạm bất kì nội quy hay kỷ luật trường lần nào - Tạ Chấp: "Được, đi ra ngoài."

Hai người lẻn đến một cửa phụ không có camera của trụ sở huấn luyện.

Nghiêm Tứ nhanh chóng leo lên, sau đó đưa tay xuống dưới, kéo Tạ Chấp lên, hai người chạy ra cửa sắt, không tới mấy phút liền thấy một đống quán hàng rong.

Dưới ánh đèn giản dị, những người bán hàng rong đang chuẩn bị dọn hàng, khi thấy học sinh đi tới, lập tức nhiệt tình mà mở lại quầy.

"Ôi chao, cháu có phải cái gì mà - Ngôi sao lớn." Dì bán xúc xích nướng ngay lập tức nhìn thấu thân phận của Nghiêm Tứ.

"Là cháu." Nghiêm Tứ thẳng thắn thừa nhận, "Cháu là ngôi sao, ngôi sao thì có được giảm giá không ạ?"

"Là ngôi sao cũng không giảm." Dì cười rộ lên.

"Nhưng ngôi sao được mời miễn phí, mỗi người một cái."

Nghiêm Tứ cười rạng rỡ: "Vậy cảm ơn dì ạ."

Nói xong, hắn nhận lấy xúc xích nướng từ dì bán hàng, quay đầu nhìn Tạ Chấp.

Nghiêm Tứ: "Há mồm."

Tạ Chấp theo bản năng há mồm, miệng chữ "O", một cái xúc xích nướng trực tiếp được nhét vào miệng cậu.

Nghiêm Tứ nhìn Tạ Chấp, hỏi: "Ăn ngon chứ?"

Được... Nó rất rất rất rất nóng á!!!

Xúc xích nướng mới ra lò quả thật nóng đến nỗi muốn bong 1 lớp da miệng luôn á, nhưng mà đây là idol đút cho, đừng nói là bong 1 lớp da, kể cả nóng rớt hàm răng, Tạ Chấp cũng có thể thả 1 đám rắm cầu vồng (*) ca ngợi nó.

(*) Đây là ngôn ngữ mạng, ý chỉ hành động ca ngợi ủng hộ idol bất chấp sự thật, lời đàm tiếu, hay dùng với nghĩa tích cực.

Tạ Chấp rưng rưng gật đầu: "Ngon lắm."

Nghiêm Tứ cũng cắn một miếng xúc xích, sau đó vỗ tay một cái: "Cho cậu xem ảo thuật này."

Tạ Chấp: "Hả?"

Nghiêm Tứ xoay chuyển ngón tay, "Piu" một tiếng liền biến ra một tờ 10 đồng.

Nghiêm Tứ đưa cho Tạ Chấp, ra hiệu cậu đưa tờ tiền cho dì bán hàng.

"Úi, không cần đâu." Dì cười rộ lên, "Nói là mời các cháu ăn mà - Ngôi sao lớn tới đây ăn là vinh hạnh nha."

"Đại minh tinh cũng không thể ăn chực miễn phí." Nghiêm Tứ nghiêm túc nói, "Chúng cháu có tiền, không thể chiếm tiện nghi của người khác, biết không?"

"Biết không" là nói với Tạ Chấp.

Cái miệng nhỏ của Tạ Chấp cắn xúc xích nướng, như bé ngoan gật đầu nói: "Tôi biết rồi."

Cắn một miếng xúc xích nướng đầy thịt mỡ, Tạ Chấp liền nghĩ tới điều gì đó, cậu bỏ xiên lạp xưởng xuống, nâng tay chỉ chính bản thân: "Vậy là tôi đang chiếm tiện nghi của cậu?"

Tạ Chấp ăn xúc xích nướng của Nghiêm Tứ, nhưng lại không có trả tiền cho hắn.

"Cái này không tính."

Tạ Chấp: "Tại sao?"

Nghiêm Tứ: "Đây là phí dịch vụ, cậu giúp tôi giặt quần áo."

Tạ Chấp hơi cúi đầu, không lên tiếng.

Nghiêm Tứ ăn xong xiên lạp xưởng, ném cái xiên vào sọt rác của quầy hàng, nắm cổ tay Tạ Chấp, kéo cậu đi.

"Đi, đi ăn mỳ lạnh."

Còn hai phần mỳ lạnh cuối cùng trước khi cửa hàng đóng cửa, chú bán mỳ gần như trộn hết đống mỳ còn lại cho họ, hai người mỗi người mang một phần mỳ trở về kí túc xá.

