Triệu Thiên Kiệt bị đập đầu, tai nghe lệch qua một bên rớt xuống dưới đất, lập tức tỉnh ngủ, đứng bật dậy túm lấy cổ tay mảnh khảnh thon gầy của Giản Chiêu, cúi đầu xuống thật thấp, giọng nói chất chứa sự đè nén phẫn nộ:
"Thầy cố ý chọc tức tôi phải không?"
"Đau." Giản Chiêu cũng đứng dậy, ngẩng đầu nhìn hắn, nói "Buông ra."
"Ngay từ đầu thầy nên tự nhắc nhở bản thân, tốt nhất đừng động đến tôi.
Nhưng thầy không hề tự có ý thức như thế!"
Triệu Thiên Kiệt gầm lên.
Giản Chiêu cảm giác hai tai mình lùng bùng không nghe rõ, hắn nói to như thế làm đầu y cũng choáng váng, màng nhĩ ẩn ẩn đau dẫn đến ù tai, cặp mắt kính chệch xuống.
Giản Chiêu chợt bật cười, dịu giọng:
"Nào, im lặng chút, buông tay tôi ra đi."
Triệu Thiên Kiệt chau mày, nhìn đến vẻ mặt tái nhợt bệnh tật của Giản Chiêu, cuối cùng cũng buông tay.
Cô thủ thư bên dưới nghe trên lầu hai có tiếng người nói chuyện ồn ào, đi đến bên cầu thang, nhắc nhở vọng lên:
"Trong thư viện phải giữ im lặng.
Bên trên cảm phiền nói chuyện nhỏ xuống hoặc đi ra ngoài."
Giản Chiêu đẩy gọng kính lên, xoa xoa hai lỗ tai, đáp lại:
"Vâng, rất xin lỗi."
Chờ cho cô thủ thư quay trở về chỗ ngồi, y mới cúi xuống nhặt tai nghe nằm chỏng chơ dưới gầm bàn, thấp giọng nói với Triệu Thiên Kiệt:
"Nếu cậu muốn ngủ thì cứ tiếp tục đi, tôi về ký túc xá.
Đừng có gây chuyện nữa."
Bên tai Giản Chiêu lại vang lên tiếng cười trầm thấp, xen lẫn với sự chế nhạo.
Hắn ta lười biếng hất mái tóc đỏ rực chói mắt, khoanh tay hơi ngả người ra đằng sau.
"Sau này đừng lo chuyện bao đồng nữa."
Giản Chiêu cất tai nghe vào túi, đóng lại cuốn sách muốn đem cất lên kệ, nghe vậy chỉ cười trừ, suy nghĩ đoán ý hắn có lẽ nói về vụ y giúp Thiều Ngọc lúc trước, làm ra vẻ mặt bất đắc dĩ trả lời:
"Tôi là thầy giáo, bảo vệ và dạy dỗ học sinh là bổn phận của tôi.
Nếu anh không muốn tôi như vậy thì gây chuyện chỗ nào kín đáo đi, đừng xuất hiện trước mặt tôi."
Giản Chiêu nhìn thẳng vào đôi mắt ngạo mạn của Triệu Thiên Kiệt đang phản chiếu bóng hình của y trong đấy, còn nhìn ra có một vết sẹo mảnh nằm ngang trên mi mắt của hắn ta.
Triệu Thiên Kiệt cũng nhìn y chằm chằm, đồng tử đen như phóng ra ánh sáng lúc ánh mắt của hai người chạm vào nhau.
Giản Chiêu chốt một câu về trước xong vừa ho vừa ôm đồ đi xuống, bỏ lại Triệu Thiên Kiệt cau có ở đằng sau.
Khi đi xuống cầu thang còn nghe tiếng bàn ghế xô đẩy rầm rầm, Giản Chiêu vờ như không nghe, đầu không quay lại mà bước thẳng xuống dưới.
Ra đến cửa, cô thủ thư vốn đang đăm đăm nhìn vào màn hình máy tính đột nhiên ngồi thẳng dậy nhìn Giản Chiêu, nở nụ cười toe toét:
"Vất vả quá hén, thầy?"
Nhìn điệu bộ này, có lẽ lúc nãy cô đi lên cũng đã thấy được cái đầu đỏ rực độc nhứt vô nhị của trường và đoán được đó là ai.
"Vâng, vâng cũng phiền lắm chớ."
Giản Chiêu cười mỉm, gật đầu chào cô thủ thư rồi đẩy cửa rời đi.
Giờ thư viện không vào được, lại chẳng muốn về ký túc xá, Giản Chiêu mơ mơ màng màng đi trong sân trường, thả hồn vào những con gió nhẹ.
Vừa đi được đến bồn nước thì bất vờ bị va chạm với một người nào đó đang hối hả chạy đến.
Người kia cao to vạm vỡ, bị đụng trúng chỉ hơi choáng váng lùi lại phía sau, ngược lại là Giản Chiêu cả người mảnh khảnh gầy gò trực tiếp ngã uỵch ra đất.
Mắt kính rơi sang một bên, lưng truyền đến cảm giác đau đớn, thoáng chốc còn nghe tiếng xương khớp va chạm, nằm trên đất thở gấp gáp.
Người đụng trúng hoảng hồn, vội vã ổn định thân thể rồi chạy đến đỡ y ngồi dậy, hỏi dồn dập:
"Thầy? Xin lỗi! Xin lỗi! Thầy ơi, thầy có sao không?"
