TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiểu Học Tra Ốm Yếu
Chương 16: 16: Dật Tinh Vọng Giúp Anh


Chu Trình thấy cậu hoảng sợ, anh nắm lấy tay cậu trấn an
"Em sợ cái gì đấy, anh ta ăn thịt được em à? Hay là...còn đang quyến luyến"
Dật Tinh Vọng vừa nghe liền rợn cả người, cậu xoay đầu lén nhìn Diệp Vong Lệnh, không hổ là nam chính trong tiểu thuyết nha, đẹp trai ngời ngời, oai phong kiêu dũng.

Mắt to mi dài, mũi cao môi đỏ, ngũ quan tinh xảo...âyy, gương mặt này cho dù thất nghiệp thì cũng không thể không có người muốn nuôi.

Nếu anh ta không phải nam chính thì Dật Tinh Vọng cậu đây cũng muốn đè anh ta ra làm một trận cho thỏa thích.

Như phát giác được có người đang nhìn, Diệp Vong Lệnh quay lại lập tức bắt được ánh mắt của cậu, anh nhướng mài hỏi
"Trên mặt tôi có dính gì à"
Dật Tinh Vọng:" Không có không có, chỉ là cảm thấy anh rất soái a"
Diệp Vong Lệnh:"Nghĩ nhiều rồi".


Anh dứt khoát quay đi, không muốn nghe những lời như cậu vừa nói nữa.
Chu Trình:"Anh không đẹp trai à, sao em chỉ khen mỗi cậu ta thế" Chu Trình đặt tay lên vai cậu hỏi
Dật Tinh Vọng:"Có a.

Anh cũng rất soái, tiếc là không xinh đẹp bằng Diệp Vong Lệnh"
Chu Trình:"Thôi anh không cần lời khen sáo rỗng của em, anh cũng tự biết mình đẹp"
Dật Tinh Vọng nghe thế thì bĩu môi chê bai, dù ai đẹp thì trong mắt cậu...bản thân mình vẫn đẹp nhất aaaa.

Vé lẫn thức ăn cũng đã có đủ, Dật Tinh Vọng quay sang tạm biệt Diệp Vong Lệnh sau đó cùng Chu Trình đi mất.

Tuy cậu không biết mục đích của Diệp Vong Lệnh đến đây làm gì, nhưng anh ta không đến gần cậu thì mọi thứ sẽ ổn thôi.
Sau nữa tiếng xem phim, bên ngoài cổng rạp xuất hiện một chiếc xe oto sang trọng, bước ra là một ông chú quá năm mươi vẻ quyền lực, ông chống cây gậy làm từ gỗ trầm hương bước vào rạp, sau đó đi đến phòng dành để tiếp khách.

Bên trong phòng chính là Diệp Vong Lệnh đã chờ sẵn từ lâu, chân anh đang bắt chéo, hai bàn tay đan vào nhau ngay ngắn, hương trà thoang thoảng trong chiếc bình pha lê trong suốt.

Ông lão đi đến ghế đối diện anh, ngồi xuống sau đó tự rót cho mình một ly trà nhấm một ngụm rồi nói
"Cậu rốt cuộc vẫn không chịu từ bỏ"
Diệp Vong Lệnh:"Muốn tôi từ bỏ không đơn giản đến thế đâu"
"Nhưng cậu vẫn chưa làm tôi hài lòng"
Diệp Vong Lệnh:"Rõ ràng tôi đã tặng ông những món quà quý giá nhất, đưa ra những lợi ích thu hút nhất.

Như vậy còn chưa đủ sao" Anh nhướng cao đôi mài sắc lẹm.

"Cậu vốn không biết thứ tôi cần là gì"
.....!
Dật Tinh Vọng coi phim được một lúc thì lại thấy đói, cậu gặm hết cả phần bắp rang bơ to vẫn chưa đủ, định đứng dậy ra ngoài mua thêm một phần nữa.

Vừa ra khỏi phòng chiếu cậu đã trông thấy Diệp Vong Lệnh cùng một ông lão đi ngang qua mặt mình, sắc mặt anh còn có hơi bực dọc, ông lão thì vẫn cười, đó rõ ràng là một nụ cười khiêu khích nha.

Cậu nhíu mài khó hiểu, tay nhanh hơn não chụp lấy góc áo của Diệp Vong Lệnh, hành động này của mình đã khiến cậu như chết lặng, sững sờ mất vài giây, vừa định hình lại thì liền bị bốn con mắt nhìn như kẻ ngoại lai rồi.

Anh hơi bất ngờ trước sự xuất hiện của cậu, còn bất ngờ hơn nữa khi cậu kéo áo anh lại, chẳng lẽ cậu định làm phiền anh tiếp à.
Ông lão trông thấy sắc mặt khó coi như bị ai ăn mất bắp cải của anh liền hắn giọng hỏi
"Cậu bé, cậu quen thằng nhóc này à"
Dật Tinh Vọng:"Có một chút ạ, là...là bạn học"
"Vậy sao, cậu bé đáng yêu thật đấy, chẳng bù cho thằng ôn con này, chỉ biết gây sự với lão già ta đây" Vừa nói ông vừa giơ ngón cái chỉ chỉ về hướng anh.

Diệp Vong Lệnh từ nãy giờ vẫn chưa hề lên tiếng, cũng không biết nên nói thế nào
Dật Tinh Vọng:"Anh ấy tốt lắm ạ, học giỏi hơn con nhiều lắm"

"Âyy..cái thằng này thì chỉ biết mỗi việc học"
Dật Tinh Vọng cười cười:"Mà ông đang bị đau răng ạ"
Câu hỏi này làm anh lẫn ông lão đều không hẹn mà cùng nhìn nhau một cái, sau đó ông quay lại hỏi cậu
"Làm sao cháu biết được thế"
Dật Tinh Vọng:"Quan sát thôi ạ" cậu vẫn nghiễm nhiên như không, nhưng chính nhờ câu hỏi ấy mà hợp đồng giữa công ty nhà anh và ông lão đã thành công kí kết, còn thêm một điều kiện chính là mỗi làn gặp mặt đều phải dẫn cậu theo.
Sau khi tạm biệt Dật Tinh Vọng, bước lên xe, ông lão nheo mắt bảo
"Vong Lệnh à, cậu nên học hỏi cậu bé ấy đi, cậu ta là một người thông minh và khôn khéo, hơn hết là cậy ta biết quan sát và tìm ra vấn đề hơn cậu nhiều.

Thay vì mang cho ta thứ tốt nhất thì hãy mang cho ta thứ ta cần nhất đi Vong Lệnh.

Ta rất trông chờ vào lần gặp mặt tiếp theo đấy, khi đó hi vọng cậu sẽ giữ đúng lời hứa của mình"
Diệp Vong Lệnh đóng cửa xe và tạm biệt ông lão ấy, anh không ngờ bản hợp đồng làm mình đau đầu bấy lâu được cậu bé này giải quyết..


Đọc truyện chữ Full