Gió trong núi nhè nhẹ thổi qua, cực kỳ thoải mái.

Thời điểm Tạ Chấp và Nghiêm Tứ mang mỳ lạnh về kí túc, camera-man đã kết thúc công việc đang về, đến cửa kí túc, Nghiêm Tứ đưa phần mỳ lạnh của mình cho Tạ Chấp.

"Chờ tôi một chút."

Nghiêm Tứ vừa nói, vừa đẩy cửa kí túc xá ra - Thời điểm hắn chưa đóng hết cửa, Tạ Chấp nhìn thấy hắn đi vào, đóng máy ghi âm, lấy một cái T-shirt che đi ống kính.

Nghiêm Tứ ra khỏi phòng, nhận lấy phần mỳ từ tay Tạ Chấp, ngón tay móc lấy tay cậu kéo Tạ Chấp vào phòng.

Tạ Chấp ngẩng đầu nhìn camera bị áo T-shirt che mất, hỏi: "Sao cậu phải che lại máy quay?"

Nghiêm Tứ: "Không che lại, hình ảnh cậu cầm mỳ lạnh sẽ bị máy quay lại."

... Ờm, đúng, nhưng thế thì làm sao?

"Ngốc." Nghiêm Tứ thở dài, "Vậy không phải khán giả cả nước đều biết cậu vi phạm nội quy kỷ luật nhà trường sao?"

Nhà ăn buổi tối đã đóng cửa, hai người nghênh ngang mang theo mỳ lạnh đi vào phòng, không cần nói cũng biết là họ lén chuồn ra khỏi khu huấn luyện.

Tạ Chấp hiểu rõ "Ồ" một tiếng.

"Thôi." Nghiêm Tứ cười nói, "Ăn mỳ đi."

Nghiêm Tứ đặt hai bát mỳ lên bàn con đặt giữa giường (*) Tạ Chấp mở nắp bát mỳ ra, ăn được hai miếng liền thôi.

(*) Bàn osin hay xuất hiện trong video ăn uống trong KTX ở tiktok ấy

"Không ăn nữa sao?" Nghiêm Tứ ngẩng đầu, liếc mắt nhìn cậu.

"Không ăn." Tạ Chấp nói.

"Vậy đưa tôi đi." Nghiêm Tứ đưa tay ra phía trước, rất tự nhiên mà kéo phần mỳ của Tạ Chấp về phía mình.

Tạ Chấp ngẩn người, theo bản năng cảm thấy không đúng - Vừa nãy cậu ăn mỳ đều là gấp từng miếng, nói cách khác, Nghiêm Tứ nhất định ăn phải nước miếng của cậu!!

Còn không phải vậy sao!!

Tạ Chấp não động, vũ trụ nhỏ trong đầu cậu xuất hiện 1 vài hình ảnh kiều diễm, ví dụ như Nghiêm Tứ ăn 1 miếng mỳ, hỏi: "Mỳ lạnh này ăn ngon thật... A, là vì cậu đã ăn qua.", "Miệng cậu ngọt thật đấy, để tôi nếm thử nhé?"

Sau đó, Nghiêm Tứ để đũa xuống, nghiêng người áp đến.

Tạ Chấp thật hận - Cậu sao lại không biết vẽ chứ, nếu cậu có năng khiếu hội họa, nhất định sẽ vẽ lại hoàn chỉnh các cảnh (*) ngày hôm nay.

(*) Kiểu các sự việc ngày hôm nay gắn với Four ý

Tạ Chấp trong đầu chất đầy phế liệu, mặt ngoài đàng hoàng trịnh trọng nói: "Nhiều lắm."

Ý là, Nghiêm Tứ có khả năng không ăn hết.

Nghiêm Tứ gắp một đũa mì trong bát của Tạ Chấp: "Yên tâm, buổi tối ngày hôm ấy cả một bàn thêm cả 1 gói đường tôi còn có thể ăn hết được, theo cậu chút đồ này đã là gì."

... Đây là đang nói việc hôm kia trong nhà ăn mình coi ảnh là heo?!

Hình ảnh kiều diễm các kiểu trong lòng Tạ Chấp vỡ vụn, người tí hon trong lòng kiên cường một lần nữa vùng dậy muốn thắt cổ.

Tạ Chấp khó nhọc nói: "Nhưng giờ đã muộn lắm rồi."

"Yên tâm đi lớp trưởng." Nghiêm Tứ nói "Tất cả chỗ này cùng hoa quả tôi đảm bảo có thể ăn xong."