"Không...không, không sao."
Giản Chiêu lần mò trên đất cầm lên cặp kính đeo lên, cả người đau ê ẩm, nhìn thấy một người đàn ông cao lớn với vẻ mặt lo lắng không ngừng xin lỗi.
Anh ta mặc một bộ đồ thể thao bó sát, có vẻ là giáo viên môn thể dục.
Giản Chiêu được anh đỡ đến ngồi trên ghế đá, một bàn tay thô rát liên tục phủi bụi trên quần áo y, cất giọng ồm ồm:
"Thầy là giáo viên mới hả? Xin lỗi nhiều nghe, tôi là giáo viên môn thể dục, vì có việc gấp nên chạy hơi nhanh, vô tình đụng trúng thầy."
Anh ta gãi gãi đầu, nhìn từ trên xuống dưới Giản Chiêu, vẻ mặt bệnh tật trắng xanh của y làm người ta thót tim, lo lắng hỏi:
"Nhìn bộ dáng của thầy không ổn lắm đâu, tôi đưa thầy đến phòng y tế nhé?"
"Tôi không sao thật mà." Giản Chiêu vuốt mái tóc bù xù lên, chỉnh cho gọng kính nằm ngay ngắn trên sống mũi, mỉm cười trấn an "Chỉ là té nhẹ, ngay cả xây xát cũng không có, tôi đâu yếu đến mức bị gãy xương vì thế đâu."
Thầy thể dục vẫn ái ngại nhìn thân hình gầy gò như suy dinh dưỡng nặng của Giản Chiêu.
Thầy nói:
"Tôi là Tấn Bá, còn thầy?"
"Hân hạnh làm quen với thầy Tấn, tôi là Giản Chiêu.
Chủ nhiệm mới của lớp 11A5."
"Lớp 11A5? Thật trùng hợp, tôi đang có tiết dạy bơi cho lớp của thầy này." Tấn Bá cười đôn hậu "Thầy có bận việc gì không? Hôm nay lớp thầy có bài thi, muốn đến xem không? Dù sao thầy vừa đến, cũng nên quan tâm đến các em học sinh một tí."
"Vậy hả? Tôi cũng đang rảnh đây, phiền thầy cho tôi góp mặt trong buổi học bơi hôm nay."
Giản Chiêu mỉm cười.
Đứng lên đi theo Tấn Bá về phía hồ bơi.
Chính là cái hồ tối qua y đã dừng chân và ngồi ăn ở đấy.
Hồ bơi của trường được xây cao khoảng mét tám (Giản Chiêu mà đứng vào kiểu gì cũng chới với vì nước ngập quá đầu), dài hơn cả hồ ở các bể lớn.
Trên bờ hồ là hai hàng dài nam sinh đang chen lấn cười đùa, những tấm lưng trần phơi ra dưới nắng đủ loại gầy cho đến mập mạp.
Khủng bố nhất là những tên có cơ bụng sáu múi hoành tráng, nhận về bao ánh mắt ngưỡng mộ.
Khi hai người vừa đến nơi, tiếng ồn ào liền ngưng.
Giản Chiêu cười tươi vẫy tay đáp lại chào hỏi của Ôn Dĩ Hoài (mắt anh như sáng lên khi thấy y đeo khăn quàng mình tặng), Giản Chiêu làm như không thấy ánh mắt trừng trừng của Triệu Thiên Kiệt nhìn về phía mình.
Thoáng đâu đó còn có ánh nhìn của Phó Quân Thanh, nhưng khi y nhìn đến thì anh ta hoàn toàn làm ngơ với vẻ mặt lạnh băng.
Tuy mới đến nhưng tính cách nhã nhặn của y được khá nhiều học sinh yêu thích, có nhiều cậu sôi nổi vẫy tay đáp lại, vài tên lộ ra biểu cảm trào phúng.
Tấn Bá vỗ tay, cất giọng nói lớn:
"Nào, tất cả im lặng nghe tôi nói về bài thi ngày hôm nay đây..."
Giản Chiêu tìm một chỗ ngồi mát mẻ dưới bóng râm, quan sát từng tên học trò của mình.
Sau khi Tấn Bá đã nói xong, hắn ra hiệu cho các học sinh khởi động tại chỗ rồi ngồi xuống, còn Tấn Bá đứng ngay giữa bờ hồ, tuýp một hồi còi vang dội.
Hai người thi đầu tiên là hai học sinh nam mà Giản Chiêu không biết tên, sau đó lần lượt đều là hai người khác thế chỗ sau khi học sinh đầu kết thúc bài thi.
Giản Chiêu ngồi gần hồ, những tia nước bắn lên tung tóe dính cả vào tròng kính tròn.
Y than nhẹ một tiếng, gỡ mắt kính ra và lau bằng khăn quàng trên cổ.
Vừa đeo kính lên lại đã bị một cái đầu đỏ đột ngột xuất hiện làm giật mình.
Triệu Thiên Kiệt đứng ở dưới hồ, hai tay khoanh lại để lên bờ, cười nhếch môi:
"Lát nữa đến lượt tôi thi đấy, thầy đoán xem tôi sẽ thi cùng với ai?"
Giản Chiêu nhìn hắn:
"Ai quan tâm?".