Lấy giấy ăn lau miệng mình, Nghiêm Tứ lau đến môi có chút hồng, hắn cười rộ lên, nhìn Tạ Chấp, nghiêm túc nói: "Yên tâm đi, có tôi ở đây."

Người tí hon trong lòng Tạ Chấp tay cầm dây thừng ngay lập tức lăn xuống, mềm nhũn nằm trên mặt đất, bất động.

Cậu lại die rồi.

***

Tạ Chấp dựa vào cột giường xem Nghiêm Tứ ăn đồ ăn.

Người đẹp trai đến ăn đồ ăn cũng vẫn rất tuấn tú. Ngón tay mảnh khảnh cầm đũa mà giống như cầm tuyệt phẩm gì đó, viền mắt ửng đỏ do ăn cay hiện lên phi thường có sức hấp dẫn.

Người tí hon trong lòng Tạ Chấp lăn lộn trên đất, liên tục hét lên "Aaaaaaaaaaaaaaaa!!" đầy phấn khích.

Cậu hồi máu! Cậu có thể!!! (*)

(*) Một từ lóng, hay được dân mạng Trung sử dụng đẻ diễn tả sự phấn kích, hơi khó diễn tả, kiểu như "tui mlem ròi đó", "tui muốn sinh con cho anh":)))

Tạ Chấp ngay trong lúc thưởng thức mỹ nhan không thể soi mói của idol mình thiếp đi.

Sáng ngày thứ hai, Tạ Chấp nhìn cái trần nhà trắng như tuyết, nhịn không đươc mà rên lên một tiếng đầy tiếc nuối.

Thế mà ngủ mất!!

Tại sao lại ngủ!!

Trong truyện đều viết là đêm không ngủ được liền ngắm đường nét hoàn mỹ của idol, trong đêm tối nghe thấy nhịp tim của idol hòa cùng nhịp tim của bản thân cơ mà!?

Truyện đồng nhân quả nhiên đều là thứ lừa người!!

Bản thân mình cũng là một tên tác giả lừa gạt nữa!!

Tạ Chấp đập đập cái đệm không quá mềm mại, trong lòng cực kỳ bi thương.

Chờ đã... Giường đệm?

Tạ Chấp bỗng nhận ra điều gì đó -

Rõ ràng mình dựa vào cột giường ngủ, làm sao giờ lại lăn đến trên đệm rồi???

Cho nên...??? Lẽ nào...???

"Cậu tỉnh rồi à?" Tiếng Nghiêm Tứ truyền đến.

"Tôi..."

"Tối qua thấy cậu ngủ thật sâu, nên tôi không gọi cậu." Nghiêm Tứ nói. "Để cậu tiếp tục ngủ."

Đây rõ ràng là một câu nói bình thường nhưng vào tai Tạ Chấp lại mang một phong vị khác.

Tạ Chấp hận á!

Tạ Chấp! Sao mày lại không hăng hái tí nào vậy! Tại sao chỗ nào cũng nhẹ nhàng khoan khoái! Sao không có chút đau đớn mệt mỏi nào!!

Tiểu thuyết đồng nhân quả nhiên đều là gạt người!!!

"Tích tích tích tích! Tích tích tích tích -"

"Tập hợp khẩn cấp!"

Thời điểm Tạ Chấp chưa kịp phản ứng đáp lại câu nói vừa rồi của Nghiêm Tứ, bên ngoài liền vang lên tiếng loa phát thanh hiệu lệnh tập hợp khẩn cấp.

Hôm qua lúc tới căn cứ có nghe nói rằng khi nghe thấy hiệu lệnh tập hợp khẩn cấp, trong vòng 5 phút cần phải có mặt ở sân huấn luyện.

Không để ý đến chuyện tiểu thuyết đồng nhân có tính lừa gạt nữa, Tạ Chấp nhảy xuống giường, ôm quần áo cấp tốc chạy vào nhà vệ sinh.

Cửa phòng vệ sinh "duang" một tiếng mở ra.

Nghiêm Tứ đang tháo khuy áo đầu tiên, nhìn động tác của Tạ Chấp, thấy thú vị mà nhướng mày lên.

Hơn một phút đồng hồ sau, Tạ Chấp chưa kịp thắt thắt lưng, hấp tấp chạy đến, đi giày vào lôi kéo Nghiêm Tứ ra khỏi cửa.

Trong 4 phút rưỡi, hai người thật vất vả chạy đến sân luyện tập.

Tạ Chấp còn chưa kịp lấy lại hơi thì huấn luyện viên bắt đầu đếm ngược.

Huấn luyện viên: "Năm phút đồng hồ! Kết thúc đếm ngược. Người nào đến trễ phạt chống đẩy 20 cái."

Người xui xẻo đến muộn không còn cách nào khác, đành phải chịu phạt chống đẩy 20 cái.

Huấn luyện viên mặt không cảm xúc nhìn bọn họ chịu phạt xong, chờ họ đứng đúng hàng lối liền tuyên bố nhiệm vụ: "Huấn luyện thể năng dã ngoại chính thức bắt đầu! Nam sinh, tập trung sau vạch xuất phát, hai phút sau bắt đầu chạy 500m."

Tạ Chấp: "..."

Ma quỷ! Đây nhất định là ma quỷ!

Làm sao lại có cái kiểu không nói lời nào liền bắt người khác chạy!!!

Nhưng huấn luyện viên đã nói như thế, cậu không thể không làm.

Sau khi chạy qua vạch đích, họ cũng đã hoàn thành 500m chạy.

Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu thôi.

Chạy xong 500m liền tiếp tục 20 lần chống đẩy tại chỗ, nghỉ ngơi một lúc xong phải tiếp tục đu xà 10 cái.

Sau đó là đi ăn sáng.

Mỗi bữa sáng chỉ được ăn trong 15 phút. Sau đó tập hợp lần hai, huấn luyện viên thông báo: "Bây giờ bắt đầu chạy việt dã 10km, trong vòng hai tiếng rưỡi phải có mặt tại sân tập!"

Chạy việt dã thật ra là đi vòng quanh núi 1 vòng, cái từ "đi" này nghe dễ chịu hơn "chạy" hoặc "nằm sấp" nhiều.

Mà thực tế...

Dễ chịu cái rắm!!!

Vừa nãy tiến hành huấn luyện cường độ cao, chân đều đã mềm, giờ lập tức đi đường núi, tận 10km, lại còn tính giờ, ma quỷ còn dịu dàng hơn thế này nhiều!!!

Tạ Chấp khóc không ra nước mắt mà hòa vào đoàn người, cùng bọn họ đi quanh núi.

Trải qua 2h15" phút giãy dụa, Tạ Chấp thật vất vả về tới sân tập, tránh được trừng phạt.

"Tốt lắm." Huấn luyện viên rất hài lòng. "Các cậu đã hoàn thành buổi huấn luyện buổi sáng, giờ mọi người có thể đi ăn trưa."

"Thời gian ăn cơm trưa là 40 phút, sau 40 phút, tập hợp bên trong sân tập, ngồi theo từng lớp, tiến hành huấn luyện dã ngoại buổi chiều."

***

Quá khó khăn.

Tạ Chấp cảm thấy thật khó khăn.

Cậu mặc dù là học sinh ưu tú, nhưng tuyệt đối không phải là học sinh đức, trí, thể, mỹ tốt toàn diện, cái môn thể dục này, cậu không được, cậu thực sự không được.

Tạ Chấp cơm trưa ăn không được mấy miếng, giống như zombie mà kéo chân đi tới sân thể dục, tìm đến khu lớp 11, víu lấy cột bóng rổ, như hồn ma chân không chạm đất mà đứng.

Cậu buồn ngủ quá.

Tạ Chấp cảm thấy mình đứng cũng có thể ngủ.

Mắt nhắm mắt mở, Tạ Chấp nhìn bảng tên sân huấn luyện trước mắt, cảm thấy từng chữ trước mắt cậu đều hiểu, nhưng ghép lại với nhau thì không biết có nghĩa gì.

Lúc cậu đang thoi thóp treo trên cột bóng rổ, Trương Đạt Khai vừa ăn cơm trưa xong đi qua sân tập.

Trương Đạt Khai: "Lớp trưởng đến rồi?"

Tạ Chấp: "Vâng... Vừa tới ạ."

Trương Đạt Khai: "Buổi sáng khổ cực nhỉ?"

Tạ Chấp: "Vẫn... Ổn ạ."

Trương Đạt Khai: "Sau khi huấn luyện khổ cực như vậy, buổi chiều học sinh ngủ gà ngủ gật chắc chắn rất nhiều. Buổi chiều tôi đến xem, cùng tôi đi nhắc nhở chúng một chút."

Ông trời muốn tui chớt đấy à!!!

Thầy Trương! Thầy tha cho em đi! Nô tài thực sự không làm được a!!

Tạ Chấp nghĩ đến câu nói không được xét duyệt trong bài báo của Dư Hoa Văn, đáy mắt lóe ngấn lệ.

"Thầy Trương, buổi chiều lớp trưởng có thể ngồi cùng em ở phía sau không?" Ngay lúc này, một thanh âm vang lên sau lưng Tạ Chấp.

Tạ Chấp khó khăn nhận ra nơi phát ra âm thanh, sau đó người tí hon ở trong lòng mở hai mắt thật to.

Idol đến! Mình không buồn ngủ nữa rồi!

Trường Đạt Khai: "Tại sao lại cùng em ngồi phía sau?"

Nghiêm Tứ: "Việc quay chụp yêu cầu, muốn quay em cùng bạn cùng bàn."

Nghiêm Tứ còn nói: "Em cũng không thể ngồi phía trước, như vậy sẽ ảnh hướng đến các bạn khác huấn luyện."

Dù sao máy quay lớn như vậy, lù lù một đống ở đó, khiến người khác lơ đi cũng khó.

Trương Đạt Khai suy nghĩ một lúc, cảm thấy Nghiêm Tứ nói cũng có lý, liền đồng ý với hắn.

Tạ Chấp cùng Nghiêm Tứ ngồi xuống phía cuối, buổi huấn luyện buổi chiều vừa mới bắt đầu 1 lúc, tinh thần tỉnh táo vì idol đến bây giờ lại bắt đầu tan rã.

Cậu buồn ngủ quá.

Tạ Chấp tay ôm đầu gối, cằm đặt trên đầu gối giả vờ như mình đang lắng nghe nhưng thực tế hai mắt đã nhắm lại rồi.

Tạ Chấp đang ngủ đến nghiêng trái ngã phải, có hai, ba lần ngả lên người bạn học bên cạnh, sau đó liền miễn cưỡng tỉnh.

Nghiêm Tứ nhìn tình huống này, trực tiếp đưa tay ra, kéo Tạ Chấp tới, để cậu ngả vào vòng tay mình.

***

Camera-man lúc quay thấy cảnh này có chút không thể tin, ông liền nhô ra, xác nhận một chút đây là thật, không phải là đặc hiệu.

"Trước đó chú đã muốn hỏi." Camera-man hít sâu 1 hơi "Cháu có biết là chú vẫn đang quay không?"

"Gì?" Nghiêm Tứ thấp giọng nói. "Chú cứ quay của chú, không quay thì làm sao cậu ấy học bù bài được?"

Cameraman: "..."

Cháu xác định để chú quay, không suy nghĩ thêm 1 chút nào sao???

Nếu Tạ Chấp là nữ, cháu có tin là các cháu sẽ bị đồn là đang yêu đương không???

À, bây giờ là nam cũng sẽ bị đồn là đang yêu đương.

Nghiêm Tứ nhìn vẻ mặt phức tạp của camera-man, hình như đã thấu hiểu nỗi khổ tâm của anh ta.

Đưa tay ra, Nghiêm Tứ muốn xem cảnh máy ghi hình quay được: "Cho cháu xem 1 chút."

Camera-man suy nghĩ một chút, đồng ý đưa cho hắn xem.

Chỉ thấy cảnh tay Nghiêm Tứ vòng ra ôm Tạ Chấp vào trong ngực thập phần tươi đẹp, nếu như nói đoạn này là tư liệu sống đến từ "Chuyến đi tuần trăng mật của chúng ta" cũng không ai không tin.

"Như này thì không được rồi." Nghiêm Tứ cuối cùng cũng nhìn ra vấn đề.

"Đúng vậy" Camera-man rất tốt bụng, tuy đó là trách nhiệm của ông nhưng ông một lòng một dạ giúp đỡ người khác, không muốn Nghiêm Tứ trong tương lai bị dư luận công kích, ảnh hưởng.

"Thật sự là không được." Nghiêm Tứ lắc đầu, "Chú không có quay người chủ trì, chỉ quay giọng nói, cháu không biết là ông ấy đang nói gì."

Camera man: "??? Cháu đang nói gì vậy?"

Nghiêm Tứ: "Cháu đang nói cảnh quay ấy, tại sao không quay vào người chủ trì?"

Camera man: "Tôi là camera-man của cậu, cũng không phải là camera-man của sở huấn luyện, tôi quay họ làm gì."

Nghiêm Tứ: "Há, cũng phải ha."

Nghiêm Tứ quay đầu lại nhìn, chỉ vào một chiếc máy quay đang được đặt lên trên cái giá 3 chân, hỏi camera-man của hắn: "Bộ máy quay kia là của ekip à."

Camera-man lắc đầu: "Không phải, loại này rất cũ, tổ bọn chú sẽ không thuê loại đó."

Nghiêm Tứ: "Vậy cái này là của giảng viên giảng chính à?"

Camera-man: "...Chắc là vậy."

Câu hỏi kiểu gì đây? Nghiêm Tứ có thật sự để tâm không vậy???

Tâm địa thiện lương của camera-man cuối cùng cũng hiểu rõ.

Nghiêm Tứ căn bản không care chuyện hắn bị quay cảnh yêu đương gì đó, Nghiêm Tứ chỉ muốn bản thân hắn cao hứng là được rồi.

Hmu hmu hmu hmu...

Cậu vui là được:D.

***

Lúc Tạ Chấp tỉnh lại, sân thể dục tối om đã tắt hết đèn, không có một người, mà trên người cậu đang khoác kín kẽ một chiếc áo khoác không thuộc về mình.

Trên áo có một mùi hương cậu rất quen thuộc.

Nước hoa hương gỗ, có mùi hương của rừng núi.

Đây là... áo khoác của Nghiêm Tứ?

Tạ Chấp cầm lấy áo khoác không nỡ bỏ ra, đứng lên, đôi mắt đang thích ứng với bóng tối, quan sát xung quanh.

Áo khoác của Nghiêm Tứ ở đây. Còn người đi đâu rồi?

Lại nói.... đây là mấy giờ rồi?

Ngay lúc này, tiếng bước chân vang lên, sau đó đèn liền sáng, Nghiêm Tứ một tay đặt trên công tắc, nhìn Tạ Chấp đã tỉnh, biểu tình hơi kinh ngạc.

"Tỉnh rồi?" Nghiêm Tứ cầm điện thoại di động qua hỏi.

Tạ Chấp: "Tỉnh rồi."

"Ừm." Nghiêm Tứ gật đầu "Xem ra tôi là chiếc gối chất lượng tốt, được lớp trưởng khen ngợi, ngày nào cũng dùng để ngủ."

Tạ Chấp: "..."

Mỗi ngày đều ngủ ai!!!

Người tí hon trong lòng Tạ Chấp nhe đôi răng thỏ không có thực, điên cuồng rít gào.

Tạ Chấp hơi cúi đầu, lộ ra cái cổ trắng tinh tế: "Xin lỗi."

Nghiêm Tứ không muốn cậu cúi đầu, liền ngồi chồm hổm xuống, đưa tay nâng cầm cậu lên: "Sao lại xin lỗi? Tôi rất vinh hạnh, tôi còn đang thầm vui vẻ đây."

Tạ Chấp: "...Ừm."

Nghiêm Tứ: "Tuy nhiên, xin lỗi thì không cần, nhưng cảm ơn thì được chứ?"

Tạ Chấp bé ngoan gật đầu: "Ừ, cảm ơn, vậy trả ơn bằng cách nào đây?"

Nghiêm Tứ suy nghĩ một lúc: "Vậy thì giúp tôi giặt quần áo đi?"

Tạ Chấp lập tức đáp ứng: "Được, giặt."

Nghiêm Tứ: "Ừm... vậy giờ theo tôi ra ngoài ăn tối?"

Tạ Chấp gật gật đầu: "Được."

Nghiêm Tứ nhìn Tạ Chấp, đột nhiên cảm thấy người này có chút không giống với ấn tượng ban đầu của hắn.

Cao lãnh thì chưa đến, nhưng rất ngoan, rất biết điều.

Nghiêm Tứ giơ tay lên, xoa đầu Tạ Chấp.

"Ngoan như vậy, tôi nói cái gì cũng đáp ứng?"

Đúng!!! Anh nói cái gì em cũng đáp ứng!!!

Tạ Chấp điên cuồng ở trong lòng gật đầu.

Tạ Chấp hơi rũ mắt, cảm nhận đầu được khẽ xoa rất thoải mái, không lên tiếng.

Nghiêm Tứ: "Vậy tôi cũng có quà thưởng cho cậu."

Tạ Chấp lập tức nâng mắt lên, hỏi: "Thưởng gì vậy?"

Nghiêm Tứ giơ điện thoại di động trong tay lên, quơ quơ, cười nói: "Buổi chiều có video hướng dẫn sử dụng thiết bị, vừa mới đưa tới, chuẩn bị cho cậu."

- --

Đọc truyện chữ Full